Chương 448: DỊ ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 448: DỊ ĐỘNG

Editor: ROSALINE

Beta: KEN


Ban đêm, mưa rền gió dữ, tiếng sấm vang ầm ầm.

Diên Tê lâu dưới ánh mặt trời cùng Diên Tê lâu trong mưa xối xả, bầu không khí hoàn toàn khác nhau.

Lúc này, cây cao trong vườn bị gió lớn thổi lất phất phát ra tiếng vang như sóng biển, ngoại trừ tán cây ào ào loạn vẫy, bên trong Diên Tê lâu cũng xuất hiện một ít dị động.

Lầu một lúc các lão gia tử nói chuyện trời đất, cửa tủ quần áo tự động mở ra.

Lầu hai lúc các tiểu tài tử bị sấm hù sợ, chuyên đụng phải quỷ Khai Phong, mỗi lần nháo quỷ đều có Tiểu Hầu gia Bàng Dục hắn, không có gì bất ngờ mà trúng chiêu.

Bàng Dục há miệng run rẩy hỏi mọi người, có nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân hay không?

Trong nháy mắt, lầu hai cũng trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Bàng Dục, đồng thời nghiêng lỗ tai nghe.

Bàng Dục vừa rồi bị tiếng sấm làm kinh sợ, đặt mông xuống đất, đột nhiên liền nghe một trận tiếng khóc truyền từ trên lầu xuống.

Nhưng lúc này đích thật là nghe không nghe thấy.

Bao Duyên nghi ngờ nhìn Bàng Dục, "Cái gì mà tiếng nữ nhân khóc? Ở đâu truyền đến?"

Bàng Dục chỉ chỉ trên lầu.

Tiểu Bao Duyên vén tay áo muốn đi lên lầu, Bàng Dục ngăn không kịp.

Bao Duyên xông lên lầu, Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm cũng đi theo... Vương Kỳ cùng Thuần Hoa đỡ Bàng Dục dậy, ba người cũng cùng nhau đi lên lầu.

Lầu ba cũng chính là tầng cao nhất của Diên Tê lâu, Bao Duyên đứng ở trung gian phòng ở đang trái nhìn phải ngắm.

Cửa sổ lầu trên mở ra, đại khái là ban nãy lúc Triển Chiêu quét lá rụng trên nóc nhà đã mở mà quên đóng, lúc này cửa sổ ở trong mưa gió đung đưa, phát ra tiếng ken két.

Lâm Tiêu đi qua, đem cửa sổ đóng cửa, lại phát hiện yếm khoá bị hư, cửa sổ mới vừa đóng thì lại bị thổi ra.

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa đều hỏi Bàng Dục, "Có phải thanh âm cửa sổ hay không?"

Bàng Dục có chút không nắm bắt được, cũng có chút hoài nghi, không phải là mình suy nghĩ nhiều đi.

Tạ Viêm mới chạy lên lầu hỏi, "Diên Cơ không phải đã sanh đứa nhỏ sao?"

Bao Duyên cùng Lâm Tiêu đang chìa tay với cửa sổ đều quay đầu lại hỏi hắn, "Ngươi thấy?"

Tạ Viêm còn lại là xoay người lại chỉ vào cửa, "Có một tiểu đồng xa mộc mã..."

*xe ngựa của trẻ con làm bằng gỗ -> cái trò ngựa lắc lư lắc lư á

Nói còn chưa dứt lời, Tạ Viêm đã ngây ngẩn cả người.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay hắn, Tạ Viêm chỉ chính là vị trí cửa thang lầu bọn họ đi lên.

Nhưng cửa thang lầu lầu ba trống rỗng, Bàng Dục cùng Vương Kỳ Thuần Hoa đứng đó, chỉ ngây ngốc cùng ba người trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Đồng xa*?" Bao Duyên cùng Lâm Tiêu đều hỏi Tạ Viêm, "Nơi đó có mộc mã đồng xa?"

*đồng xa: xe của con nít

Tạ Viêm cũng choáng váng, hắn lúc mới lên lầu, nhìn thấy cửa thang lầu hơi nghiêng có một chiếc tiểu đồng xa, làm thành hình dạng một con ngựa gỗ, còn đang lắc lư.

Tạ Viêm gãi gãi đầu, nghi hoặc —— chẳng lẽ nhìn lầm rồi? Ban nãy rõ ràng nhìn thấy mà...

Ngay lúc hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên, từ phía sau mọi người truyền đến một tiếng "Ha hả" như là tiếng cười của một nữ nhân.

Theo một tiếng này, sáu người cảm thấy lạnh từ bàn chân chạy đến đỉnh đầu, toàn thân tóc gáy đều dựng lên.

Lúc này tất cả mọi người tinh tường nghe thấy tiếng từ cửa sổ truyền đến, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Cơ hồ là đồng thời, bầu trời lại có sấm sét, giữa sấm chớp rền vang, trước cửa sổ sau lưng Lâm Tiêu, xuất hiện một nữ nhân hồng y.

"Oa a a a a a!"

Tiếng kêu này của Tiểu Hầu gia Bàng Dục đều biến âm, mọi người phảng phất nhìn thấy ba hồn bảy vía đều từ trong cổ họng hắn thoát ra... Dưới chân Tiểu Hầu gia mềm nhũn mà lăn xuống lầu.

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa ở bên cạnh hắn cũng bị dọa chạy.

Tạ Viêm cùng Lâm Tiêu đều cả kinh, ngược lại Tiểu Bao Duyên còn rất trấn định, chỉ ngoài cửa sổ, "Nữ quỷ phương nào..."

"Quỷ cái đầu ngươi a."

Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm lúc này đều trốn đến phía sau Bao Duyên, nhưng nghe thanh âm lại cảm thấy có chút quen tai, thăm dò nhìn, chỉ thấy cửa sổ đứng một thân hồng y không phải nữ quỷ, mà là Lâm Nguyệt Y.

Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm đều thở phào một cái, "Hù chết ta... Ngươi làm sao nhảy cửa sổ lên đây?"

Y Y cũng bị bọn họ dọa sợ hết hồn, vừa giúp đóng cửa sổ, vừa nói nàng vừa tới dưới lầu, nhìn thấy Lâm Tiêu duỗi tay đóng cửa sổ nhưng không với tới tay nắm cửa sổ, cho nên nhảy lên hỗ trợ.

"Các ngươi làm gì mà nhất kinh nhất sạ* vậy?" Y Y đem cây trâm trên đầu rút ra mắc trên hai phiến cửa sổ làm khóa cửa sổ mới, cửa sổ rốt cục đã được đóng.

* nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi. Có lúc cũng chỉ biểu cảm cùng tình cảm đều rất phong phú và đúng chỗ.

Ngược lại cũng không trách Y Y một thân hồng y, tiểu cô nương cũng không muốn... Nhưng Lâm Dạ Hỏa đem tất cả quần áo của nàng ngoại trừ học bào Thái Học viện ra đều giấu đi, đổi thành váy đỏ, Y Y đã tận lực chọn một kiện "Mộc mạc nhất" để mặc.

Bao Duyên hỏi Y Y sao lại tới đây.

Y Y nháy mắt mấy cái, nói —— thì... Vừa lúc đi ngang qua!

Ba vị đại tài tử nhìn nhìn lẫn nhau —— đi ngang qua?

Thì ra, ban nãy Y Y cùng công chúa Triệu Lan tìm bảo tìm đến cực kỳ nghiện, hẹn mấy tiểu tài nữ cùng trường, buổi tối đến nhà Liêu Thải Lâm nghiên cứu tìm bảo thuận tiện chơi suốt đêm. Bởi vì phải ở Liêu phủ qua đêm, cho nên đều tự về nhà nói một tiếng. Y Y bồi Triệu Lan về hoàng cung một chuyến, bồi Thái hậu ăn bữa cơm, sau khi cùng đến Khai Phong phủ, chuẩn bị cùng Hỏa Phượng nói một tiếng, sau đó cùng đến Liêu phủ.

Vừa vặn, hai phe đi ngỏ khác, lúc Triệu Lan cùng Y Y đến, Lâm Dạ Hỏa cùng bọn Triển Chiêu đã đi Đông giao cách mười dặm.

Y Y ở trong sân nhìn thấy Thần Tinh Nhi, lúc đầu muốn để nàng nhắn lại, nhưng Triệu Lan đột nhiên hỏi một câu, "Người đều đi đâu vậy, có phải có vụ án hay không?"

Thần Tinh Nhi là một người thẳng tính, liền nói đi dò xét quỷ trạch ở Bát Vương phủ.

Triệu Lan nghe xong -- cái gì? Trong nhà Bát thúc ta có quỷ trạch ta vậy mà không biết? Tiểu công chúa lập tức lên tinh thần, lôi kéo Thần Tinh Nhi nghe chuyện của Diên Tê lâu một trận, Qua Thanh lúc đó cũng biết là sắp có chuyện xấu.

Quả nhiên, Triệu Lan nói muốn tới Diên Tê lâu nhìn một cái, tiện đường thăm Bát thúc một chút.

Qua Thanh đối với Triệu Lan không giống Nam Cung đối với Triệu Trinh, thời khắc mấu chốt Nam Cung có thể ra tay, túm đai lưng của Triệu Trinh đem người mang đi, Qua Thanh lại không thể đụng vào Triệu Lan, chỉ có thể nhờ Y Y hỗ trợ. Nhưng Y Y nghe Thần Tinh Nhi nói Diên Tê lâu một trận, cảm thấy dò xét quỷ trạch so với tìm bảo thú vị hơn nhiều, quả nhiên vẫn là ca ca tương đối biết chơi!

Tiểu Qua Thanh lúc đầu muốn ngăn cản, nhưng công chúa nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Thiên Tôn cũng ở Diên Tê lâu nga! Ngộ nhỡ nháo quỷ, ngươi có thể bảo vệ sư tôn ngươi nga!"

...

Kết quả là, xe ngựa của Triệu Lan xuất hiện ở dưới lầu Diên Tê lâu.

Vừa lúc mưa to hạ xuống, Y Y trước tiên vén rèm xe nhìn nhìn, đúng dịp thấy trên lầu Lâm Tiêu đưa cánh tay dài với cửa sổ.

Y Y sợ Lâm Tiêu ngã xuống, nên nhảy lên giúp một tay. Vừa tới trước cửa sổ, thì nhìn thấy bọn Bao Duyên trong phòng giống như khúc gỗ đờ người ra, biểu tình còn rất buồn cười, nàng liền không nhịn được vui vẻ một tiếng...

Kết quả một tiếng cười này, thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của mấy đại tài tử.

Dưới lầu, bọn Yêu Vương còn đang nghiên cứu ngăn tủ, đột nhiên liền thấy trên lầu Bàng Dục lăn xuống, phía sau Vương Kỳ cùng Thuần Hoa cũng là nửa lăn nửa trượt mà xuống.

Cùng lúc đó, ở cửa còn tới chiếc xe ngựa, Qua Thanh che dù, đưa Triệu Lan vào.

Mấy lão gia tử cũng bị huyên náo có chút lờ mờ.

Trên lầu, bọn Bao Duyên mang theo "Nữ quỷ" đi xuống, Bàng Dục lúc này đã lăn đến bên cạnh Yểu Trường Thiên, đang ôm chân lão gia tử nói có quỷ.

Mọi người bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Hầu gia không có tiền đồ.

Bạch Quỷ Vương cũng vẻ mặt phức tạp nhìn Bàng Dục ôm chân mình... Nhớ năm đó, loại tiểu oa nhi này nghe thấy tên của Bạch Quỷ Vương hắn, mới có thể sợ đến như vậy... Lão gia tử chăm chú suy xét lại mình một chút, đến tột cùng vì sao lại lăn lộn thành như bây giờ?

Xét đi xét lại nửa ngày, Bạch Quỷ Vương còn chìa tay, vỗ vỗ đầu của Bàng Dục.

Sau khi biết chuyện đã xảy ra, Tiểu Hầu gia thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng coi như sống lại.

"Vậy ban nãy khóc cũng là ngươi a?" Bàng Dục hỏi Y Y.

Y Y nghiêng đầu, mấy lão gia tử cũng hỏi hắn, "Khóc?"

Bàng Dục gật đầu, "Tiếng khóc của một nữ nhân..."

Tạ Viêm cũng yên lặng nhấc tay, "Ta còn thấy một cái đồng xa gỗ đầu ngựa."

Yểu Trường Thiên cất tay gật đầu, "Nga, ta trước đây lúc nghe thấy tiếng cười của trẻ con, cũng thấy qua một chiếc đồng xa đầu ngựa, cái loại biết đong đưa đúng không?"

Lâm Tiêu vội vàng gật đầu, "Ngay lầu ba."

Bạch Quỷ Vương cũng nói, "Ừm, cái vị trí dựa vào tường kia?"

"Đúng vậy!"

"Sau đó vừa quay đầu lại thì không còn."

"Không sai!"

Mọi người nhìn Bạch Quỷ Vương lại nhìn Lâm Tiêu —— cái này phải giải thích thế nào?

Cuối cùng tất cả mọi người nhìn Yêu Vương.

Lão gia tử mỉm cười, tiếp tục đóng cánh cửa tủ sau lưng, "Quỷ môn quan..."

Bàng Dục vừa thở phào đã nhanh chóng đến bên cạnh Bạch Quỷ Vương tiếp tục ôm chân, đọc trong miệng "A di đà phật a... Ác linh lui tán!"

Bạch Quỷ Vương vẫy vẫy chân, Bàng Dục ôm không buông tay, rốt cuộc hiểu rõ Tiểu Tứ Tử vì sao thấy nguy hiểm liền chui vào lòng Bạch Quỷ Vương a, quả nhiên lấy độc trị độc lấy quỷ chế quỷ là ổn thỏa nhất! Tiểu Hầu gia vẫn như cũ ôm ôm cọ cọ chân lão gia tử —— a! Cảm giác thật an toàn!

Mọi người không nói gì mà nhìn Bàng Dục, Bạch Quỷ Vương thở dài, tiếp tục xét lại bản thân tại sao mình lại lăn lộn đến đến như này...

Những lão gia tử khác đều có chút ghét bỏ mà lắc đầu —— chân bọn ta không ai muốn a!

...

Bên kia, trong Khai Phong phủ.

Công Tôn muốn đến thảo dược viên một chuyến, Triệu Phổ liền bồi tiên sinh, ăn cơm trước lại trồng thảo dược, đêm nay hai người ở ngoài, bọn nhỏ đã giao phó cho Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đến bách điểu viên tìm Tắc Tiếu cơm nước xong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh Phương đến Thái Bạch Cư ăn cơm tối, chờ lúc trở lại Khai Phong phủ, trời đã tối rồi.

Công Tôn Mỗ cầm quyển sách, cùng Tinh Nguyệt ngồi trong đình, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Đám người kia đâu? Còn đang ở quỷ trạch sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Công Tôn Mỗ an vị bên cạnh bàn, nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh Phương viết công khóa trong chốc lát.

Trong nháy mắt, hết mưa rồi.

Trên bầu trời mây mù tán đi, đêm nay còn là trăng tròn, trời ngược lại tương đối sáng.

Bọn Tiểu Lương Tử đều đi luyện công, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh bàn lắc chân, tiếp tục vẽ một con thú kỳ lân.

Bạch Ngọc Đường nhìn bản thảo bé vẽ, cảm thấy con thú kỳ lân này cùng thường ngày thấy hình như có chút khác biệt.

Lại một lát sau, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi xách theo hai cái hộp đựng thức ăn qua đây, bỏ lên trên bàn, hỏi hai người bọn họ có đến Diên Tê lâu không, đại nương phòng bếp làm sủi cảo chiên ăn khuya.

Triển Chiêu tính toán một chút, lúc này thời gian còn không tính là muộn, có muốn bây giờ đưa đi hay không a? Hay là chờ trễ chút?

Tiểu Tứ Tử thu giấy bút, nhảy xuống ghế, nói bằng không bây giờ đi thôi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghi ngờ nhìn đoàn tử, "Ngươi cũng đi a? Buổi tối có thể nháo quỷ nga!"

Tiểu Tứ Tử nói, "Thế nhưng, không phải muốn tìm bức họa sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— đích xác, tìm đồ mà nói, Tiểu Tứ Tử so với Yêu Vương dễ dùng hơn.

Tiểu Tứ Tử ưỡn ngực một cái —— cảm giác sứ mệnh!

"Vậy cùng đi chứ." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một người xách một cái hộp đựng thức ăn, sau đó nắm tay của Tiểu Tứ Tử, hai đại một nhỏ ra khỏi Khai Phong phủ.

Buổi tối ngược lại thật mát mẻ, mới mưa xong, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh ẩm ướt.

Tiểu Tứ Tử nắm tay của hai người, vừa đi vừa cùng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thảo luận sôi nổi đề tài của "Sét đánh có mùi hay không".

Trẻ con nhìn chuyện vẫn khác với đại nhân, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nói sét đánh có thể có mùi gì?

Tiểu Tứ Tử lại nói có, trời mưa xuống sẽ có mùi cỏ xanh, thế nhưng trời mưa có sét đánh cùng trời mưa không có sét đánh không giống nhau, trời mưa sét không đánh, mùi cỏ xanh sẽ mang theo mùi vị bùn đất; mà trời mưa có sét đánh, mùi cỏ xanh sẽ mang theo mùi của mặt trời.

Ba người cười cười nói nói, liền đi tới tường viện bên ngoài của Diên Tê lâu.

Ban nãy sau khi hạ một trận mưa, trên mặt đất lá rụng tràn lan.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi —— ban nãy buổi chiều quét sân công toi a!

Bởi vì cây rất cao, ánh trăng bị chặn, trên đường đen như mực, còn phủ kín lá cây, cũng may có thể thông qua khoảng cách từ đỉnh đầu đến tán cây để phán đoán phương hướng.

Bạch Ngọc Đường xách hai hộp đựng thức ăn, Triển Chiêu nhảy lên đưa tay ra, ôm lấy Tiểu Tứ Tử.

Hai người đều ngước mặt, vừa nhìn khe hở giữa tán cây, vừa đi về phía trước.

Buổi tối gió nổi lên, trong rừng vang tiếng xào xạt bốn phía, cũng không biết là gió thổi qua tán cây tạo thành, hay là dưới chân bọn hắn đạp lá rụng tạo thành.

Phải nói khe hở trên đỉnh tán cây, ban ngày nhìn giống như một hàng đầu lâu, lộ ra rất quỷ dị, buổi tối nhìn càng giống hơn.

Đi trong chốc lát, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua... Đã nhìn không thấy viện môn sau lưng.

Nhưng nhìn về phía trước, lại không thấy được hồ sen.

Ngũ Gia hơi hơi nghi hoặc —— con đường này xa như vậy sao? Nhớ kỹ ban ngày lúc tiến vào, cũng không có đi bao lâu a.

Vừa đi trong chốc lát, ngay cả Triển Chiêu quen lộ si cũng phát hiện có chút không thích hợp.

"Chúng ta sáng sớm có đi lâu như vậy sao?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lắc đầu, nhìn nhìn bốn phía.

Hai bên đều là rừng cây đen như mực, liếc mắt nhìn lại, phát hiện đường trước sau đều giống nhau.

"Có chút kỳ quái." Ngũ Gia nói, "Có phải đi nhầm hay không?"

"Bằng không đi trở về?" Triển Chiêu cảm thấy nếu tiếp tục đi về phía trước thì có chút không đúng, theo lý sớm nên nhìn thấy ao sen mới đúng."

Hai người liền quay đầu lại đi trở về.

Nhưng vừa đi một lúc lâu, so với lúc bọn hắn đi vào còn xa hơn, lại không phát hiện viện môn đâu.

"Kỳ quái a." Triển Chiêu biểu thị khoan hãy đi, để cho Miêu gia bay lên trời nhìn nhìn.

Nói xong, hắn thả người nhảy lên.

Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn, cảm thấy động tác của Miêu Nhi so với bình thường chậm hơn a... Nhảy có chút lao lực.

Triển Chiêu nhảy đến giữa không trung lại rơi xuống, đem Tiểu Tứ Tử kéo xuống, lại nhảy, hưu một cái thì bay lên trời.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia tận lực không cùng đoàn tử mắt nhìn mắt.

Sau khi Triển Chiêu nhảy xuống ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chỉ một phương hướng đâm nghiêng, "Không đúng a, tiểu lâu ở bên kia, chúng ta đã đi qua!"

Bạch Ngọc Đường có chút không giải thích được —— không phải chỉ có một đường thẳng sao? Làm sao sẽ đi nhầm?

Triển Chiêu nhún vai.

Ba người liền đi theo hướng tay của Triển Chiêu, nhắc tới cũng kỳ quái, thay đổi phương hướng đi, ngẩng đầu nhìn, cũng có thể nhìn thấy một cái tán cây thật dài, rất giống với ban ngày, giống như là từng bộ xương cốt xếp thành hàng.

Triển Chiêu nói không xa thì ở phía trước.

Nhưng đi đã lâu, vẫn như cũ không nhìn thấy tiểu lâu.

Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghiêng đầu, "À à?"

Ngũ Gia buông hộp đựng thức ăn xuống, cũng nhảy lên ngọn cây nhìn thoáng qua, xuống tới nói, "Đi qua, ở bên kia!"

Bạch Ngọc Đường chỉ là phương hướng nghiêng phía sau.

Ba người đi vòng về, đi về hướng kia.

Nhưng lại đi trong chốc lát, vẫn như cũ không nhìn thấy tiểu lâu cũng không nhìn thấy viện môn.

Lúc này, một trận gió mát qua, trong rừng vang xào xạt, bầu không khí bốn phía trong nháy mắt liền có chút âm trầm.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng cũng nhớ tới ba chữ —— quỷ đả tường?




→Chương sau: Chương 449: KỲ DỊ CHI DẠ→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net