CHƯƠNG 599: KINH BIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 599: KINH BIẾN

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Bao Duyên đáp ứng Dương Duẫn tìm Thiên Tôn đi hỗ trợ tháo dỡ nhà ở Dương thôn, vừa lúc Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm đều muốn đặt làm mấy cây bút mới, Dương Duẫn liền nhiệt tình mời mọi người đến nhà hắn dùng bữa. Dương Duẫn đề nghị, không thì dứt khoát bây giờ liền trở về mời Thiên Tôn đi, mời đi Dương thôn tháo dỡ nhà xong vừa đúng lúc ăn bữa tối, lại đi bộ trở về để tiêu thực, việc gì cũng không làm lỡ.

Bao Duyên ngẫm nghĩ ngược lại cũng khả thi, mấy người Vương Lân bọn hắn còn phải làm bài tập gấp, Thuần Hoa bọn họ lưu lại giúp làm bù.

Bao Duyên Bàng Dục cùng Lâm Tiêu Tạ Viêm cộng thêm Dã Thấm cùng Dương Duẫn, cùng nhau đi Khai Phong phủ.

Tiểu Hầu gia nửa đường rút lui, tháo dỡ nhà không thành vấn đề, vấn đề là, nhà bị hủy kia là quỷ trạch a...

Chẳng qua suy nghĩ một chút, đi cùng với Thiên Tôn, hẳn là không có nguy hiểm gì đi, đến lúc đó xem thử, nếu không ổn thì dứt khoát không đi nữa mà quay về Thái sư phủ.

Cả đám chạy về Khai Phong phủ, vào đến trong viện, lại không thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ngay cả Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều không có ở đây.

Bao Duyên tìm khắp trước sau viện không thấy người, gặp được Thần Tinh Nhi nâng một mâm vỏ sủi cảo lớn đi về phía phòng bếp.

Thần Tinh Nhi cho rằng cậu mang bạn cùng trường trở về cùng dùng cơm, liền nói bữa tối phải chờ một chút, Yêu Vương tối nay làm sủi cảo, mới vừa bắt đầu băm nhân bánh.

Bao Duyên hỏi Thiên Tôn ở nơi nào.

Thần Tinh Nhi nói hai vị lão gia tử cùng thiếu gia và Triển đại nhân mang theo Tiểu Tứ Tử cùng đi ra ngoài, hình như là ra khỏi thành tra án.

Bao Duyên cùng Bàng Dục đều hơi tiếc nuối nhìn Dương Duẫn, ngày hôm nay có lẽ là không dỡ được rồi.

Dương Duẫn thở dài... Tới không đúng lúc a.

Đúng lúc này, một đám tiểu hài nhi từ bên ngoài ào ào chạy vào, là Tiểu Lương Tử bọn họ đá cầu xong trở về.

Phía sau các tiểu hài nhi, Bạch Quỷ Vương và Lục Thiên Hàn cũng đi theo vào, cuối cùng là Bạch Long Vương ôm hai đoàn tử nhỏ của Ma cung, lão gia tử chỉ huy bọn nhỏ, "Đều cầm khăn tắm áo choàng tắm lên, ra phía sau tắm rửa đi!"

Bọn nhỏ náo loạn ầm ĩ, kêu đói kêu khát, Nguyệt Nha Nhi xách một thùng lớn nước ô mai ướp lạnh đi vào, bọn nhỏ vây thành vòng đi qua uống đồ uống lạnh.

Ba bạn nhỏ đội Bàn Miêu Ma cung quả nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt, cách lần gặp trước đã qua non nửa năm, Miêu Vũ cùng Tằng Tiểu Cửu đều hơi cao lên, chỉ có Tiết Tôn không có thay đổi gì. Không biết có phải là bởi vì giống Tiết Tẫn đại gia gia bé hay không, trời sinh vóc nhỏ, đứa nhỏ này năm tuổi rưỡi vóc dáng không khác gì ba tuổi rưỡi, dùng lời của Ân Hậu nói, lớn lên so với Tiểu Tứ Tử còn chậm hơn.

*nhắc lại nhân vật: cuối chương

Bạch Long Vương một tay ôm Miêu Vũ một tay ôm Tằng Tiểu Cửu, sau đó tìm Tiết Tôn khắp nơi, "Đứa nhỏ nhất kia đâu?"

Đang khi nói chuyện, ngoài cửa viện, Tiết Tôn chỉ cao hơn một chút xíu so với ngưỡng cửa, giống như một tiểu long bao nhảy nhảy bước vào, Tạ Viêm vừa lúc đứng ở ngoài cửa, đưa tay bế lên.

Tiết Tôn nhận ra Tạ Viêm, mở miệng gọi người ta là Viêm Viêm theo Tiểu Tứ Tử.

Tạ Viêm đưa tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao của Tiết Tôn, cảm khái —— ai nha! Đáng yêu!

Ba đứa nhỏ của Ma cung này đừng thấy là nhỏ nhất, nhưng lại khó chăm nhất, Miêu Vũ bước đi đều không có thanh âm, không treo lục lạc căn bản không biết bé ở nơi nào, Tằng Tiểu Cửu càng kỳ quái hơn, đi vài bước phía sau có thể dẫn theo một chuỗi cái bóng dài, cũng không biết cái nào là thật.

Bạch Long Vương phụ trách giúp Ma cung trông ba tiểu bảo bối, nhưng Long vương gia mạnh hơn nữa cũng chỉ có hai cái tay.

Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên hai vị gia này thì ở một bên nhìn, không ai chịu giúp hắn một tay.

Trong sân náo loạn làm ầm ĩ, Bao Duyên quay đầu lại nhìn nhìn Dương Duẫn, nếu không chờ ngày mai?

Dương Duẫn thở dài, cảm thấy cũng chỉ có thể như thế.

Chẳng qua Dã Thấm ở một bên đầu óc linh hoạt, nhỏ giọng nói, "Thực ra thì dỡ một ngôi nhà mà thôi a, cũng không nhất định phải là Thiên Tôn đúng không."

Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, cảm thấy cũng đúng —— lão thần tiên nào còn không dỡ được một tòa nhà? Thiên Tôn không có ở đây, nhờ Bạch Quỷ vương dùng một ngọn bạch diễm đốt cũng được a, cuối cùng biến thành tro.

Bao Duyên cùng Bàng Dục chạy đi lôi kéo Bạch Quỷ Vương —— lão gia tử qua một bên nói chuyện.

Bạch Quỷ Vương bị kéo đến phía bên ngoài viện, Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn liếc mắt nhìn nhau, hiếu kỳ cùng đi ra nghe.

Sự việc cũng không phức tạp, Bao Duyên cùng Bàng Dục tỉ mỉ nói một lượt.

Đây đối với Bạch Quỷ Vương mà nói căn bản không gọi là chuyện, lão gia tử còn rất dễ nói chuyện, gật đầu —— nhà ở chỗ nào thế?

Dương Duẫn hoan hoan hỉ hỉ dẫn đường.

Bởi vì án Dương Công quá mức nổi danh, ngay cả Lục Thiên Hàn cũng nghe nói qua, lão gia tử có chút hứng thú, nên cũng đi theo cùng.

Bạch Long Vương thì ở lại dắt bọn nhỏ đi tắm rửa.

Bao Duyên bọn họ ra ngoài, gặp được Công Tôn cùng Triệu Phổ từ Bách Điểu Viên trở về.

Triệu Phổ nhìn thấy sư phụ hắn thì hỏi đi chỗ nào, Bạch Quỷ Vương lời ít ý nhiều —— đi dỡ nhà.

"Dỡ nhà?" Triệu Phổ không hiểu rõ, nhưng nghe giống như là đi gây họa, vội vàng đi theo cùng, Công Tôn cũng đi theo —— dỡ nhà ai thế?

...

Ở một bên khác, Triển Chiêu bọn họ ra ngoài sớm hơn một chút, lúc ra khỏi thành gặp được Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

Hai người này không có việc gì đang đi dạo, vừa nghe nói mọi người đi Dương thôn tra án, thì cũng đi theo cùng.

Cứ như vậy, hai đội nhân mã chân trước chân sau chạy tới Dương thôn.

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Triệu Trinh ngày nay phiền muộn a, sáng sớm hôm nay lúc thượng triều, một đống lão thần chít chít meo meo*, nói chuyện Đại Cao kia.

*chít chít meo meo: 叽叽歪歪 nói nhảm; nói lời không cần thiết; càm ràm nghe mà phát bực

Lúc trước ném đầy quả long đảm vào hoàng cung, mấy lão thần này nói cái gì mà ở hoàng thành quá nhiều người giang hồ a, đám này đã đánh vào tới trong hoàng cung rồi, nguy hiểm cho an toàn thánh thượng. Còn nói Hoàng thượng quá dung túng người giang hồ a, lòng từ bi cũng có thể gây họa, không thể quá mức tin tưởng bọn họ... Blabla.

Triệu Trinh nghẹn tức cành hông, cố tình mắng đám lão thần kia vài câu, hai ngày trước Thái hậu đặc biệt nhắc đến một chút, nói lão thần trong triều gần đây có rất nhiều lời oán hận, ý vẫn là muốn hắn hơi khoan dung nhân nhượng hơn chút nữa với lão nhân.

Theo lý thuyết, Thái hậu là người ghét đám lão thần trong triều kia nhất, nhưng nàng còn nhắc nhở Triệu Trinh phải nhẫn nại, tất nhiên cũng là có đạo lý của nàng.

Triệu Trinh gần đây trọng dụng lớp người trẻ trung, rất nhiều lão thần đều có thân phận nhưng không có thực quyền, ánh sáng lên cao bóng tối lui mà bắt đầu nhường ra vị trí. Nhưng dù sao thâm nhập quan trường nhiều năm, mạng giao thiệp vẫn còn... Phái trẻ trung cũng không phải là trong đất mọc ra, hoặc nhiều hoặc ít đều bị lão thần dẫn qua, thời khắc mấu chốt nghe ai thật đúng là còn chưa chắc. Hơn nữa ngay lập tức đắc tội quá nhiều lão nhân, làm cho bọn họ đều có ý thức nguy cơ, đoàn kết lại với nhau trái lại là phiền phức.

Triệu Trinh cân nhắc, vẫn là nhịn một chút, sau đó suy nghĩ thay đổi một chút, đừng một mạch đều đắc tội hết.

Nhịn cho tới trưa, ăn xong cơm trưa cảm thấy buổi chiều vẫn có thể nghỉ một lát, kết quả là truyền đến tin tức nói Sài Quận chủ bị bệnh.

Triệu Trinh ban đầu thật sự sợ hết hồn, để Nam Cung chuẩn bị, đi Bát Vương phủ thăm một chút.

Cũng may trước khi ra ngoài, Bát Vương phái người đến, nói lại chẩn đoán bệnh của Công Tôn cho quận chúa.

Triệu Trinh một mặt yên tâm một mặt lại phiền muộn, xem ra ngày mai vẫn phải nhịn..

Triệu Trinh ở trong phòng sách làm mình làm mẩy, nói phải giả bộ bệnh, giống như Tư Mã Ý nằm trên giường một năm!

*ở đây kiểu giả bệnh á, theo lịch sử: Theo Tấn thư, Tư Mã Ý rằng nhà Hán sẽ nhanh chóng chấm dứt, và không thấy có động cơ gia nhập phe Tào, vốn đã chiếm quyền kiểm soát của Nhà Hán. Ông đã từ chối các lời mời của Tào Tháo, viện cớ mình đang bị bệnh. Tào Tháo không tin lý do này, và phái người tới nhà ông vào ban đêm để kiểm tra. Biết trước điều này, Tư Mã Ý nằm trong giường cả buổi đêm không cử động.

Nam Cung cũng quen, tùy hắn náo loạn.

"Đúng rồi..." Triệu Trinh náo loạn trong chốc lát, nhớ tới Khai Phong phủ, "Không nói quỷ nước quấy phá sao? Bắt được không?"

Nam Cung nói ảnh vệ mới vừa tới báo, nói là vẫn còn chưa bắt được, một đám người ra khỏi thành.

Triệu Trinh ghé vào trên bàn nói hâm mộ Khai Phong phủ, muốn ra khỏi thành thì ra khỏi thành, muốn tra án là có thể nhặt được thi thể, cuộc sống trải qua muôn màu muôn vẻ!

Nam Cung cảm thấy, loại "muôn màu muôn vẻ" này ngược lại cũng không cần thiết lắm...

Triệu Trinh giống như con sâu lông, ở trên long thư án ủi tới ủi lui, một lát nói không khoẻ một lát nói nhớ Tiểu Tứ Tử, lầm bà lầm bầm.

Nam Cung lắc đầu, lấy lý giải của hắn đối với Hoàng thượng, lúc thượng triều ngày mai nếu lão thần nào làm ra việc gì, không chừng sẽ bị mang thù.

Đang lúc này, có thị vệ đi vào bẩm báo, nói thái phó cầu kiến.

Triệu Trinh ngẩn người, hơi nghiêng đầu, thái phó?

Nam Cung cũng cảm thấy ngoài ý muốn... Thái phó tuy rằng thân phận gần với Thái sư, nhưng chỉ là một hư chức không thực quyền, là Thân vương Thái Đức Nghĩa kiêm thêm. Thái công năm nay đã hơn chín mươi, lão đầu thân thể cũng không tốt, thường ngày đều không thượng triều, người này làm sao ngày hôm nay chạy tới diện thánh?

Triệu Trinh không giải thích được, "Không phải nói đi đường đều đi không nổi sao..."

Thị vệ lặng lẽ gật đầu, nói là người nhà đỡ tới.

Triệu Trinh nói để cho lão đầu vào, Nam Cung muốn cùng đi ra ngoài đỡ một tay, Triệu Trinh trực tiếp xua tay —— đừng a! Để cho chính người của bọn hắn đỡ, ngộ nhỡ đi được nửa đường nói té để lừa gạt ta thì sao?

Nam Cung Kỷ cũng dở khóc dở cười, nghe xem, đây giống như là lời thiên tử một triều nói ra sao...

Đợi một lúc lâu, chỉ thấy mấy người gia tướng Thân vương phủ đỡ lão Thân vương run run rẩy rẩy tiến vào.

Triệu Trinh bị hắn dọa sợ hết hồn, mặt mũi lão Thân vương sưng như đầu heo, trán còn có máu, trên mặt vết xanh vết tím, con mắt trái còn có một quầng thâm.

Nam Cung cũng trợn tròn mắt —— Thân vương đây là bị người đánh sao?

"Hoàng thượng a!" Lão Thân vương khóc sướt mướt vào cửa, bộp một tiếng quỳ xuống đất, còn chưa quỳ vững, trực tiếp nằm úp sấp tại chỗ.

Bọn gia tướng cũng không dám đỡ, đều quỳ xuống hành lễ với Triệu Trinh.

Triệu Trinh đứng trước long thư án, nhìn lão đầu quỳ rạp trên mặt đất khóc, "Đây là làm sao?"

Thái phó khóc nói, "Hoàng thượng làm chủ cho lão thần a!"

Triệu Trinh chỉ vào cái ghế một bên, Nam Cung bận rộn đi dời tới.

Mấy người gia tướng đỡ lão Thân vương dậy ngồi xuống.

Lão đầu môi lưỡi như hỏng rồi, nói năng cũng không được lưu loát nữa.

Triệu Trinh liền hỏi mấy thị vệ, "Xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ cũng rất bất đắc dĩ, nói lúc lão Thân vương ngủ trưa vẫn rất tốt, đợi đến lúc chiều tỉnh thì lại bị như vậy, cứ như là trong lúc ngủ mơ bị người ta đánh.

Triệu Trinh nghe xong cũng bối rối, sau khi hiểu rõ thì hỏi những thị vệ kia, "Các ngươi ai đánh hắn?"

Bọn thị vệ lắc đầu như trống bỏi, biểu thị oan uổng a! Chúng ta nào dám a!

Nam Cung ngược lại cũng nghe ra không đúng, thân phận thái phó kia, trong phủ hẳn là bảo vệ nghiêm ngặt, vậy mà hoàn toàn không phát hiện?

Bọn thị vệ đều nói bọn họ canh giữ ở ngoài cửa, không phát hiện có người ra vào, nhưng thái phó đúng là bị người đánh, hơn nữa chỉ đánh mặt.

Triệu Trinh nhìn nhìn thái phó, cừ thật, trên mặt còn có dấu bàn tay, đây là người nào a? Đánh một lão nhân trăm tuổi có còn biết xấu hổ hay không?

Bọn thị vệ không biết, đương sự bị đòn kia nhất định là biết đi.

Triệu Trinh vừa hỏi thái phó, trong lòng vừa lẩm bẩm —— theo lý mà nói, nếu có người muốn đánh hắn, lấy thân phận thái công, tìm về người đánh không được sao? Muốn cáo trạng, vậy có thể đi Khai Phong phủ kiện, vì sao lại chạy tới hoàng cung cáo trạng đây?

Thái phó khóc chít chít nói mình không dám nói, muốn Hoàng thượng tha cho hắn vô tội hắn mới dám nói.

Triệu Trinh phất phất tay biểu thị trẫm tha cho ngươi vô tội, mau nói đi.

Thái phó tủi thân nhìn Triệu Trinh, mở miệng nói, "Bị tiên hoàng đánh."

Triệu Trinh cùng Nam Cung đều nghiêng đầu —— bị người nào cơ?

"Tiên hoàng." Thái phó bụm mặt, "Tiên hoàng nói lão thần phụ chính bất lực, còn nói năm đó cái gì mà... Chính là sự việc của Thái hậu kia, cũng là lão thần rắp tâm hại người..."

Triệu Trinh gãi gãi đầu, không nói cái khác, lão nhân này năm đó phá hoại Thái hậu đúng là cũng có phần, chính là người rất khéo đưa đẩy, giai đoạn sau hiểu gió chiều nào theo chiều ấy, cho nên mới không có bị dính vào.

Triệu Trinh vừa nói trong lòng trận đánh này nên đến, vừa lại lắc đầu biểu thị không tin, còn nhìn mấy người thị vệ —— bằng không các ngươi mời một lang trung xem thử cho hắn? Lão đầu nhi có phải ngủ đến hồ đồ hay không?

Hoàng thượng đang muốn trào phúng hai câu, bên ngoài lại có một thị vệ chạy vào.

"Hoàng thượng! Ti Thiên Giám Lữ Lâm cầu kiến."

Triệu Trinh có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn Nam Cung —— Lữ Lâm?

Nam Cung cũng buồn bực, Ti Thiên Giám cũng rất ít diện thánh...

Triệu Trinh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, bất quá vẫn gật đầu với thị vệ, "Để cho hắn đi vào."

Chỉ chốc lát sau, Lữ Lâm vội vã tiến vào, "Hoàng thượng..."

Lữ Lâm tựa hồ là có việc gấp, chẳng qua nhìn thấy thái phó cũng ở đây, lời đến khóe miệng vội vàng ngậm lại.

Triệu Trinh hỏi hắn chuyện gì.

Lữ Lâm lại nhìn thái phó.

Triệu Trinh phất phất tay với mấy người thị vệ, "Các ngươi trước tiên đỡ thái phó đi thái y viện bôi thuốc."

Bọn thị vệ mang lão đầu còn khóc sướt mướt đi ra.

Lữ Lâm đứng lên khép cửa phòng lại.

Nam Cung cùng Triệu Trinh liếc mắt nhìn nhau —— tình huống gì.

"Hoàng thượng." Lữ Lâm đóng kỹ cánh cửa, hạ giọng nói với Triệu Trinh, "Vĩnh Định lăng xuất hiện hư hại."

Triệu Trinh chỉ đứng chỗ ấy không động đậy, Nam Cung cũng sửng sốt.

"Hư hại?" Triệu Trinh nhìn chằm chằm Lữ Lâm —— hư hại bao nhiêu?

"Tường lăng mộ hơi nghiêng xuất hiện hư hại, lại một cái động có thể cho một người ra vào!"

"Động... Động?" Triệu Trinh cũng nói lắp, "Có ý gì?"

"Hoàng lăng có thể bị trộm!" Lữ Lâm lúc này cũng run run, "Tổn thất cụ thể còn chưa rõ."

Triệu Trinh đưa tay, Nam Cung vội vàng dìu hắn.

Hoàng thượng đặt mông ngồi trên long thư án, vẻ mặt không dám tin tưởng hỏi Nam Cung, "Có người đào phần mộ tổ tiên của trẫm?!"

Nam Cung do dự một chút, yên lặng gật đầu —— có vẻ như vậy...

Chẳng qua Lữ Lâm hình như còn có lời muốn nói, nhưng mặt lộ vẻ ngập ngừng.

Triệu Trinh thì nhìn hắn.

Lữ Lâm ỷ vào lá gan nói, "Động kia... Hình như cũng không phải là động trộm."

Triệu Trinh nghi hoặc, "Không phải là động trộm? Vậy là cái động gì?"

"Giống như..." Lữ Lâm nhỏ giọng nói, "Là từ bên trong đào ra..."

"Bên trong đào ra?" Triệu Trinh đều đã tê rần, "Chẳng lẽ tiên hoàng xác chết vùng dậy tự mình đào hoàng lăng chạy ra?"

Nói xong, Triệu Trinh đột nhiên nhìn Nam Cung.

Nam Cung cũng đang nhìn hắn.

Hai người đồng thời đều nghĩ đến —— vậy ban nãy thái phó nói tiên hoàng đánh hắn... Không phải là thực sự chứ?!

------------------------

Nhắc lại nhân vật

Miêu Vũ: chất tôn nữ nhi của Thiên Thi Quái, cùng tuổi với Tằng Tiểu Cửu, xuất hiện đầu tiên ở quyển 4: Thủy Nguyệt Linh Điệp là 6 tuổi.

Tằng Tiểu Cửu: tằng tằng tằng tôn của Cửu Đầu Bà Bà, tiểu đồ đệ của Tu La vương, cùng tuổi với Miêu Vũ, xuất hiện đầu tiên ở quyển 4: Thủy Nguyệt Linh Điệp là 6 tuổi.

Tiết Tôn: tôn nhi của đệ đệ Tiết Tẫn, đồ đệ Tiết Tẫn, nhỏ hơn Tằng Tiểu Cửu và Miêu Vũ 1 tuổi, xuất hiện đầu tiên ở quyển 4: Thủy Nguyệt Linh Điệp là 6 tuổi.

=> Ba bạn nhỏ này hợp thành đội Bàn Miêu của Ma cung để thi đấu mai hoa cúc.

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương ←


→Chương sau: Chương →


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net