CHƯƠNG 514: TÌM ĐAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 514: TÌM ĐAO

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Sau khi cùng Bạch Long Vương nghe câu chuyện về Bạch Cốt đao, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hài lòng mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngũ Gia nằm trên giường miên man suy nghĩ, đồng thời bắt đầu nhớ lại, khi còn bé ở Bách Hoa cốc có thấy qua đồ vật cùng loại với Bạch Cốt đao hay chưa...

Suy nghĩ một chút thì ngủ thiếp đi, giữa lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên đã cảm thấy có điểm không đúng, bốn phía có một luồng cảm giác mát mang theo hương hoa mai.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, phát hiện mình đã ở sân trước của Bách Hoa cốc rồi, cảm giác quen thuộc này...

[Ros: lại vào mộng cảnh nhờ Miêu Miêu nha!!]

Cúi đầu nhìn nhìn giày số nhỏ trên chân, Ngũ Gia có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, thì nghe phía sau có tiếng cười, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Tiểu Triển Chiêu trạng thái đoàn tử.

Triển Chiêu đối với hắn nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường đoán chừng đây là diệu kế mộng cảnh tìm đao mà Triển Chiêu muốn xuất ra, đừng nói, thật đúng là một biện pháp tốt.

Đang nghĩ tìm tìm khắp nơi, liền nghe bên ngoài cãi nhau.

Bạch Ngọc Đường nghe động tĩnh này còn rất quen tai, hình như là thanh âm cãi nhau lúc sư phụ hắn cùng Ân Hậu chơi cờ.

Triển Chiêu nghịch ngợm cười, "Ta đem người đều mang đến."

"Người?" Bạch Ngọc Đường đang buồn bực còn mang theo người nào tới, thì nghe vang tiếng bước chân phía sau, nhìn lại, Yêu Vương đang nâng một vỉ hấp, cúi đầu cùng hai người bọn họ nói, "Nhanh đi rửa tay, ăn cơm!"

Triển Chiêu lôi kéo Ngũ Gia đi bên cạnh giếng múc nước rửa tay, lúc này phía sau một cái tiểu hài nhi hồng y chạy tới.

Ngũ Gia sửng sốt —— đây không phải là Lâm Dạ Hỏa khi còn bé sao.

Tiểu Hỏa Phượng đem một trái cây màu tím, vừa gặm vừa nói, "Hậu viện Nhà ngươi có cây quả đào hoang dã!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn trái cây trong tay hắn —— ngươi khẳng định đây là quả đào?

"Thì vị quả đào a!" Hỏa Phượng liếc mắt trừng hai người bọn họ, "Dù sao ở trong mộng cũng ăn không chết!"

Nói xong, lắc ống tay áo chạy.

Ngũ Gia cảm thấy có chút hỗn loạn, cho nên mộng cảnh của ai vậy?

Triển Chiêu kéo tay Bạch Ngọc Đường chạy về phía trước, "Yêu Vương nói vừa lúc muốn gặp dáng vẻ của chúng ta khi bé một lần."

Đang lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy vào vườn hoa của Bách Hoa cốc.

Trong sân người đặc biệt nhiều, đều vây quanh ở bên cạnh bàn.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi ngẩn người, bởi vì nữ nhân ngồi bên người Ân Hậu, giữa mặt mày, cùng Triển Chiêu có vài phần giống, đặc biệt cặp mắt kia.

"Bà ngoại!" Tiểu Triển Chiêu chạy đến bên cạnh bàn, nàng kia đem hắn ôm lên đặt vào trên đùi, gắp xíu mại cho hắn ăn.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang vừa chơi cờ vừa uống rượu, Yểu Trường Thiên, Lục Thiên Hàn, Vô Sa đại sư cùng Bạch Long Vương đều đang xem cuộc chiến.

Một bên còn có bàn nhỏ, Tiểu Công Tôn đang lật một quyển sách, Tiểu Triệu Phổ đem xíu mại vừa ăn vừa nhìn, Lâm Dạ Hỏa đang đẩy mạnh tiêu thụ quả đào hoang dã ban nãy hái cho hai người bọn họ.

Công Tôn nhìn chằm chằm quả đào.

Lâm Dạ Hỏa hỏi hắn có thể ăn sao, Công Tôn gật đầu, nói, "Ăn đi."

Bạch Ngọc Đường nhìn tràng diện này, trong lòng khẽ động, bà ngoại của Triển Chiêu ở nơi này, có thể hay không...

Đang nghĩ ngợi, thì cảm giác có hai tay từ phía sau đem mình ôm lấy, hai chân cách mặt đất, sau đó trên đầu đã bị người hôn một cái.

Tiểu Bạch Ngọc Đường ngưỡng mặt lên, thấy được mặt cùng mẹ hắn có bảy tám phần giống nhau.

"Bà ngoại?"

Bà ngoại cười ôm hắn liền cọ cọ, "Ai nha thật là đáng yêu!"

Ngũ Gia nhìn Tiểu Triển Chiêu đồng dạng bị bà ngoại nhà mình cọ đến lắc đến lắc đi, dáng vẻ con mèo nhỏ của Triển Chiêu, hai mắt thật to, vành mắt đỏ.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy tầm mắt đột nhiên có chút mờ. Vội vàng chìa tay lau một cái, quay đầu lại nhìn bà ngoại nhà mình —— thanh âm cũng cùng mẹ hắn giống hệt!

Sau khi Nhìn kỹ, Ngũ Gia không khỏi cảm khái —— mỹ nữ a! So sánh mẹ hắn còn xinh đẹp hơn! Hơn nữa lớn lên đến thật lương thiện, một chút tà khí của cữu công hắn cũng không có, cữu công hắn nhất định là hàng nhặt!

Thiên Tôn thua cờ, không tiếp thu, nói Ân Hậu ăn gian, đệ muội hỗ trợ!

Ân Hậu cùng hắn ầm ĩ —— ai là đệ muội của ngươi, đây là tẩu tử ngươi!

Thiên Tôn ôm cánh tay cùng bà ngoại Triển Chiêu bát quái, "Đệ muội a, ngươi biết lão quỷ này thật nhiều hoa đào hay không a!"

Ân Hậu bắt quả đào Lâm Dạ Hỏa để ở trên bàn liền ném Thiên Tôn.

Bà ngoại ôm Tiểu Bạch Ngọc Đường đi qua, ngồi xuống ở bên người bà ngoại Triển Chiêu.

Yêu Vương cho hai vị mỹ nhân đĩa rau.

Bạch Quỷ Vương mới vừa muốn ngồi ở bên người muội tử, đã bị muội tử chọc chọc một cái.

Yểu Trường Thiên sửng sốt, đã bị Lục Thiên Hàn đẩy ra, Lục Thiên Hàn ngồi ở bên người tức phụ nhi cùng ngoại tôn.

Bạch Quỷ Vương mắt trợn trắng hướng lên trời —— cái nha đầu này ở trong mộng cũng là cùi chỏ hướng ra bên ngoài!

Bạch Long Vương cùng Vô Sa đều cười hắn,

Triệu Phổ lôi kéo Công Tôn ngồi ở bên cạnh sư phụ hắn, Vô Sa đại sư quay đầu lại tìm đồ đệ, chỉ thấy Tiểu Lâm Dạ Hỏa ôm bụng hướng nhà xí, trong miệng kêu, "Ai nha giống như thật không phải là quả đào!"

Triệu Phổ đem quả đào màu tím trên bàn hỏi Công Tôn đây là cái gì.

Công Tôn nói thì "Quả đào Hoang dã, cũng gọi là quả tiêu chảy."

Mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi vây chung một chỗ dùng bữa, Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương vui vẻ đối diện, nhớ tới trước đó lúc bắt độc mục sơn yêu, Triển Chiêu dẫn bọn hắn vào mộng cảnh tìm kiếm Yểu Trường Thiên.

Lúc ấy Triển Chiêu còn có chút náo loạn không rõ làm sao khống chế nội lực của mình, Ân Hậu cùng Yêu Vương cũng là đặc biệt lo lắng hắn.

Nhưng mà, sau khi Yêu Vương nghe bọn họ miêu tả mộng cảnh này, lại nói một câu nói, "Nếu như nói, Ma Vương Nhãn của Tương Tương là nguyền rủa, Ma Vương Nhãn của tiểu miêu tể thế này, chính là chúc phúc."

Sáng sớm hôm nay sau khi nghe Thiên Thi Quái nói đến Phẫn Thiên gia gia, Triển Chiêu liền biệt biệt nữu nữu đến buổi trưa, ban nãy trước khi ngủ, hắn còn đang lẩm bẩm, "Thật là nhớ Phẫn Thiên gia gia cùng Hoan Hỉ bà bà bọn họ..."

Thì thầm vài câu, Bạch Ngọc Đường thì chú ý tới Triển Chiêu nghiêng đầu, sờ cằm lẩm bẩm, "Không chừng... Thật có thể thấy..."

Lúc này, Bạch Ngọc Đường hiểu rõ ý nghĩa câu "chúc phúc" kia của Yêu Vương —— đây quả thực là năng lực được trời cao chiếu cố! Mèo này nhiều năm nhặt thi thể như vậy thực sự không có nhặt không công!

Ngũ Gia ngưỡng mặt lên, nhìn không trung xanh thẳm trên bầu trời Bách Hoa cốc, lần đầu tiên có ý nghĩ như vậy —— nếu như là mộng đẹp, có thể hay không không muốn tỉnh?

Đang nghĩ ngợi, tầm mắt của hắn bị một cánh cửa sổ trên lầu nhỏ hấp dẫn.

Đó là một gian tòa nhà sư phụ hắn thường ở trong Bách Hoa cốc, có một lầu các nhỏ. Đứng ở trên lầu các, có thể nhìn ra xa cảnh vật Thiên Sơn, chẳng qua cửa sổ hư hỏng rồi.

Vì chắn gió, sư phụ hắn làm một màn vải, đặt ở bên ngoài lầu các, liền cùng cột phơi quần áo giống nhau đặt ở trên nóc nhà.

Ngũ Gia nhìn kỹ cây cột phơi quần áo treo màn vải kia một cái, một cây gỗ màu trắng thẳng tắp... Ngũ Gia nhớ đến còn rất sâu, ở trên nóc nhà để đặc biệt ổn định, gió đều thổi không bay.

"A..." Ngũ Gia đột nhiên ngồi dậy.

Phát hiện về tới trong Miêu Miêu lâu, Bạch Ngọc Đường vừa "A" rồi một tiếng, vội vàng nằm xuống.

Một bên, Triển Chiêu cũng tỉnh, mỉm cười nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy hắn, "Miêu Nhi, trở về chơi một chút?"

Triển Chiêu nhìn hắn, "Ngươi đây coi như là tham luyến mộng cảnh?"

Bạch Ngọc Đường có chút tiếc nuối, không có cùng bà ngoại thân thiết chút nữa.

Triển Chiêu cười phất phất tay, "Ôi, sau này có rất nhiều cơ hội, ta đã tìm được quy luật!"

Hai người đang trò chuyện, cửa chính bị "Thình thịch" một tiếng đẩy ra, Hỏa Phượng giết đi vào, "Hai ngươi thấy người thân còn ta tiêu chảy!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều xoay mặt nhìn hắn —— ai bảo ngươi ăn bậy quả hoang dã.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, chạy tới cuối giường hai người bọn họ ngồi xuống, chìa tay vỗ vỗ chăn, "Ta cũng muốn gặp cha mẹ ta!"

Triển Chiêu nói kia phải đi Trâu phủ ngủ.

Hỏa Phượng nghiêng đầu.

"Bởi vì chỉ có Trâu bá phụ gặp qua cha nương ngươi, phải thông qua mộng cảnh của hắn." Triển Chiêu nói chỉ cần Trâu bá phụ đồng ý thì lúc nào cũng có thể.

Lâm Dạ Hỏa hoan hoan hỉ hỉ chạy đi, nói đi tìm Câm để cho Trâu bá phụ qua đây đi ngủ.

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, cùng Triển Chiêu nói, "Miêu Nhi, hẳn là có rất nhiều chỗ cần thiết ngươi đi ngủ, sau đó chớ chớ để cho Ngự Miêu, gọi thành Thụy Miêu."

Triển Chiêu cười đắc ý, "Sau đó lưu động ngủ! Tìm cơ hội trước hết để cho mẹ ta cùng mẹ ngươi trông thấy bà ngoại, sau đó ta lại mang ngươi trở về Ma cung, quen biết một chút gia gia nãi nãi ngươi chưa gặp qua!"

Ngũ Gia cảm thấy có thể được, "Chúng ta còn có thể trông thấy hai huynh muội thái gia Bạch Nguyệt Lâm cùng thái cô cô Bạch Nguyệt Vân ta!"

Triển Chiêu vỗ tay một cái, "Còn có a, nhất định phải đem Thánh Linh Vương ngủ*! Một ngàn năm ni! Hắn khẳng định gặp qua thật nhiều thật là nhiều người!"

*Ros: tui thề là nguyên văn của nó như vậy, không phải tui thêm bớt cái gì hết á

Ngũ Gia gật đầu, nói lại ngẫm lại còn có người nào muốn ngủ...

Hai người đang sôi nổi mà thảo luận kế tiếp "Ngủ" người nào, thì nghe tới cửa "Đốc đốc đốc" vài tiếng.

Nghiêng đầu qua chỗ khác,

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang đứng ở ngoài cửa liếc hai người bọn họ, đoàn tử cảm thấy mình có thể nghe đến cái gì không nên nghe.

"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng, hỏi Tiểu Tứ Tử làm sao vậy?

Tiểu Tứ Tử gọi hai người bọn họ ăn tối ni.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thức dậy thu thập đệm chăn.

Tiểu Tứ Tử chạy vào, ngước mặt nhìn hai người bọn họ —— hai ngươi có phải hay không có cái gì chơi thật vui? Phải dẫn ta cùng nhau nga!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hướng về phía Tiểu Tứ Tử gật đầu —— được được, lần sau nhất định mang theo ngươi!

Đi ra cánh cửa dùng bữa, mấy vị lão gia tử tâm tình có vẻ như cũng không tệ.

Bạch Ngọc Đường hướng bên người Thiên Tôn ngồi xuống, hỏi hắn, "Sư phụ, cây ngươi đem tới treo vải bố làm rèm cửa sổ kia chính là Bạch Cốt đao sao?"

Thiên Tôn bĩu môi một cái, ngược lại cũng không có phủ nhận.

Thiên Thi Quái ở một bên lắc đầu, "Bạch Cốt đao là thánh vật của Cốt Đao môn, ngươi vậy mà đem tới treo rèm cửa sổ!"

Thiên Tôn lắc đầu một cái, hình như còn đang không được tự nhiên —— phiền!

Triển Chiêu cùng Thiên Thi Quái hỏi thăm, "Phải dùng Bạch Cốt đao sử dụng ra băng diễm mới có thể mới có thể giết chết cung chủ Địa Linh cung, đúng hay không?"

Thiên Thi Quái gật đầu, "Cung chủ Địa Linh cung, bản thân chắc cũng là luyện thành địa linh tử nào đó. Nội lực của hắn có năng lực dời đi, lúc đó ta giết hắn, đích xác dựa theo yêu cầu của Phần Thiên Gia, đập bể nội lực của hắn, thế nhưng tứ phân ngũ liệt ra, nhưng thật ra là địa linh tử."

"Địa linh tử không phải là người chết sao?" Tất cả mọi người có chút không giải thích được.

"Cũng không phải là tất cả địa linh tử đều là người chết, Trương Xảo Nhi còn sống."

Tất cả mọi người gật đầu —— đúng vậy.

"Đem người đẩy vào trong ao Địa Linh cung rèn luyện đi ra, chết đi mới là địa linh tử. Loại địa linh tử này chế luyện mau, nhưng sức mạnh hữu hạn." Thiên Thi Quái nói, "Dùng phương thuốc đặc thù phối độc chế ra địa linh tử, là người sống trúng thi độc. Ta suy nghĩ một chút, khả năng này là một cái quá trình đem khung xương người sống, chế tác thành cốt đao."

Tất cả mọi người nhíu mày —— đem người sống làm cốt đao?

"Liền cùng nguyên lý cây giống nhau, để cho người sống trúng độc sinh bệnh nhưng cũng sẽ không chết, dần dần, người sống liền luyện thành một loại địa linh tử khác, địa linh tử sống. Xương cốt của những địa linh tử này, cùng cốt đao chất liệu là giống nhau, nước lửa bất xâm. Năm đó Phẫn Thiên gia để cho ta dùng Hôi Cốt đập địa linh tử, chính là bởi vì phương pháp duy nhất tiêu diệt địa linh tử chính là vỡ xương. Hôi Cốt đích xác là có thể đập nát bình thường, nhưng đập không vỡ cung chủ Địa Linh cung. Chỉ có có thể dùng bạch cốt làm ra băng diễm hòa tan cốt đao, mới có thể triệt để giết chết cung chủ Địa Linh cung."

Tất cả mọi người gật đầu —— thì ra là thế.

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn —— vậy bằng không ngươi đem cái giá màn giường nhà ngươi đi thử một chút?

Thiên Tôn lắc đầu một cái —— ta mới mặc kệ, người nào nghĩ ra tới người đó dùng đi.

Tất cả mọi người không nói gì —— trừ ngươi ra còn có ai có thể dùng?

Thiên Tôn liếc nhìn đồ đệ.

Những người khác đều nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghiêng đầu —— Tiểu Bạch Đường ngươi xem ta làm gì nha? Cái này không phải là ngủ một giấc có thể giải quyết nga!

Ngũ Gia không nói gì.

Đang lúc này, Bạch Long Vương đập bả vai Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, "Có muốn hay không ta dạy cho ngươi... Ai nha!"

Tiểu Bạch Long nói còn chưa dứt lời, bị một ly rượu của Thiên Tôn ở đối diện đập trúng trán.

Bạch Long Vương cũng mặc kệ, nhảy lên thì "Ríu ra ríu rít" cùng Thiên Tôn ầm ĩ.

Ân Hậu lắc đầu, gắp thức ăn cho Bạch Ngọc Đường, để cho hắn ăn nhiều một chút, dùng đao kia còn thật lao lực.

Triển Chiêu cũng gắp thức ăn cho hắn —— hơn nữa ngộ nhỡ dùng không được, còn có thể bị Thiên Tôn cười nhạo.

Ngũ Gia thở dài —— ban nãy không có tỉnh thì tốt rồi, sớm biết là vậy ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai cho rồi!

←Chương trước: Chương 513: CỐT ĐAO←

→Chương sau: Chương 515: MỞ DƯA→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net