Chương 348: Mất Đi Phương Hướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 348: Mất Đi Phương Hướng

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Triển Chiêu đuổi theo Ngân Yêu Vương tới trù phòng.

Yêu Vương thấy hắn để cá xuống cũng không đi, liền hỏi, "Ngươi muốn giúp giết cá sao?"

Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhanh chóng cầm Cự Khuyết giấu ra sau lưng.

Yêu Vương nhờ cậy tiểu công* của trù phòng hỗ trợ giết cá, vừa pha đường thố trấp**, vừa có chút không hiểu nhìn Triển Chiêu đi theo mình, cảm thấy miêu tể tuy rằng khả ái, nhưng thời điểm bận rộn vẫn có chút vướng chân vướng tay.

*người thợ phụ

**đường thố trấp: nước đường chua ngọt

Lão gia tử không thể làm gì khác hơn là cầm bình nhìn Triển Chiêu, ý kia —— ngươi muốn làm gì?

Triển Chiêu cười hì hì nói nghĩ ra một biện pháp có thể dụ sơn yêu ra.

Yêu Vương cười, "Nga? Cách gì?"

Triển Chiêu đem biện pháp nói ra.

Yêu Vương vuốt cằm, chân mày khẽ nhướng lên.

Triển Chiêu nhìn đến vẻ mặt này của lão gia tử cũng biết là sẽ ổn!

Quả nhiên, Yêu Vương đưa tay vỗ vỗ đầu của Triển Chiêu, "Ừ! Chủ ý không tồi, còn chuyện gì nữa không a?"

Triển Chiêu lắc lắc đầu.

Yêu Vương liền như đuổi tiểu miêu đi, "Vậy đi ra trước chờ, một chút ăn cơm rồi hãy nói."

"Ừm!" Triển Chiêu chắp tay sau lưng lắc lư ra khỏi trù phòng.

Đến trong viện, liếc mắt nhìn đám tiểu hài nhi đang vây quanh bàn giúp Yêu Vương lột tỏi, Triển Chiêu đi tới lần lượt chọc xuống, lại đi vén cửa phòng bếp của đại hoàng cẩu cùng hổ văn tiểu miêu trên tường viện, cuối cùng hài lòng đi ra.

Yêu Vương ở trong trù phòng lắc đầu —— hài tử này thực sự là chiêu miêu đệ cẩu không nhàn rỗi, cũng không biết giống ai, Tương Tương khi còn bé còn thật chững chạc a... Mặc dù là thân ngoại tôn, nhưng khi còn bé tính cách cũng không quá giống a...

Trong viện sát vách, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đợi được Triển Chiêu trở lại, liền đưa mắt hỏi —— thế nào?

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— thành!

Ngũ Gia quay đầu lại, đúng lúc Thiên Tôn ngẩng đầu, hai sư đồ ánh mắt đối nhau.

Ngũ Gia cúi đầu ho khan mấy tiếng, Thiên Tôn lại nghiêng đầu —— đồ đệ mặt than nhà hắn ngày hôm nay hình như tâm tình không tệ.

Chưa được một lúc, trong viện truyền đến trận hương vị ngọt ngọt chua chua, Yêu Vương bưng đường thố ngư tiến vào, đám tiểu bằng hữu phía sau đang cầm chén đũa hít hít mũi.

Kỳ thực tất cả mọi người đã ăn cơm xong, nhưng tay nghề của Yêu Vương làm sao có thể bỏ qua, nhóm lớn mọi người gom lại ăn cá.

Ăn một hồi, Yêu Vương đột nhiên mở miệng, "Đúng rồi, liên quan tới sơn yêu kia... Nghĩ ra biện pháp gì rồi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— tới rồi!

Yêu Vương gắp thịt cá, nhét vào trong miệng Tiểu Tứ Tử, vừa không nhanh không chậm nói, "Các ngươi liền thử một chút đi!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sững sờ —— ừm?

Mấy người khác càng thêm nghi hoặc, đều hỏi, "Đi thử cái gì?"

"Chẳng phải nói sơn yêu hận nhất là nam nhân đánh tức phụ nhi sao, vừa thử liền tới." Yêu Vương lắc lắc đôi đũa trong tay, "Các ngươi ai cũng biết công phu, hai người một tổ với nhau, tìm chút khách điếm bình dân hay tửu lâu hay các loại gì đó trong núi a, đi diễn trò, xem có thể dẫn sơn yêu đến hay không."

Mọi người sửng sốt một chút sau đó tập thể tạc mao.

"Vậy muốn diễn thế nào?" Đám lão gia tử đều biểu thị không có tức phụ nhi!

Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn Triển Chiêu —— Miêu Nhi, ngươi nói với hắn cái gì? Sao khác với kế hoạch vậy?

Triển Chiêu cũng ngây dại, "Lạch cạch" một tiếng, chiếc đũa đều rớt —— trăm triệu không nghĩ tới...

...

Sát vách trong thư phòng, Triệu Phổ cùng Lý Vinh cùng Da Luật Tề hàn huyên một hồi, hắn chủ yếu là muốn nghe gần đây Tây Vực có thế lực gì mới hay không.

Kết quả không ngoài dự liệu, hai người này cũng không biết chuyện gì cả.

Lý Vinh cùng Da Luật Tề kỳ thực đều là những người quan trọng nhưng bị những người bên trong ở Tây Hạ cùng Đại Liêu bài trừ. Nói cách khác, hai người bọn họ tuy rằng làm những việc phiền toái nhất, nhưng lại không có thực quyền cùng tín nhiệm.

Nhưng hai người này lại có dã tâm, đã như vậy vì sao còn muốn bán mạng cho người bên trong? Bởi vì trong quá trình này, bọn họ ở bên ngoài cũng lôi kéo được những người bị xa lánh vào thế lực của họ.

Mà có thể thấy rõ ràng nhất dã tâm cùng năng lực của hai người bọn họ, chính là thái độ của Triệu Phổ đối với hai người bọn hắn.

Người người Tây Vực sợ Triệu Phổ, nhưng cũng không phải người người đều có thể nhịn Triệu Phổ.

Hoàng tộc của Tây Hạ cùng Đại Liêu cơ bản cũng không muốn cùng Triệu Phổ chạm mặt, mỗi lần chạm mặt, đều là địch ý tràn đầy.

Thái độ của Triệu Phổ đối với hai nhà này cũng không xong, rất không nể tình.

Nhưng Lý Vinh cùng Da Luật Tề thì có thể nhịn.

Cho dù Triệu Phổ thường thường trêu chọc bọn họ, bị chỉnh rất thảm, hai người bọn họ cũng sẽ không cùng Triệu Phổ trở mặt, tuy rằng bề ngoài nhìn như gặp cảnh khốn cùng, nhưng loại nhẫn nại này, đổi lấy là sự "Công nhận" của Triệu Phổ.

Dần dần, Liêu Hạ hai nước có thể cùng Triệu Phổ nói chuyện, chỉ còn lại hai người này.

Cái này kỳ thực chính là "Quyền lực" lớn nhất, cho thấy chính là trí tuệ chính trị của Lý Vinh cùng Da Luật Tề, cũng là "Ăn ý" nào đó giữa hai người cùng Triệu Phổ.

Trong tương lai, nếu có cơ hội, Lý Vinh cùng Da Luật Tề có thể đem thế lực của mình xâm nhâp vào bên trong, hoặc là thay thế nó... Thì hai người bọn họ sẽ nhận được sự ủng hộ của Triệu Phổ.

Cho nên, Triệu Phổ chỉ cần theo chân bọn họ hỏi thăm chuyện nào đó, hai người bọn họ sẽ nghiêm túc đi thăm dò.

Bởi vì bí mật chân chính, hai người kia từ nơi của huynh đệ mình thì không thể nghe được, trái lại từ chỗ này của Triệu Phổ có thể biết, mà toàn bộ bí mật, đều đáng giá lợi dụng.

Triệu Phổ để Lý Vinh cùng Da Luật Tề đi thăm dò gần đây có tồn tại thế lực thần bí nào có thể quấy rối Tây Vực, tâm tình không tệ mà dẫn dắt mấy người huynh đệ đi tới hoa viên.

Liền thấy trong viện hò hét ầm ĩ, mơ hồ nghe được cái gì "Đánh tức phụ nhi, tra nam..."

Triệu Phổ nhướng mày, quay đầu lại nhìn Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh phía sau.

Hữu tướng quân cùng Hỏa Kỳ Lân mặt lờ mờ, hai người tiếp thu được ánh mắt của Triệu Phổ, sau đó lắc đầu —— sao có thể là hai ta a, sủng cũng sủng không hết mà lại!

Chờ Triệu Phổ vào sân, đã nghe đến mùi đường thố, sau đó đoàn người vây quanh bắt đầu nói muốn mượn Hắc Ảnh.

Triệu Phổ nhìn chung quanh một chút, đang muốn tìm Hắc Ảnh, Công Tôn đột nhiên "A" tiếng, "Đúng rồi, Hắc Ảnh lúc trước ăn nhiều quế viên* thượng hoả, mấy ngày nay tiếng nói ách, ta mới vừa cấp hắn chút thuốc, mấy ngày gần đây không thể nói chuyện."

*trái nhãn

Câu vừa dứt, trong viện trong nháy mắt an tĩnh.

Sau một lát, lại bùng nổ.

Đám lão gia tử hùng hùng hổ hổ.

Triệu Phổ nghe Công Tôn nói kế hoạch của Yêu Vương, nhưng thật ra cảm thấy có thể thực hiện!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều len lén nhìn Yêu Vương bên cạnh vui tươi hớn hở ôm Tiểu Tứ Tử xem náo nhiệt, tự kiểm điểm mình không hiểu rõ sư gia nhà mình...

Không có Hắc Ảnh, cảm giác cái kế hoạch này đã thất bại một nửa.

Ít nhất thanh âm sẽ không đúng a!

Công Tôn đề nghị bằng không thử trước một chút? Diễn thử nhìn hiệu quả.

Mọi người nhìn lẫn nhau một chút —— diễn thế nào?

Yêu Vương cầm lấy ngón tay của Tiểu Tứ Tử chỉ Thiên Tôn cùng Ân Hậu, "Tổ Tương Du tới trước!"

"Ai đánh ai a?" Ân Hậu hỏi.

Thiên Tôn bĩu môi, "Lão quỷ! Quyết định thắng bại đi!"

Đang nói tới... Hai lão gia tử liền đánh nhau.

Mọi người ngước mặt nhìn hai người đánh tác loạn trên trời dưới đất —— đây là muốn phân thắng bại trước sau đó mới xác định ai diễn tướng công ai diễn tức phụ nhi sao?

"Vậy không phải đánh đến sang năm sao?" Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo, "Hai người bọn họ đánh trước, đổi lại thử xem?"

Mọi người liền liếc Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn bên cạnh.

Bạch Quỷ Vương đưa tay sờ sờ ngực, nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục lão gia tử sắc mặt hàn băng, ý kia —— ai dám đụng tức phụ nhi của ta?

Mọi người cũng cảm giác trong nháy mắt trong viện hàn khí nổi dậy, Ngũ Gia vội vàng xua tay, "Không diễn không diễn, đổi người khác thử xem..."

Vậy cuối cùng chỉ còn lại Bạch Long Vương cùng Vô Sa đại sư.

Hai vị lão gia tử nhìn nhau một cái.

Vô Sa đại sư biểu thị bản thân là người xuất gia không thể nói ra ác ngôn, không bằng hắn diễn tức phụ nhi đi!

Tất cả mọi người gật đầu —— quả nhiên là đại sư a! Thật dễ nói chuyện!

Đại sư làm rất ra dáng, nói Bạch Long Vương không cần lưu tâm, tùy tiện đánh chửi!

Bạch Long Vương làm cũng rất ra dáng, quyết định diễn một bại hoại, chỉ tiếc hữu tâm vô lực*.

* hữu tâm vô lực 有心无力 có lòng mà không có sức

Mọi người nhìn lão gia tử như đại bạch thỏ hé miệng "Ong ong ông, anh anh anh...", cũng không biết hắn là đang mắng người hay là đang làm nũng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đỡ trán...

Kết quả làm đến cuối cùng, chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Yêu Vương nâng cằm nhìn hai người.

Ngay cả ánh mắt dòm người của Yêu Vương, luôn cảm thấy lão gia tử là cố ý thu thập hai người bọn họ —— kết quả ai nghĩ kế thì người đó làm a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biệt biệt nữu nữu* xoay đi chỗ khác, nhìn trái phải một chút.

* biệt biệt nữu nữu: Không được tự nhiên

Tất cả mọi người đối với hai người bọn họ nháy mắt —— nhanh!

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— ai đánh ai nha?

Ngũ Gia buông tay, ý bảo Triển Chiêu đến đây đi, hắn cũng không thích nói.

Này nhưng khó khăn chết Triển Chiêu, Triển hộ vệ với ai cũng không nói chuyện lớn tiếng, ngày thường đều là cười híp mắt.

Mấy người tiểu hài nhi cũng đều lắc đầu, "Nhìn tướng mạo Miêu Miêu mà nói cũng không giống như loại người như vậy nga!"

Lúc này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đánh mệt ngồi xuống, hai lão gia tử đều tự rót chén nước uống, vừa hỏi, "Cần phải phu thê nội đấu sao? Biểu diễn đánh hài tử có được hay không?"

Vừa nói, Ân Hậu vừa đưa tay xách ngoại tôn nhà mình.

Hắn cùng Thiên Tôn vừa rồi đều suy xét qua, liền nói Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là lạ đi, không cần hỏi, tám phần mười là hai người bọn họ nghĩ ra được chủ ý, hai hài tử xúi quẩy này!

Mắt thấy kế dụ địch này không áp dụng được, Yêu Vương lại khoát tay áo, ngăn cản tổ Tương Du muốn đánh đồ tôn.

Lão gia tử hỏi Công Tôn, "Cổ họng của Hắc Ảnh lúc nào có thể tốt?"

Công Tôn tính toán một chút, "Dưỡng khoảng ba ngày có thể được rồi."

"Vậy chờ ba ngày sau đi... Ta xem một chút hắc." Lão gia tử suy nghĩ một chút, "Như vậy đi, cũng không biết công phu sơn yêu đến tột cùng thế nào, cho nên chuyện nguy hiểm như vậy, hãy để cho tổ Tương Du lên đi."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhìn Yêu Vương.

"Hai ngươi hóa trang một chút, liền giả trang thôn phu thôn phụ thông thường đi vào khách điếm tìm nơi ngủ trọ, chờ buổi tối, hai ngươi ở trong phòng ném ghế là được, để cho Hắc Ảnh bắt chước cái tràng cảnh kia."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không khó.

"Sau đó thì sao." Yêu Vương tiếp tục an bài, "Những người khác đều đến phụ cận chờ, thuận tiện cũng thăm dò tình huống Bạch Nhai sơn một chút."

Mọi người cảm thấy an bài này rất tốt, Thiên Tôn cùng Ân Hậu có ý kiến cũng không có biện pháp, đồng thời hai người cũng thật tò mò, sơn yêu kia không biết bộ dáng gì nữa.

Triệu Phổ nhìn nhìn Yêu Vương giúp an bài chặt chẽ —— tuy nói lão gia tử đều đang hỗ trợ cho bọn hắn, nhưng lần này hình như đặc biệt chủ động, là rất muốn đi Bất Tử Sa Khâu sao?

...

Thời gian trễ chút Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo Tắc Tiếu từ Hắc Phong Lâm trở về.

Nghe nói Tắc Tiếu đã từng thấy tận mắt sơn yêu, tất cả mọi người vây quanh hắn.

Công Tôn cầm giấy bút, dựa theo miêu tả của Tắc Tiếu, vẽ tờ chân dung của sơn yêu.

Vẽ xong nhìn đều có chút ghét bỏ —— đây cũng quá xấu!

Công Tôn thân là một lang trung, vừa vẽ vừa lắc đầu, cảm thấy không hợp lý a, coi như là dị dạng cũng không có khả năng cái dạng này... Chẳng lẽ thực sự là yêu quái sao?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền bắt đầu rút lui có trật tự, nói mất hứng diễn, đột nhiên không có hứng thú.

Lâm Dạ Hỏa bởi vì về trễ nên bỏ qua nội dung vừa rồi, liền cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi thăm hai lão gia tử muốn diễn cái gì.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đại thể cùng hắn nói sắp xếp của Yêu Vương.

Hỏa Phượng cầm lấy bức tranh của sơn yêu, "Nghe hành vi hình như không xấu a, cùng bức tranh này khiến người cảm giác không nghiêm trọng!"

Mọi người cũng đều cau mày —— hoàn toàn chính xác, bắt đầu nghe sơn yêu kia còn có loại cảm giác thần bí, nhưng nhìn bức tranh sau đó hoàn toàn chính là cảm giác tà ác.

"Thực sự lớn lên như vậy sao?" Tất cả mọi người hỏi Tắc Tiếu.

Tắc Tiếu gật đầu, "Lúc đó ta cũng bị dọa sợ đến nhảy dựng."

"Đúng rồi!" Triển Chiêu đột nhiên hỏi hắn, "Ngươi năm đó cứu hài tử chưởng quỹ tửu lâu đúng không?"

Tắc Tiếu gật đầu.

"Vậy hài tử kia chắc còn ở trong núi ở đi? Ngươi còn nhớ rõ tửu lâu nào ở nơi nào không?"

"Ách..."

Tắc Tiếu hơi do dự một chút, gãi gãi đầu, "Hẳn là nhớ kỹ..."

"A."

Nói còn chưa dứt lời, phía sau Tắc Tiếu, Trâu Lương lơ đãng cười một tiếng.

Mọi người kinh ngạc —— khó có được nghe được Trâu Lương cười, hơn nữa cái nụ cười này...

Triệu Phổ không giải thích được hỏi Trâu Lương, "Làm sao vậy?"

Trâu Lương hỏi Triệu Phổ, "Ta khi còn bé các ngươi dạy ta nhiều nhất là cái gì?"

Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn mấy người ca ca nhà Trâu Lương.

Triệu Phổ cùng Long Kiều Quảng bọn họ nhìn lẫn nhau một chút, trăm miệng một lời, "Nhận thức đường?"

Trâu Lương nhún vai.

Lâm Dạ Hỏa ở bên lắc đầu, "Cô lang làm sao có thể nhận thức đường."

Tất cả mọi người nhìn Tắc Tiếu.

Tắc Tiếu bĩu môi "Chậc" một tiếng, "Đến phụ cận không chừng có thể tìm được... Đến lúc đó nhìn rồi biết!"

Trâu Lương liếc hắn, "Tửu lâu kia Đông Nam Tây Bắc ở hướng nào?"

Tắc Tiếu liếc mắt nhìn khoảng không phía sau, hỏi, "Thế nào có cổ vị dấm chua?"

Tất cả mọi người bất đắc dĩ —— ngay cả phương hướng đều không nhớ được sao?

Bên cạnh Thiên Tôn lắc đầu thổ tào, "Thanh niên bây giờ thật là..."

Nói còn chưa dứt lời, Ân Hậu đột nhiên như hiểu ra cái gì, hỏi hắn, "Cho nên tổ tiên ngươi cùng lang có quan hệ gì sao?"

Thiên Tôn còn chưa phản ứng kịp, Yêu Vương nghe xong lại vuốt cằm lẩm bẩm, "Nói như vậy... Chẳng lẽ là do khi còn bé cho hắn uống sữa lang?"

Nghe được lời này của Yêu Vương, tất cả mọi người kinh ngạc —— Thiên Tôn khi còn bé dĩ nhiên là uống sữa lang lớn lên?!

"Không chỉ sữa lang, sữa dê sữa lộc sữa sơn dương sữa hồ ly và vân vân vân đều uống qua... Trên núi động vật có sữa đều đút hắn hai cái." Yêu Vương tỉ mỉ hồi tưởng, "Chẳng qua là sữa tuyết lang uy hắn là nhiều nhất..."

Thiên Tôn tự mình cũng có chút ghét bỏ, không nói gì nhìn Ngân Yêu Vương —— sữa hồ ly là cái gì, nghe hảo tao khí!

Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt thanh tỉnh —— hắn đã tìm ra nguyên nhân lộ si của sư phụ!

Tất cả mọi người cảm khái nhìn Thiên Tôn —— dĩ nhiên là ăn sữa bách gia lớn lên!

Thiên Tôn không nói gì —— nói chuyện gì đâu không

-------------------

Ros: Ngân Yêu Vương tỏ vẻ kế hoạch của hai đứa rất hay nhưng lôi một tổ Tương Du thôi chưa đủ a, kéo thêm nhiều người cho vui. Hên cho hai anh cuối cùng vẫn là sư phụ với ngoại công đi thực hiện, không là chết hai anh rồi. Về nguyên nhân lộ si của Thiên Tôn tui chỉ có một thắc mắc, sói không nhận thức phương hướng được sao?? Tui chỉ biết là nó định vị con mồi theo mùi thôi, vậy thì nó có nhận thức được phương hướng không?? Cầu giải đáp!!!


→Chương sau: Chương 349: →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net