CHƯƠNG 504: BÓNG MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 504: BÓNG MA

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Buổi trưa, trong phòng giam tại đại lao Khai Phong phủ, phụ nhân nằm trên giường chậm rãi tỉnh lại, giữa lúc ý thức không rõ, bỗng nghe thấy một thanh âm có chút "nghiêm khắc" vang lên bên tai, "Tỉnh tỉnh! Mở mắt ra! Không được nhắm! Đừng ngủ! Tỉnh lại mau!"

Giữa từng đợt thúc giục hơi chút "ồn ào", phụ nhân kia cuối cùng cũng mở mắt.

Chỉ là, trước mặt cũng không có ai đứng nói chuyện.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ mái nhà của đại lao mà chiếu vào, nên trong phòng cũng khá sáng.

Cách đó không xa, trên một cái giá, có một con chim to màu xám tro đang đứng. Chim kia ở trên giá đi tới đi lui, trong miệng nói liên miên lải nhải, một khắc cũng không ngừng mà thúc giục nàng mau mau tỉnh lại.

Phụ nhân giật giật, phát hiện trên thân rất đau, tựa như xương cốt cả người đều bị người đánh nát vậy, nhịn không được liền phát ra vài tiếng thở dốc cực nhọc.

Con chim to nọ ngẩng đầu nhìn, lải nhải trong miệng cũng ngừng, vỗ cánh bay lên, từ trong khe hở của lồng giam bay ra ngoài, vừa bay vừa tiếp tục bép xép, kêu, "Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"

Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

Công Tôn nâng một cái khay, đựng đầy những chai chai lọ lọ, đi cùng là Triệu Phổ, trên vai có con chim to lải nha lải nhải kia đậu, phía sau còn có Bát Vương gia, Đa La, Dã Vong Ưu... cùng với cái tên sống chết không chịu hồi cung, vừa đi vừa đút trái cây cho chim to, hoàng đế Đại Tống Triệu Trinh, và người hỗ trợ cầm một túi trái cây Nam Cung Kỷ.

Công Tôn đi vào phòng tù, đặt khay lên bàn nhỏ bên giường bệnh, cầm một lọ nước thuốc lắc lắc, rồi mở nắp ra, cầm lấy một cái chén nhỏ, bắt đầu đổ nước thuốc vào bên trong.

Trên giường, bệnh phụ nhân giãy dụa tựa như muốn đứng dậy, nhưng căn bản không nhúc nhích được, hơn nữa khẽ động còn đau cả người.

Công Tôn liếc mắt nhìn nàng, tới một câu, "Không được động!"

Mọi người đứng một bên theo bản năng mà ngó Công Tôn —— Này... Rõ ràng là câu nói đầu môi của Tiểu Tứ Tử, nhưng giọng thì uy nghiêm hơn chút.

Chim xám lớn trên vai Triệu Phổ lập tức học ngữ điệu của Công Tôn, "Không được động! Không được động!"

Chọc cho Triệu Trinh vui cười liên tục, thuận tay lấy trái cây màu đỏ trong túi ra đút nó.

Bát Vương gia đi tới bên giường, hỏi phụ nhân nằm trên đó, "Ngươi là Trương Xảo Nhi sao?"

Phụ nhân liếc mắt nhìn Bát Vương, biểu tình lạnh lùng, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bát Vương không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhìn Dã Vong Ưu.

Dã Vong Ưu cũng tỉ mỉ quan sát một chút, tuy nói quang cảnh quá khứ thoáng một cái đã ngót nghét ba mươi năm, nhưng xuyên qua mặt mũi tiều tụy của phụ nhân này, vẫn như cũ có thể nhìn thấy hình bóng tiểu nha đầu hấp tấp chạy tới phủ đưa thịt heo năm nào.

Dã Vong Ưu nhịn không được nhíu mày, cũng hỏi, "Xảo nhi, ngươi còn nhớ ta không?"

Nghe thấy lời Dã Vong Ưu, phụ nhân nọ dường như có chút hoảng hốt, hai mắt trống rỗng mà trầm mặc một hồi, sau chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Dã Vong Ưu.

Một lúc lâu sau, nàng gật đầu.

Dã Vong Ưu rất muốn hỏi chuyện nàng gặp phải những năm này một chút, nhưng nhìn ra được nàng ngay cả động một cái đều đau.

Công Tôn chìa tay đưa ly tới bên mép Trương Xảo Nhi, đổ cho nàng một miệng thuốc đắng.

Quả nhiên, vô luận là ai, biểu tình khi nuốt phải thuốc đắng đều chẳng khác biệt lắm.

Nhưng trừ việc cả miệng đều đắng ra, Trương Xảo Nhi cảm thấy cơn đau trên người trong nháy mắt giảm bớt rất nhiều... Người cũng không còn buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở nổi như ban nãy nữa.

Công Tôn lại bắt mạch cho, cau mày nghi ngờ mà nhìn vài vằn màu xanh tím trên cánh tay nàng, "Thi độc?"

Triệu Phổ nghe tới đó thì chau mày, Đa La cùng Nam Cung theo bản năng mà một người lôi Bát Vương người kia lôi Triệu Trinh, muốn kéo người ra ngoài.

Công Tôn chẩn mạch xong thì cũng có chút bối rối, "chậc" một tiếng nhìn Trương Xảo Nhi, "Cũng không dễ làm..."

Bát Vương và Dã Vong Ưu cùng hỏi, "Vết thương rất nặng sao?"

Công Tôn gật đầu, "Vết thương từ sét đánh kỳ thực khá ổn, trên người cũng không có vết phỏng nào quá nghiêm trọng, thế nhưng nội thương không nhẹ, nội lực của Bạch Long Vương quá mạnh mẽ.... Nhưng vấn đề là trên người nàng mang theo thi độc rất mạnh, nội lực duy trì nàng sống tiếp chính là loại thi độc này. Muốn trị liệu nội thương thì trước phải giải thi độc, nhưng nếu loại bỏ nó thì chưa chữa khỏi được nội thương nàng đã chết rồi..."

Mọi người nghe thì thấy thương thế kia có chút khó giải quyết, cảm giác như có trị hay không cũng quá tốn sức.

"Vậy phải chữa thế nào?" Triệu Trinh hiếu kỳ hỏi.

"Hai cách trị." Công Tôn vươn ra hai ngón tay, "Một là chậm rãi điều dưỡng, thi độc từng chút từng chút loại trừ, nội thương cũng từng bước điều trị, phải nuôi ba năm rưỡi. Nhưng nuôi tốt cũng sẽ lưu lại bệnh căn, võ công khẳng định sẽ phế đi, người có thể bị liệt hay không cũng khó nói."

Tất cả nhíu mày, vẻ mặt Trương Xảo Nhi cũng xám như tro tàn.

"Cách khác thì sao?" Triệu Phổ hỏi.

"Nàng ta có đồng môn nào không?" Công Tôn hỏi dò, "Hoặc là võ công đồng tông đồng nguyên, nội lực của người này cũng có chứa thi độc, còn phải là loại rất cao nữa kia. Dùng nội lực đồng tông giúp nàng ổn định để không bị phản phệ, ta lại hạ dược mạnh đem ngoại thương nội thương của nàng đều chữa lành. Cứ như vậy gần phân nửa tháng là có thể khỏi hẳn, thân thể cũng sẽ không xảy ra vấn đề, võ công cũng không bị ảnh hưởng."

Tất cả nhìn Trương Xảo Nhi, ý kia —— ngươi có đồng môn không vậy?

Trương Xảo Nhi vẫn trầm mặc như cũ, suy nghĩ trong chốc lát, nàng mở miệng nói, "Còn có phương pháp thứ ba."

Mọi người nhìn nàng, Công Tôn lộ vẻ kinh ngạc, hỏi, "Phương pháp gì? Ngươi có quen biết với vị thần y nào sao? Có thể mời tới hỗ trợ!"

Trương Xảo Nhi cười một tiếng, nhìn Công Tôn, "Phương pháp tốt nhất chính là dứt khoát đừng trị."

Công Tôn nghiêng đầu.

"Nếu nói không trị, nhanh nhất thì bao lâu có thể chết?" Trương Xảo Nhi hỏi, Công Tôn khẽ nheo mắt.

"Chỉ cần có thể nhìn thấy hai tên cặn bã kia đền tội, lòng ta đã thỏa mãn, đem ta chôn cất cùng một chỗ với cha là được..."

Trương Xảo Nhi nói còn chưa dứt lời, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nguy hiểm, tất cả yên lặng nhìn biểu tình dần trở nên "đáng sợ" của Công Tôn, Triệu Phổ đỡ trán... Xong rồi.

Quả nhiên, chỉ thấy Công Tôn âm trầm mà nhìn Trương Xảo Nhi, "Chà? Muốn tìm chết hả?"

Nói rồi, hắn đưa tay lật túi thuốc, móc ra một cái bình.

Cả đám người tò mò nhìn bình kia, bên trong hình như vang lên thanh âm loạt soạt loạt soạt.

Công Tôn mở bình, từ bên trong móc ra một con sâu dài bự.

Chim to bị dọa sợ đến bay lên trên vai Triệu Phổ mà "Má ơi!" một tiếng.

Triệu Trinh bị lông cánh của nó vỗ một cái lên mặt, cũng bị dọa đến trôi tuột một đường tới sau lưng Nam Cung trốn.

Bát Vương gia túm lấy ống tay áo Triệu Phổ, nhìn sâu lớn đang giãy dụa trong tay Công Tôn, run run rẩy rẩy hỏi, "Trạch... Trạch Lam* à, tiên sinh muốn làm gì vậy?"

*Trạch Lam: tên tự của Triệu Phổ

Triệu Phổ không biết nói gì, sâu này tuy rằng lớn lên khiến người ta ghét bỏ nhưng hẳn là sâu tốt, hắn còn nhớ rõ chính hắn đã giúp Công Tôn "đút" nó ăn nữa kìa, chỉ chớp mắt lớn như vậy rồi, thật muốn giấu một con dưới gối Bạch Ngọc Đường ghê...

[Ros: Cửu Vương gia ác ghê!!]

Công Tôn lấy sâu ra làm một bộ phải nhét vào trong miệng Trương Xảo Nhi, Dã Vong Ưu cả kinh vội vàng cần ngăn, "Ai nha thần y xin đừng..."

Trương Xảo Nhi cũng kinh ngạc, hai mắt trợn trừng.

"Sợ cái gì." Công Tôn liếc mắt trừng Trương Xảo Nhi, "Không phải là muốn tìm tới cái chết sao, vừa lúc thử dược cho ta một chút."

Trương Xảo Nhi vội im lặng, gắt gao cắn răng, Bát Vương gia trực tiếp thúc giục nàng, "Mau nhận sai, nói ngươi không muốn chết! Nhanh!"

Trương Xảo Nhi nhìn sâu kia thì cũng chẳng dám chết nữa, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ nói mình không muốn chết...

Công Tôn lúc này mới hơi chút nguôi giận, lấy bình ra đem sâu bỏ vào, song cũng chẳng thu về, mà lại đem bình đặt trên bàn nhỏ bên giường Trương Xảo Nhi, "Ngươi phàm là dám động một chút ý niệm trong đầu muốn tìm chết, ta liền đút ngươi ăn con sâu này, ta có một vại lận! Mấy trăm con! Đến lúc đó đem ngươi ra nuôi cổ!"

Mặt Trương Xảo Nhi xanh mét, ngoan ngoãn gật đầu, Triệu Trinh Bát Vương đứng một bên cũng gật đầu theo... Thật đáng sợ!

Triệu Phổ ở phía sau lắc đầu thở dài, Thư Ngốc nhà hắn rõ ràng là thần y trị bệnh cứu người, tác phong lại cứ y như nhân vật phản diện... Theo lời vừa nói, một vại mấy trăm con sao? Vại ở đâu thế? Vứt ngoài cửa Miêu Miêu lâu thì thú vị biết bao nhiêu a...

[Ros: Cửu Vương gia ác ghê!! x2]

Dã Vong Ưu cảm thấy chỉ dựa vào hù dọa thì cũng không phải kế hay, còn phải tìm cách cứu người.

"Bằng không hỏi Yêu Vương một chút?" Triệu Phổ đề nghị, "Lão gia tử có thể có biện pháp, hoặc là hỏi Ân Hậu xem sao, Ma cung nhiều người tài ba như vậy, không chừng có lão gia tử nào đó cũng mang thi độc."

Kỳ thực khi nãy Công Tôn cũng nghĩ tới chuyện này, "Cảm giác nội lực của nàng khá giống với Tiểu Táng thúc, bọn Triển Chiêu không phải đã đi đón người rồi sao, chờ người tới thì thử một chút."

Tất cả gật gù, tiên sinh quả nhiên là đáng tin nhất.

Triệu Trinh hiếu kỳ hỏi Trương Xảo Nhi, "Ngươi nói có hai tên cặn bã, là hai người Cảnh Duệ Quốc công sao?"

Trương Xảo Nhi cũng không phản ứng với Triệu Trinh, lắc đầu một cái, thầm thì trong miệng một câu, "Hôn quân..."

"A..."

Triệu Trinh hít một hơi khí lạnh, che ngực lui về sau một bước, bởi vì quá kích động mà còn đạp phải Nam Cung đứng phía sau cũng đồng dạng khiếp sợ.

Những người khác cũng há hốc miệng, Công Tôn liếc mắt nhìn Trương Xảo Nhi —— Này coi như là một loại tìm chết khác sao?

Triệu Trinh thoáng bình phục chút tâm tình, nghĩ có khi không nói về mình đâu, liền quay đầu lại nhìn phía sau xem thử có hoàng đế nào khác hay không...

Ngón tay Bát Vương nhẹ nhàng vẫy vẫy —— Không có ai đâu, là nói ngươi đó!

Triệu Trinh bị đả kích lớn quay đầu lại, mặc kệ, phải cùng Trương Xảo Nhi lý luận, "Dựa vào cái gì mà nói trẫm là hôn quân? Trẫm thống trị thiên hạ quốc thái dân an, trẫm..."

Trương Xảo Nhi liếc hắn.

Triệu Trinh bị liếc một cái thì khí thế liền yếu đi, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn nhìn Triệu Phổ rồi lại nhìn nhìn Bát Vương —— Nàng ta nói trẫm là hôn quân! Bát thúc, Cửu thúc hai người phải phân xử cho công bằng! Sao lại nói vậy được chứ?!

Bát Vương gia ôm tay lắc đầu một cái —— Ngươi nếu không ra ngoài ban đêm cũng không nói thô tục, Bát thúc có lẽ còn sẽ giúp ngươi nói hai câu lời hay.

Nam Cung thấy cần phải về tra một chút, ngày hôm nay trên hoàng lịch rốt cuộc là "Đại hung" hay "Đại cát", Hoàng thượng không chỉ bị đánh, còn bị mắng là hôn quân...

Công Tôn dù sao cũng là thần y, lang trung tốt không chỉ biết xem bệnh mà còn biết nhìn người, hắn nhìn ra được Trương Xảo Nhi đối với tất cả mọi người ở đây gần như rất phản cảm, duy chỉ có thái độ với Dã Vong Ưu là tạm được...

Quay đầu lại, Công Tôn ra hiệu với Triệu Phổ một chút, không thì các ngươi ra ngoài chờ trước? Để Dã Vong Ưu tâm sự với nàng đã?

Triệu Phổ gật đầu, nhìn Nam Cung một chút.

Nam Cung liền muốn kéo Hoàng thượng ra ngoài.

Nhưng Triệu Trinh chịu nghe theo, bảo phải để nàng nói cho rõ ràng, trẫm hôn quân chỗ nào?

Vừa vặn lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi quen thuộc, hẳn là Yêu Yêu đã trở về, tiếp theo lại có thanh âm Tiểu Tứ Tử vang lên tìm Công Tôn, "Cha!"

"Ơi!" Công Tôn vừa đáp lại, vừa chỉ bên ngoài một cái với Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhân dịp cùng Nam Cung mỗi người một bên, kẹp tay xách Triệu Trinh thẳng một đường ra ngoài.

...

Yêu Yêu lượn vòng trên bầu trời Khai Phong phủ rồi đáp xuống.

Mọi người xuống tới nơi thì gặp Bao đại nhân. Đại nhân bảo Yêu Vương cùng mấy vị lão gia tử đều tới Thái Bạch Cư ăn cơm rồi, còn Công Tôn tiên sinh thì đang trị bệnh cho thích khách ở đại lao.

Nhóm Triển Chiêu chạy tới đại lao.

Mọi người vừa tới cửa viện, đã thấy Triệu Trinh hùng hùng hổ hổ mà bị Nam Cung với Triệu Phổ bắt ra.

Theo sau còn có Bát Vương gia lắc mạnh đầu cùng với Đa La, và cả một con chim xám lớn nữa.

"Cha..." Tiểu Tứ Tử vừa chạy tới cửa đã bị chim to bổ nhào vào.

Ôm lấy rồi nhìn, có quen biết, là Hôi Tĩnh "quản gia" trong nhà Phương Tĩnh Tiếu, là vẹt xám* có miệng lưỡi đặc biệt tốt.

*vẹt xám 灰鹦鹉 #

"Tĩnh Tĩnh." Tiểu Tứ Tử trước lên tiếng chào cùng Hôi Tĩnh, rồi lại hiếu kỳ ngó Triệu Trinh đang phát giận.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, còn có Thiên Thi Quái khiêng một túi vải bố lớn phía sau cũng có chút buồn bực —— Này là sao?

Chờ ra tới trong sân, Triệu Trinh nhìn Triệu Phổ cùng Nam Cung hai bên một chút, bĩu môi, "Để trẫm xuống!"

Triệu Phổ và Nam Cung đồng thời buông tay ra.

Hai chân Triệu Trinh vừa rơi xuống đất, đã tức giận đến vung tay áo, "Hai tên cháu rùa* kia đâu? Hai người bọn chúng không phải ở trong Khai Phong phủ sao?!"

*cháu rùa 龟孙 quy tôn: nghĩa là cháu của rùa, một câu chửi có nghĩa giống 'quy nhi tử' nhưng nặng hơn. [quy nhi tử (龟儿子): con của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra.]

Mọi người nhìn nhau —— hai vị Cảnh Duệ Quốc công đích xác vẫn còn ở trong khách phòng Khai Phong phủ vô lại không đi.

"Để hai lão già khốn nạn kia lăn tới đây gặp trẫm!" Triệu Trinh tức giận đến đạp mạnh lên băng ghế đá một cái, "Hai tên đó làm chuyện xấu thì mắc gì chửi trẫm là hôn quân chứ, ngày hôm nay phải nói rõ ràng ra cho trẫm!"

Nam Cung nháy mắt với mấy đại nội thị vệ ngoài cửa đối diện.

Bọn thị vệ tức thì đi tới khách phòng bắt người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ lắc đầu ý bảo bọn họ chớ để ý, vừa chỉ vào đại lao, để hai người đi vào tìm Công Tôn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng kéo theo Thiên Thi Quái còn muốn bát quái một cái vào cửa.

Những người khác đều quay đầu lại nhìn, có chút hiếu kỳ —— Trai đẹp vóc cao, lớn lên tốt lại đặc sắc thế này, quả nhiên từ Ma cung xuất ra nhất định là tinh phẩm*... Cơ mà hình như hắn không phải là Táng Sinh Hoa nhỉ, Táng Sinh Hoa người đâu mất rồi?

*tinh phẩm 精品 sản phẩm chất lượng cao

Đang tò mò, mép túi đen mà Thiên Thi Quái khiêng kia đột nhiên động đậy một chút.

Chân Thiên Thi Quái cũng dừng bước, lão gia tử quay đầu, hai mắt nhìn thẳng nơi góc tường, có một bóng ma dưới gốc cây liễu...


→Chương sau: Chương 505: ĐỊA LINH TỬ→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net