Chương 385: Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 385: Đầu

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Trong hoàng cung Triệu Phổ, Triệu Trinh, Bát vương gia cùng Khánh Bình Hầu Lý Việt đang ngồi cùng một chỗ uống trà.

Tiểu Qua Thanh chạy tới nói cho mọi người tình huống trong quân doanh, bốn người đều vui đến hỏng. Triệu Trinh chà xát chà xát tay, tiếc nuối không có ở hiện trường quan sát.

"Sau đó không biết là sẽ thu liễm lại, hay là làm làm trầm trọng thêm..." Bát Vương có chút bận tâm.

"Còn không thu liễm mà nói, sẽ không người cứu được ba người bọn họ, đến lúc đó cũng thật bị quân pháp xử trí." Triệu Phổ có chút ghét bỏ mà lắc đầu.

Lý Việt cũng hiểu được rất hả giận, quân hoàng thành được nghiêm túc chỉnh đốn lại thật tốt.

"Được rồi." Triệu Trinh tuy rằng mấy ngày nay tâm tư đều ở trên người hài tử, nhưng vẫn còn nhớ rõ bọn họ muốn tìm địa đồ đi Bắc Phương Thạch Cốc, suy nghĩ có địa chỉ mà nói, tìm bức tranh sẽ không khó lắm, liền hỏi Triệu Phổ, "Tìm thấy địa đồ chưa?"

Triệu Phổ nhún vai, "Thái Học viện cũ không phải là đều hủy đi sao, trước đó phái ảnh vệ đi tìm... Chỗ Kia được Phương Tĩnh Tiếu mướn dựng điểu xá, bây giờ đắp đầy vật liệu, khắp nơi đều là quạ đen, ai cũng không dám đi vào. Mấy ngày nữa lúc điểu xá của hắn khởi công có người nói trước phải cày đất một lần, đến lúc đó nếu như tìm thấy đưa tới cho chúng ta."

Triệu Trinh vui rạo rực, "Khai Phong ta đúng là nhân tài đông đúc a!"

"Nói đến Thái Học viện cũ." Bát vương gia nói, "Năm đó có người nói sớm nhất không phải là chọn ở chỗ kia xây có đúng hay không?"

Bát Vương hỏi Trần công công đang pha trà cho mọi người.

Trần công công gật đầu, "Đích xác, tiền triều lưu lại Tích Khánh thư viện, cũng không ở vị trí của Thái Học viện cũ, tiên đế lúc đầu định xây dựng thêm trên địa bàn của Tích Khánh thư viện, sau đó lại nghe kiến nghị của một vị đạo sĩ, thuê lại mảnh đất kia, rồi dời thư viện qua đó, kiến tạo Thái Học viện."

"Đạo sĩ?" Triệu Trinh thật tò mò, "Vì sao nhất định phải tìm chỗ Thái Học viện cũ kia? Cảm giác phong thuỷ cũng không phải là thật tốt a."

Trần công công cười cười, "Cũng là bởi vì không tốt mới chọn ở bên kia."

Mọi người nghe đều mới mẻ, không phải hẳn nên tìm khối bảo địa phong thuỷ tới xây sao?

"Tiên hoàng chọn địa điểm, chủ yếu là bởi vì lúc đó trong thành Khai Phong thường có tai hoạ lui tới, đồn đãi đặc biệt nhiều. Vị đạo sĩ kia lúc đó vẫn rất nổi danh, được tiên hoàng tín nhiệm, hắn nói trọng thần thông minh, có thiên phú, tương lai có thể ủy thác được đại thể xuất từ Thái Học viện... Loại thiên chi kiêu tử này đều có thần minh phù hộ, yêu ma tai hoạ không dám lỗ mãng, bởi vậy đem Thái Học viện kiến tạo ở bên kia, tai hoạ này sẽ bị kinh sợ, không dám tới tác loạn trong thành." Trần công công nhớ lại, "Cho nên mới chọn bên kia."

"Vậy về sau có tốt hơn không?" Triệu Trinh cũng là vô cùng vô cùng hiếu kỳ.

Trần công công cũng không nói lên được, "Vậy mỗi người một ý..."

Lý Việt xuất thân võ tướng, rất không tin chính là những thứ này, oán thầm, "Tiên hoàng nếu như bớt tin đám người vớ vẩn kia, năm đó cũng sẽ không có loại chuyện ly miêu hoán thái tử đó rồi."

Triệu Phổ cũng thổ tào, "May mà hắn chưa nói dời hoàng cung qua đó..."

"Chẳng qua Thái Học viện cũ kia đích thật đã gặp nhiều chuyện." Bát Vương cũng nói, "Chuyện ma quái đi lấy nước các loại thường có, cách mấy năm lại xảy ra chuyện... Ngược lại bây giờ dời đến trong thành, rõ ràng sự tình đã bớt."

Ba người đều nhìn Bát vương gia, đưa tay gõ gỗ —— lời này cũng không thể tùy tiện nói a...

...

Mọi người Khai Phong ăn cơm xong, ra khỏi Thái Bạch Cư liền chia ra mấy đường mà đi ai nấy cũng đều bận rộn.

Yêu Vương bọn họ vẫn là quay về Thái Học viện, buổi chiều muốn sửa bài thi.

Lương Thần Mỹ cùng Phương Thiên Duyệt quay về nha môn đi luyện cầu.

Lâm Dạ Hỏa đi tìm Trâu Lương.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khiêng Tiểu Tứ Tử đi Long Đồ các tìm đầu mối.

Yểu Trường Thiên lúc đầu không có chuyện gì, chuẩn bị trở về Khai Phong phủ nghỉ một lát, kết quả ban nãy Yêu Yêu bay trở về, ngậm tờ giấy cho Yểu Trường Thiên, để cho hắn đi Nam An tự.

Bạch Quỷ Vương không hiểu ra sao, nhìn bút tích là Lục Thiên Hàn viết, hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi Yêu Yêu bay đi Nam An tự.

...

Lâm Dạ Hỏa ở ven đường mua một túi đào, linh lợi đạt đạt chuẩn bị về nhà mang Câm và Câm xuất môn dạo một vòng.

Mới vừa đi tới cửa, chỉ thấy Trâu Lương mang theo Câm đi ra.

Hỏa Phượng cảm thấy vừa vặn, chạy đi lên, lại thấy Trâu Lương cầm trong tay dây xích...

"A!" Hỏa Phượng thở một hơi lãnh khí, một tay nhào qua ôm lấy Câm, lui ra phía sau vài bước căm tức nhìn về phíaTrâu Lương.

Trâu Lương thấy hắn, liền hỏi hắn ăn cơm chưa... Chẳng qua cảm thấy Lâm Dạ Hỏa dáng vẻ là lạ, vẫn ôm cẩu vẻ mặt khó chịu mà nhìn, cũng sửng sốt, "Làm gì?"

Hỏa Phượng liếc dây xích trong tay hắn, "Câm ngoan như vậy! Ngươi lại muốn xích nó!"

"Nga" một tiếng, "Cái này không phải là dùng để buộc Câm..."

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên phía sau một đạo hắc ảnh hiện lên...

Trâu Lương chợt nghe sau tai tiếng gió thổi "Hưu" một cái đi qua, nói lớn tiếng, "Nguy rồi!"

Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy Câm trong lòng giãy dụa một trận, nhẹ buông tay, Câm nhảy xuống phía dưới, đuổi theo cái bóng đen kia phía trước liền chạy.

Lâm Dạ Hỏa đi tới bên người Trâu Lương đỡ trán, nhìn hai "đại cẩu" xa xa vui mừng thoát đi phía trước chạy trốn ", chỉ vào cái bóng đen phía trước kia hỏi, "Kia... Đó là ca ngươi sao?"

"Lúc đầu nói xong rồi tới Khai Phong tận lực ít ra bên ngoài chạy." Trâu Lương thở dài, "Vừa mới ăn cơm xong, nói dẫn hắn cùng Câm xuất môn dạo một vòng... Kết quả..."

Đang khi nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cả kinh, vội vàng chạy lên trước, chỉ thấy khúc quanh, có một đại thúc đẩy xe ngồi dưới đất, xe đều lật, hoàn hảo trên xe không có đồ.

Lâm Dạ Hỏa đi đem đại thúc kia đỡ dậy, Trâu Lương đỡ xe.

"Ban nãy..." Vị đại thúc kia chỉ vào phía trước, lắp bắp nói, "Có cẩu lớn như người vậy hay là cái yêu tinh gì, hưu một cái liền đi qua, phía sau còn theo một cái tiểu cẩu..."

"Kia cái đó, đại thúc..." Lâm Dạ Hỏa giúp đại thúc vỗ vỗ đất trên người, "Đó không phải là cẩu cũng không phải yêu tinh, là một người..."

"Làm sao có thể?!" Biểu tình "Ngươi cho ta dễ lừa gạt như vậy?" trên mặt của đại thúc kia, lắc đầu khoa tay múa chân, "Chạy đầu lưỡi đều vứt ở bên ngoài, giống y hệt lúc Đại Hoàng nhà ta đuổi chuột! Liền... nhất định là cẩu hình người chạy tới!"

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cùng nhau đỡ trán.

Lúc này, phía trước vừa hợp vài tiếng kêu sợ hãi, chợt nghe có người gọi, "Oa! Cái cẩu nhà ai ở trên nóc nhà!"

Còn truyền đến trận trận tiếng chó sủa.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đuổi tới phía trước, chỉ thấy Câm đang lắc đuôi hướng về phía nóc nhà kêu.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu, cừ thật, Tắc Tiếu đã ở trên nóc nhà, đoán chừng là chạy đã mệt, đang ngồi xổm nóc nhà nghỉ ngơi, còn gãi gãi lỗ tai.

Trâu Lương đối với hắn ngoắc, "Xuống tới!"

Tắc Tiếu lúc đầu nghĩ xuống, chẳng qua liếc mắt chăm chú nhìn thấy dây xích Trâu Lương giấu ở phía sau, xoay người chạy.

Trâu Lương không nói gì.

Lúc này, trên nóc nhà "Hoa lạp lạp" một tiếng, hai quạ đen lớn bay lên tới.

Tắc Tiếu đuổi theo một con quạ đen bỏ chạy, đạp đến nóc nhà ào ào vang lên, trong phòng rất nhiều hộ gia đình đều chạy ra, ngước mặt hướng lên trên nhìn —— thứ gì chạy trên nóc nhà?

Lâm Dạ Hỏa thở dài, nắm Trâu Lương muốn lên nóc nhà, để cho hắn quản Câm, bản thân cầm dây xích trong tay hắn, bay lên nóc nhà.

Trên nóc nhà, Tắc Tiếu không biết vì sao cùng hai quạ đen náo loạn lên, hai quạ đen mổ mạnh một cái lên đầu tóc của hắn, Tắc Tiếu vẫy vẫy đầu, quay người lại liền nhảy xuống nóc nhà đi.

Lâm Dạ Hỏa ba lủi hai nhảy đuổi theo, chỉ thấy Tắc Tiếu chui vào ngõ nhỏ, phía trên vài con quạ đen liền đuổi theo hắn.

Tắc Tiếu ẩn núp vài con quạ đen tức khắc xông vào một lò gạch nhà người ta, mấy đống gạch vừa mới nung xong bị Tắc Tiếu tức khắc đụng ngã.

"Oa!" Mấy người hỏa kế đang dọn dẹp bị sợ hết hồn.

"Chỗ nào tới đại cẩu..."

"Là cẩu hay là gấu a?"

"Hai cái đùi..."

Lâm Dạ Hỏa đuổi vào lò, Tắc Tiếu cùng quạ đen vừa lúc từ sau cánh cửa đi ra ngoài.

Hỏa Phượng nhào vào khoảng không, không thể làm gì khác hơn là ném bạc cho hỏa kế, tiếp tục đuổi.

Bọn tiểu nhị cầm bạc ngây ngô đứng ở trong sân... Đó không phải là Hỏa Phượng Đường chủ sao? Cẩu trong nhà nuôi chạy sao?

Lâm Dạ Hỏa lao ra ngõ nhỏ, liền thấy Trâu Lương trên một con đường khác.

Trâu Lương chỉ vào phương hướng ra khỏi thành, Hỏa Phượng phóng lên nóc nhà tiếp tục đuổi.

...

Trong Long Đồ các, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử đang tìm hồ sơ vụ án.

Suy đoán thời gian, hẳn là tập vụ án năm mươi năm trở lên.. Quyển hồ sơ cũ như thế ngược lại cũng không coi là nhiều, liền có chút ở bên trong một mặt tường như vậy thôi đi.

Hai người rút ra vài phần nhìn nhìn, năm ngược lại rất rõ ràng, trước đó Bao Duyên bọn họ chỉnh lý qua, nhưng muốn tìm cũng không dễ dàng.

Chẳng qua bàn về tìm đồ nhưng không làm khó được hai người bọn họ, mang theo "Khai Phong phủ trấn phủ chi bảo, tầm vật thần khí", Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử ôm, để cho bé tiện tay lấy ra một phần.

Tiểu Tứ Tử tiện tay rút một quyển.

Bạch Ngọc Đường mở ra vừa nhìn, "Án xác chết trôi thành Tây..."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều nghiêng đầu một cái, "Thành Tây?"

Ngũ Gia cẩn thận nhìn hồ sơ vụ án một chút, "Coi như không có quan hệ gì."

Triển Chiêu quơ quơ Tiểu Tứ Tử.

Tiểu đoàn tử cũng hiểu được không có phát huy được, hít sâu, sau đó chà xát tay, một lần nữa!

Triển Chiêu nâng đoàn tử, Tiểu Tứ Tử lại từ chỗ cao rút một quyển đi ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia mở ra nhìn thoáng qua, "Án mất trộm tiền trang* Vương gia..."

*ngân hàng tư nhân

Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— tiền trang?

Ngũ Gia nhìn kỹ hồ sơ vụ án, vừa lắc đầu, "Coi như cũng cùng Xa gia không quan hệ."

"Ừm..." Triển Chiêu tiếp tục lắc đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử đều có chút hôn mê, vươn tay nhỏ bé xòe ra, ý bảo —— thả ta xuống phía dưới!

Triển Chiêu liền đem Tiểu Tứ Tử đặt trên mặt đất.

Tiểu Tứ Tử nhắm mắt lại, vây quanh Triển Chiêu vòng vo.

Ba vòng sau đó, đoàn tử lảo đảo, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng bảo vệ.

Vẫn duy trì trạng thái chóng mặt, Tiểu Tứ Tử một tay che mắt, một tay đưa, liền đi về phía trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bé đi hướng một cái giá sách sát vách, cũng không có ngăn bé, liền theo đi.

Đi tới trước tủ sách, Tiểu Tứ Tử đưa tay mò lấy giá sách, giơ tay lên liền đập một cái... Vỗ vào một cái cuồn giấy tầng thứ hai đếm ngược, liền rút ra.

Tiểu Tứ Tử lấy ra sau đó liền đổ về hướng sau, Triển Chiêu vội vàng tiếp được.

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy cái cuồn giấy kia.

Triển Chiêu kéo cái băng ngồi nhỏ qua, đỡ đoàn tử chóng mặt ngồi xuống, đưa tay xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương cho bé.

Tiểu Tứ Tử chỉ vào cuồn giấy trong tay Ngũ Gia, biểu thị lần này khẳng định không sai được, dùng hết vốn công lực bảy năm của đoàn tử rồi a!

Ngũ Gia nhướng nhướng mày một cái, mở ra cuồn giấy liếc mắt nhìn.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn hắn —— thế nào?

Tiểu Tứ Tử đưa cho Ngũ Gia phần này kỳ thực cũng không phải là Long Đồ Án quyển, mà là một tấm họa cảo*.

*họa cảo: phê duyệt; ký tên; ký phê chuẩn; bản đồ vẽ; bản gốc tranh vẽ

Ngũ Gia thấy bức tranh trên bản thảo, có chút không biết phải hình dung như thế nào, chẳng qua có thể lần này đoàn vương đích xác phát công đúng chỗ...

Đem họa cảo cầm đến trước mặt hai người, Ngũ Gia ý bảo —— nhìn thử.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhìn, chỉ thấy trên họa cảo là một chiếc mã xa kỳ quái. Kéo mã xa chính là hai ngựa trên người tỏa ra ngọn lửa màu xanh lá cây, trên mã xa, còn ngồi hai người đánh xe quái dị ba con mắt, bốn tay, toàn thân màu đen, chiếc xe ngựa kia quỷ dị hơn, thùng xe là một quỷ đầu.

Ở bên phải phía trên của bức họa này, có hai chữ —— quỷ xa.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau —— quỷ xa? Là cái mã xa kia sao? Bởi vì là quỷ xa cho nên biết nảy mầm sao?

Lúc này, bên ngoài có người vào, Triển Chiêu nhìn lại, là hai người phu tử của Thái Học viện.

Hai vị phu tử đoán chừng là tìm đến sách, vừa đi vừa thảo luận, trên đường Lâm Dạ Hỏa đuổi là cái gì? Là cẩu hình người hay là người hình cẩu... Gà bay chó sủa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều buồn bực, Nhị Phượng kia lại làm sao vậy?

Ba người đi ra ngoài, hai phu tử nhìn thấy đều chào hỏi, còn qua đây đùa Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu chỉ vào ngăn tủ ban nãy tiểu đoàn tử rút họa cảo ra, hỏi hai vị phu tử, có biết cái ngăn tủ này là tồn gì gì đó hay không.

Hai vị phu tử nói, "Đều là những đơn kiện không thành, còn có huyền thưởng hoàng bao năm qua, hình cáo thị các loại*."

*huyền thưởng hoàng bảng: treo giải thưởng bảng vàng. Hình cáo thị: Hình truy nã

"Chưa thành án sao?" Triển Chiêu lật qua viết rõ họa cảo kia nhìn nhìn, phía sau cũng không có viết rõ thời gian, ngoại trừ một chữ "Xa quỷ" ra, không có bất kỳ văn tự nào khác.

Triển Chiêu đem họa cảo đưa cho hai vị phu tử, hỏi hai người bọn họ có biết hay không đây là cái gì.

Các Phu tử nhìn nhìn, đều lắc đầu nói không rõ lắm, để cho bọn họ hỏi lão Trần quản Long Đồ các.

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, "Trần lão gia tử đâu?"

Mấy phu tử đều vui cười, nói ăn cơm xong nên ngủ trưa, để cho hai người bọn họ tối nay trở lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, cầm họa cảo mang theo Tiểu Tứ Tử liền ra Long Đồ các. Hai người nghiên cứu một cái, là quay về Khai Phong phủ hay là đi tìm xem Lâm Dạ Hỏa... Cẩu hình người... Nói là Tắc Tiếu sao?

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều dở khóc dở cười, đoạn đường này bọn họ đều phát hiện, trình độ khó khăn khi trông Tắc Tiếu tương đương với Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương trông nhau. Ngươi nói với hắn dẫn hắn đi ra ngoài chơi, hắn có thể cao hứng, nhưng chỉ cần vừa ra khỏi cửa, buông tay ra là hắn biến, quay đầu liền gặp rắc rối.

Phải nói may mà Trâu Lương từ rất nhỏ đã được từ trong bầy sói mang tới bên cạnh Triệu Phổ bọn họ nuôi, một mực trong bầy sói lớn lên kết quả đoán chừng chính là như Tắc Tiếu vậy...

Thương lượng một chút, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau phóng lên nóc nhà, tìm Lâm Dạ Hỏa bọn họ đi.

...

Cùng lúc đó, ngoài ngoại ô Khai Phong.

Đoạn đường này Tắc Tiếu cùng vài con quạ đen làm quá lên hơn, một người chạy một người đuổi, một người nhảy một người bay.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đuổi theo một đường, Câm đều chạy hết nổi rồi, Trâu Lương ôm nó trực tiếp thở dài.

Lâm Dạ Hỏa đuổi vào một mảnh cánh rừng, chợt nghe đến phía trước líu ríu tiếng chim hót các loại.

Hỏa Phượng có chút lo lắng, Tắc Tiếu là xông vào ổ chim sao?

Men theo thanh âm lao ra cánh rừng, quả nhiên, chỉ thấy Tắc Tiếu ngồi xổm trên một mảnh đất bằng, nhe răng, đang cùng một loạt quạ đen đối diện cái cộc gỗ giằng co.

Lâm Dạ Hỏa nhìn quanh một cái khối đất trống này —— bốn phương tám hướng dựng thẳng rất nhiều cọc gỗ, thấp một thước cao hơn một trượng, còn đống rất nhiều tài liệu mộc bản ngói các loại, bốn phía đậu đầy các loại chim, còn còn đều không phải là chim nhỏ, mà là quạ đen, chim ưng các loại ác điểu.

Lâm Dạ Hỏa nhìn ánh mắt bất thiện của đám chim này, nhìn mấy người bọn hắn như người xâm nhập.

Trâu Lương cũng đi đến, đem Câm buông xuống, Tả tướng quân đi qua, hướng về phía cái ót Tắc Tiếu đang cùng vài con quạ đen trừng lẫn nhau liền "bộp" một cái.

Tắc Tiếu lảo đảo một cái, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu quay đầu lại trừng Trâu Lương.

Trâu Lương bực bội, "Trước khi vào thành nói như thế nào với ngươi? Không buộc dây xích không cho phép xuất môn."

Nói xong, liền hướng Tắc Tiếu ngang hông xuyên dây xích, lôi đi ra ngoài.

Tắc Tiếu không chịu đi, hai huynh đệ bắt đầu kéo co.

Ban nãy vài con quạ đen cùng Tắc Tiếu cãi nhau cạc cạc dát liền bắt đầu gọi, liền cùng vui cười giống nhau, nghe khiếp sợ đến hoảng.

Tắc Tiếu ngồi xổm xuống liền bắt đầu đào cái hố.

Trâu Lương lôi dây xích cùng Lâm Dạ Hỏa cùng nhau ghét bỏ mà nhìn Tắc Tiếu giống y chang chó mà đào hầm.

Câm cũng chạy tới, khiêu khích hướng về phía một quạ đen lớn nhất đậu cây cọc gỗ kia giơ lên chân sau...

Lâm Dạ Hỏa kéo Trâu Lương đỡ trán, "Ca ngươi là chuẩn bị ở chỗ này lưu chút 'Vật kỷ niệm' sao?"

Tắc Tiếu đào xong cái hố liền chuẩn bị thoát khố tử, bầy chim chiêm chiếp chiêm chiếp oa oa liền kêu lên, nhìn cũng là bị khiêu khích.

Hỏa Phượng nhanh đi đem câm điếc ôm trở về tới, Trâu Lương tiến lên liền chuẩn bị một cước đem Tắc Tiếu đạp vào trong hố.

Chỉ là Tắc Tiếu cúi đầu nhìn cái hố kia, đột nhiên ngồi xổm xuống.

Trâu Lương một cước đạp vào khoảng không, cúi đầu nhìn hắn một cái.

Tắc Tiếu ngoẹo đầu, mũi giật giật, lại đào tiếp cái hố vừa đào ban nãy kia... Ngay sau đó liền khẩy kéo ra khỏi một cái đồ vật hình tròn, nâng lên đến xem.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đều cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy Tắc Tiếu từ trong hố bê đi ra một đầu khô lâu.

Hỏa Phượng "Di" một tiếng, "Đừng nhặt đồ ngổn ngang!"

Nói xong, đập tay của Tắc Tiếu một cái.

Cái đầu khô lâu kia "vụt" một cái đã bị chụp bay ra ngoài.

Nhắc tới cũng đúng dịp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử vừa vặn đuổi đến nơi đây, ba người nghe động tĩnh, bầy chim cãi nhau với ai? Hơn nữa cái này không phải là mảnh đất của Thái Học viện cũ kia sao...

Ba người đi vào điểu xá chỗ đống tài liệu, Triển Chiêu mới vừa thấy phía trước Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, trước mặt liền "vụt" một cái thứ gì bay tới.

Bản năng đưa tay vừa tiếp xúc với...

Triển Chiêu cúi đầu vừa nhìn, trong tay đang cầm một đầu khô lâu đen như mực, tàn phá...

←Chương trước: Chương 384: QUỶ XA←

→Chương sau: Chương 386: TRUYỀN THUYẾT→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net