CHƯƠNG 562: CON RỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 562: CON RỐI

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Không biết là vô tình hay là cố ý, lúc cái hồng kia đang đến gần sau lưng Thiên Tôn, lão gia tử cũng không có động thủ, thẳng đến hắn xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Tứ Tử, tiến đến trước mặt đoàn tử, mới bị lão gia tử một tay bắt được.

Thiên Tôn không chỉ bắt được "Hồng", còn truy tung đến chủ nhân của "hồng" Này... Một cái đường tuyết theo một cổ nội lực thì đuổi theo, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đuổi theo sát.

Hồng bị băng sương làm cho đông lại còn đang giãy dụa, Tiểu Tứ Tử vốn nhìn không thấy nó cũng nhìn thấy thực thể của thứ này, vội vàng trốn đến bên kia Thiên Tôn, ôm chân tò mò quan sát.

Thứ làm càn làm bậy này nếu phải hình dung, giống như là hai con rắn quấn cùng một chỗ, đeo một mặt nạ mặt hồ ly.

Hơn nữa đây còn không phải là một mặt hồ ly đáng yêu, là một tam giác ngược bén nhọn, lớn lên đặc biệt nham hiểm.

Tiểu Tứ Tử trốn ở bên cạnh Thiên Tôn, nhăn vùng xung quanh lông mày nhìn "Yêu quái" bị băng tuyết phong bế.

Cái hồng kia không linh hoạt mà ngẩng đầu, nhìn Thiên Tôn... Một thanh âm truyền đến, tựa hồ là có cái người nào xuyên thấu qua hồng đang nói chuyện, "Ngươi vì cái gì có thể... bắt được..."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Thiên Tôn nhìn cái hồng kia như nhìn người sắp chết hình như cảm thấy có chút buồn cười, "Không có gì là không bắt được, chỉ có thể nói ngươi tránh còn chưa đủ xa... Tốt nhất là trực tiếp trốn tới trong địa ngục đi."

Nói xong, chỉ thấy lão gia tử vung tay, đem hồng tuyết kia vứt xuống trên mặt đất, ngã nát bấy.

Tiểu Tứ Tử nhìn hồng vỡ thành mảnh nhỏ, ngước mặt hỏi Thiên Tôn, "Tôn Tôn, vì cái gì yêu quái trên nóc nhà ban nãy ta xem đến, yêu quái này lại nhìn không thấy?"

Thiên Tôn chỉ chỉ hồng vỡ trên đất, "Loại vật này, chỉ có thể ở trong kẽ hở của nội lực tồn tại."

"Ồ..." Tiểu Tứ Tử tưởng tượng kẽ hở của nội lực là cái kẽ hở gì...

"Nội lực nhất định phải có chiều cao, mới có thể hình thành kẽ hở... Mà hiện trường càng hỗn loạn, nội lực càng nhiều, phạm vi hoạt động của hồng này cũng sẽ càng lớn." Thiên Tôn chỉ chỉ giang hồ quần hùng còn ngã trái ngã phải không biết rõ tình huống đối diện, "Những thứ kia là tầng dưới chót nội lực, phải cho bọn hắn tăng thêm một cái nội lực cao tầng, mới có thể hình thành kẽ hở."

"Nga..." Tiểu Tứ Tử nghe hiểu rõ, "Cho nên yêu quái mắt đỏ trên nóc nhà kia, chính là cung cấp nội lực cao tầng, có phải hay không?"

Thiên Tôn véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của đoàn tử, "Thông minh!"

Tiểu Tứ Tử vừa nhìn nhìn người giang hồ phía trước, hình như lại thêm rất nhiều vấn đề nhỏ, cứ tiếp tục đặt câu hỏi, "Tôn Tôn, vì cái gì có chút hùng hùng sẽ biến thành mắt đỏ con ngươi, có chút sẽ không?"

*hùng hùng ở đây là chỉ giang hồ quần hùng á

"Bởi vì hồng là dùng huyễn thuật tới ảnh hưởng người, nội lực thấp sẽ bị khống chế dễ dàng, nội lực cao liền sẽ không, mà nội lực thấp nhìn không thấy hồng, nội lực cao có thể nhìn đến." Thiên Tôn mỉm cười, "Đây là chỗ xảo quyệt khi sử dụng loại vật hồng này, người nội lực thấp bị ảnh hưởng cũng không tự biết, mà người nội lực cao biết đồng bạn là bị thứ gì khống chế, lúc hạ thủ sẽ có điều cố kỵ."

"Thật là hèn hạ!" Tiểu Tứ Tử bất mãn.

Thiên Tôn gật đầu.

"Vậy... Ban nãy trên nóc nhà kia, nếu cung cấp nội lực cao tầng, vậy nội lực của nó phải rất cao nga?" Tiểu Tứ Tử hỏi, "Nó vì cái gì cũng là mắt đỏ? Nó là bị khống chế? Hay là chính là nó làm ra hồng?"

Thiên Tôn ôm cánh tay nhìn đoàn tử đặt câu hỏi, gật đầu khen ngợi, "Đừng nói, ngươi ngộ tính không chừng cao hơn hơn phân nửa gấu nơi này."

Tiểu Tứ Tử được khen rất vui vẻ, đắc ý lắc đến lắc đi.

"Ban nãy cái vật kia, là một thân." Thiên Tôn cho Tiểu Tứ Tử giải thích nói, "Nói thí dụ như tùy tiện tìm một cái hùng hùng, đem hắn khống chế được, để cho hắn trở thành con rối của mình."

"Con rối?"

"Ừm! Hồng vật này, người khác không bắt được nó đồng thời, nó cũng không bắt được người khác, nó thuộc về phạm vi huyễn thuật. Nhưng con rối là do bản thân dùng nội lực thực hiện huyễn thuật trực tiếp khống chế. Nó ngoại trừ chế tạo điều kiện cho hồng du động ra, thời khắc mấu chốt, còn có thể đem hồng thân là huyễn thuật, biến thành một loại nội lực."

Tiểu Tứ Tử hiểu rõ, gật đầu, "Là nội lực Tôn Tôn liền có thể bắt được, đúng hay không?"

Thiên Tôn sờ sờ đầu bé, "Vô luận là vật gì, chỉ cần là bại hoại thọ mệnh dài, nhìn đến ngân hồ cũng sẽ trông mà thèm, nhất là tiểu ngân hồ. Nhưng huyết thống ngân hồ này, không dễ chịu huyễn thuật ảnh hưởng, cho dù tất cả mọi người thành thỏ mắt đỏ ngươi cũng sẽ không. Nhìn đến tiểu ngân hồ chúng nó lại muốn bắt, lúc này ảo giác lại không dùng tốt, cũng chỉ có thể lên nội lực thật, có nội lực, thì có dấu tích có thể theo."

"Vậy Miêu Miêu cùng Bạch Bạch đuổi theo nội lực đi, có thể bắt đến chủ nhân của hồng này sao?"

Thiên Tôn cười cười, "Cũng sẽ không, nếu như đứng trước tình huống trốn không thoát. đối phương sẽ đem con rối vứt đi."

"Quả nhiên là thật là giảo hoạt!" Tiểu Tứ Tử cảm thấy tuy rằng bị bản tôn trốn thoát có chút đáng tiếc, nhưng có thể cứu con rối cũng là sự tình tốt!

"Con rối không phải là cái gấu* nào cũng có thể làm." Tựa hồ là đoán được Tiểu Tứ Tử đang suy nghĩ gì, Thiên Tôn đem đoàn tử ôm lên, "Nhất định phải là tự nguyện nghe lệnh cùng phối hợp, mới có thể trở thành con rối."

*nói đến giang hồ quần hùng

"Cho nên có thể bắt một cái đồng bọn sao?" Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, "Bởi vì là tự nguyện, cho nên mới vừa nãy chữ không của Miêu Miêu không có có ảnh hưởng đến hắn? Để cho hắn trốn thoát!

"Còn có thể suy một ra ba ni? Quả nhiên là đứa nhỏ thông minh." Thiên Tôn gật đầu khen đoàn tử, vừa ngẩng đầu hướng xa xa nhìn... Chỉ thấy đầu phố đã xuất hiện bóng dáng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người còn kéo một người cùng nhau trở về.

...

Thiên Tôn phân tích đến không có sai, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi theo đường tuyết một đường đến vùng ngoại ô.

Vô luận là nội lực của người nào, một khi bị nội lực của Thiên Tôn đuổi theo, vậy nhất định là trốn không thoát.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không bao lâu thì đuổi tới một cái nhân vật kỳ quái khoác một thân áo choàng màu xám tro, để một đầu tóc rối bời mang một mặt nạ, hai mắt đỏ ngầu.

Áo choàng Người này không biết làm bằng vật liệu gì, lúc trên không trung phiêu động, rất dễ dàng thì cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, cho nên chợt vừa nhìn cùng chỉ có một đầu to đang bay giống nhau.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhớ đến trước đó Toa Lực nói, sự việc khách sạn nháo quỷ, sẽ không phải là chính là cái vật này?

Đừng xem đồ chơi kia bay đến rất nhanh, nhưng bàn về khinh công làm sao có thể chạy thoát được đuổi kịp của Triển Chiêu...

Mắt thấy Triển Chiêu đã đuổi tới phía sau hắn, đột nhiên... Chỉ thấy "Đầu to" Kia giống như là trong nháy mắt mất đi nội lực giống nhau, rơi cực nhanh.

Triển Chiêu bắt tóc hắn lại, phát hiện còn rất nặng.

Mà đồng thời chạy đến Bạch Ngọc Đường nhìn đường tuyết biến mất ở giữa không trung, nhíu mày một cái —— bị trốn thoát.

"Xem ra chỉ là một con rối." Triển Chiêu rơi xuống đất, đem "Đầu to" Trong tay đặt vào trên mặt đất.

Lấy mặt nạ xuống, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng tiến tới vừa nhìn, đều nhíu mày... Người này trời sinh đầu to thân nhỏ,. nhìn tỉ lệ vô cùng không cân đối. Hơn nữa mặt to trắng bệch, hai mắt đỏ đậm... Sống động như một con "Yêu quái " thật.

Triển Chiêu đối với hắn dùng trận thuật chữ "không"... Nhưng chuyện kỳ quái, con mắt đỏ thẫm của người này cũng không có biến mất.

Triển Chiêu lại vỗ hai cái, thẳng đến người này toàn thân đều vàng lóng lánh, nhưng vẫn như cũ là một đôi mắt đỏ.

"Ồ?" Triển Chiêu có chút không hiểu nổi chính mình chiêu này là đột nhiên mất hiệu lực, hay là nguyên nhân gì khác.

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn "Đại đầu quỷ" vẻ mặt lạnh buốt, suy đoán, "Hẳn là tự nguyện làm con rối đi.".

"Tự nguyện, cho nên cho dù không phải là nội lực của mình cũng không phải là tai hại sao..."

Triển Chiêu đột nhiên có chút bội phục trận pháp chữ không —— thực sự là nhìn rõ mọi việc a trận pháp này, cảm giác còn có chút thuộc tính của Bao đại nhân... Nhưng vì cái gì không phải là màu đen?

"Đại đầu quỷ" hành động không quá thuận tiện, loại tình huống này ở thời gian dài trên thân người làm con rối vẫn là rất thường gặp, một khi mất đi nội lực chủ nhân dắt, năng lực hành động của hắn sẽ đánh mất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy nói nhìn con rối này có chút ghét bỏ, chẳng qua cũng coi như bắt được một đồng bọn, đã đem hắn mang về.

...

Trở lại cửa khách sạn, Triển Chiêu cùng Thiên Tôn nói, người này một câu nói cũng không chịu nói, kỳ quái nhất là lấy Ma Vương Nhãn nhìn cũng không thấy được gì, một mảnh không rõ.

Thiên Tôn để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đừng tốn sức hỏi, lấy về ném cho Yểu Trường Thiên là được.

Ngũ Gia còn thật tò mò, "Cữu công ta có thể để cho hắn mở miệng sao?"

Thiên Tôn gật đầu.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cộng thêm Tiểu Tứ Tử đều thành bé cưng hiếu kỳ, cùng nhau hỏi, "Phải làm sao làm được?"

Thiên Tôn ngại phiền mà khoát tay —— để cho chính bọn hắn đi về hỏi Yểu Trường Thiên đi, dù sao đối phó con rối tìm Bạch Quỷ Vương là được, hắn không chỉ biết trị con rối, dùng con rối cũng rất chuyên nghiệp đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lần đầu tiên nghe nói —— lại có loại sự tình này?! Đám lão gia tử này vì cái gì đều thích chơi thần bí như vậy? Không hỏi không nói thật đáng ghét!

Giang hồ quần hùng cũng không đoái hoài tới tìm đảo Ma Ngục gây phiền toái, Triển Chiêu để cho bọn họ đều trở về chờ tin tức, người phát độc quả Khai Phong phủ sẽ điều tra, đến lúc đó sẽ cho bọn hắn một cái công đạo.

Giang hồ quần hùng vốn còn muốn nói hơn hai câu, kết quả bị Thiên Tôn trừng mắt một cái, dọa sợ đến vội vàng chạy.

Lưu lại người đảo Ma Ngục, Thiên Tôn ôm đoàn tử không chịu đi qua, đều không đem con mắt nhìn bọn họ.

Mọi người Đảo Ma Ngục cũng không dám qua đây, đều nhỏ giọng nghị luận...

" Băng tuyết chi vương trong truyền thuyết..."

"Ma tích năm đó đều thiếu chút nữa bị hắn làm lún."

"Hơn phân nửa tòa Ma Ngục đều là bị hắn hủy diệt."

" Một tay hủy nhà lành nghề!"

"Nghe nói tính tình cũng không tốt lắm!"

"Lớn lên ngược lại cùng trong truyền thuyết giống nhau, tựa như thần tiên."

" Gương mặt của Thần tiên thủ đoạn của ác ma!"

...

Triển Chiêu đi qua hỏi thăm tình huống bọn họ, mọi người đảo Ma Ngục vây quanh hắn bảy mồm tám miệng nói Điển trường ngục không thấy, vừa mới sau buổi trưa ra ngoài thì cũng nữa không tìm được.

Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh Thiên Tôn, nhìn biểu tình vẻ mặt không kiên nhẫn của sư phụ nhà mình, có chút không hiểu hỏi, "Sư phụ, ngươi làm gì chán ghét bọn họ như vậy thế?"

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn, "Ai nói vi sư đặc biệt chán ghét bọn họ?"

"Không ghét?" Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn Thiên Tôn.

Lão gia tử lắc đầu một cái, "Vi sư rõ ràng là bình đẳng mà chán ghét mỗi người!"

Ngũ Gia bị hắn chọc cười, Tiểu Tứ Tử đưa tay xoa xoa ngực cho Tôn Tôn.

"Lý do ni?" Ngũ Gia hiếu kỳ hỏi sư phụ.

"Muốn lý do gì?" Thiên Tôn đem đoàn tử kín đáo đưa cho đồ đệ, "Yêu thích người mới cần thiết lý do, chán ghét người cần gì lý do?"

Nói xong lão gia tử vẫy vẫy ống tay áo, "Để cho Triển Tiểu Miêu không sai biệt lắm thì phải, không có gì hay giúp, vừa không nợ bọn họ."

Nói xong, quay đầu đi.

Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, nhìn theo Thiên Tôn đi xa, từ bóng lưng nhìn, tâm tình lão gia tử thì không đẹp.

Tiểu Tứ Tử còn sờ cằm hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bạch Bạch, thông thường không phải là, ghét một người cần thiết lý do, yêu thích người không cần lý do sao?"

Ngũ Gia nhìn bé một cái, "Không cần sao?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Ừm... Bị Tôn Tôn khiến cho có chút hồ đồ."

Lúc hai người đang thảo luận đến tột cùng có cần hay không, Triển Chiêu chạy đã trở về.

"Điển trường ngục không chừng là xảy ra chuyện." Triển Chiêu còn rất sốt ruột, "Mới vừa nói là tra được cây thanh long đảm lớn ở nơi nào, liền đi ra ngoài... Kết quả vẫn luôn không có trở về."

"Hắn không nói ở nơi nào sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, tiến tới, nhỏ giọng ở bên tai Ngũ Gia nói, "Nghe nói là ở trong hoàng cung."


→Chương sau: Chương 563: ÂM THẦM LO LẮNG→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net