Chương 72 Cửa lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72 Cửa lâu

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu tỉnh lại sau khi mơ thấy giấc mơ kỳ quái. Ngồi dậy vươn tay nhu cổ, hình như tối qua bị sái cổ rồi.

Tiểu Ngũ thấy Triển Chiêu đã dậy, liền lại gần làm nũng, Triển Chiêu áp tay lên bụng của vua bách thú, vừa xoa bụng cho đại miêu, vừa nhìn quanh, không thấy Bạch Ngọc Đường, Yêu Yêu cũng không có.

Lại nói tiếp, tối qua bọn họ mới vừa nằm xuống, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngồi dậy, nói "Nguy rồi" xong liền chạy ra ngoài.

Triển Chiêu tò mò cũng đi ra ngoài.

Trong viện không còn ai, chỉ có Thần Tinh Nhi đang dọn bàn.

Nha đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền cười xấu xa: "Thiếu gia xong đời rồi! Đảo chủ rất tức giận!"


Bạch Ngọc Đường cũng vò đầu, hơn nửa đêm lại đem ngoại công hắn gọi tới Khai Phong Phủ nhưng không nói gì, chỉ nhìn Triển Chiêu ăn khuya.

"Ngoại công đi đâu rồi?" Ngũ Gia hỏi: "Quay về Bạch phủ?"

"Không có, vừa rồi hầm hừ nói phải đi về." Thần Tinh Nhi vỗ vỗ bản thân: "Ta cùng Nguyệt Nha Nhi nói thiếu gia đã phân phó chuẩn bị khách phòng, sau đó lừa lão gia tử đến biệt viện."

Ngũ Gia gật đầu: "Thông minh."

"Nhưng đảo chủ vẫn tức giận nga!" Thần Tinh Nhi nâng khay trà đi ra ngoài: "Thiếu gia ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi!"

Ngũ Gia quay đầu lại, thì thấy Triển Chiêu ôm cánh tay tựa vào cửa nhìn hắn.

Ngũ Gia có chút ủy khuất —— rõ ràng là Ân Hậu kêu ta gọi người đến... Gọi tới lại không nói cái gì hết.

"Ai." Triển Chiêu thở dài lắc đầu, đi tới vỗ nhẹ vai Ngũ Gia: "Chuột, sai trọng điểm rồi a!"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cười tủm tỉm bên cạnh: "Trọng điểm gì a?"

"Ngươi cảm thấy Lục lão gia tử tức giận là vì đi uổng công một chuyến?"

"Không đúng sao?"

"Chậc chậc!" Triển Chiêu lắc đầu: "Ngươi là ngoại tôn của ngài, đừng nói là từ Bạch phủ đến Khai Phong Phủ, từ Băng Nguyên Đảo đến Hắc Phong Thành lão gia tử cũng không nói gì nha."

"Vậy sao người lại tức giận?"

Ngón tay Triển Chiêu chọt vai Bạch Ngọc Đường: "Ngoại công ngươi không vui, là vì không cam lòng a! Không cam lòng!"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, hỏi: "Bởi vì ta cũng không bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật sao?"

"Ngươi xem, Thiên Tôn là sư phụ của ngươi, nhưng Lục lão gia tử là ngoại công của ngươi a, tuy nói công phu của ngươi đều do Thiên Tôn dạy, nhưng huyết thống Băng Ngư Tộc của ngươi là từ ngoại công, trong lòng lão gia tử còn đang cân bằng. Nhưng bây giờ ngươi ngoại trừ võ công ra, những cái khác cũng giống Thiên Tôn, lão gia tử khẳng định có chút không cam lòng nha!"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có đạo lý: "Vậy phải làm như thế nào đây?"

Triển Chiêu khoát tay: "Ngươi không thể dùng chiêu dỗ sư phụ ngươi để dỗ ngoại công của ngươi a, vô ích thôi!"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu —— tiếp tục nói a!

Triển Chiêu vỗ ngực bản thân: "Lão nhân gia tức giận có hai loại, một loại là tức giận bình thường, một loại là rất tức giận, tức giận bình thường mua quà là có thể dỗ, giống khi ngươi giải quyết tai họa cho Thiên Tôn. Rất tức giận thì nên đánh vào tâm lý!"

"Đánh vào tâm lý?" Ngũ gia có chút không tin nhìn Triển Chiêu —— cảm giác thật không đáng tin cậy a?

Triển Chiêu ngửa đầu, kéo Bạch Ngọc Đường trở về: "Miêu gia ta chính là ngoại tôn đệ nhất Đại Tống! Ta lập kế hoạch cho ngươi, cam đoan sẽ làm ngoại công ngươi vui vẻ!"

.........

Ngồi trên giường, Triển Chiêu nhớ đến kế hoạch hắn đã lập ra cho Bạch Ngọc Đường tối qua... Không lẽ mới sáng sớm Chuột liền đi thực hiện sao?

Nói đến kế hoạch... Triển Chiêu cũng nhanh chóng rời giường thay quần áo, trong giấc mơ tối qua hắn lại ra ra vào vào thôn Dương Liễu mấy lần, mấy tiểu bằng hữu còn bị nhốt trong ngăn tủ chưa được ra. Triển Chiêu canh chừng trong thôn một lúc, muốn chờ đám thổ phỉ đến, kết quả không thấy chúng đâu, khóa tủ cũng đánh không ra, càng nghĩ càng tức a.

Rửa mặt xong ra khỏi phòng, chợt nghe náo nhiệt trong sân cách vách.

Triển Chiêu nhanh chóng đi qua, quả nhiên, những người khác cũng đã dậy, đang ngồi quanh bàn ăn điểm tâm.

Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đã dậy, Công Tôn cùng Bao Duyên đã ăn xong chuẩn bị đến Thái Học Viện, Tiểu Tứ Tử có thể là do tối hôm qua ngủ quá muộn, đang ngồi cạnh bàn tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Triển Chiêu vào sân, ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cùng bé ăn điểm tâm.

Triển Chiêu ăn không yên, nhìn Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng bị Triệu Phổ uy bánh bao, liền nghĩ đến mấy tiểu hài nhi bị nhốt trong tủ ở thôn Dương Liễu.

"Ngọc Đường đâu?" Thiên Tôn thấy có một mình Triển Chiêu, không thấy Bạch Ngọc Đường đâu: "Còn chưa dậy sao?"

"Khụ khụ." Triển Chiêu gật gật đầu, nhanh chóng bưng bát sữa đậu nành lên uống, tận lực che mặt.

Ân Hậu hiểu ngoại tôn nhà mình, Triển Chiêu rõ ràng là đang nói dối, sáng sớm Bạch Ngọc Đường đi đâu sao phải giấu?

.........

Lúc này, trong viện khách phòng.

Lục Thiên Hàn vừa rời giường, đẩy cửa ra, thì thấy sân trước mắt nhìn rất quen.

Trong viện tích một tầng tuyết, trên cây, tường viện xung quanh đều là tuyết, trong tuyết có thể thấy Bạch Ngọc Đường cùng bàn đá. Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh bàn, để hai cái thực hạp lên bàn, thấy ngoại công hắn đã dậy, nhanh chóng gọi người: "Ngoại công."

Lục Thiên Hàn có chút nghi ngờ đi qua, viện này hôm qua không phải như vậy a, xem ra là sáng sớm Ngọc Đường đã tới làm ra.

Ngũ Gia đem thực hạp mở ra, lấy điểm tâm sáng ra, sau đó lại lấy ra lá trà cùng bình trà cho ngoại công rồi hắn phao trà uống.

Lục Thiên Hàn nhìn điểm tâm trên bàn - hai xưởng sủi cảo hấp, một chén canh băng hoa ngân nhĩ

Lại nhìn trà Ngũ Gia phao xong rồi để trước mặt hắn, là băng phiến của Băng Nguyên Đảo.

Lục Thiên Hàn nhận trà uống một ngụm.

Lá trà do Băng Nguyên Đảo làm ra, có chứa dưới hầm băng của Bạch phủ, Khai Phong Phủ khẳng định không có... Cho nên hẳn là sáng sớm Bạch Ngọc Đường đã chạy tới Bạch phủ lấy về phao cho hắn.

Ngũ Gia gắp một miếng sủi cảo hấp đặt lên dĩa nhỏ, rồi đưa cho ngoại công hắn.

Lục Thiên Hàn nếm thử, rất hợp khẩu vị. Làm sủi cảo hấp rất khó, hẳn cũng do Ngọc Đường mới sáng sớm đã tìm người làm ra.

"Ân." Lục Thiên Hàn gật gật đầu, cảm thấy tâm tình khá tốt.

Bạch Ngọc Đường quan sát biểu tình của Lục Thiên Hàn một chút, quả nhiên, tâm tình của ngoại công hắn tốt lên không ít.

Dựa theo kế hoạch của Triển Chiêu định ra cho hắn, Ngũ Gia liền dỗ lão nhân gia: "Ngoại công, năm nay chúng ta quay về Băng Nguyên Đảo mừng năm mới đi?"

Lục Thiên Hàn có chút ngoài ý muốn nhìn Ngọc Đường: "Sao? Không dắt sư phụ ngươi theo?"

"Sư phụ cùng Ân Hậu còn có Yêu Vương về Bách Hoa Cốc mừng năm mới, chúng ta về chỗ của chúng ta." Ngũ Gia nhớ tới tối qua Triển Chiêu ngàn dặn vạn dò, câu "Chúng ta về chỗ của chúng ta" nhất định phải nói, nói xong câu này mây đen sẽ tan hết.

Quả nhiên, Lục Thiên Hàn nở nụ cười, gật đầu: "Ân, được."

Trong khách phòng cách vách, Yểu Trường Thiên tỉnh ngủ đi ra cửa không nói gì nhìn Bạch Ngọc Đường dỗ ngoại công hắn, mới sáng sớm hai ông cháu đã dính lấy nhau a.

.........

Bọn Yêu Vương trong viện nhìn Triển Chiêu từng ngụm từng ngụm ăn bánh bao, hình như rất vội.

Lâm Dạ Hỏa buồn bực: "Ai? Làm gì mà gấp vậy a?"

"Lát nữa ăn xong ta còn phải đến đại lao." Triển Chiêu muốn tự mình nghĩ biện pháp, có thể tìm ra manh mối trên người tên thị vệ kia!

"Tên tiểu tử kia thật sự rất kín miệng." Trâu Lương cảm thấy khó khăn.

Triển Chiêu gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã có biện pháp!

Đang ăn, Tiểu Lương Tử sau khi luyện công xong đã trở lại, đại khái rất đói bụng, sau khi lau mặt thì chạy lại ăn điểm tâm.

Vừa cầm bánh bao cắn mạnh, Tiêu Lương vừa nhìn Tiểu Tứ Tử đang ủ rũ.

Tiểu Tứ Tử hình như không có ăn uống gì, bánh bao cắn một ngụm, sữa đậu nành cũng không uống.

"Cận Nhi, không hợp khẩu vị sao?" Tiểu Lương Tử ngậm một miệng bánh bao: "Bạch đại ca hình như có mua sủi cảo hấp, ngươi có muốn ăn không?"

Tiểu Lương Tử vừa nói, Triển Chiêu vừa cắn một miếng bánh bao liền bị sặc, vỗ ngực thầm nghĩ không ổn!

Quả nhiên, đũa trong tay Thiên Tôn liền ngừng, hỏi Tiểu Lương Tử: "Ngọc Đường dậy rồi?"

"Trời còn chưa sáng đã dậy rồi a, lúc con ra cửa luyện công thì đụng phải huynh ấy mới từ bến thuyền về, mua tôm cùng cua vừa đến bến, nói là đến Thái Bạch Cư tìm Quách đại trù làm sủi cảo a." Giọng nói non nớt của Tiểu Lương Tử giòn tan, nói nghe rất rõ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn bánh bao trên bàn nghi hoặc: "Vậy sủi cảo đâu?"

Triệu Phổ cũng không hiểu nhìn Triển Chiêu đang cắn bánh bao —— Không lý nào! Bạch Ngọc Đường có món ngon mà không mang đến cho ngươi ăn?

Triển Chiêu nháy mắt với Tiểu Lương Tử.

Thiên Tôn "Cạch" một tiếng để đũa xuống hỏi: "Nó ở đâu?"

"Ở cách vách nha..." Tiểu Lương Tử vừa nói, bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người đều nhìn nhóc, đặc biệt là Triển Chiêu đang lắc đầu, còn có chút không dám mở miệng —— đừng a?

"Hắn cùng ai ăn điểm tâm a?" Thiên Tôn hỏi.

"Ách... Là, Lục lão gia tử..."

Tiểu Lương Tử nói ra, ánh mắt Thiên Tôn liền nheo lại.

Ân Hậu mở miệng nói: "Hai ông cháu ăn điểm tâm cùng nhau thì có làm sao? Ngọc Đường cũng không thể lúc nào cũng cùng ngươi ăn điểm tâm!"

Những người khác nhanh chóng gật đầu —— Đúng vậy! Đúng vậy! Bạch Ngọc Đường rất hiếu thuận với ngươi a!

Thiên tôn "Hừ" một tiếng.

Ân Hậu gắp một quả trứng cho hắn, để hắn nhanh chóng ăn gạt đi dấm chua.

Thiên Tôn mới vừa nhận trứng gà, chợt nghe Yêu Vương đột nhiên nói một câu thâm sâu: "Thì ra Ngọc Đường thích nhất là Tiểu Thiên Hàn a..."

Mọi người hít sâu nhìn Yêu Vương, Ân Hậu cũng quay đầu lại trừng hắn —— ngươi như thế nào lại đổ dầu vào lửa a?

Thiên Tôn nhăn mặt nhìn Yêu Vương, Yêu Vương vươn tay chỉ hắn: "Tiểu Du thua!"

Ân Hậu đỡ trán.

Thiên Tôn đùng đùng đứng lên, hầm hừ đi ra ngoài.

Ân Hậu nhìn Yêu Vương: "Sao ngươi lại nói như vậy a?"

Yêu Vương xoa cằm, đưa trứng gà cho Ân Hậu: "Chúng ta năm nay đến nhà Tiểu Thiên Hàn mừng năm mới đi."

Lâm Dạ Hỏa hỏi Triển Chiêu đang tiếp tục cúi đầu ăn điểm tâm: "Ngươi không đi cứu Chuột nhà ngươi sao?"

Triển Chiêu ăn bánh bao lắc đầu: "Cơ bản là không thể cứu."

Lúc này, Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, hình như là hoàn toàn tỉnh, vươn tay dụi mắt, hỏi Tiêu Lương đang ăn bên cạnh: "Tiểu Lương Tử, ngươi đang gặp rắc rối gì sao?"

"Phỏng chừng là có..." Tiêu Lương thở dài: "Bạch đại ca không chừng đã bị ta hại, lại là hãm hại khó giải quyết a!"

Triệu Phổ nghe thú vị, hỏi Tiêu Lương: "Hãm hại khó giải quyết?"

Tiểu Lương Tử gật gật đầu: "Tình huống bây giờ a, là cha mẹ muốn ta chọn, phụ thân cùng mẫu thân thì thích ai hơn... Tình huống giống nhau a!"

Tất cả mọi người cười với nhóc.

"Nước cờ này của Bạch lão ngũ không hay a." Lâm Dạ Hỏa lắc đầu: "Tình huống của hắn phải xử lý sao cho công bằng mới được a!"

Triệu Phổ cũng gật đầu: "Đúng vậy."

Triển Chiêu tỉnh lại một chút —— kẻ hãm hại Chuột chính là Miêu gia ta... Ai nha, tính sai tính sai a!

Ăn xong điểm tâm, Triển Chiêu đi ngang qua sân cách vách, thì thấy Bạch Ngọc Đường ngồi ở giữa, hai bên là Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn đang trừng mắt nhìn hắn.

Hai lão gia tử đang hỏi Bạch Ngọc Đường năm mới về Bách Hoa Cốc hay về Băng Nguyên Đảo?

Bạch Ngọc Đường ngồi yên thở dài —— so với tình huống hôm qua còn không xong hơn... Vừa ngước đầu, liền thấy Triển Chiêu đang đứng cạnh khung vòm nhìn hắn.

Ngũ Gia cũng nhìn hắn —— Muốn ngất a! Hảo cho ngoại tôn đứng đầu Đại Tống!

Triển Chiêu gãi gãi đầu, đi vào túm lấy Bạch Ngọc Đường, nói với hai lão gia tử là bọn họ muốn đi tra án, rồi kéo Chuột nhà mình chạy.

.........

Triển Chiêu sau khi cứu Bạch Ngọc Đường ra, liền đi đến đại lao, tìm đại nội thị vệ ám sát Lỗ Trình Vân.

Triển Chiêu đi vào cũng không nói gì, chỉ vỗ vai thị vệ kia một chút.

Bạch Ngọc Đường đứng một bên nhìn.

Kế hoạch của Triển chiêu rất đơn giản, dùng phương pháp giống với Tam phu nhân cùng Lỗ Trình Vân, đi vào nhìn một cái là được! Tiểu tử này nếu như bị người sai khiến, vậy nhìn xem chủ mưu là ai!

Nhưng sau khi chạm vào, lại không có gì diễn ra. Triển Chiêu đợi một hồi rồi nghiêng đầu, lại vỗ một chút.

Thị vệ kia cũng mơ hồ, khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

"Kỳ quái." Triển Chiêu nhìn nhìn tay mình, lại vỗ thị vệ kia một chút.

"Sao lại vào không được?" Triển Chiêu vỗ từ đầu đến chân thị vệ kia một lần.

Thị vệ kia bị hắn chụp đến phát bực, Bạch Ngọc Đường đi qua kéo hắn lại.

"Vì sao không được?" Triển Chiêu không nghĩ ra.

"Như vậy đương nhiên không được."

Lúc này, một thanh âm truyền đến từ phía sau hai người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thì thấy Ân Hậu đang đứng bên ngoài, bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ.

"Thần ngữ là huyễn thuật cao cấp nhất, cũng là loại khó học nhất." Ân Hậu đi đến, vươn tay vỗ đầu Triển Chiêu: "Không phải thiên phú thì có thể không học mà thành!"

Vừa nói Ân Hậu vừa chỉ hai mắt mình, ý bảo Triển Chiêu nhìn vào.

Triển Chiêu nhìn kĩ động tác của Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn về phía thị vệ kia, thị vệ kia ngẩng đầu, song phương nhìn nhau, thị vệ kia liền cứng đờ không thể động.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm nhận được nội lực mãnh liệt.

"Bình thường, bị trúng huyễn thuật giống Tam phu nhân cùng Lỗ Trình Vân, là do bị quá khứ phá hủy, người như thế rất dễ dàng bị huyễn thuật ảnh hưởng." Ân Hậu giảng giải cho Triển Chiêu: "Còn có một loại khác là nội lực cao cường, hoặc người có chấp niệm quá sâu, cũng như người có tâm ma, những người đó cho dù ngươi không chủ động tìm hiểu, cũng sẽ bị họ ảnh hưởng. Nhưng ba loại tình huống này thật ra chỉ là số ít, đa số mọi người võ công không cao, cũng không trải qua nhiều chuyện khắc cốt ghi tâm, đối với những người như vậy, ngươi muốn biết chuyện gì thì phải tự mình tìm hiểu."

Ân Hậu vẫy tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu đi qua.

Ân Hậu bảo hắn nhìn thị vệ kia: "Ngươi làm sao mới có thể ảnh hưởng đến một người? Chạm vào hắn nhìn hắn đều vô ích, cần để hắn nghe được thanh âm của ngươi."

Triển Chiêu nhìn về phía thị vệ kia.

"Mấu chốt của âm thuật, chính là âm thanh được hình thành từ nội lực..."

Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu đến chỉ dạy huyễn thuật cho Triển Chiêu, liền quyết định không quấy rầy hai ông cháu, một mình đi ra ngoài chờ.

Lúc này trời đã sáng, hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời quang đãng.

Ngũ Gia ngẩng đầu, bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt, nên nâng tay lên che.

"Khụ khụ."

Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thì thấy Thiên Tôn không biết đã đứng ở đó từ khi nào, đang chắp tay sau lưng đứng một bên.

Ngũ Gia cũng không biết làm thế nào, ngoại công đã dỗ xong, nhưng sư phụ lại không được tự nhiên.

Chưa kịp hỏi gì, đã thấy Thiên Tôn liếc hắn, miệng than thở một câu: "Ngươi nếu rảnh thì bồi Tiểu Lục Tử nhiều chút!"

Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn.

Thiên Tôn xoa cằm: "Dù sao các ngươi cũng là người một nhà..."

Ngũ Gia không đợi hắn nói xong, liền mở miệng: "Sư phụ người đang nói gì vậy?"

Thiên Tôn nhìn đồ đệ nhà mình... Tuy rằng đã lớn rất nhiều, nhưng trên người Bạch Ngọc Đường hắn vẫn có thể nhìn thấy tiểu đồ đệ thối mặt than kia.

"Người cũng là người nhà a." Ngũ gia cười.

Thiên Tôn sửng sốt một hồi, chắp tay sau lưng tận lực khống chế khóe miệng muốn nhếch cao lên, bảo trì uy nghiêm của sư phụ: "Khụ khụ... Cái gì chứ, Yêu Vương đã trở lại, ngươi cũng không cần bồi vi sư, không có việc gì thì bồi ngoại công ngươi nhiều chút..."

Nói xong, Thiên Tôn chuẩn bị đi ra cửa viện, lại nghe Bạch Ngọc Đường mở miệng: "Ngang nhau!"

Thiên Tôn quay đầu lại.

Chợt nghe đồ đệ bất mãn hỏi hắn: "Nói cái gì mà Yêu Vương đã trở lại nên không cần ta bồi? Không ngờ ta chỉ là người thay thế cho Yêu Vương?"

"Ách..." Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.

Ngũ Gia híp mắt nhìn sư phụ: "Nga! Có những người có sư phụ rồi nên không cần đồ đệ nữa phải không?"

"Nào có!" Thiên Tôn ý thức được tình huống không đúng: "Vi sư làm sao có thể như vậy!"

"Ta đây cùng Yêu Vương người nào quan trọng hơn?" Bạch Ngọc Đường rất hăng hái: "Năm nay người cùng ta mừng năm mới hay cùng Yêu Vương về Bách Hoa Cốc?"

Thiên Tôn cảm thấy những lời này có chút quen tai, giống như mấy câu mà hắn cùng Lục Thiên Hàn cãi nhau. Nhìn lại, quả nhiên, Bạch Ngọc Đường đang nhẫn cười a.

"Ha hả, ngươi tên tiểu hài nhi này dám trêu chọc vi sư?"

Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Thiên Tôn, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Nhìn cái gì?" Thiên Tôn bất mãn.

Ngũ gia mỉm cười: "Tốt lắm."

Thiên Tôn khó hiểu: "Tốt cái gì?"

"Cứ như vậy cũng rất tốt." Ngũ gia thực vừa lòng nói.

Thiên Tôn quay người lại muốn đi.

Ngũ Gia nhớ tới lúc trước có mua cho hắn một con cá chép nhỏ tinh xảo bằng giấy, đi ra trước mặt hắn đưa qua: "Thời Hán, có muốn hay không?"

Thiên Tôn liếc mắt một cái, vươn tay cầm lấy, nhăn mặt đi khỏi viện tử, khóe miệng nhếch lên muốn thu lại cũng không được.

Trên nóc nhà, Lục Thiên Hàn đã đứng một hồi lắc đầu, cũng mỉm cười rồi đi.

Yểu Trường Thiên đi theo hắn, vừa đi vừa nói thầm, đại gia ta còn chưa có ăn điểm tâm a...

Ngũ Gia quay đầu lại, thì thấy Triển Chiêu cùng Ân Hậu cũng đi ra.

Triển Chiêu vỗ tay —— Chuột! Lợi hại a!

Bạch Ngọc Đường cũng xấu hổ, nâng tay sờ mũi, đi tới hỏi: "Thế nào?"

"Tra được chút manh mối!" Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

"Đi chỗ nào a?" Ngũ gia khó hiểu.

Ngón tay Triển Chiêu nhẹ nhàng giơ lên: "Ta nhìn thấy một cửa lâu! Chúng ta đi tìm cửa lâu!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net