CHƯƠNG 60: HUNG HẠNG DI TRẠCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60 Hung hạng di trạch

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Bạch Long Vương đột nhiên xuất hiện làm vụ án có thêm tiến triển.

"Di trạch?"

Triển Chiêu khó hiểu hỏi Bạch Long Vương: "Di trạch là gì? Là nhà cửa có thể di chuyển sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Ngân Yêu Vương, Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm Đại sư nhà mình, hai vị lão thần tiên hình như cũng chưa từng nghe qua hai từ "Di trạch" này, cũng tò mò mà nhìn Bạch Long Vương.

Bạch Nhất Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu như mắt mèo của Triển Chiêu, nhìn một hồi rồi Bạch Long Vương nghiêng đầu: "Chưa từng nghe qua sao?"

Triển Chiêu lắc đầu.

"Ân..." Bạch Long Vương nghĩ nghĩ, tựa hồ như đang cân nhắc nên giải thích như thế nào rõ ràng cho Triển Chiêu: "Thật ra mà nói, không phải tòa nhà di chuyển, mà là người trong nhà di chuyển."

Mọi người nghe xong đều không hiểu ra sao.

"Người trong nhà di chuyển thì có gì kỳ quái a?" Lâm Dạ Hỏa khó hiểu.

"Một nhà chuyển đi, một nhà khác vào ở, kiểu di chuyển này sao?" Ngũ gia cũng hỏi.


"Ân... Không phải a, nói sao đây a..."

Bạch Long Vương tiếp tục cân nhắc từ ngữ, lằng nhằng dây dưa mãi, Yêu Vương phía sau nhéo lỗ tai hắn một cái: "Nói chuyện đàng hoàng!"

Bạch Long Vương che lỗ tai vội vàng nói: "Là loại nhà che chở cho người xấu làm chuyện xấu vừa không bị bắt vừa mang lại lợi ích, loại tòa nhà này đều vô chủ, đều không thể tra ra ai. Nếu có phạm tội trái pháp luật gì, nhưng lại sợ bị bắt, liền vào di trạch ở, thần không biết quỷ không hay vừa có thể tránh thoát quan phủ vừa có thể bảo đảm bình an. Vụ án nổi tiếng có liên quan đến di trạch, chính là chuyện xấu của Ngũ Tử Giáo năm đó gây ra ở Tây Vực. Ngũ Tử Giáo dựa vào di trạch che giấu hành vi giết người, án mạng di trạch, chưa từng nghe qua sao?"

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Ngân Yêu Vương, ý là – Không lý nào ngài chưa từng nghe qua, ngài không phải là không gì làm không được sao!

Yêu Vương buông tay: "Chuyện xảy ra trong vòng trăm năm nay làm sao ta biết được?"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý, chuyện tình một trăm năm nay hẳn là Yêu Vương không biết đi, nhưng...

Mọi người lại nhìn Vô Sa đại sư – Ngài cũng không biết sao? Chuyện này xảy ra ở Tây Vực a!

"Bần tăng cũng có nghe qua Ngũ Tử Giáo, đó là tà giáo nổi tiếng nhất Tây Vực lúc đó, sát hại không ít người." Đại sư chỉ cái cây đầy phù chú kia: "Loại phù chú này có lẽ là do giáo phái đó sử dụng."

"Ngũ Tử Giáo?" Lâm Dạ Hỏa nhớ lại một chút, hắn thật ra cũng có nghe thấy.

"Ngốc đồ đệ, ngươi còn nhớ lúc trước ở Hắc Phong Thành, khi đụng tới Trầm Thủy hòa thượng rồi phá Tứ Tà Trận không?" Vô Sa đại sư đột nhiên hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng bĩu môi: "Nhớ rõ a! Là cái tên yêu tăng mặc hắc bào đúng không! Sư phụ ngài không phải là không cho ta giết hắn sao, kết quả để hắn chạy mất!"

Vô Sa đại sư gật đầu: "Vi sư lúc trước dặn ngươi không được giết hắn, giữ lại còn cần dùng tới, bởi vì trước kia Trầm Thủy cũng là người của Ngũ Tử Giáo. Ngũ Tử Giáo là loại giáo dễ nhập vào nhưng khó tách ra, Trầm Thủy lại không biết dùng phương pháp gì mà có thể toàn thây trở ra, hơn nữa hắn là giáo đồ gia nhập cũng sớm, nên biết rất nhiều bí mật. Thật ra chưa có ai biết thân phận thật sự cửa Ngũ Tử Giáo giáo chủ, tuy nói Ngũ Tử Giáo lớn mạnh cùng bị tiêu diệt ở Liêu quốc, nhưng có lời đồn nói giáo chủ là người Hán, tàn dư cuối cùng của Ngũ Tử Giáo cũng chạy trốn tới Trung Nguyên."

"Chưa từng nghe qua tà giáo này a." Triển Chiêu tò mò: "Rất nổi tiếng sao?"

"Rất thần bí nhưng cũng không phải vậy." Bạch Long Vương lắc đầu: "Tương truyền rằng Ngũ Tử Giáo có năm người, được gọi là Nhất Tử, Nhị Tử, Tam Tử, Tứ Tử cùng Ngũ Tử..."

Nói xong, Long Vương gia lại bắt đầu vui vẻ, Yêu Vương liếc nhìn hắn một cái, mới lại thành thật tiếp tục nói.

"Ngũ Tử Giáo là tà giáo. Bọn họ thờ phụng Ngũ Nguyên Thần Khâu, chính là thần hợp lại từ năm người mà thành. Ngũ Nguyên Thần Khâu cai quản năm loại 'Thiên Địa Nhân Thần Quỷ' (Trời đất người thần quỷ), pháp lực vô biên. Ngũ Tử Giáo nguyên bản dã tâm bừng bừng muốn phát triển lớn mạnh, nhưng sau khi đến Liêu quốc mở cửa hàng mua bán tiêu dao tán, khiến quan phủ tức giận nên bị san bằng. Những cửa hàng liên quan khác cũng đều suy sụp, hiện tại ở Tây Vực ngẫu nhiên sẽ có một ít như vậy, tính chất không khác với mấy tên thầy pháp lắm, đều lừa tiền của, ngẫu nhiên gây nên tai nạn chết người, nhưng quy mô cũng không lớn."

"Các ngươi nhìn kỹ phù chú, sẽ phát hiện đều có năm hình khác nhau. Hoặc là nói có năm ký hiệu giống nhau tạo thành."( 会发现都是规则的五边形。或者五个一样的符号组成) Vô Sa đại sư chỉ vào phù chú chỉ mọi người: "Đây là dấu hiệu của Ngũ Tử Giáo. Ngũ Tử Giáo thời gian tồn tại rất ngắn, động tĩnh ở Liêu quốc khá lớn, ở nơi khác thì hoàn hào, nên bần tăng cũng chỉ mới nghe nói qua, không biết nhiều lắm."

"Cho nên Hạng trạch này không lẽ là hang ổ của Ngũ Tử Giáo?" Triển Chiêu nhăn mày, tâm nói hôm qua còn nghĩ là đám buôn lậu người hôm nay dĩ nhiên là tà giáo?

Bạch Long Vương vẫn như cũ nghiêng đầu: "Nên nơi này mới là di trạch a!"

Tất cả mọi người nhìn trời, trò chuyện cùng vị lão gia tử này đúng là lao lực a!

Bạch Long Vương vốn lại muốn nói đùa hai câu, thấy Yêu Vương đang nhìn hắn, lập tức thu liễm chút, ngoan ngoãn tiếp tục nói: "Thông qua Ngũ Tử Giáo người ta mới biết đến có nơi gọi là di trạch này, chính là từ Ngũ Tử Giáo mà ra! Lúc niêm phong Ngũ Tử Giáo, tìm được số lượng lớn tiêu dao tán, cũng điều tra được Ngũ Tử Giáo lợi dụng tiêu dao tán để khống chế tín đồ, vơ vét của cải vô số. Lúc ấy môn phái lớn nhất Liêu quốc là Thanh Vu Đường, trực tiếp nằm trong tay hoàng thất, Thanh Vu Đường cùng Ngũ Tử Giáo nảy sinh xung đột."

Tất cả mọi người gật đầu, bọn họ lúc trước ở Hắc Phong Thành cũng đã gặp qua đường chủ của Thanh Vu Đường, Công Tôn ghét nhất chính là loại vu y này.

"Vu y cũng thích dùng tiêu dao tán." Bạch Long Vương nói: "Tiêu dao tán của Liêu quốc đều nằm trong tay Thanh Vu Đường, Ngũ Tử Giáo cùng Thanh Vu Đường tranh giành lợi ích, đương nhiên là muốn tước đoạt. Nhưng vấn đề là, chế tạo tiêu dao tán cần số lượng lớn mễ nang hoa, tất cả mễ nang hoa gieo trồng đều được Thanh Vu Đường khống chế, Ngũ Tử Giáo làm sao lấy được mễ nang hoa? Trải qua điều tra của Thanh Vu Đường, cuối cùng tra ra được sự tồn tại của Tố Tâm Đường."

Vô Sa đại sư cũng gật đầu: "Bần tăng cũng đã nghe qua Tố Tâm Đường, lại chưa từng nghe qua hung hạng di trạch."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy ba chữ "Tố Tâm Đường", đều hơi sửng sốt.

Hai người lập tức nhớ tới chuyện ở chỗ của Phùng đại trù lúc trước. Trên bức tường ngoài của dịch quán bị thủng một lỗ, được nhét vào lồng ngực của nha dịch ngoài ý muốn chết trong tay đệ tử của Ngũ Long Trại, mà lỗ thủng trên tường, còn để lại mảnh giấy viết ba chữ "Tố Tâm Nhân".

Tố Tâm Nhân cùng Tố Tâm Đường...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày – có quan hệ gì sao?

"Tố Tâm Đường là một môn phái giang hồ sao?" Lâm Dạ Hỏa ở Tây Vực nên chưa từng nghe qua.

"Không phải a." Bạch Long Vương lắc đầu: "Có từng nghe qua 'Tố Tâm Nhân, nhạc cùng sổ thần tịch' chưa? Tố Tâm Nhân ý chỉ người có tâm địa tốt, chất phác lại thân thiết. Ngươi nghĩ xem, giả sử nhà của ngươi là gia đình bình thường, kế bên nhà là lão thái thái thường xuyên ăn chay niệm phật, vậy ngươi có nghĩ, trong viện nhà bà ấy lại chất đầy mễ nang hoa không, dưới hầm còn giấu nữ nhân cùng bọn trẻ bị bắt cóc không?"

Tất cả mọi người nghe xong nhíu mày – như vậy có chút đáng sợ.

"Lúc ấy phát hiện số lượng lớn 'nhà bình thường' như vậy, gia đình đều là những lão nhân lớn tuổi, quan phủ điều tra vừa hỏi đến là không biết, khế đất khu nhà đều tra không ra là của ai, bọn họ bất quá chỉ là người thuê. Đây là dạng di trạch nhỏ, lúc ấy kết án, nha môn chỉ nói bừa là một môn phái Tố Tâm Đường, sau đó đem sự tình bỏ qua, có biết vì sao không?"

"Bởi vì liên lụy quá rộng sao?" Ngũ gia nghe ra chút đạo lý: "Loại di trạch này đừng nhìn đơn giản như vậy, nhưng xây dựng rất khó khăn."

Bạch Long Vương gật đầu: "Chính là đạo lý đó, muốn có di trạch, nhất định phải có đủ hai điều kiện, một là có người trong nha môn, hai là phải có người lành nghề, hắc bạch kết hợp với nhau thiếu một thứ cũng không được!"

"Di trạch có đặc điểm gì không?" Triển Chiêu tò mò: "Lão gia tử ngài vừa vào cửa đã nói đây là di trạch."

"Di trạch mặc dù nhỏ, nhưng đều có chút điểm giống nhau, di trạch nhỏ đều tụ cùng một chỗ, tạo thành một đoàn, di trạch lớn là loại trang viên như này. Di trạch cùng đoàn di trạch cơ bản đều xây ở nơi phong thuỷ thật không tốt, bởi vì để dễ tránh tai mắt người khác, không ở quê nhà có thể tránh được rất nhiều phiền toái. Mà di trạch xuất hiện nhất định đi cùng với hung hạng, bởi vì không thể để người khác biết nơi này xây lên để làm chuyện xấu, cho dù có dùng mọi cách đánh lạc hướng, nhưng vẫn sẽ ngoài ý muốn bị phát hiện, một khi đã bị người khác phát hiện, thì sẽ giết người diệt khẩu!"

"Hung hạng là chỉ cái gì?" Triển Chiêu ngoài miệng hỏi, trong lòng đã nghĩ đến đương nhiên chính là Tử Ngọ Hạng thần bí kia.

"Hung hạng cũng là con đường không tồn tại, ý là con đường ăn thịt người." Bạch Long Vương nói: "Người phát hiện ra di trạch, bình thường sẽ bất tri bất giác bị diệt khẩu, cơ bản chính là vụ án mất tích. Bịa đặt ra một con đường không tồn tại, hơn nữa người đồng lõa sẽ làm nhiều người mất tích tại con đường đó, giống như bị lừa bán đi vậy. Như vậy quan phủ sẽ tra không ra là người nào mới thật sự phát hiện ra di trạch, do đó có thể tránh được chuyện di trạch bị phát hiện."

Mọi người nghe xong nhíu mày.

Triển Chiêu nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, đại khái nói ra cho Bạch Long Vương nghe.

Bạch Nhất Thanh lắc đầu: "Này là điển hình của hung hạng di trạch a, nhưng mà..."

"Hung hạng không có ăn thịt người, mọi người đều ở di trạch. Di trạch cũng không có mễ nang hoa... Chỉ có người giấy." Lâm Dạ Hỏa phân tích tình huống trước mắt một chút: "Đại Hằng Tô, Tiểu Hằng Tô, Tô Vân, còn có cái này Liêm, cùng hung hạng di trạch có quan hệ gì không?"

"Mấy sư phụ mất tích kia cũng rất mạc danh kỳ diệu, đều xuất hiện trong di trạch, ngoại trừ Phùng đại trù ra thì ai cũng chưa bị thương. Sau khi đại trù bị thương, nha dịch lừa hắn cũng đã chết." Triển Chiêu sờ sờ cằm, hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Có phải hay không có người nào khác, đang dẫn chúng ta đến hung hạng di trạch không a?"

"Khai Phong Phủ gần đây vẫn thái bình, cũng không có tà giáo quấy phá." Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, nếu giống như bình thường, bọn họ rất khó phát hiện chuyện xấu trong căn nhà ở nơi hẻo lánh như thế này, giống như có người cố ý dẫn đường cho bọn họ phát hiện hết thảy chuyện này.

Mọi người ở trong nhà vừa thông suốt chuyện này, cũng không phát hiện nhiều manh mối hữu dụng lắm, Yêu Vương nhìn người giấy trong chốc lát, lại nghiên cứu phù chú một chút, chưa cho ý kiến gì, ngón tay bấm hai cái, lại dặn Triển Chiêu ra vào lưu ý một chút, sau đó lại mang theo Vô Sa cùng Bạch Long Vương đi tìm bọn Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đi bộ về Khai Phong Phủ.

Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa, vừa rồi Vô Sa nói câu "Trầm Thủy" hòa thượng, sau khi Ác Đế Thành bị giết, hắn có xuất hiện lại không?

Lâm Dạ Hỏa buông tay: "Không gặp lại, lúc ấy các cao thủ phá trận của Ác Đế Thành đã chết hơn phân nửa, sau đó lúc Yêu Vương trở về cũng không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn đã chết rồi."

Bạch Long Vương nói: "Ngũ Tử là Nhất, Nhị, Tam, Tứ cùng Ngũ... Ngũ Sơn Xuyên cũng họ Ngũ." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở nói: "Nha dịch kia chết cũng có liên quan đến đệ tử của Ngũ Long Trại."

"Hơn nữa Ngũ Sơn Xuyên có phản ứng về Tố Tâm Nhân." Triển Chiêu cũng biết Ngũ Sơn Xuyên rất khả nghi: "Có thể tìm thêm cơ hội khác thử lại hắn thì tốt rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net