Chương 369: Sơn Trung Dạ Túc - Qua đêm trong núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 369: Sơn Trung Dạ Túc - Qua đêm trong núi

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Mọi người giải quyết xong nhóm Tương Du không phối hợp, màn đêm buông xuống liền an an ổn ổn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai cùng nhau chạy tới Bạch Nhai sơn.

Lần hành động này chia ra nhiều hướng, mọi người hóa trang thành lữ nhân, thương nhân, người giang hồ, dùng nhiều loại thân phận khác nhau "Đi ngang qua" Bạch Nhai sơn ngủ lại.

Đổng Thiên Dực trước tiên dẫn người đi nghe ngóng tình huống đại khái, nhưng địa hình Bạch Nhai sơn phức tạp, kết cấu cư dân cũng rất phức tạp, vì phòng ngừa đả thảo kinh xà, Thiên Dực cũng không thâm nhập vào quá trớn.

Cũng may lúc trước Bạch Ngọc Đường thông qua mộng cảnh của Triển Chiêu, vẽ xuống một phần địa đồ nội bộ Bạch Nhai sơn hư hư thực thực, có thể thông qua địa đồ này vào núi tìm ký hiệu mà Hạ Vãn Phong lưu lại trên tảng đá.

Mọi người phân công đại khái như thế này:

Thiên Tôn cùng Ân Hậu dựa theo kế hoạch ban đầu giả trang thành lão đầu lão thái, Hắc Ảnh giả trang thành phu xe, ba người cùng đi đến tửu lầu gần Bạch Nhai sơn tìm chỗ ngủ trọ.

Vì để quan sát gần đồng thời có thể trợ giúp từ bên cạnh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng giả trang thành người qua đường cùng ở trọ.

Hai người bọn họ có trang phục và đạo cụ mà Âu Dương đã chuẩn bị từ trước, chính là hai bộ y phục mà bọn họ đã mặc lần trước khi đóng giả làm Giang Nam đổ vương đi đến sòng bạc tại Hắc Phong Thành phá quán kia.

Chẳng qua đổ khách đương nhiên sẽ không đi đến nơi chim không thèm ị như Bạch Nhai sơn, cho nên trên cơ sở ban đầu chỉ cần sửa lại một chút, lấy một mảnh da thú bao quanh, đem binh khí bọc lại trên lưng, giả làm một thợ săn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo Tắc Tiếu, ăn mặc theo kiểu thương nhân ngoại tộc.

Bởi vì Hỏa Phượng tóc đỏ mắt xanh rất chói mắt, hơn nữa vị này sống chết không chịu thay đổi y phục, muốn thay cũng phải y phục đỏ mới chịu, nhất định phải hảo nhìn, Trâu Lương liền nảy ra một ý tưởng, cho hắn một mảnh hồng sa che từ đầu đến chân, nói đơn giản giả trang thành vũ nương Ba Tư đi.

Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn hai người —— Luôn cảm thấy phong cách của hai người này không đúng lắm, đây là muốn sắm vai nhân vật* nào sao?

*aka cosplay

Hỏa Phượng còn đeo hai vòng tay toàn là chuông nhỏ giống như của Miêu Bát Thải*, vừa di chuyển liền phát ra tiếng chuông đinh đinh đương đương.

*Miêu Bát Thải là nữ phó tướng của Âu Dương Thiếu Chinh, biệt danh "Ngân Hạt Tử", cô nàng này cùng Lê Yên là hai phó tướng duy nhất trong Triệu gia quân

Ngũ Gia cùng Triệu Phổ đều có chút hâm mộ —— Đồng dạng là mai phục, vậy mà rõ ràng là thú vị hơn nhiều!

Dĩ nhiên, so sánh với Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ lại rất buồn bực.

Cửu Vương Gia đương nhiên là rất muốn đi cùng, nhưng Hạ Nhất Hàng cầm đầu một đám quan tướng đều liếc mắt trắng dã nhìn Triệu Phổ —— Ngươi đừng hòng mơ tưởng, không minh bạch liền dám vào Bạch Nhai sơn? Nằm mơ đi!

Chẳng qua Vương gia lần này cũng không "Phản kháng" bao nhiêu, bởi vì Công Tôn cũng không có chủ trương muốn đi. Tiên sinh không đi cũng không phải là vì không hiếu kỳ, mà là cảm thấy mình không đi, là muốn Tiểu Tứ Tử cũng đừng đi, dù sao thì Độc Mục Sơn Yêu trong truyền thuyết kia cũng là bắt hài tử...

Đáng tiếc, tiên sinh vốn dĩ cho rằng nên như thế.

Vừa vặn mấy ngày nay trong Hắc Phong Thành có tổ chức thi đấu Hoa Mai, Lương Thần Mỹ cũng báo danh dự thi, Phương Thiên Duyệt chỉ đạo cho ba tiểu hài nhi, mang theo bọn họ mỗi ngày luyện cầu.

Công Tôn Tiên Sinh nghĩ là dẫn Tiểu Tứ Tử cùng đi xem so tài, nhưng ai biết Tiểu Tứ Tử lại lôi kéo tay Yêu Vương hoan hoan hỉ hỉ nói nhóm Tiểu Lương Tử đi so tài thi đấu, cho nên bé muốn cùng mọi người vào núi xem náo nhiệt!

Yêu Vương ôm Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ thương lượng nên giả trang thành thân phận gì để vào núi thì tốt hơn, Yêu Vương nói giả trang thành gia tôn* thì sao? Tiểu Tứ Tử lại nói giả trang thành hai huynh đệ đi. Một lớn một nhỏ đối mặt nhau mà cười " Hắc hắc hắc", những người khác đều có chút ý kiến, hai người này có phải là đang cố ý hay không? Bối phận hoàn toàn không đúng!

*gia tôn: ông cháu

Triệu Phổ hướng về phía Công Tôn nháy mắt —— Vừa lúc, hai ta cũng giả trang thành một đôi trà trộn vào trong núi...

Còn chưa kịp nói tỉ mỉ,trước mắt một người chen lấn đi vào,xoa xoa tay nói, "Trẫm cũng muốn đi....đi đi đi...."

Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn Triệu Trinh bị Nam Cung lôi ra viện tử, kéo về hậu viên bồi Bàng phi.

Cuối cùng Hạ Nhất Hàng suy nghĩ ra một biện pháp điều hòa, hắn cùng Triệu Phổ mang theo Công Tôn cùng nhau ở Ma Quỷ Thành lấy tin tức, Triển Chiêu bọn họ đi trước, tất cả mọi hành động chờ sáng mai rồi quyết định.

Sau khi an bài thỏa đáng, mọi người phân công nhau hành động.

...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước hết đến Bạch Nhai sơn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhìn đối phương đều cảm thấy buồn cười, cái... râu quai nón này, còn có da thú bao quanh, cảm giác nhóm ảnh vệ hạ thủ có chút mãnh*.

*mãnh: Mãnh liệt; mạnh mẽ, dồn sức

Chẳng qua trên đường nhìn thấy không ít người đều ăn mặc như vậy, thì ra thợ săn Tây Vực đều mặc như vậy nha.

Cùng tình huống hai người tưởng tượng bất đồng, vùng Bạch Nhai sơn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi đều là thương nhân, hơn nữa quan đạo cũng rộng lớn, ven đường đi trong một chốc liền có một tòa trạm dịch, nhiều xa mã đến đường cũng bị lấp kín.

Trên núi, sinh ý của các tửu lầu khách điếm làm ăn phát đạt, hai người thậm chí có chút bận tâm, không biết là vẫn còn phòng trống hay không ...

Tửu lâu năm đó Tắc Tiếu tìm chỗ ngủ trọ vẫn còn, cùng hắn miêu tả không sai biệt lắm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo kế hoạch tiến vào nhà này.

Ở cửa tửu lầu, Triển Chiêu chú ý tới có mấy hài tử đang chơi ném bao cát.

Dọc theo con đường núi này, cũng thấy không ít tiểu hài nhi chơi đùa ầm ĩ trước cửa, còn có giúp phụ mẫu làm việc nữa... Cảm giác mọi chuyện đều rất bình thường, không hề giống như trong tin đồn, tình hình nhà nhà đều đem hài tử giấu đi.

Đi vào tửu lầu, đại đường còn có mấy chỗ ngồi còn trống.

Ngũ Gia theo thói quen liền muốn một nhã gian, Triển Chiêu liền nắm lại cánh tay Bạch Ngọc Đường, hỏi chưởng quỹ còn phòng hay không, bọn họ đi ngang qua nơi đây muốn ở lại một đêm.

Con người chưởng quỹ thật nhiệt tình, nói phòng trống vẫn còn, muốn lầu hai hay lầu ba.

Triển Chiêu hỏi có cái gì khác nhau sao, chưởng quỹ nói lầu hai khá hơn một chút, lầu ba buổi tối tiếng gió thổi tương đối lớn.

Triển Chiêu liền nói muốn lầu hai.

Chưởng quỹ để cho hỏa kế mang hai người đi, Triển Chiêu còn muốn hai chén hồn đồn, nói rồi buông hành lý xuống sau đó đi ra ăn.

Hai người mới vừa đi theo hỏa kế đi xem phòng, Trâu Lương liền mang Lâm Dạ Hỏa tới rồi.

Hai người bọn họ cũng không nghĩ tới vùng này lại náo nhiệt như vậy, cái trang phục kia của Hỏa Phượng, dọc theo con đường này có rất nhiều người vây xem, nhao nhao suy đoán vũ giả Ba Tư này là nam hay là nữ, dáng người lại còn không thấp.

Vào khách điếm, hai người cũng nói muốn tìm chỗ ngủ trọ, bọn họ muốn căn phòng ở lầu ba, không muốn ăn gì cả.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mới vừa xem qua phòng xong, đi ra cùng hai người đi lướt qua người nhau, tự hiểu không quen biết nhau.

Đến đại đường khách điếm tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, hỏa kế bưng hồn đồn lên, cùng hai người tiếp lời, "Nhị vị gia không phải là người địa phương đi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, nói là người Bình Chung thành, lần đầu tiên đến Bạch Nhai sơn, còn hỏi trong núi có heo rừng hay không, muốn bắt một con mang về.

Hỏa kế cũng bị hai người chọc cười, "Nhị vị gia quả thật là lần đầu tới Bạch Nhai sơn chúng ta đi, trong núi căn bản không vào được!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực, "Tại sao không vào được?"

"Các ngươi không biết a, vài năm trước trong núi đều là thổ phỉ, còn xây dựng rất nhiều bẫy! Đi vào liền gặp nguy hiểm." Hỏa kế trả lời, "Cho nên đường vào núi cũng bị chặn lại."

Nói xong, hỏa kế cầm khay đi đến bàn khác gọi thức ăn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Tại sao dường như cùng lời đồn không giống nhau a? Không phải nói sơn yêu, lại nói thẳng là sơn phỉ... Chẳng lẽ là đến nhầm chỗ rồi? Còn có Bạch Nhai sơn khác nữa sao?

Đang nghi hoặc, "diễn viên chính" liền ra sân.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cuối cùng cũng đến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn, lại ngoài ý muốn —— Hai lão đầu giả trang rất giống.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặc y phục lão đầu lão thái, trên mặt đeo mặt nạ, trên đầu đội tóc giả, còn là dáng vẻ lưng gù khom người, bước đi cũng rất chậm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không quen —— Lại ngoan ngoãn phối hợp như vậy sao?

Hắc Ảnh cột chặt mã xa, cùng hỏa kế muốn một gian phòng, nói để cho nhị lão ở là được, hắn buổi tối ở trong mã xa.

Hỏa kế chuẩn bị một căn phòng ở lầu hai, thật khéo, căn phòng lại ở ngay sát vạch phòng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường và ở ngay phía dưới phòng của Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa.

Thiên Tôn Ân Hậu sau khi vào phòng liền chợp mắt không ra ngoài, hai vị lão gia tử nhân cơ hội ngủ một hồi, phỏng đoán đêm nay phải vội vàng một trận.

...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa ăn hai chén hồn đồn, Ngân Yêu Vương liền mang theo Tiểu Tứ Tử đến.

Hai người này mặc trang phục cũng bình thường, Yêu Vương liền giả trang thành thư sinh phổ thông, Tiểu Tứ Tử là trạng thái bình thường như cũ vậy.

Hỏa kế mặt mày hớn hở đi qua, còn khen Tiểu Tứ Tử khả ái.

Gọi một chút món ăn, hỏa kế hỏi Yêu Vương có muốn ở trọ hay không, Yêu Vương liền ôm Tiểu Tứ Tử khẩn trương hề hề hỏi, "Nghe nói trong núi các ngươi có yêu quái lừa bắt tiểu hài nhi? Ở đây có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Yêu Vương nói một câu liền thành công chọc cười hỏa kế, phụ cận có thực khách ở mấy bàn gần đó cũng vui vẻ.

Chưởng quỹ vừa gảy bàn tính vừa lắc đầu, "Có phải là truyền thuyết Độc Nhãn Sơn Yêu đó không? Đó cũng là gạt người! Đã bị vạch trần từ sớm, người ở Bạch Nhai sơn căn bản không có ai tin."

"Không có yêu quái sao?" Yêu Vương hỏi.

Hỏa kế liền giải thích, "Bên trong Bạch Nhai sơn, ban đầu có một ổ sơn phỉ rất lớn, còn đặc biệt tạo ra một truyền thuyết về Độc Mục Sơn Yêu tới để dọa người, những người vào núi mất tích thật ra thì đều là bị thổ phỉ làm thịt hoặc có lẽ là bắt đi. Thời điểm đám sơn phỉ kia có thế lực lớn mạnh, ngay cả Liêu binh cũng nuốt, bên trong Bạch Nhai sơn địa hình rất phức tạp, hơn nữa bọn họ xếp đặt rất nhiều bẫy, người đi vào cũng không ra được. Nhưng vài năm trước sơn phỉ cũng chết già, tất cả đời sau đều chạy ra ngoài núi làm sinh nhai đứng đắn."

Chưởng quỹ cũng nói, "Phụ cận thật ra đều là hậu nhân của sơn phỉ, hiện ở trong núi đã không còn người, sợ có người đi lầm vào, hoặc là có sơn phỉ khác đi vào, cho nên đường vào núi đều bị đổ lại lấp kín."

"Như vậy a..." Yêu Vương diễn rất thật, tựa hồ vẫn là chưa tin hẳn, "Thế nhưng ta trước đây không lâu còn nghe nói có người bị lạc mất hài tử ở trong núi."

"Lại nói, thật ra thì cũng có một vài chuyện vụn vặt xảy ra." Hỏa kế cùng chưởng quỹ cũng nói lúc trước có một đoạn thời gian, có người mang mặt nạ độc nhãn, ở trong núi giả trang thành sơn yêu... Còn có mấy người đều nói nhìn thấy.

"Hài tử nhà ta cũng mất tích một lần, sau đó có một vị đại ca cứu về." Chưởng quỹ chỉ chỉ con trai đang chơi đùa ngoài cửa, "Chẳng qua hài tử nói sơn yêu kia là giả, là người đội tóc giả."

Những khách nhân trong tiệm đều vừa nói vừa cười nhạo truyền thuyết sơn yêu.

Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương liền nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bàn đối diện.

Hai vị thiếu hiệp vào lúc này cũng thật ngoài ý liệu... Bên ngoài có mấy ảnh vệ nghe xong liền đi, đoán chừng là đi truyền tin tức cho Triệu Phổ ở Ma Quỷ Thành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy tính một chút, rõ ràng đoạn chưởng quỹ còn nói sơn phỉ còn đáng tin hơn sơn yêu nữa a! Vậy còn diễn cái gì nữa chứ?

Yêu Vương bưng chén canh trứng gà đút cho Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn lão gia tử —— làm sao bây giờ a? Còn diễn hay không diễn nữa?

Yêu Vương hỏi Tiểu Tứ Tử, "Vậy tối nay chúng ta ở lại một đêm đi?"

Tiểu Tứ Tử phùng má gật đầu, Yêu Vương liền cùng chưởng quỹ nói, vậy thì ở một đêm.

Hỏa kế lại thu thập một gian phòng ở lầu hai, vừa vặn ở cạnh gian phòng của Ân Hậu và Thiên Tôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tính toán cảm thấy không tệ, trên dưới trái phải nhóm Tương Du đều bị chiếm lĩnh!

Đang tính toán thế này rồi chờ thừa dịp lát nữa trời chưa tối lắm thì đến sau núi nhìn một chút... Chỉ thấy ngoài cửa phần phật lại tới mấy người, có người muốn mì, có người muốn ở trọ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn một cái —— hay thật, Yểu Trường Thiên, Lục Thiên Hàn, Bạch Long Vương đều tới.

Chưởng quỹ thế nhưng vô cùng vui vẻ, hôm nay là ngày gì mà lại làm ăn tốt như vậy, điếm đều ở đầy.

...

Ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một hồi liền tự trở về phòng.

Vị trí tửu lầu này còn rất tốt, đẩy cửa sổ phía sau ra là có thể nhìn sơn cảnh. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ cửa sổ nhảy ra ngoài, men theo sơn đạo đi vào phía sau núi.

Quả nhiên, mấy con đường chủ yếu phía sau núi đều bị lấp kín, hơn nữa còn dựng rất nhiều bài tử cảnh kỳ, viết rõ có vách đá, bẫy rập, rắn độc các loại... Phía trước nguy hiểm cấm vào núi

Hai người đi vòng thật lâu, cũng không tìm được đường thích hợp vào núi, cũng có chút mất hứng đi trở về.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không hăng hái lắm, liền an ủi, "Không có sơn yêu cũng tốt, ngày mai chúng ta ngồi Yêu Yêu bay qua núi, nhìn tình huống đại khái bên trong như thế nào một chút."

Triển Chiêu gật gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm —— Nếu quả thật như lời chưởng quỹ nói, không có sơn yêu... Mình trước đây nằm mơ thấy những giấc mộng kia là có chuyện gì xảy ra? Chuyện này, thật sự là đơn giản như vậy sao?

Đảo mắt, vào đêm.

Bạch Nhai sơn buổi tối gió núi đặc biệt vang, giống một con dã thú đang gầm thét.

Chẳng qua mọi người trong khoảng thời gian này đều ở Tây Vực, cũng đã quen rồi, đều không thèm để ý.

Trước nửa đêm, Hắc Ảnh liền bắt đầu bắt chước theo tiếng lão đầu lão thái cãi nhau.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giúp đỡ canh chừng, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng chạy đến phòng sát vách, một đám lão gia tử tụ ở trong phòng Yêu Vương chơi mã điếu. Theo lý đánh mã điếu rất ồn ào, nhưng mấy vị lão gia tử vì né tránh Công Tôn nửa đêm kiểm tra phòng, cũng luyện được phương pháp chơi bài yên lặng trong bóng tối, rất an tĩnh.

Tiểu Tứ Tử đi vào phòng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ngồi trên giường, cầm y thư tùy thân mang theo ra xem.

Phải nói khẩu kỹ của Hắc Ảnh thực sự rất cao, từ lúc phu thê mới bắt đầu cãi vã đến lúc đập đồ mắng chửi nhau, đều thật đến mức không thể thật hơn nữa.

Nhiều khách trọ ở sát vách cũng mở cửa ra nhìn, tán dóc bát quái cũng không ít.

Hắc Ảnh ở trong phòng thắp đèn, Bạch Ảnh theo tới giúp diễn xuất, ngoài phòng mơ hồ liền thấy bên trong giống như có hai người đang tranh chấp.

Triển Chiêu làm bộ xem náo nhiệt, chạy đến nhìn.

Chưởng quỹ cầm ngọn đèn dầu nhìn lên hai lần, cuối cùng do dự gõ cửa một cái, khuyên hai người đừng ồn ào, ảnh hưởng những khách nhân khác nghỉ ngơi.

Thế nhưng chưởng quỹ càng khuyên bên trong tranh cãi càng hung, sau đó còn truyền đến thanh âm đánh nhau, chính là lão đầu hùng hùng hổ hổ và lão thái khóc lóc sướt mướt.

Chưởng quỹ ở cửa không ngừng lắc đầu, có nhiều khách trọ cũng nói, lão đầu này quá không ra gì, tuổi đã cao vậy mà lại đánh lão thái thái!

Triển Chiêu đi ra ngoài nói chuyện phiếm hai ba câu, nhưng trong lúc trò chuyện, cũng không có người nào nhắc tới thuyết pháp sơn yêu sẽ bị đưa tới các loại.

Triển Chiêu còn đặc biệt đi lên lầu trên xuống lầu dưới bát quái một lần.

...

Trong phòng, Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ sau ra, ngắm sơn cảnh Bạch Nhai sơn ngoài cửa sổ.

Ban đêm bên trong Bạch Nhai sơn một mảnh đen nhánh, tuy rằng không thấy được bất kỳ ánh sáng nào, nhưng gió vẫn từ trong núi thổi ra bên ngoài, Ngũ Gia có thể ngửi thấy vị đạo gió núi.

Trong gió có một chút mùi cỏ cây cùng bùn đất, nhưng lại không có cái mùi gì khác.

Ngũ Gia sờ sờ mũi, cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cũng lại gần, giẫm lên cái băng ghế nhỏ, hai tay bám cửa sổ, đang học theo dáng vẻ của hắn ngước mặt ngửi mùi.

Ngũ Gia hỏi bé, "Có ngửi được mùi gì không?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng nghiêng đầu, lại ngửi một cái, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, "Mùi thơm!"

Ngũ Gia còn nghiêm túc hỏi, "Mùi thơm gì?"

Tiểu Tứ Tử cùng tiểu cẩu giống nhau vừa ngửi vừa tìm xung quanh, cuối cùng nắm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường mà lắc lắc, bày tỏ —— Cái mùi thơm này a!

Ngũ Gia bất đắc dĩ nhìn tiểu đoàn tử cười ngọt ngào, vươn tay đóng cửa sổ lại.

Lúc này, sát vách diễn trò không sai biệt lắm cũng xong rồi, phỏng chừng Hắc Ảnh cũng phải bị khàn giọng.

Cửa phòng "Cọt kẹt" một tiếng bị mở ra, Triển Chiêu đi tán gẫu ở lầu trên lầu dưới một vòng cũng có chút thất vọng trở lại, đối với hai người lắc đầu một cái, "Giống như không ai nghe nói đến truyền thuyết sơn yêu chuyên trị tra nam."

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, "Tình báo lần này không chính xác a?"

Triển Chiêu cũng giận nở nụ cười —— Lần đầu gặp phải loại chuyện này, để xem tối nay có người đến cửa thu thập ngoại công hay không a.

[Ros: Ồ, nói như vậy là Ân Ân làm lão đầu a~]

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử trở lại bên giường, muốn đem đoàn tử đặt lên trên giường.

Nhưng Tiểu Tứ Tử chân mới vừa đạp xuống giường lại thu hồi lại.

Ngũ Gia nâng bé cũng có chút không giải thích được, liền nghiêng đầu nhìn một chút.

Triển Chiêu còn tưởng rằng bé muốn trở về chỗ Yêu Vương ngủ, liền đưa tay muốn nhận lấy đưa đi sát vách.

Thế nhưng Tiểu Tứ Tử lại duỗi cánh tay nhỏ chỉ vào giường một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghi ngờ nhìn đoàn tử đang chỉ giường.

Triển Chiêu hỏi, "Giường làm sao rồi?"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, lui về phía sau nửa bước, hỏi, "Có sâu?"

Triển Chiêu đỡ trán —— Không phải đâu, thật sự có sâu đêm nay không cần ngủ.

Nhưng Tiểu Tứ Tử lại lắc đầu nói, "Dưới giường có người!"





→Chương sau: Chương 370: "NGƯỜI"→




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net