CHƯƠNG 502: HÔI CỐT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 502: HÔI CỐT

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Triệu Trinh một lần xuất khẩu đem bảy Quốc công mắng cẩu huyết lâm đầu, mọi người muốn ngăn đều ngăn không được.

Bát Vương ở một bên nghe được trực tiếp dùng tròng trắng mà nhìn Triệu Phổ —— nó từ đâu mà học được mấy câu nói của đám lưu manh này? Là do đám huynh đệ mấy đứa dạy đúng không?

Triệu Phổ cũng rất oan —— muốn học cũng là học với đám Âu Dương Kiều Quảng chớ, liên quan gì đến mình!

Bát Vương khoát tay, ra hiệu bảo mọi người đi ra ngoài...

Triệu Phổ vội vàng kéo theo Công Tôn cùng mấy lão gia tử lặng lẽ ra khỏi từ đường, Nam Cung cùng Đa La đi ra cuối cùng còn vội vàng đóng cửa lại giúp.

Triệu Trinh đang hăng say chửi bới, nhìn hai bên một chút thì thắc mắc sao người càng lúc càng ít, vừa quay đầu lại, phát hiện trong từ đường đều đã trống không, chỉ còn lại Bát Vương gia sắc mặt tái xanh đứng một bên.

Hoàng thượng nháy mắt mấy cái, không ổn rồi...

Ra khỏi từ đường, tất cả mọi người đứng trong sân ngước mặt ngắm trăng, đồng thời nghe đến tiếng Triệu Trinh bị đánh trong từ đường, cùng với lời Bát Vương gia liên miên lải nhải đọc tổ huấn cho hắn, một trận nhân nghĩa lễ trí tín, thiên địa quân thân sư*.

*thiên địa quân thân sư 天地君亲师 trời đất vua cha thầy; các đối tượng thờ cúng, tế lễ của nhà Nho Trung Quốc: tế trời, tế đất, tế quân, tế tổ, tế thánh hiền.

Yêu Vương cùng U Liên còn có chút bát quái, đánh thật à?

Dã Vong Ưu cũng rất chi là chấn động, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa nghe còn thật vui vẻ, Nam Cung và Đa La thì đã quen rồi, Hoàng thượng gần đây rất ít bị như vậy, khi còn bé so với bây giờ còn nghịch hơn, cũng chỉ có Bát Vương mới trị được hắn.

Triệu Phổ nghe động tĩnh bên trong thì cũng chẳng có tí ti đau lòng cho Triệu Trinh, chỉ thấy xót cho tay của Bát Vương thôi.

Có mỗi Yểu Trường Thiên thoáng chút lo lắng —— muội phu còn đang ngủ bên trong... Náo loạn thành như vậy cũng đừng bị đạp.

...

Bên kia, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử ở Ma cung thành công "đóng gói" Táng Sinh Hoa, còn mang theo Thiên Thi Quái muốn đồng hành, cùng nhau ngồi Yêu Yêu chạy về Khai Phong phủ.

Yêu Yêu đã bay cả một đêm, lúc đầu Triển Chiêu còn sợ nó mệt, chẳng qua Hắc Thủy bà bà đã tặng hai quả chu ngọc cho nó ăn.

Đừng nói, loại trái cây này đích xác rất lợi hại, lúc đầu Ngũ Gia lăn qua lăn lại quả dưa đen kia một đêm, ngủ không ngon lại còn khá mệt mỏi... Nhưng sau khi ăn một trái chu ngọc quả, bây giờ hoàn toàn không cảm thấy mệt nhọc, tinh thần rất tốt.

Hắc Thủy bà bà nói cho Triển Chiêu rằng trái cây này có thể nâng cao tinh thần, ăn rất tốt với thân thể.

Đi tới ngoài cửa núi, Triển Chiêu lại ôm một cái tạm biệt với một hàng dài gia gia nãi nãi, đồng ý là lúc Trung thu sẽ dắt theo mọi người cùng trở về ăn tết.

Cửu Đầu nãi nãi gói cho họ một bọc đồ ăn ngon, để cho bọn họ ăn trên đường.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Bạch Ngọc Đường phất tay với các gia gia nãi nãi, chớ nói, mãi không về nhà ngược lại cũng không nhớ tới vậy, đột nhiên trở về một chuyến, lúc đi lại đủ các loại không muốn.

Lúc Triển Chiêu ôm một cái thì có đếm nhân số, một người cũng không thiếu, lại nhìn nhìn trạng thái, thân thể đều rất tốt, cũng yên lòng.

Thiên Thi Quái hỗ trợ khiêng túi đen lớn còn đang nhúc nhích, đứng trên lưng Yêu Yêu, cúi đầu nhìn Ma cung nhỏ đi từng chút.

Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Thi Quái tâm tình không chỗ nào chê, cũng có chút ngạc nhiên —— lão gia tử thuộc loại hình cực kỳ không thích ra khỏi cửa, đồng thời, Ngũ Gia cũng nhìn về phía túi vải đeo đao lớn trong tay lão gia tử.

Thiên Thi Quái cũng là đao thánh, hơn nữa thích nhất là cùng người ta luyện đao. Ngũ Gia cùng Triệu Phổ đã từng tìm hắn luyện đao qua, đao phong lão gia tử tương đối cương mãnh, đánh rất đã nghiền. Nhưng mỗi lần đều phải tới Ma cung tìm hắn, căn bản chính hắn thì lại không nguyện ý ra cửa.

Nhưng lần này lại chủ động muốn theo chân bọn họ tới Khai Phong như thế, vẫn có chút kỳ quái.

Kỳ thực, Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường càng giật mình hơn, bình thường muốn túm Thiên gia gia ra khỏi cửa thì cũng túm không ra, thế mà giờ lại tự mình yêu cầu muốn đến Khai Phong phủ... Bóng người Triệu Trinh khi còn bé đụng phải kia, có phải là người nào đó hắn quen biết hay không?

Tiểu Tứ Tử ngồi xếp bằng ở trong lòng Triển Chiêu, ngước mặt nhìn Thiên Thi Quái khiêng bao đồ.

Tất cả mọi người ngồi rồng, khi bé ngồi xếp bằng đều cảm thấy trái phải lắc lư, phải để Triển Chiêu ôm thì mới không rơi xuống. Thế nhưng Thiên Thi Quái cao như vậy, một tay khiêng một bao đồ một tay cầm đao, đứng ở trên lưng rồng cũng không bị lắc lư! Có chút đẹp trai.

Ngũ Gia cũng ngẩng đầu nhìn Thiên Thi Quái ung dung, lão gia tử đặc biệt cao, đại khái là chiều cao đệ nhất Ma cung, vai rộng chân dài, cả người một cổ "tử" khí trong trẻo sẵn có, bầu không khí xung quanh có một loại cảm giác đặc biệt bi quan chán đời. Bạch Ngọc Đường gật đầu, muốn nói khí phái vẫn là lão đầu lão thái Ma cung! Đẹp trai cũng không trùng lặp.

Không biết có phải là bởi vì được ăn trái cây hay không, Yêu Yêu tinh thần sung mãn, ngay cả lân kỳ trên lưng cũng biến sắc, xuất hiện một tầng ánh sáng châu ngọc màu tím nhàn nhạt. Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nghiên cứu nửa ngày, đoán thử là tự nhiên hình thành hay là do ánh sáng chiếu vào.

Bạch Ngọc Đường còn rất lo lắng cho Táng Sinh Hoa trong túi, bị như vậy có thấy khó chịu không? Có muốn uống miếng nước không?

Tiểu Tứ Tử cũng hỏi Triển Chiêu, có muốn thả Hoa Hoa ra uống miếng nước hay không nha, bây giờ lên trời rồi hắn cũng không chạy mất được.

Triển Chiêu cùng Thiên Thi Quái một xua tay một lắc đầu. Mặt trời lớn như này, trời xanh mây trắng một khối bóng râm cũng không có, thả hắn ra là sẽ hỏng mất cho coi! Trong túi tối đen như mực để hắn ngủ một giấc là vừa vặn.

Tiểu Tứ Tử còn sinh ra hứng thú với đao của Thiên Thi Quái, liền chìa tay gõ gõ thân đao, hiếu kỳ hỏi, "Thiên Thiên, đao đao của người tên là gì vậy?"

Thiên Thi Quái nhìn thanh đao mình khóa lại trong vải lớn kia, nói, "Là Hôi Cốt*."

*Xương xám

"Hôi Hôi." Tiểu Tứ Tử theo thói quen từ trước đến nay, cùng danh đao của Thiên Thi Quái kết giao bằng hữu.

Ngũ Gia nhớ rõ là Thiên Thi Quái giống với sư phụ hắn, cũng có giấu không ít đao, thường ngày thích đổi qua đổi lại dùng, nhưng thanh Hôi Cốt này hắn là lần đầu thấy.

"Giống với Tam Nhận Cốt đao của Diệp Tri Thu, cũng thuộc về xương đao sao?" Ngũ Gia nói đến đao thì hào hứng cả lên.

"Ừm." Thiên Thi Quái gật đầu, "Trong truyền thuyết, là dùng xương đùi của người khổng lồ xám mà làm đao."

"Người khổng lồ xám?!" Trên mặt Tiểu Tứ Tử lộ vẻ kinh ngạc, "Người khổng lồ có màu xám tro sao?!"

Thiên Thi Quái nở nụ cười, "Thật ra đó là một loại cổ thụ màu xám tro, vô cùng hiếm có, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, quá trình làm đao không phức tạp nhưng yêu cầu đối với tài liệu cùng tay nghề rất cao."

"Cây?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, "Cho nên là mộc đao sao? Vậy con đây có thể cầm không?"

Thiên Thi Quái thấy bé chìa tay, nên đem vải kia đưa cho bé.

Tiểu Tứ Tử duỗi hai tay tiếp lấy, thiếu chút nữa đã bị đè nặng nằm xuống, Triển Chiêu vội vàng bắt được.

Đoàn tử suýt bị rơi, bĩu môi nhìn Thiên Thi Quái —— Mộc đao chỗ nào chứ, so với cương* đao còn nặng hơn.

*cương đao 钢刀 đao thép

Thiên Thi Quái nhìn biểu tình của đoàn tử thì vui vẻ, kết quả bị Táng Sinh Hoa trong túi phía sau đạp một cước.

Xoa xoa thắt lưng, Thiên Thi Quái nhận lấy đao Triển Chiêu đưa tới, nói cho Tiểu Tứ Tử, "Loại cây xám này, là một chủng loại khác biệt với các loài cây."

Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi, "Loại khác?"

"Đó là một gốc cây bệnh." Thiên Thi Quái giải thích kỹ càng cho Tiểu Tứ Tử, "Bởi vì vẫn luôn sinh bệnh, cho nên lớn lên chậm hơn so với cây khác. Kết quả cây khác lớn lên thành đại thụ, che lấp hết ánh sáng mặt trời của nó, thế cho nên nó càng ngày càng lớn chậm. Thế nhưng, cây này vẫn luôn tồn tại, cứ như vậy mà lớn cả trăm năm, nghìn năm... Cây tốt bên người chết đi một gốc lại một gốc, nó vẫn sống như cũ. Loại cây này, nước ngâm không ướt, lửa đốt không cháy, đao chém không đứt, gió thổi không ngã... Thậm chí đào, đều đào không qua rễ của nó. Tương truyền, cự thần* thượng cổ đứt một chân, muốn tìm cây cối nhân gian để nối xương. Kết quả mặc kệ cây to hơn bao nhiêu, cũng không thể chống đỡ nổi trọng lượng của người khổng lồ. Thẳng đến khi người khổng lồ tìm được một đoạn cây khô màu xám trắng thoạt nhìn ốm yếu, sau đó lắp lên, không chỉ có thể thẳng, còn có thể bước đi như bay. Cây này, phảng phất chính là một đoạn xương đùi của người khổng lồ mang màu xám tro, cho nên được mệnh danh là cây Hôi Cốt."

*thần của người khổng lồ

"Ồ..." Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng hiểu rõ.

"Hôi Cốt so với răng rồng còn khó tìm hơn, Hôi Cốt đao mặc dù là mộc đao, nhưng cũng được xếp vào cốt đao, cũng là bởi vì độ cứng, trọng lượng cùng truyền thuyết này của nó." Thiên Thi Quái lắc lắc đao trong tay, hỏi Tiểu Tứ Tử —— Có muốn nhìn không?

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt gật đầu.

Thiên Thi Quái vừa chuyển cốt đao... tấm vải liền nới lỏng, vải thật dài rũ xuống, lộ ra một cây trường đao bên trong.

Đây là một thanh đao không vỏ, mang màu một xám tro. Trên thân đao che kín hoa văn gỗ tự nhiên rậm rạp chằng chịt, một vòng lại một vòng, một tầng lại một tầng, thật giống với văn lộ trên ngón tay. Chuôi đao không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, chỉ giữ nguyên một ít chi tiết của vỏ cây.

"Cây này sao lại nhỏ như vậy?" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.

Thiên Thi Quái gật đầu, "Chỉ có thân đao là dùng đá nghìn năm mài thành mũi đao, nơi khác căn bản không động vào."

Song mũi của đao này cũng không sắc bén, đây là đặc điểm của cốt đao, đao pháp cơ bản đều dựa vào đập mà không phải chém, vung lên sẽ rất khí phách.

Ngũ Gia chìa tay, đòi Thiên Thi Quái đưa cho để thưởng thức

Thiên Thi Quái đưa đao cho Bạch Ngọc Đường, vừa nói, "Có cơ hội, con cũng nên tự mình mang một thanh cốt đao hoặc là mộc đao."

Ngũ Gia có chút khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn Thiên Thi Quái.

Thiên Thi Quái mỉm cười, "Bằng không thì, cơ bản thì không bắt được loại nội lực này..."

Vừa nói, lão gia tử vừa chọc chọc túi vải bố sau lưng.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút —— là nói loại nội lực bóng kia sao?

"Loại nội lực này đều là đi sát mặt đất, đao có mau nữa thì cũng chém không đứt, phải dùng vô phong đao nặng đập mới được." Thiên Thi Quái thấy Bạch Ngọc Đường thưởng thức Hôi Cốt đao, thì nói cho hắn, "Kỳ thực sư phụ con tuy rằng không thích thu thập cốt đao, nhưng trong tay hắn có một thanh cốt đao rất tốt."

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, lắc đầu —— không có khả năng đi, đao của sư phụ hắn đều ở trong kho, hắn không có chuyện gì thì thường xuyên chỉnh lý, mỗi một thanh đều đã biết, nhưng chưa thấy qua cốt đao nào.

"Sư phụ con có một thanh Bạch Cốt đao." Thiên Thi vô cùng bình tĩnh mà nói, "Cây đao hắn ghét nhất, so với cái thanh Vân Trung đao này trong tay con còn chán ghét hơn."

Ngũ Gia nghe thì thấy rất ngoài ý muốn —— sư phụ hắn lại có một thanh đao đáng ghét như thế? Có điều tên nghe đích xác là lạ, thế mà lại gọi là Bạch Cốt đao...

"Bạch cốt cũng được hình thành tương tự như Hôi Cốt sao?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.

Lão gia tử cười mà không nói, "Mấy đứa tự đi hỏi Thiên Tôn một chút đi."

Ngũ Gia cũng cân nhắc chuyện này, sư phụ hắn sẽ giấu một cây đao như vậy ở đâu đây? Sao lại ghét vậy nhỉ?

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng lưu tâm, sư phụ hắn tinh thông các loại đao pháp, cơ bản cũng chỉ hắn hết rồi, nhưng cốt đao thì đích xác chưa từng đặc biệt dạy hắn...

...

Tuy nói ăn chu ngọc quả làm tinh thần phấn chấn, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn tương đối đau lòng Yêu Yêu, hơn nữa Yêu Vương cũng nói về trong vòng 3 ngày là được, không cần vội vã như vậy.

Ngũ Gia nghĩ bằng không trên đường tới kinh thành thì dừng chân ở biệt viện Bạch phủ một lát, ăn uống chút gì đó, cũng để cho Yêu Yêu nghỉ một chốc.

Đang lúc này, Thiên Thi Quái cảm giác túi vải bố lại đạp mình vài cái, vội kéo nó xuống.

Mở miệng túi ra, mọi người nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Táng Sinh Hoa đang ngồi chồm hổm trong đó ngưỡng mặt lên, vươn một tay, chỉ chỉ phía dưới, tựa hồ là muốn Yêu Yêu đáp xuống.

Tất cả mọi người nhìn xuống... Phía dưới núi non trùng điệp, trước không thôn sau không tiệm, dừng ở chỗ này làm gì?

Táng Sinh Hoa lại chỉ chỉ, Triển Chiêu hỏi hắn, "Xác định?"

Táng Sinh Hoa lộ đầu ra khỏi áo choàng, vịn mép túi xuống liếc mắt nhìn, gật đầu, lại chỉ chỉ phía dưới.

Ngũ Gia liền đè vây lưng Yêu Yêu.

Yêu Yêu lập tức hạ xuống, xoay quanh, tìm một khối đất trống trên đỉnh núi để đậu lại.

Nhảy khỏi lưng Yêu Yêu, cả đám người đều nhìn vào Táng Sinh Hoa trong túi —— sau đó thì sao?

Táng Sinh Hoa lại chỉ về mảnh thung lũng mây mù che đậy trước mặt, ra hiệu với mọi người, xuống đó.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ros: Một chương đầy khó khăn bởi vì chữ hôi "灰" có nghĩa là màu xám hoặc là tro cốt, cảm ơn sự hỗ trợ của Chim đã giúp tui vượt qua khó khăn này!!

←Chương trước: Chương 501: THẤT TUNG ÁN←

→Chương sau: Chương 503: NHÀ KHO→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net