Chương 445: TIỂU LÂU KỲ QUÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 445: TIỂU LÂU KỲ QUÁI

Editor: ROSALINE

Beta: LILLY


"Ha ha ha "

Sau khi mọi người hỏi thăm Triệu Phổ về chuyện của Diên Tê lâu, Cửu Vương gia vui vẻ phá lên cười.

Công Tôn cũng là lần đầu nghe nói, liền hỏi Triệu Phổ, "Thật sự là hung trạch sao?"

"Ừm..." Triệu Phổ sờ cằm suy nghĩ một chút, "Quả thực, là một tòa quỷ trạch!"

Mọi người mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử lập tức cảm thấy tình huống không đúng, tiến vào trong lòng Bạch Quỷ Vương gần đó.

"Quỷ lâu?" Triển Chiêu vẫn luôn làm không rõ lắm hung trạch cùng quỷ trạch có gì khác nhau, mới vừa muốn hỏi một chút, chỉ thấy Triệu Phổ chỉ một ngón tay vào sư phụ Bạch Quỷ Vương nhà mình.

Tiểu Tứ Tử mới vừa ở trong lòng Bạch Quỷ Vương trốn được, thấy Triệu Phổ chỉ về hướng của mình, thì ngửa mặt nhìn một cái.

"Quả thật là quỷ lâu, quỷ của Bạch Quỷ Vương." Triệu Phổ cười nói.

Mọi người sửng sốt, cùng nhau quay đầu lại nhìn Bạch Quỷ Vương.

Yểu Trường Thiên từ ban nãy nghe Diên Tê lâu đã cảm thấy có chút quen tai, còn Đông giao Khai Phong, Bát Vương cho rào lại.

"Náo loạn nửa ngày, chính là phá lâu kia à?" Yểu Trường Thiên có chút không biết nói gì.

Triệu Phổ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, "Ôi, còn cất giấu búa, kia cũng là vì không để cho người tiếp cận lầu để rồi đồn đoán lung tung thôi."

Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau —— ừm?

Bàng Dục làm bát quái mật thám của thành Khai Phong, còn có Bao Duyên xem qua toàn bộ địa phương chí ký, đều cảm giác nhận thức của mình bị khiêu chiến, cùng nhau hỏi Triệu Phổ, "Diên Tê lâu không phải hung trạch sao?"

Triệu Phổ vừa châm trà cho mình, vừa nói, "Ta khi còn bé không phải ở chỗ Bát ca len lén học công phu sao, thân phận của sư phụ ta cũng không thể cứ trốn ở Bát Vương phủ, ở bên ngoài hắn cũng không có chỗ ở, màn trời chiếu đất. Vừa lúc Diên Tê lâu trống không, cho nên Bát ca đã đem chỗ kia thu thập chỉnh lý, để cho sư phụ ta ở tạm. Bên ngoài dựng tường vây còn trồng rất nhiều cây, cũng là sợ người quấy rối đụng đến sư phụ ta. Một lí do nữa là vì để cho ta ở đằng kia có thể chuyên tâm học công phu, không bị theo dõi. Hung trạch mà nói, chỗ kia đích thật là đã từng có án mạng, chẳng qua là thật lâu trước đó, chết cũng không phải hoàng tộc gì, mà là một nữ nhân... Hình như là ca cơ rất nổi danh trong thành, gọi Diên Cơ hay là gì gì đó, nói chung trong tên có một chữ Diên. Nghe nói trước đây có một phú hộ hay là đại quan nào đấy kim ốc tàng kiều nuôi ở bên ấy, trước đây gọi nó là Diên Cơ lâu. Thế nhưng về sau ca cơ bị vứt bỏ, người qua đường thường xuyên có thể nghe thấy tiếng nàng khóc trong lâu, cho nên sau khi nàng chết tòa nhà này lại bị gọi thành Diên Khấp lâu. Sau từng đời một mua đi bán lại, đại khái là cảm thấy có điềm xấu, đã từ Diên Khấp đổi thành Diên Tê, cuối cùng thì chuyển đến trong tay Bát ca ta. Lâu này đích thật là thái tổ xây nhưng cũng không phải là xây cho bản thân hắn, ngay cả nguyên nhân hoàng tộc tử tự, chết đi lưu vong không phải sinh bệnh chính là cướp vương vị, cùng cái thần thần quỷ quỷ gì cũng không quan hệ... Cái này cũng kéo quá xa rồi."

Vừa nói, Triệu Phổ còn vừa đưa tay nhéo lỗ tai Bàng Dục, "Để cho ngươi cả ngày cùng những cung nữ lão mụ tử hỏi thăm bát quái, cho nên mỗi lần đụng quỷ đều có ngươi."

"Ô ~ "

Lúc đầu một tòa hung trạch rất có màu sắc truyền kỳ còn dính đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cung đình huyết án, bị tên Triệu Phổ này vừa nói trong nháy mắt liền thành một gian nhà cũ phổ thông... Dĩ nhiên, năm đó Bạch Quỷ Vương ở qua, Triệu Phổ còn ở đó luyện qua công phu, cũng xác thực coi như là bất phàm.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhìn Yêu Vương —— đích thật là Diên Khấp lâu... Nhưng căn bản không hung !

Yêu Vương cười cười, chậm rì rì uống trà, cũng không phát biểu ý kiến.

Tiểu Tứ Tử đã ngửa mặt hỏi Yểu Trường Thiên, "Yêu Yêu ngươi từng ở tòa tiểu lâu kia sao?"

"Ờm... Là ở qua một đợt." Bạch Quỷ Vương nói, "Cũng không có ở bao lâu, sau khi Triệu Phổ lớn một chút thì cùng đi Tây Bắc."

Triệu Phổ vừa uống trà vừa gật đầu.

"Cữu công ngươi gặp qua bức họa của Dã Vong Ưu ở bên trong sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Bức họa..." Yểu Trường Thiên sờ cằm tựa hồ là thất thần, sau đó đáp phi sở vấn* mà nói, "Không ngờ phá lâu như thế kia thật là tòa hung trạch a..."

* đáp phi sở vấn 答非所问 hỏi một đằng, trả lời một nẻo; ông nói gà, bà nói vịt

Một câu nói của Bạch Quỷ Vương, mọi người đều nhìn lại.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy thế nào lặp đi lặp lại tứ tung a, liền hỏi, "Rốt cuộc là có phải hung trạch hay không?"

"Ừm..." Bạch Quỷ Vương hai tay giấu trong tay áo, nói, "Lầu đó đích xác nháo quỷ!"

Triệu Phổ cũng ngây người.

"Còn là một nữ quỷ!" Bạch Quỷ Vương nói, "Hơn nữa buổi tối là có thể nghe đến trên lầu có phụ nữ khóc... Thế nhưng trong lầu đích xác không có búa."

Tất cả mọi người đỡ trán.

Triệu Phổ cũng không nói gì, "Lúc ấy sao không nghe người nói qua?"

Bạch Quỷ Vương chẳng đáng, "Nháo quỷ thì thế nào? So ai hung hơn à?"

Tất cả mọi người lắc đầu —— cái dục thắng bại kỳ quái này của lão gia tử.

"Ta thế nào không phát hiện ra..." Triệu Phổ lẩm bẩm, "Lại nói tiếp, trước đây Âu Dương giống như cũng có nói tòa nhà kia nháo quỷ."

"Vậy Yêu Yêu ngươi có từng thấy quỷ quỷ kia không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Bạch Quỷ Vương suy nghĩ một chút, "Triệu Phổ thông thường đều là buổi chiều ngày chạy tới chỗ ta luyện công, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm chẳng hạn. Sau nửa đêm đều ngủ sau đó buổi sáng hắn phải đọc sách. Nữ quỷ kia đều là sau nửa đêm đi ra, cụ thể sao... Có vài lần ta nghe trên lầu có tiếng khóc, đi tới xem thử, không có thấy quỷ ảnh. Nhưng trên tường của lâu, có đôi khi sẽ xuất hiện một ít bóng dáng kỳ quái, nhìn giống như là người, hoặc như là tường chống nước, sờ mặt tường một cái ướt sũng, chờ ban ngày thì lại không có. À, đúng rồi, có đôi khi buổi tối cánh cửa cửa sổ cánh cửa tủ lại đột nhiên tự mình mở ra, sau đó ngọn đèn lại đột nhiên tắt... Còn có, nền nhà mái nhà thường vang cọt kẹt cót két tựa như mèo cào. Trong sân hoa cỏ bình thường sẽ không hiểu ra sao lại héo rũ. Còn có cái loại đèn lồng treo ở bên lâu lại đột nhiên biến thành ánh nến màu xanh biếc... Trên mặt đất sẽ thỉnh thoảng chảy ra chất lỏng màu đỏ không rõ, còn có chút giống với máu... Sau đó chính là..."

"Rất nghiêm túc nháo quỷ a!"

"Đúng không." Yểu Trường Thiên gật đầu, "Ta lúc đó đã cảm thấy kỳ kỳ quái quái, quả nhiên là hung trạch..."

"Lão gia tử à..." Triển Chiêu hỏi, "Lúc đó ngài còn tiếp tục ở sao?"

Bạch Quỷ Vương nghiêng đầu, "Đúng vậy, ta đều là ở lầu một, lầu hai lầu ba... Quỷ yêu ở thì ở đi chứ."

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, con quỷ này đoán chừng cũng rất hoang mang, để người bình thường trong cái lâu tà môn như vậy đã sớm chạy, lão gia tử lại khen ngược, theo ở không lầm.

Hơn nữa nếu thật sự đụng phải, cũng không biết là con quỷ nào dọa người hơn...

"Trên lầu ngược lại cất rất nhiều quyển trục, còn có đàn gì đó, không chừng đích thật là có bức họa." Yểu Trường Thiên nói, "Bằng không đi tìm một chút?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nói cái này không phải chuyện gì lớn, nói một tiếng với Bát ca là được.

Đoàn người đều bị tòa tiểu lâu này gợi lên lòng hiếu kỳ, cho nên tập thể đi tới Đông giao.

Triệu Phổ đi theo Bát Vương lấy chìa khóa, những người khác tới bên ngoài Diên Tê lâu chờ.

....

Rất nhanh, mọi người tìm đến sân nhỏ của tòa hung trạch xếp hàng thứ nhất của Khai Phong.

Trong tường vây trồng cây rất rất cao, cành lá rậm rạp, đem tòa tiểu lâu kia vây có thể nói là kín không kẽ hở.

Bên ngoài ngoại trừ tán cây và tường vây, cái gì đều không nhìn thấy.

Tường vây cũng rất cao, hơn nữa đỉnh chóp tường vây còn lắp gai ngược phòng ngừa có người leo tường.

Mặt khác, cũng đừng trách đồn đãi nói đây là hung trạch, bên ngoài tường viện, trên cửa, dán một đống lớn phù chú, còn vẽ các loại đồ án đuổi ma cổ cổ quái quái.

Từ trình độ vẽ phù chú phong hòa không trọn vẹn đến xem, là những người khác nhau dán lên vào những lúc khác nhau, cũng không biết là vương phủ tự mình làm, hay là trò đùa dai của người qua đường.

Nói chung, còn không có nhìn thấy lâu, nhìn tường vây thôi đã lộ ra không khí âm trầm.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn còn đùa Triển Chiêu, hỏi hắn thực sự muốn đi vào sao? Không chừng lát nữa trong lầu có thi thể.

Triển Chiêu tức giận, "Đây nhất định không thể đổ lên đầu ta có được hay không!"

Đợi trong chốc lát, Triệu Phổ cầm chìa khóa chạy tới.

Mở ra xích sắt khóa cửa chính, xé rơi giấy niêm phong, phiến cửa chính bị khóa thật lâu kia rốt cục mở ra.

Bởi vì quá lâu không có mở, rất nhiều chỗ đều gỉ mục, cánh cửa cũng có chút biến hình... Lúc mở cửa phát ra thanh âm "Két két".

Cánh rừng trên bầu trời, động tĩnh mở cửa làm mấy con chim bay giật mình.Một trận gió thổi qua, phù vân bay qua đỉnh đầu che đậy mặt trời, khiến cảnh vật bỗng nhiên âm trầm xuống.

Mọi người đi vào sân nhỏ, phía trước có một cái đường nhỏ phủ kín lá khô, hai bên là rừng cây rậm rạp, giữa tầng tầng lớp lớp thân cây cùng thân cây, nhìn không thấy quá nhiều khe hở, chớp mắt một cái... Luôn cảm thấy hình như là trong góc phòng ẩn núp thứ gì vậy.

Mọi người đạp lá rụng đi vào trong, dưới chân vang răng rắc răng rắc liên tục, có thể là bởi vì người đi vào tương đối nhiều, cho nên tiếng bước chân cũng rất mất trật tự.

Mọi người cũng đều không để ý tới việc nói chuyện, nhìn nhìn khắp nơi, cứ như vậy... Càng lộ ra chung quanh im ắng, bầu không khí có chút quỷ dị.

Đột nhiên, đỉnh đầu một trận tiếng kêu "A ~ a ~" truyền đến, đoàn người đều ngẩng đầu nhìn...

Chỉ thấy có mấy con quái điểu bay qua, cũng nhìn không ra tới cái chủng loại gì, so với quạ đen có điểm nhỏ, nhưng lại đen thùi..

Lúc này, ngước mặt Phương Thiên Duyệt đột nhiên kéo Tiểu Lương Tử bọn họ, hỏi, "Là ảo giác của ta sao?"

Tiểu Lương Tử mấy người bọn hắn đều ngước mặt nhìn hắn nhìn phương hướng. Đường Lạc Mai đột nhiên chỉ vào bầu trời, "Ồ! Các ngươi nhìn nha! Khe hở ở giữa rán cây, nhìn giống như hình dạng đầu lâu!"

Một đám người đều ngửa mặt nhìn.

Đừng nói... Một khi có loại ý nghĩ này, thực sự thấy thế nào thế nào có vấn đề, cây của hai bên đường nhỏ cách rất gần, ở giữa tán cây, cũng chính là trên bầu trời của đường nhỏ tạo thành một khe hở dài, hình dạng kia, thật giống như từng người từng người hoặc bên hông hoặc xương cốt xếp hàng thành một đống vậy.

Tất cả mọi người theo bản năng dụi mắt —— là do đúng lúc chăng? Hoặc là tác dụng tâm lý?

Đi một đoạn đường thật lâu, cuối cùng, phía trước xuất hiện một mảnh đất trống lớn cùng một cái ao nhỏ.

Đây là một hồ sen trống không, dưới đáy ao có có nước bùn cằn cỗi rạn nứt, còn có một chút lá sen màu đen khô héo.

Phía sau ao chính là một tòa tiểu lâu.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm tòa lâu kia.

Đây là một tòa tiểu lâu ba tầng, phòng ở nhìn ngược lại rất bền chắc, cửa sổ gì gì đó cũng đều rất cầu kỳ, đều là cửa sổ thủy tinh, nước sơn màu trên tường cùng tượng điêu khắc gỗ đều hoàn hảo không tổn hao gì, chính là có bám một lớp bụi, sau đó trên nóc nhà có rất nhiều lá khô.

Mọi người nhìn chằm chằm tòa lâu cũ này nhìn rất lâu, đều nghiêng đầu —— thì thấy... Bình thường!

Công Tôn cũng nói, "Nhìn cũng không đáng sợ."

Lâm Dạ Hỏa tán thành, "Thậm chí có chút đẹp mắt."

Những người khác cũng đều gật đầu —— đích xác, tòa tiểu lâu này lúc kiến tạo hẳn là tốn không ít ngân lượng, thân cột chạm trổ đặc biệt tinh xảo, phối màu cũng tương đối có phẩm vị, hơn nữa dùng nguyên liệu thượng thừa.

Bạch Ngọc Đường đối với tạo lâu các loại tương đối có nghiên cứu, nói dựng lâu này hẳn là tốn không ít tiền, hơn nữa công tượng mời tới cũng đều là cao thủ.

Triệu Phổ muốn chạy đi mở cửa, kết quả đai lưng bị Công Tôn bắt được.

Tiên sinh một tay bắt lại đai lưng hắn, một tay còn lại bắt tay áo hắn lại.

Cửu Vương gia quay đầu lại nhìn hắn.

Trong đầu Công Tôn nhớ tới lời bọn họ nói trước đó, vẫn canh cánh trong lòng chuyện lâu này chỉ hại hậu đại hoàng tộc Triệu thị, tuy nói Triệu Phổ khi còn bé đã tới đây, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không yên lòng.

Triển Chiêu lấy chìa khóa, "Ta đến đây đi."

Chạy chậm lên bậc thềm, Triển Chiêu trước khi mở rộng cửa, quay đầu lại mặt nghiêm túc cùng mọi người nói, "Nha! Nếu như mở cửa bên trong có thi thể, vậy cũng không tính cho ta được chứ! Mấy người đều không được thổ tào!"

Tất cả mọi người gật đầu.

Lúc này, Ngũ Gia đi tới, chìa tay cùng Triển Chiêu muốn lấy chìa khóa.

Triển Chiêu nhìn hắn một cái, đem chìa khóa bỏ vào trong tay hắn.

Bạch Ngọc Đường tới mở rộng cửa, phía sau tất cả mọi người xem náo nhiệt vỗ tay —— ái chà, vẫn là Tiểu Bạch Đường cưng chiều mèo.

Lần này mở rộng cửa lại không có truyền đến tiếng két két, Bạch Ngọc Đường quan sát khung cửa cùng cánh cửa một cái , kinh ngạc... Chất liệu gỗ của cánh cửa này cực kỳ xa hoa, hơn nữa chế tác tốt, có thể ngay cả cửa sổ trong hoàng cung đều không so được.

Thuận lợi mở cửa, hoàn toàn không có xuất hiện tình huống biến dạng, ngay cả đóng cửa đều là không có một chút sét ăn mòn.

Chút chú ý của Bạch Ngọc Đường đều ở trên cửa, cúi đầu nhìn... Phát hiện trong khe cửa sạch sẽ, không có lá rụng cũng không có tích bụi.

Ngũ Gia cũng có chút nghi hoặc, là cánh cửa của phong kín đặc biệt tốt sao? Hay là có người dọn dẹp qua?

Chút chú ý của Triển Chiêu đều ở trong phòng... Đầu tiên nhìn quét một vòng, phát hiện không có thi thể treo trên xà ngang, cũng không có mùi là lạ gì.

Triển Chiêu yên tâm chút, phía sau phần phật phần phật một đám người xông tới, vây xem bên trong tiểu lâu.

Hai sư đồ Triệu Phổ cùng Yểu Trường Thiên cất tay đi theo phía sau, "Đều nói chính là một tòa nhà nháo quỷ bình thường mà thôi rồi!"

Mọi người lắc đầu —— nháo quỷ bình thường? Hai thầy trò thô lỗ không thua thiệt quỷ kiến sầu này.

Vào Diên Tê lâu, mọi người lầu trên lầu dưới tìm bức họa.

Lầu ba đích thật là cất một ít quyển trục, nhưng đều mở ra nhìn, tất cả đều là nhạc phổ.

Mà trong lầu treo cũng chỉ có một ít thư pháp và sơn thủy, cũng không có bức họa của Dã Vong Ưu gì.

Cái này tất cả mọi người có chút hơi khó —— không phải nói ở trong lầu sao? Chẳng lẽ là viện trưởng nhớ lộn?

Hỏi Triệu Phổ cùng Yểu Trường Thiên, hai vị đại gia đều là hai tay chìa ra —— bằng không các ngươi hỏi vị quỷ kia một chút đi?

Yêu Vương gật đầu, "Đây cũng là một ý kiến hay."

Tất cả mọi người nhìn Yêu Vương —— ý kiến hay gì?

"Nếu là đến quỷ trạch tìm đồ, vậy dĩ nhiên là phải hỏi quỷ một chút." Hai tay lão gia tử chống nạnh quan sát khắp nơi một phen phen, "Lúc này trời còn chưa tối, quỷ chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, loại sự tình quỷ này vẫn là phải đợi đến đêm không trăng gió lớn..."

Nói xong, lão gia đề nghị, "Không bằng trước tiên quét dọn một chút?"

"A?"

Một đám người nhìn Yêu Vương —— quét tước?

Lão gia tử vỗ vỗ tay, một tay níu lấy tổ Tương Du chuẩn bị chạy đi, vừa phân phó mọi người, "Nhanh, cầm chổi rơm chổi lông gà lên, chúng ta trước tiên tổng vệ sinh một hồi đã!"


→Chương sau: Chương 446: BIẾN SỔ→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net