Chương 439: TUYẾT CÙNG TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 439: TUYẾT CÙNG TÂM

Editor: ROSALINE

Beta: KEN


"Tứ thần chi chiến", là một kết thúc của chiến sự hỗn loạn năm đó...

Mà tứ đại nho tướng ngã xuống, cũng đánh dấu kết thúc chiến tranh.

Trong thời đại bóng tối binh hoang mã loạn đó, ngay từ đầu là hỗn chiến, cuối cùng từ từ tạo thành thế lực cường đại ở tứ phương.

Mà trong thế lực tứ phương này, hai nhà Ân, Hạ vốn dĩ không tồn tại dã tâm cướp đoạt thiên hạ. Nhưng hai binh mã Bắc man cùng Tây Nam một bên Nam hạ một bên Bắc thượng, dã tâm bừng bừng.

Vốn dĩ hoàng triều ngày xưa đã bị chiến loạn nhiều năm liên lụy đến mỏng yếu không chịu nổi, lung lay sắp đổ.

Thời kì hỗn chiến của tứ phương là điên cuồng nhất, thay vì nói là binh mã tứ phương gặp nhau, không bằng nói là hai nhà Ân, Hạ có ý định cắt đứt sự tiến quân của hai bên Nam - Bắc.

Lúc đó, binh lực tứ phương cùng thực lực tướng lĩnh đều rất mạnh, đúng là niên đại mà người tài xuất hiện lớp lớp.

Mà tướng lĩnh mang binh giao chiến tứ phương này, lại là bốn người bề ngoài thoạt nhìn khá nho nhã.

Hạ Vãn Phong thì không cần giới thiệu, hắn vốn xuất thân văn sĩ họa đồ, không chỉ nho nhã, còn nhân nghĩa ôn hoà hiền hậu, thuộc loại nho tướng vô cùng điển hình.

U Liên mọi người cũng rất quen thuộc, xuất thân tôn quý nhưng xem thường quyền quý, võ công cái thế nhưng người yếu nhiều bệnh, đa trí như yêu* nhưng chấp mê bất hối**. Truyền kỳ của U Liên tựa như mũi tên vô hình cùng nội lực hữu hình của hắn, nguy hiểm đồng thời cũng rất mỹ lệ, cuối cùng lại thuộc về hư vô...

*yêu quái

**không hối hận

Nếu như nói, nho tướng đơn giản giải thích thành tướng quân nho nhã mà nói, như vậy Hạ Vãn Phong đại biểu nho, U Liên càng nhiều hơn chính là đại biểu nhã.

Hai người này có thể được dùng làm hình mẫu cho nho tướng, hai người khác, là loại nho tướng tương đối "Khác".

Đầu tiên nói đến Già Lan Chú của quân doanh Bắc man.

Già Lan là vu vương phương Bắc, đứng đầu vu tộc phương Bắc. Bộ tộc của Bắc man tương đối thần bí, bọn họ đến từ nơi cực hàn, hơn nữa trong quân sâm nghiêm, tộc duệ* rất nhiều, nói là quần ma loạn vũ cũng không quá đáng.

*tộc duệ: đời sau của gia tộc

Đây là một chi binh mã tà đúng chuẩn, lúc nào cũng quỷ dị thần bí, chiến thuật biến hoá kỳ lạ xuất quỷ nhập thần, còn kèm theo rất nhiều vu thuật bùa chú tà thuyết*.

*tà thuyết 邪说 học thuyết xằng bậy

Bề ngoài Già Lan Chú cũng rất cao quý nho nhã, nhưng ngoại trừ tướng mạo ra, người này cùng hai chữ nho tướng không chút dính dáng nào.

Mà đặc biệt nhất, cũng thần bí nhất, là vị "Nho tướng" chỉ huy binh mã Tây Nam, Bạch Quỷ Vương.

Binh mã của Bạch Quỷ Vương Bắc thượng kỳ thực chia làm hai giai đoạn, giai đoạn trước là phá thiên quan*, phần lớn là cùng tàn tướng cuối thời Đường canh giữ quan ải đánh giặc.

*phá nghìn cửa

Những trận này là Bạch Quỷ Vương trực tiếp chỉ huy, phong cách sắc bén mà nghiền nát...

Nhưng đoạn giữa cùng sau của chiến sự, Bạch Quỷ Vương lại chiến cùng U Liên, Hạ Vãn Phong cùng Bắc man.

Tứ phương giằng co lẫn nhau, tiêu hao lẫn nhau, kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai.

Tác dụng của Bạch Quỷ Vương trong quân đội cùng Ân Hậu kỳ thực có chút giống, đó là người đánh trận lớn, nhưng ở giai đoạn tứ thần chi chiến, có vô số trận nhỏ.

Những trận này, Bạch Quỷ Vương đánh thì rất chịu thiệt, cho nên những trận nhỏ là do "Nho tướng" trong Bạch Quỷ tộc thay Bạch Quỷ Vương đánh.

Mà vị nho tướng này, phong cách không giống Bạch Quỷ Vương lắm, không đồ thành* diệt đất, ngay cả tù binh cũng cho chạy, nhưng chính là không ăn thiệt.

*đồ thành: 屠城 tàn sát hàng loạt dân trong thành; giết hại dân trong thành

Vị tướng quân này được xưng là "Tuyết Tâm" tướng quân.

Tuyết Tâm tướng quân danh khí không lớn bằng Hạ Vãn Phong hay U Liên, là vì người tương đối điệu thấp.

Trên binh sử chiến sách, ghi chép về vị tướng quân này không nhiều lắm, đặc biệt miêu tả về bề ngoài rất ít. Triệu Phổ từ nhỏ liền đối với chuyện của bốn vị danh tướng này đặc biệt cảm thấy hứng thú, góc cạnh xó xỉnh tất cả văn hiến ghi chép đều tìm đọc, chỉ tìm được trong một thiên văn chương, có miêu tả bề ngoài của Tuyết Tâm tướng quân.

Tuyết Tâm tướng quân thường ngày đều đội mũ, lụa trắng che mặt, thân hình thon gầy, vóc dáng cũng không cao, thoạt nhìn giống một văn sinh, cùng đại đa số chiến tướng trong quân Bạch Quỷ Vương đều khác biệt. Có thể tiếng xưng hô "Nho tướng" này, cũng chính vì vậy mà có.

Có một ngày, Tuyết Tâm tướng quân xuất binh vây đánh mấy nghìn sơn phỉ, lệnh bọn hắn đầu hàng. Sơn phỉ không theo, đều nắm binh khí muốn cùng binh mã của Bạch Quỷ tộc quyết nhất tử chiến*.

* quyết nhất tử chiến 决一死战 quyết một trận tử chiến

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua, thổi bay khăn che mặt của tướng quân...

Trong sách có ghi chép, lúc đó binh khí trong tay mấy nghìn sơn phỉ toàn bộ hạ xuống, toàn bộ đều quỳ gối đầu hàng, sau khi những sơn phỉ này đều bị khiển trách rồi thả đi, thì truyền ra truyền thuyết "Tuyết Tâm tướng quân, xinh đẹp như tiên, dung mạo có thể đoạt nhân tâm".

Triệu Phổ lúc đọc được cái đó thì mới mười sáu tuổi, đọc xong vui vẻ nửa ngày, cảm thấy cũng quá sai trái... Nhưng về sau suy nghĩ một chút, hắn liền có một hoài nghi —— vị Tuyết Tâm tướng quân này, không chừng là nữ.

Thẳng đến trước đó không lâu đi theo sư phụ hắn đến quê nhà ở Tây Nam, thấy được bức tranh về cơ quan của ngoại bà Bạch Ngọc Đường lưu lại, cũng kí tên "Tâm tại tuyết", trong nháy mắt Cửu Vương gia hiểu ra...

[Ros: Người thứ tư là ngoại bà Bạch Ngọc Đường. OMG]

Lúc đang nghe Tiểu Tứ Tử hỏi thân phận của vị nho tướng thứ tư, ánh mắt mấy lão gia tử đều tựa hồ trở nên ôn nhu.

Tất cả mọi người không nói lời nào, nhìn Yểu Trường Thiên, nhưng không ai dám nhìn Lục Thiên Hàn.

Triệu Phổ nhỏ giọng nói với Công Tôn.

Công Tôn kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng sau đó suy nghĩ một chút —— hình như cũng rất hợp lý.

Triển Chiêu đại khái cũng đoán được, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật đầu.

Lúc này, bầu không khí đột nhiên có một chút xấu hổ.

Bạch Long Vương đang bưng mặt của Tiểu Tứ Tử, lắc đầu với bé.

Tiểu Tứ Tử nhìn vẻ mặt của mọi người, cảm thấy đại khái là mình hỏi chuyện không nên hỏi, vôi chạy đi bê bình rượu rót rượu cho mấy lão gia tử.

Yêu Vương cảm thấy lần uống rượu này cũng xong, lúc này, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhấc tay.

Tất cả mọi người nhìn Ngũ Gia.

"Ta còn một vấn đề muốn hỏi."

Tất cả mọi người gật gật đầu, ý tứ kia ——hỏi chuyện vui một chút dỗ dành ông ngoại ngươi!

Ngũ Gia liền hỏi Lục Thiên Hàn, "Ngoại công."

Lục lão gia tử kỳ thực ban nãy cũng nghe được, hắn lúc này vẻ mặt ngược lại rất bình tĩnh, thấy Bạch Ngọc Đường hỏi, thì nhìn hắn.

Mấy lão gia tử đều nháy mắt với Bạch Ngọc Đường —— hỏi vui vẻ chút, như mẹ ngươi cùng cha ngươi có phải chuẩn bị sinh thêm muội muội không chẳng hạn!

Ngũ Gia gật đầu biểu thị đã biết, liền hỏi Lục Thiên Hàn, "Ngoại công, ngươi cùng ngoại bà biết nhau thế nào?"

"Khụ khụ..."

Vấn đề Bạch Ngọc Đường vừa ra khỏi miệng, ngay cả Yểu Trường Thiên cũng bị sặc.

Mấy lão gia tử đều nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn ôm cánh tay thở dài —— khi còn bé có thể là phương pháp dạy không đúng lắm...

Yêu Vương lại cảm thấy hứng thú nhìn Lục Thiên Hàn, lúc này, Bạch Quỷ Vương một bên cũng để ly rượu xuống, lắc đầu một cái nhìn Lục Thiên Hàn, ánh mắt như là hỏi —— đúng vậy! Ta cũng muốn biết!

Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, đều hiếu kỳ —— thế nào nhiều người không biết như vậy?

Lục Thiên Hàn nghe vấn đề của ngoại tôn, ngược lại cũng không giận, bưng cái ly nhớ lại một chút, khóe miệng vậy mà mỉm cười.

"Chính là ngày đầu tiên ta vừa tới Thục trung." Lục Thiên Hàn nói, "Ta lúc ấy không phải là bị tổ Tương Du lừa gạt đến Tây Nam sao, hai người bọn họ kêu ta đến Thục trung trước. Lúc ấy vừa lúc tháng sáu, chỗ đó thật sự là quá nóng, vừa buồn chán vừa nóng."

Mọi người điểm này ngược lại rất tán đồng, đích thật là nóng a.

"Tổ Tương Du lúc đó cho ta tấm bản đồ kẹp trong thư, tranh kia cũng không thể nhìn ra được, đến Thục trung cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hai người bọn họ. Ta lúc đó nghĩ, trời nóng như vậy, ta đều chịu không nổi thì Thiên Tôn khẳng định chịu không nổi, cho nên đến chỗ mát mẻ nhất thì có thể tìm được Thiên Tôn. Nên ta liền dọc theo đường đi hỏi thăm, 'Làm phiền, chỗ nào có băng?'

Tất cả mọi người đỡ trán —— đây là suy nghĩ gì vậy...

"Kết quả lơ mơ không rõ bị chỉ đi vào hầm băng... Chỗ kia là một nhà kho dự trữ băng phụ cận bến tàu, khối băng là dùng để băng cá. Ta lúc ấy cảm thấy mình thất sách, vừa định đi, liền thấy có một ít người của Bạch Quỷ tộc, mua thật nhiều băng, một xe lại một xe chuyển vào rừng cây, ta liền đi xem một chút."

Tất cả mọi người cảm thấy, lão gia tử lúc ấy có thể là nóng đến choáng váng, chỉ đơn thuần muốn cùng đoàn xe chuyển băng đi.

"Ta một đường cùng đi đến một chỗ trong rừng rậm, chợt nghe bên trong leng keng ầm ầm, hình như là có người đang tạc băng. Đi vào vừa nhìn, thì thấy một đám binh sĩ ngoại tộc, một người hai người cóng đến run cầm cập, ôm một khối băng lớn, đang cầm cái đục tạc băng. Bốn phía có mấy xe băng, khối băng tạc hư ném đầy đất. Cách đó không xa trên một khối núi đá, một cô nương đội mũ đeo lụa trắng ngồi đó, cầm cây gậy trong tay, trên cây gậy xiên khỏa tim heo."

Nghe lão gia tử nói đến đây, vài người đều bị sặc rượu —— xiên cái gì? Tim heo?

"Ừm." Lão gia tử cầm một xiên tim heo nướng, đối với mọi người lắc lắc, "Không phải cắt miếng, là hoàn chỉnh."

Mà Bạch Quỷ Vương hình như nghe đến đó liền hiểu, nâng tay đỡ trán thở dài —— thì ra là thế.

Tiểu Tứ Tử lúc này đã sớm đã di chuyển đến bên cạnh Lục Thiên Hàn, ngước mặt hỏi, "Tỷ tỷ bạch y kia, chính là ngoại bà của Bạch Bạch, muội muội của Yêu Yêu sao, phụ phụ của Tiểu Lục sao?"

Lục Thiên Hàn nở nụ cười, đối với hắn gật đầu, "Ừm."

Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, "Vì cái gì... Ngoại bà lại xiên khỏa tim heo?"

Ngũ Gia cũng lắc đầu, trăm triệu không nghĩ tới mới gặp gỡ là như vậy a...

"Ta lúc đó cũng cảm thấy thật kỳ quái, đám sĩ binh kia đang tạc là hình dạng trái tim, tạc cũng có chút giống tim heo. Nhưng trời quá nóng, băng vừa tạc vừa tan. Có binh sĩ đã tạc được 'Trái tim' mang cho nàng xem, nàng liền lắc đầu mạnh một cái, nói không giống, không có cảm giác, lấy ra hù người không được. Nàng chỉ vào tim heo kia nói, "Muốn một cái y như cái này mới được!"

Lục lão gia tử nói tiếp, "Lúc này, bỗng nhiên có tên lính phát hiện ra ta, đám binh sĩ này hình như rất khẩn trương, đều rút đao bảo vệ nàng... Nói 'Bảo vệ công chúa rời đi trước!"

Tiểu Tứ Tử chống cằm —— nha! Mọi người cũng cảm thấy có chút đặc sắc, đều hỏi, "Vậy sau đó a?"

"Sau đó... Nàng cũng không luống cuống, càng không đi, chỉ phất phất tay để bọn lính chớ khẩn trương, nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, cầm xiên tim heo chỉa vào ta hỏi, 'Có thể đông nó lại không?', Ta liền đông lạnh tim heo cho nàng... Đám binh sĩ này khẩn trương hơn, ta hoài nghi trước đó có thể là bị Thiên Tôn thu thập qua."

Yểu Trường Thiên tiếp tục thở dài —— cũng may Lục Thiên Hàn không phải bạch mao... Bạch mao kia năm đó đem binh mã Tây Nam của hắn đều đóng băng lại.

"Nàng yêu cầu còn thật nhiều, một hồi nói bên ngoài có thể lại bọc thêm một tầng tuyết không, một hồi còn nói có thể để cho trái tim tuyết này đập không..." Lục Thiên Hàn khoanh tay, "Đột nhiên lòng hiếu thắng của ta nổi lên, đôi ta liền cùng nhau bắt đầu nghiên cứu làm cơ quan cho trái tim tuyết này đập."

Tiểu Tứ Tử nghe xong trực tiếp vỗ tay, mọi người cũng truy hỏi —— vậy sau đó...?

Lục lão gia tử nói đến đây cũng không nói nữa, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, tất cả phảng phất như mới hôm qua... Lúc trái tim làm bằng tuyết kia đập, nàng cũng vui vẻ nhảy dựng lên... Sau đó mũ lụa trắng liền rớt xuống.

Những người khác cũng đều cảm khái —— cho nên mới được xưng là Tuyết Tâm tướng quân sao? Từ nhỏ đã thích tuyết, khi trưởng thành lại vì một trái tim tuyết biết đập mà nhận thức ý trung nhân... Rõ ràng một người ở cực Bắc, một người ở Tây Nam, lại ở bên nhau, đúng là ông trời tác hợp cho a...

"Tại sao phải làm một trái tim tuyết biết đập a?" Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi.

"Đây là trận chiến thành danh của Tuyết Tâm tướng quân." Triệu Phổ nói, "Lúc ấy có một thành quách dễ thủ khó công, tướng quân thành đặc biệt mê tín. Trước đó có vị bán tiên, tính cho hắn một quẻ, nói nhục tâm, thạch tâm, thiết tâm* đều không phá được thành trì của hắn, chỉ có tuyết tâm mới có thể. Kết quả Bạch Quỷ tộc đến dưới thành, các tướng sĩ từ trong lòng móc ra trái tim làm bằng tuyết, bị dọa sợ đến quân tâm hắn dao động... Tuyết Tâm tướng quân một trận hơi nhấc tay không đánh mà thắng, chiếm tòa thành này Hạ Vãn Phong cùng U Liên, vì binh mã Bạch Quỷ tộc chiếm căn cứ điểm tốt nhất..."

*nhục tâm: trái tim bằng thịt; thạch tâm: trái tim bằng đá; thiết tâm: trái tim bằng sắt

Tất cả mọi người nghiêng đầu suy nghĩ một chút —— nói như vậy, bán tiên kia cũng có chút hiểu biết!

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cho nên đến tột cùng vì sao mẹ ngươi cùng mẹ ta lại ra đời cùng lúc?"

Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn —— bằng không ngươi thừa dịp mời rượu hỏi Yêu Vương một chút?

Triển Chiêu vừa định nhấc tay, Yêu Vương đột nhiên để chén rượu xuống đứng lên, chạy vào buồng trong, lấy ra cái hộp gấm long văn màu tím ban nãy Bạch Ngọc Đường từ Thiên Âm Các cầm về.

Lão gia tử mở hộp gấm ra lấy quyển trục, nói, "Ta biết đại khái đây là cái gì rồi."

Cầm lấy khuyên lá cây màu vàng, sau đó liền bắt đầu tháo sáp phong của Hạ Vãn Phong ra.

Tất cả mọi người hiếu kỳ tiến tới nhìn.

Sau khi Yêu Vương tháo sáp phong liền cho mọi người nhìn.

Tất cả mọi người kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy?"





→Chương sau: Chương 440: THẠCH CỐC CÙNG QUỶ XA→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net