CHƯƠNG 460: KHÔ MỘC - CÂY KHÔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 460: KHÔ MỘC - CÂY KHÔ

EDITOR: KEN

BETA: LEO


U Liên đột nhiên hỏi Y Y có từng cầu nguyện ở đâu không, kết quả nàng thật sự nhớ ra một việc.

Y Y nói nàng trước đây có ước nguyện dưới một thân cây.

Mọi người đều có chút hoang mang, Lâm Dạ Hỏa cũng rất nghi hoặc, "Sao lại cầu nguyện với một thân cây? Chẳng nhẽ bộ dáng cây kia rất giống con ngựa mập kia à..."

Hỏa Phượng nói còn chưa dứt lời thì đã đồng thời nhận lấy ánh mắt sắc như dao của Triển Chiêu cùng một quyền bánh bao chính diện từ Tiểu Tứ Tử.

Lâm Dạ Hỏa nhìn nắm đấm nhỏ, Y Y ôm Tiểu Tứ Tử trốn bên cạnh Triển Chiêu, làm mặt xấu với ca ca nhà mình.

Công Tôn can ngăn cơn náo loạn, kêu Y Y kể lại mọi chuyện.

. . . . . .

Sự tình là như vầy...

Vùng ngoại ô thành Đông Khai Phong có một tòa Liên Sơn, đó là năm quả núi nhỏ có phần gốc tụm vào một chỗ còn đầu thì vươn ra chỉ về năm hướng khác nhau tạo thành tòa núi, trông rất giống một đóa hoa sen.

Khu vực núi này không nguy hiểm gì mà lại gần, là một nơi thích hợp để tản bộ. Đừng nhìn núi này tuy không cao, chim sẻ dù nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng. Trong núi không chỉ có những thứ như rừng cây, thác nước, thủy đàm, mà còn có vài miếu thờ cùng mái đình không biết từ triều đại nào, tóm lại là một nơi rất thích hợp để dạo chơi ở ngoại thành.

Ở chính giữa đóa sen đá này có một cái ao nhỏ, xung quanh có rất nhiều cổ thụ sinh trưởng, một vài cây có tuổi khả năng đã vượt qua ngàn năm.

Trong đó có một gốc bồ đề phi thường phi thường lớn sinh trưởng ở giữa rừng, thân cây lớn vô cùng, phải đến mười mấy người mới có thể ôm hết. Tuy rằng là một khối cây khô, nhưng bởi vì hình thái kỳ dị trông giống đầu bút lông viết thư pháp nên trở thành điểm đặc biệt của khu rừng giúp hấp dẫn một ít người thích thi họa đến.

Trầm phu tử ở Thái Học viện lúc cùng vài người khác dạo chơi ngoài thành đã bị cây đó hấp dẫn, vẽ cả một đống tranh nhưng đều cảm thấy chưa hài lòng. Trầm phu tử liền đặc biệt muốn cho mấy tiểu tài tử giỏi thi họa xem một chút, vì thế liền đơn giản tổ chức một buổi dạo chơi ngoại thành.

Lúc đó Lâm Tiêu cũng đã vẽ một bức thụ đồ khiến cho mọi người oanh động, khi ấy trong thành Khai Phong mở đấu giá, cuối cùng được Mãn Mộ Hoa ra giá cao mua lại.

Việc này chớp mắt cũng đã hơn một năm.

Trước đó, lão bản Phương Bách Tể của Bách Tể viên đến tìm Lâm Tiêu, bảo cũng muốn một bức thụ đồ.

Phương Bách Tể có quan hệ rất tốt với Lâm phu tử của Thái Học viện, hơn nữa ngày thường cùng với Lâm Tiêu ở chung cũng hợp cho nên Lâm Tiêu đồng ý vẽ cho một bức khác, sau đó liền cùng bọn Tạ Viêm Bao Duyên đến hoa sen đá.

Lâm Tiêu vẽ tranh, các tiểu tài tử khác liền dạo chơi xung quanh.

Khi đó Bàng Dục phát hiện trên thân cây khô có một ít chồi nhô ra.

Mọi người vây quanh cổ thụ nghiên cứu nửa ngày, cho ra kết luận —— cây khô đâm chồi!

Tạ Viêm thấy rất có hứng, còn ngâm một bài thơ.

Kết quả khi bức thi họa* này được truyền ra, trong lúc nhất thời người đến chỗ Liên Sơn nối liền không dứt.

* thi họa 诗画 tranh có đề thơ

Không biết như thế nào lại truyền ra cây cổ thụ ở Liên Sơn là thần thụ, nếu ước nguyện với thụ linh thì nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.

Bao đại nhân nghe xong cũng nghĩ khó khăn lắm cây khô mới đâm chồi, chỉ sợ nhiều người đi thắp hương sẽ làm cây chết, vì thế ông lệnh cho nha dịch làm một vòng dây thừng cách thân cây một trượng để bảo vệ. Tất cả mọi người đến cầu nguyện đều không được tới gần, trong rừng cũng không cho đốt hương khói, nếu lỡ gây hỏa hoạn sẽ bị nghiêm trị.

Chuyện này bọn Triển Chiêu đều biết, liền hỏi Y Y, "Cho nên ngươi đã tới cầu nguyện sao?"

Lâm Dạ Hỏa cũng lắc đầu, "Cái cây đó không phải mỗi ngày đều có một đống người đến cầu nguyện à? Cầu nhân duyên rồi cầu phát tài mà người ta cũng có gặp xui gì đâu, ngươi cầu nguyện cái gì mà lại chết nhiều người như vậy chứ?"

Y Y "chậc" một tiếng, nói sự tình cũng không phải đơn giản như vậy.

Y Y kể tiếp chuyện.

Cây khô đâm chồi là do tài tử của Thái Học viện phát hiện, Triệu Lan đương nhiên cũng biết, nhưng nàng không phải là đương sự khởi đầu.

Một buổi sáng lúc đang ăn điểm tâm, Thái Hậu đột nhiên kể rằng mình nằm mơ, mơ thấy có một gốc cây cổ thụ nở ra hoa sen, cũng không biết là điềm xấu hay lành.

Hương Hương hiếu kì hỏi cô nhỏ Triệu Lan "đặc biệt có học vấn" nhà mình, "Vì sao cây lại nở hoa sen được? Hoa sen không phải nở trong nước sao?"

Triệu Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy việc ở Liên Sơn cùng cây cổ thụ này không phải cũng đối xứng nhau sao? Liền đem chuyện cổ thụ ở Liên Sơn đâm chồi nói với Thái Hậu.

Thái Hậu liền nhớ mãi chuyện này, cây khô đâm chồi là hỉ sự. Lão nhân gia ấy mà, thường suy nghĩ tương đối nhiều. Nhưng Thái Hậu cũng không xuất cung mà muốn Triệu Lan đến đó vái lạy cầu quốc thái dân an.

Triệu Lan vừa nghe bảo có thể vào núi dạo chơi đương nhiên vui vẻ, liền mang theo Y Y cùng mấy tài nữ cùng đi.

Ngày ấy các cô nương đến ngọn núi vừa lúc trời đầy mây...

Cây cổ thụ nằm ở chỗ âm u trong khu rừng, hình thù kỳ quái như một mãng xà đen, nhìn hình dáng cũng không "may mắn" lắm.

Công chúa theo ý của Thái Hậu mà đi bái thụ linh cầu nguyện quốc thái dân an, còn cầu cho thân thể hoàng huynh, hoàng tẩu, hoàng nương, cháu chất nữ đều khỏe mạnh...

Triệu Lan bái xong thì nhìn nhìn mấy tỷ muội đi cùng, ý nói —— đều đến đây rồi, bằng không cùng vái đi?

Vài vị tài nữ cũng bắt đầu cầu nguyện, cầu gì cũng có, nhân duyên, thi thuận lợi, thậm chí có muội tử lúc trước đã làm mất vòng tay cầu rằng có thể tìm về.

Cuối cùng đến phiên Y Y.

Y Y nghiêng đầu nhìn cái cây, cảm thấy cây này cổ cổ quái quái.

Chư vị tài nữ lớn lên ở Trung Nguyên nhìn thấy mấy cây khô đương nhiên cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Y Y sinh trưởng ở sa mạc lại khá quen thuộc với những cây có hình thù kỳ quái này.

Y Y không nhẫn tâm nói cho các nàng biết loại cây khô đâm chồi này cũng không phải chưa từng có, đại mạc rừng cây san sát nhau, dưới tàng cây hay ở rể cây cũng có thể đâm chồi

Nghĩ nghĩ, hai tay Y Y liền chắp trước ngực cầu một nguyện vọng đặc biệt —— thiện có thiện báo, ác có ác báo.

Việc này qua không bao lâu thì Y Y liền quên, thẳng đến khi U Liên hỏi mới xem như nhớ tới.

Mọi người nghe xong đều cảm thán —— coi như chuyện này cũng có liên quan, nhưng lại có chút gượng ép...

U Liên đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi Y Y, "Ước nguyện tìm vòng tay kia sau đó nó có tìm được không?"

Y Y nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Cũng không có!"

Hỏa Phượng hỏi, "Đó là không phải là nói ra mất linh sao?"

Triển Chiêu hỏi U Liên, "Tiểu Họa thúc, mấy án mạng này có khi nào có liên quan đến chuyện cầu nguyện này không?"

"Nói không chừng..." U Liên cầm lấy bù nhìn trên bàn nhìn tới nhìn lui.

Sau khi lấy toàn bộ rơm rạ ra, bên trong còn có một cây gậy trúc và vài miếng gỗ vụn màu đen, nhặt lên xem thì hình như là vỏ cây khô.

U Liên tựa hồ đã sớm dự đoán được, lắc đầu "chậc" một tiếng.

Mọi người nhìn hắn —— thế nào rồi?

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cười nói.

Mọi người quay đầu lại, là nhóm lão gia tử đã trở lại.

Yêu Vương mang theo tổ Tương Du và một nhóm lão gia tử, còn có nhóm Lương Thần Mỹ mới đá cầu xong cùng nhau đi vào... Xem ra là vừa đến sân bóng đón bọn nhỏ.

Vào cửa thấy mọi người đều ở trong sân, Yêu Vương còn hỏi, "Đang làm gì đó? Ăn cơm chưa? Có muốn ăn lẩu hay không?"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ tử đều gật gật —— lẩu được đó, lẩu không tồi.

Ân Hậu nhìn thấy Ngô Nhất Họa liền gật đầu, "Đã tới rồi? Cửu nương đâu?"

Ngô Nhất Họa bảo đang ở phía sau nói chuyện phiếm cùng Trang phu nhân.

Nói xong, U Liên chỉ chỉ Yêu Vương, bảo với Triển Chiêu, "Con hỏi một chút đi."

Yêu Vương cùng Triển Chiêu đều nghiêng đầu —— hỏi cái gì?

"Ác ngôn linh." U Liên mở miệng nói.

"Ác ngôn linh?" Một đám người cùng lặp lại, cảm thấy không phải thứ gì tốt.

"À..." Yêu Vương vuốt cằm nhìn thoáng qua bù nhìn trên bàn, hỏi Triển Chiêu, "Trong mấy đứa là ai gặp phải Ác ngôn linh vậy?"

"Ác ngôn linh là cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi Yêu Vương.

"Nói đơn giản một chút thì chính là bái Tà Thần." Yêu Vương giải thích, "Bái thần phân ra hai loại, một loại là Cát ngôn linh còn một loại là Ác ngôn linh, bình thường chúng ta bái Bồ Tát đều là Cát ngôn linh cả. Tựa như nếu đi bái Nguyệt Lão cầu nhân duyên thì đều là cầu duyên thành chứ chẳng có ai lại cầu duyên tan đúng không? Nguyệt Lão cũng chỉ phù hộ nhân duyên thành, ngươi cầu hắn làm duyên tan hắn cũng không giúp được ngươi. Loại này chính là Cát ngôn linh."

Triển Chiêu nhíu mày, "Cho nên Ác ngôn linh chính là cầu cho chuyện xấu phát sinh còn chuyện tốt thì không?"

"Ừ." Ngân Yêu Vương gật gật đầu.

Mọi người quay đầu lại nhìn Y Y.

Y Y cũng chớp chớp mắt, ôm chặt Tiểu Tứ tử.

Tiểu Tứ tử vội hỏi Yêu Vương, "Yêu Yêu, nếu nói cầu Ác ngôn linh mong được thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo thì sẽ thế nào?"

Yêu Vương cười, "Vậy thì chỉ có ác giả ác báo linh nghiệm."

Mọi người há hốc miệng nhìn Y Y, Y Y lại há miệng nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương ngó bọn nhỏ vẻ mặt ngốc ngốc, hỏi, "Mấy đứa đây lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Lâm Dạ Hỏa có chút sốt ruột hỏi Yêu Vương, "Vậy... Lỡ như không cẩn thận cầu Ác ngôn linh rồi linh nghiệm, người cầu nguyện sẽ thế nào?"

Yêu Vương ôm cánh tay nói, "Trên đời này cầu nguyện đều phải có lễ tạ thần, hơn nữa cầu chuyện tốt mới gọi là cầu nguyện, còn cầu chuyện xấu kỳ thật không gọi là cầu nguyện mà phải gọi là hạ chú thì thích hợp hơn."

Tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh, giọng Y Y tắc nghẹn rồi bắt đầu run rẩy, Tiểu Tứ tử vội vỗ vỗ nàng.

"Vậy hạ chú phải có lễ tạ sao?" Hỏa Phượng lúc này thật sốt ruột.

Yêu Vương nói còn phải coi là thần gì, có thần đòi tiền, có thần đòi mạng.

"Thần Cây khô thì sao?" Mọi người trăm miệng một lời.

Yêu Vương vẻ mặt ghét bỏ —— cái gì vậy trời?

Trong viện nổ tung, mọi người đều thảo luận cái cây kia là chuyện gì xảy ra, Hỏa Phượng ôm muội tử hô "Thật đáng sợ", phải tức khắc mang nàng quay về Thánh Sơn tự để cả tòa Phật sơn trong Thánh Điện sơn hộ thể! Ta cóc tin là Tà Thần kia lợi hại hơn được!

Y Y lại run bần bật.

Yêu Vương bảo mọi người đừng rối loạn, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem chuyện đã xảy ra đều kể cho Yêu Vương.

"Khô thụ?" Yêu Vương vuốt cằm, "Lần đầu nghe nói, hơn nữa cây khô đâm chồi thật ra là một chuyện tốt mà! Cũng không phải cổ thụ đột nhiên chết... Không lý gì mà cây khô đâm chồi lại là Tà Thần được."

Hỏa Phượng như nghe được câu xuôi tai, an ủi vỗ vỗ muội muội—— bình tĩnh! Còn có thể xoay chuyển!

Thiên Tôn đề nghị, "Bằng không thì đi xem cây kia thử?"

Mọi người cũng cảm thấy nên đi xem sao.

"Đây là vỏ của tà thụ kia sao?" Ân Hậu cầm lấy vỏ cây cùng bù nhìn kia nhìn nhìn, hỏi, "Cái này chắc không đến mức là Tà Thần làm đi? Cây kia không lẽ còn lấy vỏ cây của chính mình mà làm bù nhìn sao?"

Tất cả mọi người gật đầu cảm thấy có lý, Cửu Vương gia từ trước đến nay không tin mấy chuyện đó, "Có người cố ý giả thần giả quỷ đi? Có khi nào ngày đó Y Y cầu nguyện bị người không có ý tốt nghe được?"

Y Y hồi tưởng một chút, ngày đó không phát hiện chung quanh có ai khả nghi mà... Hơn nữa Triệu Lan ra khỏi cung cũng không phải cứ tùy tiện mà đi ra ngoài, các nàng đi bái nguyện đều có đại nội thị vệ đi theo.

"Ta thật sự chưa từng gặp phải chuyện Ác ngôn linh." Yêu Vương hỏi U Liên, "Ngươi không phải biết cái gì chứ?"

Mọi người nhìn Tiểu Họa thúc, đúng vậy... Vừa rồi hắn vừa thấy bù nhìn liền hỏi Y Y chuyện cầu nguyện.

U Liên khẽ cười gật gật đầu, "Ta đúng là từng thấy rồi, không chỉ như vậy mà bù nhìn như này cũng đã gặp qua."

←Chương trước: Chương 459: CẦU NGUYỆN←

→Chương sau: Chương 461: BÁCH LIÊN SƠN→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net