Chương 135: Linh Cung dưới nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 135: Linh Cung dưới nước

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Buổi chiều, Bạch gia trang.

Ba người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa bay lên cột, bồi ba tiểu hài nhi Tiêu Lương, Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai luyện cầu. Ba đại cao thủ đem ba tiểu hài nhi khi dễ đến khóc lóc, Lương Thần Mỹ Cảnh luyện có ăn ý hay không thì mọi người không biết, nhưng tổ hợp Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa này tinh thần chiến đấu lại nâng cao, càng đá càng ăn ý.

Triệu Phổ cảm thấy sau này có thể làm một cuộc thi đấu Mai Lan Cúc đường đường chính chính, loại thành niên này, kéo các nước Tây Vực lên chơi với nhau, triều Đại Tống liều do ba người này xuất chiến!

Long Kiều Quảng, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương vây quanh sa bàn thay đội Lương Thần Mỹ Cảnh nghĩ ra các loại chiến thuật cả một buổi chiều.

Mà hai người Triệu Trinh cùng Yêu Vương lại đi đến rạp hát nghe hí khúc.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy hai người này quá kỳ cục, rõ ràng bọn họ gây chuyện, kết quả ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng ở đây bồi luyện giúp nhặt cầu, hai người bọn họ lại chạy.

Lúc ăn cơm tối, ba tiểu bằng hữu đã mệt mỏi không bò dậy nổi, Tiểu Tứ Tử cũng đau xương sống, thắt lưng cùng chân.

Công Tôn vừa cho mấy tiểu hài nhi xoa bóp gân cốt, vừa bất mãn nhìn Triệu Phổ —— vì sao Tiểu Tứ Tử cũng phải luyện? Đoàn tử bảo bối nhà hắn sẽ bị sụt kí!

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng không mệt mỏi, ba người lúc này đang theo Trâu Lương, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng luyện tập, quả banh kia bị đá đã xuất hiện bóng chồng, Ân Hậu cùng Thiên Tôn vô cùng hăng hái.

Đang đùa giỡn, Thần Tinh Nhi chạy tới gọi Bạch Ngọc Đường, "Thiếu gia, Nhị gia Tứ gia tới!"

Ngũ Gia cũng có chút ngoài ý muốn —— nhị ca tứ ca tới sao?

Triển Chiêu cũng thật không hiểu rõ —— trước đó nói qua xong chuyện Thiệu Hưng phủ sẽ đến Hãm Không Đảo thăm mọi ngừoi, thế nào đột nhiên lại chạy tới? Chẳng lẽ là nhớ đệ đệ?

Ngũ Gia bọn họ xuống núi đi đón hai vị huynh trưởng, đến cửa, lại phát hiện Hàn Chương cùng Tương Bình không phải là tới một mình, còn mang đến đội người ếch của Hãm Không Đảo.

Ngũ Gia càng không hiểu, Hàn Nhị gia cùng Tương Tứ gia nói, ban nãy có ảnh vệ đến Hãm Không Đảo báo tin, nói phải đến Kính hồ để tìm ít đồ, cho nên bọn họ vội vội vàng vàng mang người chạy đến, thuyền đều dừng ở bến tàu.

Đang khi nói chuyện, Yêu Vương cùng Triệu Trinh cũng đã trở về, còn có một nhóm bà bà rời xa nhà đi dạo phố, dẫn theo bao lớn bao nhỏ đi theo phía sau, Nam Cung Kỷ mệt đầu đầy mồ hôi.

Hàn Chương cùng Tương Bình đều hành lễ với Yêu Vương cùng Triệu Trinh, Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh — — ngươi đem nhị gia tứ gia Hãm Không Đảo tới?

Triệu Trinh đối với Yêu Vương chép miệng nói, ý bảo —— lão gia tử gọi bọn họ đến.

Tất cả mọi người nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương cũng xoa tay, "Muốn phá án tử của Linh Điệp cung, tốt nhất chính là đem cung điện vớt lên."

Mọi người há to miệng nhìn Ngân Yêu Vương —— vớt lên?

"Có thể được sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi Hàn Chương cùng Tương Bình.

Tứ gia phe phẩy cây quạt, "Nhiều năm trước Phương gia Thiệu Hưng phủ đã ra một số tiền lớn muốn kéo Linh Điệp cung lên, lúc đó cũng mời qua bọn ta."

Mọi người suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, lấy tài lực của Phương Tĩnh Tiếu, không có khả năng không thử một lần.

"Kéo không được sao?" Triển Chiêu hỏi.

Hàn Chương lắc đầu, "Chúng ta thật đúng là phái người xuống dưới xem qua, Linh Điệp cung là chìm xuống hoàn chỉnh, có phân nửa cung điện bị vùi dưới đáy sông, còn dư lại nửa đoạn không có cổng vào, hoàn toàn trong trạng thái ngàn cân phong kín chìm xuống. Có người nói lúc đó Hà bang tiếp nhận chuyện này, mười lăm thuyền cùng nhau kéo lên, hơn mười xích sắt đều bị căng đứt, Linh Điệp cung dưới đáy nước không chút sứt mẻ.

Nghe xong miêu tả của nhị gia, mọi người cũng cau mày.

Ân Hậu nghe nói không có cửa vào thì hỏi, "Loại tình huống này... Cảm giác không phải là chìm xuống mà là bị kéo xuống đi."

Tương Bình gật đầu, "Lão gia tử nói đúng, Linh Điệp cung chắc là có cơ quan, chính là cái loại tự hủy, không biết là người nào kích hoạt cơ quan đó, kết quả Linh Điệp cung tự mình chìm xuống, đồng thời cơ quan dưới đáy khóa kín, nghìn cân bị kéo xuống, mạnh mẽ nâng lên nhất định không được."

"Lúc đầu, một tòa cung điện chìm xuống đáy nước, còn có thể bảo trì trạng thái hoàn chỉnh là không thể nào." Hàn Chương cũng nói, "Loại cơ quan này nhất định chỉ có người kiến tạo Linh Điệp cung mới biết được, phỏng chừng chỉ có hậu nhân của Thẩm Linh, nói cách khác không phải là Thẩm Linh Điệp, mà là Thẩm Linh NGuyệt..."

Mọi người lúc này mới coi như là hiểu, vì sao giang hồ đồn đãi, hiềm nghi lớn nhất lại là Thẩm Linh Nguyệt...

"Trong Linh điệp cung tương truyền có vô số trân bảo, người muốn kéo cung điện này lên có vô số kể." Hàn Chương nhắc nhở Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Các ngươi muốn di chuyển Linh Điệp cũng nên hỏi Tiểu Phương một chút a, Phương gia đem một mảnh thuỷ vực kia của Linh Điệp cung đều phong kín, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhìn Yêu Vương —— ngươi chớ làm loạn a, đó là tổ trạch của người ta, thi cốt của nương người ta còn ở bên trong a.

Yêu Vương hướng về phía hai đồ đệ khoát khoát tay, hỏi mọi người, "Biết năm nay thi đấu hoa mai vì sao đặc biệt không? Khai mạc thi đấu cùng trận chung kết đều ở trên Kính hồ, đến lúc đó trên mặt sông có cầu nổi, còn có thể có thật nhiều thuyền bỏ neo, hơn mấy trăm ngàn người lên thuyền xem thi đấu.

"Có người muốn nhân cơ hội tiếp cận Linh Điệp cung dưới nước?"

"Đến lúc đó trên mặt nước sẽ đặc biệt náo nhiệt, đích xác là cơ hội ngàn năm một thuở."

"Thế nhưng." Công Tôn hỏi, "Đến gần cũng vào không được a."

"Nếu như biết thao tác của cơ quan, thì có thể đi vào." Yêu Vương hơi cười cười, "Mặt khác sao, loại cơ quan này có thể đóng cũng có thể mở, có lẽ Linh Điệp cung thật sự có thể mở được!"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Yêu Vương —— lão gia tử! Lão thần tiên! Ngài biết mở sao?

Yêu Vương không nói gì buông tay —— đương nhiên là không thể

"Thẩm Linh Nguyệt cũng không thể sao?"

Lời vừa hỏi ra, mọi người ngẫm lại đều cảm thấy không quá khả thi, nếu như năm đó hại chết cả nhà Linh Điệp cung đích thực là Thẩm Linh Nguyệt, thì nếu như nàng biết mở cũng cũng sẽ không đem cơ quan mở ra hết. Nếu như không phải, nàng biết mở thì đã sớm mở, sẽ không chờ tới bây giờ.

"Có khi nào không còn ai có thể mở cơ quan này không?" Triển Chiêu cảm thấy không quá lạc quan, "Hơn nữa Linh Điệp cung ở đáy nước, thao tác khó hơn."

"Cũng không nhất định." Yêu Vương hơi giảo hoạt cười, "Có người có thể a."

Tất cả mọi người cả kinh, nhìn chằm chằm Yêu Vương —— người nào?

Yêu Vương chỉ chỉ đầu, "Suy nghĩ thật kỹ, các ngươi biết năm đó Hắc Thủy Cung là thế nào hủy diệt không?"

"A!" Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hiểu rõ ra, "Là Khiếu di làm..."

"Thủy Nguyệt cung cũng được, Linh Điệp cung cũng được, đều cùng môn phái với Hắc Thủy cung." Được Yêu Vương nhắc nhở nên mọi người đều nhìn chằm chằm Hắc Thủy Bà Bà, "Là môn hạ của Thánh Linh Vương."

"Cho nên Thánh Linh Vương biết mở?" Tất cả mọi người hiếu kỳ —— lão gia tử biết cách mà trước đó không nói, phải hỏi lâu như vậy.

Hắc Thủy Bà Bà ngồi đó cũng không nhúc nhích, bà vừa nghe xong Yêu Vương nói, đã hỏi Dư Khiếu Nguyên, nhưng Dư Khiếu Nguyên nói bà không biết mở, Thánh Linh Vương cũng nói không biết.

Mấy lão nhân gia cũng không phản ứng bà, Hắc Thủy Bà Bà không thể làm gì khác hơn là đã cùng mọi người nhìn mình chằm chằm móng tay.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhìn Yêu Vương —— cho nên đến tột cùng người nào biết?

Yêu Vương thở dài, "Tài phú của Thánh Linh Vương đều là nhặt được, tại phụ cận Thiên Khanh một cước giẫm lên một cái hố, trong lòng đất phát hiện ra."

Tất cả mọi người gật đầu —— đúng vậy, Thánh Linh Vương trước đó có nói.

"Căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép, khu vực Thiên Khanh nguyên lai có một cái sông lớn nhất Tây Vực, gọi là Thiên Hà." Yêu Vương hai tay cất vào trong tay áo chậm rãi nói, "Thiên Hà sở dĩ kêu Thiên Hà, bởi vì đó là một con sông tiếp nối lục địa cùng bầu trời."

Tất cả mọi người giương miệng, vẻ mặt không tin mà nhìn Yêu Vương.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng đều có chút ghét bỏ —— ngươi lại nói lung tung cái gì vậy?

Ngân Yêu Vương mỉm cười, đưa tay lôi tóc hai đồ đệ ngầm tranh cãi.

"Ai nha."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ôm đầu.

"Tương truyền trên Thiên Hà có vùng đất lạnh thấu xương, đỉnh vùng đất lạnh chính là Thiên Vũ thành của hoàng tộc Thiên Vũ." Đuôi lông mày Yêu Vương khẽ động, "Cho nên trên đời này có thể đánh mở bộ phận then chốt của linh điệp cung, hẳn là còn lại một người."

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau xoay mặt nhìn Thiên Tôn —— chẳng lẽ...

Thiên Tôn trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu —— trò vui gì?

Ngũ Gia cũng không thể nào tin được, không phải không tin chuyện sư phụ hắn là hậu nhân của của Thiên Vũ tộc, mà là không tin sư phụ hắn sẽ mở được cơ quan, hắn lớn như vậy, chưa từng thấy sư phụ hắn thành công đóng mở cơ quan nào!

"Chờ chút, ta tóm tắt lại một chút." Triển Chiêu giơ ngón tay đếm manh mối, "Năm đó, bảo tàng Thánh Linh Vương nhặt được là của Thiên Vũ tộc giấu ở dưới sông, giống với cơ quan của Linh Điệp cung đang chìm dưới đáy sông. Cho nên sau Thánh Linh Vương, Hắc Thủy cung cùng Thủy Nguyệt Linh Điệp kế thừa những thứ này đều là tài bảo của hoàng tộc Thiên Vũ năm đó?"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, chọc chọc sư phụ nhà mình, "Sư phụ, ngài có nói đúng tuổi hay không? Đến tột cùng là mấy tuổi? Một nghìn tuổi?"

Thiên Tôn tức giận, đưa tay túm tóc đồ đệ, "Cái gì mà Thiên Vũ Địa Vũ, yêu nghiệt này gạt người đừng nghe hắn nói bậy!"

Thiên Tôn nói xong, Yêu Vương đưa tay chụp đầu hắn, "Ngươi nói ai là yêu nghiệt chứ? Ngươi một thằng nhãi con!"

"Thiên Vũ ở thời kỳ trước Thánh Linh Vương mới là phồn thịnh nhất, sau khi thành Thiên Vũ đổ nát đã từ từ suy yếu, thời điểm Tiểu Du ra đời Vũ tộc đã bị diệt. Nhưng Thiên Vũ có một đặc điểm, rất thích đi nhặt bảo bối, các loại trân bảo đều nhặt về, sau đó bày thành vòng,..."

Nghe Yêu Vương nói như vậy, Ngũ Gia nhịn không được nhìn Thiên Tôn —— chính xác! Sư phụ hắn không ham tiền chỉ thích các loại trân bảo hiếm thấy, mà không có việc gì cũng thích lấy các loại ngọc thạch bảo thạch trân châu mã não bày thành vòng, bày ra khắp nơi. Sư phụ hắn ngay cả cái giá đỡ đao cũng gắn thành từng vòng tròn trên tường.

Nghĩ tới đây, Ngũ Gia hơi nhíu nhíu mày, "Linh Điệp cung ta chưa thấy qua, nhưng Thủy Nguyệt cung trước đó ta đã thấy qua, nền móng của cung điện đúng là vòng tròn hoàn chỉnh."

Triển Chiêu cũng gật đầu theo, thời điểm bọn họ tiến vào Thủy Nguyệt cung từ trên núi nhìn xuống, rất rõ ràng.

"Cho nên..." Hàn Chương cùng Tương Bình đều hiểu mục đích của Yêu Vương kêu bọn họ tới, "Đem lão gia tử đưa xuống nước là được phải không?"

Thiên Tôn vừa nghe liền không làm, hắn mới không xuống nước!

Ngũ Gia cũng cảm thấy có điểm khó làm, sư phụ hắn xuống nước sao? Đừng một hồi cả Kính hồ đều đông lạnh hết.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng nhìn trời, gương mặt không có hứng thú đầy mất hứng cùng không muốn.

Tất cả mọi người nhìn Ân Hậu —— kỹ năng bơi của Ân Hậu không tệ mọi người đều biết, tuy rằng ngoại tôn là vịt cạn nổi danh.

Ngân Yêu Vương đối với Bạch Ngọc Đường nháy mắt, để hắn dỗ Thiên Tôn xuống nước.

Ngũ Gia nhỏ giọng cùng sư phụ hắn nói, "Hương chi bạch ngọc lớn như phòng ở nga sư phụ!"

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.

"Tử ngọc thúy nguyên thạch nga sư phụ!" Ngũ Gia nói tiếp, "Yên vũ mặc thúy nga! Thanh long nhãn a!"

Thiên Tôn rõ ràng bắt đầu dao động, cuối cùng lão gia tử vung tay, "Vậy liền đi xuống xem một chút, không có gì có thể đảm bảo rằng nó sẽ mở ra!"

Nói xong quay đầu bước đi, Ân Hậu còn thật cảm thấy hứng thú, chuẩn bị cùng Thiên Tôn cùng xuống phía dưới nhìn một cái.

Hàn Chương cùng Tương Bình nói thật muốn xuống nước cũng phải chờ buổi sáng ngày mai, tối hôm nay, trời tối liền không dễ làm.

Triển Chiêu cảm thấy bọn họ thương lượng thỏa đáng cũng không nói gì, dù sao cũng là tổ trạch của Phương Tĩnh Tiếu người ta, cho nên cùng Bạch Ngọc Đường suốt đêm chạy đến nha môn một chuyến tìm Phương Tĩnh Tiếu thương lượng.

Phương Tĩnh Tiếu vừa nghe thì không hề do dự mà tức khắc đáp ứng, cũng biểu thị Thiên Vũ tộc gì đó có thể trả lại tất cả, chỉ cần có thể điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cha mẹ hắn.

Bạch Ngọc Đường xua tay, thật có bảo bối Thánh Linh Vương nhặt được cũng không phải từ trong nhà sư phụ hắn cướp, không nhất thiết có trả hay không.

Mọi người thương lượng thỏa đáng, suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, thuyền của Hãm Không đảo dừng trên Kính hồ, mọi người đi thuyền tới trên mặt hồ linh điệp cung chìm nghỉm, đi xuống ngắm.

Nước Kính hồ dị thường trong suốt, mơ hồ có thể thấy đỉnh chóp của một tòa cung điện dưới đáy hồ.

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn —— lão gia tử, xuống nước đi!

Thiên Tôn cau mày —— ghét bỏ.

Ngũ Gia ngẩng đầu, hướng về phía Yêu Yêu đang lượn quanh trên bầu trời huýt sáo.

Yêu Yêu thu lao xuống, rầm một tiếng vào nước, Thiên Tôn đưa tay lôi đuôi của Yêu Yêu theo xuống phía dưới, Ân Hậu cũng theo xuống.

Mọi người đứng bên thuyền nhìn mặt nước tĩnh lặng, lo lắng chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net