Chương 424: Đả Tham - Dò Xét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 424: Đả Tham - Dò Xét

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Bọn Triển Chiêu đều không nghĩ tới, vốn chỉ là một nhiệm vụ bắt dơi nhỏ nhoi, tình thế thoáng cái thay đổi đột ngột.

Cao Duệ Quảng, người bị tình nghi lớn nhất trong vụ án này lại chết.

Dịch quán của các quốc gia đều tập trung trong một khu vực, dịch quán Đại Lý xảy ra án mạng, tin tức rất nhanh thì truyền ra, các nhà khác đi ra xem náo nhiệt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước hết chạy tới dịch quán, nhìn thi thể của Cao Duệ Quảng.

Cao Duệ Quảng chết trên bậc thang của cửa thư phòng, tử trạng vừa nhìn thì do bị mãnh thú tập kích, bị xé nát, tràng diện có chút thảm.

Ngũ Gia vừa vào cửa đã ngửi được mùi máu tanh nồng liền trực tiếp nhíu mày.

"Hoắc..." Lâm Dạ Hỏa nhìn vào trong viện ngó xung quanh, nhìn thấy máu đầy đất!

Triển Chiêu cũng không có trực tiếp đi vào, thi thể chờ Công Tôn tới xử lý, hắn hỏi mấy người chứng kiến trước.

Lúc đó cùng Cao Duệ Quảng ở trong sân còn có hai người thị vệ.

Triển Chiêu còn thật bội phục hai thị vệ đeo đao kia, cảm thấy hai tên này có phải lơi lỏng nhiệm vụ hay không a, chủ tử bị xé nát như vậy, hai người bọn họ ngược lại hoàn hảo không bị tổn hao gì.

Hai thị vệ nói ban nãy tất cả xảy ra quá nhanh, bọn họ theo Cao Duệ Quảng tiến vào viện, mới vừa vào cửa, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện mấy hỏa cầu vọt xuống. Bọn họ liền bị một đám dơi lửa vây công, mà đồng thời, có một quái vật lớn từ trên trời rơi xuống tập kích Cao Duệ Quảng, sau đó liền mang theo đàn dơi bay đi.

Triển Chiêu hỏi những người khác, nhưng mục kích chỉ có hai thị vệ đi cùng với Cao Duệ Quảng.

Những người khác đều nói không thấy dơi cùng quái vật, còn có mấy người sai vặt, nói hình như nhìn thấy trên nóc nhà có một bóng đen rất lớn, cụ thể không thấy rõ cũng không thể xác định.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy có chút cổ quái, hắn chọc chọc Bạch Ngọc Đường đứng ở phía trước, nhỏ giọng nói, "Không lý nào a, chúng ta ban nãy lúc đi Cao Duệ Quảng còn chưa trở lại, ấn theo thời gian mà nói thì cũng là chân trước chân sau. Các ngươi đến hoàng cung là đi trên mặt đất, chúng ta đến nhà cũ thì trực tiếp đi đường nóc nhà. Ban nãy trên bầu trời ngay cả con chim lớn một chút cũng không có, nếu thật sự có quái vật lớn cùng dơi lửa bay qua, chúng ta có thể không nhìn thấy sao?"

Ngũ Gia cũng cảm thấy rất kỳ hoặc.

Những người khác trong dịch quán cũng hoài nghi hai thị vệ này, nhưng Triển Chiêu cảm thấy hai thị vệ cũng không giống như đang nói dối... Quái vật cùng dơi, đều từng xuất hiện trong vụ án này.

Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu nháy mắt, ý bảo hắn —— có phải hay không là từ trong giếng đi lên?

Triển Chiêu giả bộ lên nóc nhà kiểm tra.

Đứng trên nóc nhà thư phòng, Triển Chiêu nhìn sân phía sau, phát hiện nắp của miệng giếng mở.

"Kia là chỗ nào?" Triển Chiêu hỏi quan dịch quán.

Ngoài dự đoán của mọi người, một đám quan viên trong dịch quán chưa từng biết rõ.

Sau đó có người đưa thang đến, leo lên vừa nhìn mới phát hiện phía sau thư phòng có một sân ẩn giấu.

"Di?!" Tất cả mọi người bối rối.

Triển Chiêu hỏi một vòng trong dịch quán, dĩ nhiên không ai biết nơi này có một cái sân.

Lâm Dạ Hỏa trực tiếp lắc đầu —— dơi chỗ đó rõ ràng có người đang nuôi!

Triển Chiêu quan sát người trong dịch quán, là người nơi này đang nói dối sao? Hay dơi là Cao Duệ Quảng nuôi? Cảm giác cũng không đúng lắm, Cao Duệ Quảng mới tới vài ngày mà thôi. Hơn nữa nếu hắn nuôi vì sao lại tập kích hắn? Linh khí phản phệ? Nhưng hiện nay ít nhất phải có đến hai nhóm dơi, một nhóm là nơi này nuôi, một nhóm là trong nhà cũ, tập kích Cao Duệ Quảng cùng ám sát trong hoàng cung, là cùng một nhóm sao?

Lúc này, Triệu Phổ mang theo Công Tôn cũng chạy tới. Cửu Vương gia ban nãy ở trong cung cùng Triệu Trinh đang nghiên cứu làm thế nào để truyền Cao Duệ Quảng, kết quả nhóm ảnh vệ tới nói Cao Duệ Quảng đã chết rồi.

Triệu Trinh vừa nghe đã chết, liền bắt đầu giả bệnh nói đau đầu, muốn đi bồi ái phi... Nhanh như chớp chạy mất dạng.

Lưu lại Triệu Phổ tới thu thập cục diện rối rắm.

"... Thế nào lại nhiều máu như vậy?!" Công Tôn đi vào sân sợ hết hồn.

Triệu Phổ cũng nghi ngờ nhìn Cao Duệ Quảng thất linh bát lạc* trên mặt đất, vừa đưa mắt hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa —— tiểu tử này không phải là người hiềm nghi sao?

* thất linh bát lạc 七零八落 bảy rơi tám rụng

Ngũ Gia cùng Hỏa Phượng đều bất đắc dĩ.

Sau khi Công Tôn kiểm tra thi thể bước đầu, cũng không nói thêm cái gì, để cho người đem thi thể thu lại.

Triệu Phổ cũng để quân hoàng thành tạm thời phong tỏa dịch quán, đem những người của Đại Lý chuyển dời đến dịch quán trống khác bố trí ổn thoả.

Trở lại Khai Phong phủ, tất cả mọi người đi theo Công Tôn đến phòng khám nghiệm tử thi.

Bao đại nhân cũng nghe tin tức, nên qua đây hỏi thăm một chút.

Triển Chiêu đại khái miêu tả vụ án xảy ra, Bao đại nhân như có điều suy nghĩ gật đầu.

"Nói như vậy... Tổn thất bị hạ xuống nhỏ nhất."

Triển Chiêu lúc nói xong cũng định chạy đến phòng khám nghiệm tử thi, nghe Bao đại nhân lẩm bẩm, cước bộ liền ngừng, lui về hai bước, hiếu kỳ hỏi, "Đại nhân? Có ý kiến gì không?"

Bao đại nhân khẽ mỉm cười một cái, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, "Triển hộ vệ, có muốn đánh cược với bản phủ không?"

Triển Chiêu sửng sốt, "Đánh cược?"

"Ừm." Bao đại nhân sờ chòm râu cười nói, "Bản phủ đoán, hung thủ có hai nhóm người, bên trong Đại Lý một nhóm, trong triều chúng ta một nhóm."

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Bao Chửng, ý kia —— đại nhân ngươi biết gì đó có đúng không? Nói kỹ càng tỉ mỉ nhỏ một chút a!

"Tên Cao Duệ Quảng này, là chết trong dịch quán mới tốt, hay là chết ở đầu đường Khai Phong tốt hơn đây?" Bao đại nhân hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, "Đương nhiên là chết ở dịch quán tốt hơn, dịch quán coi như là địa bàn của người Đại Lý... Nếu như chết ở đầu đường Đại Tống, vậy thì tính trên đầu của Khai Phong phủ."

"Ừm, vậy bị người giết chết tốt hơn, hay là bị quái vật giết chết thì tốt hơn? Đặc biệt là quái vật kia còn có thể là do chính hắn nuôi?" Bao đại nhân hỏi tiếp.

Triển Chiêu ngược lại cân nhắc, "Có người vừa muốn diệt trừ Cao Duệ Quảng, vừa không muốn có quá nhiều phiền phức?"

Bao đại nhân gật đầu, "Người nào muốn diệt trừ Cao Duệ Quảng a?"

"Ừm... Người Cao gia?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Cho nên nói là nội ngoại cấu kết nội ứng ngoại hợp sao? Trong triều có người cùng người Cao gia liên thủ giết chết Cao Duệ Quảng?"

"Cũng có thể, hoặc là bị người Cao gia lợi dụng." Bao đại nhân nói, "Trong triều có thể có một người nào đó đã từng tham gia vụ án của Cao Duệ Viễn. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ điều cần phải làm là khiến chuyện này chìm xuống, tận lực không muốn lật lại vụ án của Cao Duệ Viễn năm đó."

"Án mạng của Lại Bộ trước đó cũng là vì chuyện này sao? Có người muốn giấu diếm chuyện gì đó?" Triển Chiêu liền hỏi Bao đại nhân, "Đại nhân có đối tượng hoài nghi không?"

"Người này, một là năm đó có tiếp xúc với Cao Duệ Viễn, hai là cùng Lại Bộ có quan hệ." Đại nhân gợi ý đầu mối cho Triển Chiêu, "Còn có... Con dơi lớn kia!"

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Đại nhân hoài nghi, con 'Quái vật' giết Cao Duệ Quảng này, chính là con Phi Tiêu to lớn xuất hiện trong án quỷ xa năm đó?"

"Ít nhất nghe rất giống, không phải sao?" Bao đại nhân cười, "Hôm nay ám sát trong cung, thoạt nhìn lại giống như đang yểm trợ sát hại Cao Duệ Quảng. Sử tiết đã chết, Đại Lý hẳn là muốn truy cứu. Nhưng vụ án này nếu như còn liên lụy tới ám sát vua, vậy Đại Lý khẳng định cũng không dám truy cứu, chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng dẹp loạn. Bên này của chúng ta đối với việc đối phương không truy cứu mà nói, cũng sẽ vội vàng muốn cho qua vụ án này..."

"Song phương đều muốn Cao Duệ Quảng vô thanh vô tức chết?" Triển Chiêu nhịn không được hỏi, "Năm đó hung thủ của án hoa khôi, có phải không chỉ có mình Cao Duệ Viễn không? Trong triều chúng ta còn có một tên đồng lõa?"

Bao đại nhân vỗ vỗ Triển Chiêu, ý kia —— đây chuyện ngươi phải tra.

Trải qua một phen giảng giải của Bao đại nhân, Triển Chiêu cũng thật sự có chút ý tưởng.

Đi tới phòng khám nghiệm tử thi, thi thể của Cao Duệ Quảng đã xong.

Công Tôn đang ở giảng giải cho bọn Triệu Phổ người chết bị thương như thế nào.

"Không phải do quái vật xé xác sao?" Triệu Phổ còn rất giật mình.

Công Tôn lắc đầu, "Thoạt nhìn tuy rằng rất giống, nhưng trên thực tế, bị thương do nội lực tạo thành."

"Nội lực?" Tất cả mọi người kinh ngạc, "Quái vật kia còn có nội lực?"

Công Tôn lại khoát tay áo, "Có thể cũng không phải là quái vật gì nga!"

Công Tôn cầm một cái đĩa nhỏ qua, "Trên người người chết, có rất nhiều vụn gỗ..."

Tất cả mọi người lại gần nhìn, phát hiện là một ít gỗ vụn.

"Là mặc tâm đằng sao?" Triển Chiêu cảm thấy có chút quen mắt.

"Là mặc tâm đằng, còn ngâm qua nước thuốc." Công Tôn nói, "Ta phân tích một chút cái mặc tâm đằng kia, loại cây mây này ngoại trừ có thể nhuộm màu ra, còn có độc tính."

Triển Chiêu gật đầu —— đúng vậy, cho nên lão bản nương vải bố phường thiên đinh vạn chúc* người khác không nên ăn.

* thiên đinh vạn chúc 千叮万嘱 căn dặn đủ điều

"Chất lỏng của đằng mạn này, nếu như lấy ra dùng một phần nhỏ thì có thể làm thuốc, nhưng chỉ có thể dùng bên ngoài không thể dùng bên trong." Công Tôn nói, "Người sau khi dùng sẽ bị rối loạn, tay chân không phối hợp, dùng nhiều sẽ gây chết người. Nhưng đằng mạn này nếu như thoa ngoài da, thì có thể giảm đau! Còn thể tiêu sưng."

"Tiêu sưng?"

Mọi người nhìn lẫn nhau —— vì cái gì lại nói đến dược hiệu?

Công Tôn giải thích cặn kẽ ý nghĩ của chính mình, "Ta hoài nghi, cái gọi là Phi Tiêu lớn, không phải là Phi Tiêu, mà là người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma!"

Mọi người nhìn lẫn nhau, Ngũ Gia trực tiếp nhíu mày —— cho nên nói không nên luyện công lung tung a, buồn nôn muốn chết.

Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, "Bởi vì luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới bành trướng thành dáng vẻ như quỷ kia?"

"Ừm! Sau đó thì sao, vì phải trị liệu, cho nên đắp lên người mặc tâm đằng cùng những thảo dược khác để tiêu sưng giảm đau. Thế nhưng..."

Công Tôn vừa nói vừa chỉ chỉ đầu, "Bởi vì mặc tâm đằng có độc, bó thuốc độc cũng sẽ bị thân thể hấp thu, kết quả sao... Sẽ sản sinh ra ảo giác, cảm giác mình chính là một con dơi lớn."

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Bạch Ngọc Đường —— đáng tin không?

Ngũ Gia thầm nghĩ nên kết thúc vấn đề này nhanh một chút... Càng nghĩ càng buồn nôn.

Triệu Phổ hỏi, "Ý là có người dùng người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma ngụy trang thành Phi Tiêu sao? Đồ chơi kia có thể có cánh sao."

"Vấn đề là ở đây, năm đó Xa Khoái thấy có thể là Phi Tiêu thật, mà tối nay giết Cao Duệ Viễn lại chưa chắc!" Công Tôn nói, "Cho dù Phi Tiêu lớn hơn nữa, đó cũng là dơi, thọ mệnh sẽ không dài như vậy. Có thể năm đó thật sự có một con Phi Tiêu lớn, cho nên ngày hôm nay giả trang Phi Tiêu, là muốn đem tội giết người đổ lên đầu con Phi Tiêu thật năm đó đi. Nói chung nếu như ta suy đoán không sai, như vậy bước tiếp theo..."

"Phi Tiêu Giả sẽ bị bắt được?" Triển Chiêu vòng tới vòng lui, cảm thấy có chút minh bạch, "Một người chịu tội thay? Lại có thể đem án quỷ xa năm đó cùng án Cao Duệ Quảng bây giờ lừa gạt cho qua?"

"Mấy ngày nay có người mục kích quái vật có phải không..."

Công Tôn mới vừa nói xong, bên ngoài Vương Triều Mã Hán liền chạy vào, "Triển đại nhân, không xong!"

Triển Chiêu chỉ hai người, "Để ta đoán, là có người mục kích quái vật phải không?"

"Đúng vậy!" Vương triều Mã Hán nói, "Ban nãy có thôn dân vùng ngoại ô báo lại án, nói có con quái vật chạy vào chuồng bò trong thôn, cắn chết gia súc rồi chạy về phía Bách Điểu viên!"

"Bách Điểu viên?" Lâm Dạ Hỏa nhảy lên chạy ra ngoài, "Tiểu Lâm Dạ Hỏa của ta a!"

Công Tôn cùng Triệu Phổ không hiểu đang nháo cái gì, "Cái gì Tiểu Lâm Dạ Hỏa?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thở dài —— đám hồng vĩ cẩm kê nhà hắn a...

Cửa Khai Phong phủ, Trâu Lương mới vừa làm xong việc ở dịch quán, còn chưa đi lên bậc thang, trước mặt liền có một đạo hồng ảnh đánh tới.

Trâu Lương lại bị túm đi.

Phía sau Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo, đều có chút bận tâm —— Tắc Tiếu còn đang ở Bách Điểu viên, đừng thấy dơi thì tưởng là quái vật thật a.

..

Mà lúc này, trong Bách Điểu viên.

Tắc Tiếu đang xách theo một thùng đồ ăn đút cho mấy con chó lớn mới tới ở.

Buổi tối Bách Điểu viên đặc biệt an tĩnh, đám chim chóc đều ngủ, trong rừng cây còn có tiếng kêu của một ít miêu đầu ưng, dạ oanh* các loại, khiến đêm càng thêm u nhã tĩnh mịch.

*miêu đầu ưng: con cú mèo, dạ oanh: chim sơn ca

Một trận gió thổi qua, trong bụi rậm cách đó không xa, truyền đến tiếng vang sàn sạt.

Mấy con cẩu tử đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía xa xa sủa lớn.

Tắc Tiếu cùng Dạ Minh trên đỉnh đầu đều quay đầu lại, liền nhìn thấy trong rừng cây đen kịt, có hai điểm sáng màu xanh biếc...

Tắc Tiếu cùng Dạ Minh đều ngoáy đầu lại —— nơi đó có thứ gì đó đang ngồi chồm hổm? Gấu sao?

...

Trong Khai Phong phủ, Công Tôn về đến phòng, lại phát hiện Tiểu Tứ Tử không có ở, một nửa sách chất trên bàn.

Công Tôn đi ra ngoài, căn phòng cách vách bọn Tiểu Lương Tử vừa tắm xong, đều chuẩn bị ngủ, Tiểu Tứ Tử cũng không có ở.

Công Tôn suy nghĩ một chút, chạy qua sân sát vách.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn chưa ngủ, đang ở trong sân cùng Yêu Vương uống trà nói chuyện phiếm, mấy lão gia tử khác hình như đều đã nghỉ ngơi.

Công Tôn liền nghi hoặc —— nhi tử đi đâu rồi?

Trong phòng Yểu Trường Thiên, lão gia tử nghi ngờ nhìn Tiểu Tứ Tử ôm gối đầu đứng trong phòng của hắn.

Tiểu Tứ Tử ôm một cái gối đầu, đứng trước giường Bạch Quỷ Vương, ngước mặt hỏi, "Yêu Yêu, nói chuyện phiếm không?"

Bạch Quỷ Vương nghi ngờ nhìn tiểu đoàn tử, "Nói chuyện phiếm?"

"Ừm!" Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Lúc này, phía sau "Hắt xì" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Lục Thiên Hàn đi đến.

Lão gia tử ngủ ở buồng trong, vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đứng ở bên giường cùng Yểu Trường Thiên mắt nhìn mắt, cũng rất kỳ quái, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống nhìn náo nhiệt.

"Trò chuyện cái gì?" Bạch Quỷ Vương ôm cánh tay hỏi.

Tiểu Tứ Tử liền bò lên giường, vỗ vỗ gối đầu, ý kia —— đêm nay ta liền ngủ ở đây, chúng ta trò chuyện suốt đêm đi!

Bạch Quỷ Vương nhìn Tiểu Tứ Tử chiếm đoạt giường mình, nghi ngờ quay đầu lại nhìn nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục lão gia tử rót chén trà, bưng cái chén hiếu kỳ nhìn.

Tiểu Tứ Tử túm tay áo của Bạch Quỷ Vương, "Yêu Yêu, hỏi ngươi nha."

Yểu Trường Thiên nhướng mày —— hỏi cái gì?

"Sự tình Tứ đại yêu nhân!" Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt hỏi, "Ngươi biết mấy người nha?"

Yểu Trường Thiên nói, "Hồng Diệp cung biết một chút... Ba cái khác, là ba tên kia?"

Vừa nói, hắn còn vừa quay đầu lại hỏi Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn sờ cằm, "Ừm... Kỳ vương Phương Bắc kia ta biết một chút..."

Hai người thật tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ngươi thấy hứng thú với người giang hồ lúc đó?"

Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu, "Hai người bọn họ đều yêu thích Tôn Tôn sao?"

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Quỷ Vương đều ngẩn người.

Lục lão gia tử liền đứng lên, ngáp nói đi ngủ, liền chạy vào buồng trong.

Bạch Quỷ Vương cũng đem Tiểu Tứ Tử cả người lẫn chăn đều đẩy vào trong, tự mình nằm xuống đắp chăn, cũng muốn ngủ.

Tiểu Tứ Tử chỗ nào có thể để cho hắn ngủ a, nhào tới cầm lấy tay Bạch Quỷ Vương không cho hắn tắt đèn.

Yểu Trường Thiên bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử —— ta phát hiện ngươi một chút cũng không sợ ta nga...

Tiểu Tứ Tử cầm lấy tay áo của Bạch Quỷ Vương lắc đến lắc đi, nói muốn nghe, Yêu Yêu mau nói nghe một chút a.

Yểu Trường Thiên bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử như tiểu thụ hùng* ôm cánh tay mình.

*thụ hùng: koala, gấu túi

"Ôi..." Yểu Trường Thiên cuối cùng cũng không còn cách, "Nói cũng được, nhưng ngươi không được để lão quỷ kia biết là ta nói."

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

Lúc này, buồng trong truyền ra một trận động tĩnh hi hi tác tác.

Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Quỷ Vương đều ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Thiên Hàn khoác thảm đi ra, nằm trên tháp gian ngoài, nhìn hai người một cái.

Yểu Trường Thiên không nói gì —— ngươi đây là cũng muốn nghe?

Lục Thiên Hàn đưa tay sờ sờ lỗ tai —— năm đó Hồng Diệp cung bên kia ta bỏ qua không ít nội dung.

Bạch Quỷ Vương nhìn trời, suy nghĩ một chút nên nói chuyện này như thế nào.

"Phải nói không hề bình thường, sở thích của tên cung chủ Hồng Diệp kia đích thật là không bình thường." Bạch Quỷ Vương nâng đầu, còn rất nghiêm túc nói với Tiểu Tứ Tử, "Hồng Diệp cung kia quy mô không nhỏ, toàn bộ đều kiến tạo ở trong nước, trên mặt nước đều là loại hoa màu đỏ."

Tiểu Tứ Tử hai tay chống cằm tựa vào trên cánh tay Yểu Trường Thiên, hỏi, "Vậy tại sao là Hồng Diệp cung mà không phải là Hồng Hoa cung?"

"Bởi vì mặc dù là hoa màu đỏ, nhưng trên thực tế đều là dùng một loại lá cây màu đỏ làm thành hoa giả." Lục Thiên Hàn biểu thị cái này hắn biết, "Hơn nữa dưới mặt nước nuôi rất nhiều cá có độc, loại cá này chính vì ăn loại lá đỏ này mà có độc..."

"Nói đến lá đỏ..." Bạch Quỷ Vương đột nhiên hỏi, "Trước đó trên giếng có khắc lá cây đánh vòng kia... Có giống loại lá cây dùng để làm hồng hoa kia không?"

Lục Thiên Hàn nhớ lại một chút, "Thật là có chút giống a, loại hoa lá của hoa kia cũng đánh vòng..."

Tiểu Tứ Tử chìa tay ở trước mặt Bạch Quỷ Vương lắc lắc, "Lá cây gì gì đó không quan trọng, nói sự tình cung chủ Hồng Diệp cùng Tôn Tôn a!"

Yểu Trường Thiên bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử —— hai người bọn họ không có chuyện gì a, bạch mao kia cũng không biết nhân gia là tình huống gì.

"Là đơn phương yêu mến sao?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.

"Ách... So với đơn phương yêu mến kinh khủng hơn chút đi, đơn phương yêu mến cũng không đến mức muốn đem người làm thành tiêu bản đi." Lục Thiên Hàn ở một bên lắc đầu, "Cung chủ Hồng Diệp kia, vốn là một người mang tội giết người, biết không?"

Tiểu Tứ Tử khiếp sợ, "Thật sao?"

"Ừm, người này có liên quan đến một vụ án chưa được giải quyết trong nước Đại Lý..." Yểu Trường Thiên nói đến chỗ này, bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó, liền ngồi dậy.

Tiểu Tứ Tử nghi ngờ nhìn Yểu Trường Thiên.

Bạch Quỷ Vương nhỏ giọng thầm thì một câu, "Thì ra là thế a, không chừng có chút quan hệ..."

Nói xong, lão gia tử liền đứng dậy đi ra cửa, tựa hồ là muốn đi tìm Triệu Phổ hoặc Triển Chiêu.

Lục Thiên Hàn cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau ——hắn chạy mất nga!

Tiểu Tứ Tử nhìn Lục Thiên Hàn chạy vào buồng trong đi ngủ liền kéo lại, "Vậy Tiểu Lục tử tiếp tục nói!"

Đang lúc này, bên ngoài Công Tôn tìm tới, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Tứ Tử trong phòng ôm Lục Thiên Hàn nũng nịu.

"Tiểu Tứ Tử!" Công Tôn vội vàng đi vào đem đoàn tử ôm lấy.

Lục lão gia tử bỏ chạy vào buồng trong.

Công Tôn ôm tiểu đoàn tử còn rầm rì trở về phòng, nói bé càng ngày càng nghịch ngợm, hơn nửa đêm lại nháo với các lão gia tử như vậy.

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay tức giận —— tìm hiểu không thuận lợi a!


→Chương sau: Chương 425: TIÊU KÝ→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net