CHƯƠNG 627: HAI MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 627: HAI MẮT

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Ăn xong bữa sáng, mọi người ai cũng bận rộn.

Ngân Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ mang các tiểu tài tử Thái Học viện đi học chung đi.

Công Tôn buổi chiều hôm nay mới có giờ học, buổi sáng còn có một cặp thi thể phải nghiệm, thuận tiện chờ Triệu Phổ trở về.

Lâm Dạ Hỏa tối hôm qua cùng Trâu Lương đi Bách Điểu Viên qua đêm, sáng sớm mới chạy về tới.

Các lão gia tử cũng chuẩn bị đi sân bóng, hôm nay có vẻ như có trận đấu quan trọng.

Tiểu Tứ Tử cực kỳ xoắn xuýt, đi sân bóng xem so tài, hay là cùng cha khám nghiệm tử thi đây.

Thấy đứa nhỏ gấp đến độ xoay vòng, Công Tôn sờ sờ đầu bé, nói bé đi xem bóng đi, hôm nay không phải là có trận đấu quan trọng sao.

Tiểu Tứ Tử còn rất ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn cha nhà mình — nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp làm trọng...

Nói xong má bị Công Tôn chọc một cái, "Sự nghiệp cái đầu ngươi a! Một nhóc bảy tuổi rưỡi như ngươi đi ra ngoài chơi cho ta!"

...

Ngũ Gia buổi sáng cũng không có chuyện gì để làm, liền hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Trận đấu gì mà quan trọng như thế?"

"Chậc chậc chậc, ngày hôm nay Lương Thần Mỹ đấu với Thanh Vu đường, đội Hà Minh đấu với Vạn Tông môn, đội Thiên Sơn đấu với Xích Đà lĩnh, đội Bàn Miêu đấu với Địa Thử bang, được xưng ngày đại chiến vùng Trung Nguyên - Tây Vực."

Hỏa Phượng hướng về phía Ngũ Gia lắc lắc đầu, "Ngươi nói, ngoại trừ nuôi mèo ngươi còn biết cái gì, mệt ngươi còn là người Khai Phong."

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn – ai là người Khai Phong? Thiếu gia nguyên quán Kim Hoa phủ. Ngược lại ngươi... Trung Nguyên đại chiến Tây Vực, ngươi vậy mà không đứng về phía Tây Vực?

Hỏa Phượng nghiêng đầu, "Đại gia ta đã mua nhà ở Khai Phong, đại gia mới không đứng về phía đội Tây Vực!"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, Thanh Vu Đường Liêu quốc, Vạn Tông môn Tây Hạ, Xích Đà lĩnh dân tộc Thổ Phiên, đều là đại môn phái nổi danh của Tây Vực, Địa Thử bang lai lịch gì? Nghe dáng vẻ không đáng tin lắm.

"Người của Thử Gia bảo, giống với Ma Quỷ thành ta, một tòa thành nhỏ độc lập của Tây Vực, nằm trên tuyến đường giao thông quan trọng Tây Hạ, Hồi Cốt, Liêu cùng dân tộc Thổ Phiên lui tới, giàu đến chảy mỡ*. Đại khái là bởi vì nơi đó có rất nhiều chuột đào đất**, cho nên gọi Thử Gia bảo."

*富得流油: giàu → ăn nhiều → béo → béo đến chảy mỡ

**chuột đào đất 土拨鼠: chuột marmota

"Chuột đào đất?" Ngũ Gia nhìn Hỏa Phượng, dáng vẻ con chuột thế nào?

"Ồ, thì lúc ngươi đi ngang qua Tây Vực, bình thường có thể nhìn thấy ven đường hai con chuột lớn đang đứng đánh nhau." Hỏa Phượng còn bắt chước cho Ngũ Gia xem, "Dùng hai tay ngắn nhỏ cào nhau, tiếng the thé... Có đôi khi đánh quá kịch liệt còn sẽ có mấy con khác chạy tới khuyên can..."

Ngũ Gia tưởng tượng một chút, vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu, liền hỏi, "Có màu trắng không?"

*chuột đào đất màu trắng (Albino Marmota)

Hỏa Phượng yếu ớt mà liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, "Động vật của Tây Vực đa số đều là màu vàng phân."

Ngũ Gia hơi thất vọng.

"Cái này gọi là màu sắc tự vệ có biết hay không?" Hỏa Phượng quở trách Ngũ Gia, "Bởi vì phải trốn ở trong cát, cho nên phải cùng một cái màu sắc với sa mạc!"

Ngũ Gia nhìn nhìn hắn, hỏi, "Vậy trên thảo nguyên vì sao không có ngựa màu xanh biếc? trong sông cũng không có cá màu xanh biếc... Gấu trúc cũng không phải là màu xanh biếc..."

Hỏa Phượng trực tiếp giậm chân, "Ngươi thật là phiền!"

Bên này đang ầm ĩ, đầu kia, Lương Thần Mỹ Cảnh đã thay xong quần áo chạy ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử cũng mặc đồng phục đội của đội bóng, Bạch Long Vương đang ríu ra ríu rít bố trí chiến thuật cho bọn nhỏ, Thiên Tôn bảo hắn lớn tiếng chút, còn bị Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên trợn mắt nhìn, nói hắn đừng ngắt lời.

Ngũ Gia cảm thấy bầu không khí còn rất nghiêm túc, hỏi Hỏa Phượng, "Thanh Vu đường rất lợi hại sao?"

Hỏa Phượng gật đầu, "Hà Minh cùng đội Thiên Sơn hẳn là không có vấn đề lớn lao gì, tâm điểm lớn nhất của ngày hôm nay là trận Lương Thần Mỹ Cảnh này, Thanh Vu đường ngày hôm trước thắng Lưu Tinh môn."

Ngũ Gia nhướng nhướng mày một cái, Lưu Tinh môn hắn biết, đội Cổ Dạ Tinh kia...

"Thanh Vu đường không chỉ là đại môn phái đệ nhất Liêu quốc, còn có bối cảnh hoàng gia, thực lực rất hùng hậu." Hỏa Phượng nói liên tục, "Người Liêu quốc không nói võ đức a, nói chỉ có thể đội dân gian dự thi, vậy mà lại ăn gian lợi dụng sơ hở."

Ngũ Gia nhìn nhìn bốn đứa bé Lương Thần Mỹ Cảnh, cũng có chút lo lắng, "Trình độ Lưu Tinh môn dẫn trước bốn đội bóng vùng Trung Nguyên nhỉ... Lương Thần Mỹ lập đội cũng chưa bao lâu..."

"Cho nên mới nói phải coi trọng!" Hỏa Phượng không biết có phải là cùng Thanh Vu Đường có ân oán cá nhân gì hay không, bĩu môi, "Mặc dù chỉ là sắp xếp vị trí thi đấu, thế nhưng nếu như thua, Lương Thần Mỹ Cảnh sẽ bị xếp đến một tổ cùng đội Thiên Sơn hoặc là đội Hà Minh, còn có sẽ bị người của Thanh Vu đường chê cười!"

Hỏa Phượng càng nói càng tức, "Dù có thể nhịn cũng không ai muốn nhịn*!"

*是可忍孰不可忍

Ngũ Gia nhìn phía sau Lâm Dạ Hỏa lốp bốp trực tiếp cháy lên đốm lửa nhỏ, sâu sắc hoài nghi Thanh Vu đường có một người nào đó tự xưng đẹp trai đệ nhất Tây Vực các kiểu, chạm tới điểm xúi quẩy của gà tây này...

Bọn nhỏ sau khi đã chuẩn bị xong, đoàn người liền đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường vốn cũng muốn đi theo đi xem trận bóng, chưa đi được mấy bước, bả vai bị người ta chọc chọc.

Ngũ Gia quay đầu lại, thì thấy Ân Hậu đang đứng ở phía sau hắn.

"Hà Hoa giả kia đâu?" Ân Hậu hỏi Ngũ Gia.

Bạch Ngọc Đường nói ở thiên lao, hỏi Ân Hậu có muốn gặp một chút hay không?

Ân Hậu gật đầu, Ngũ Gia thì cũng không đi xem bóng nữa, mang Ân Hậu đi thiên lao.

Thiên Tôn ôm tay trái nhìn một cái phải nhìn một cái, là cùng đi thiên lao, hay là cùng đi sân bóng đây?

Không đợi lão gia tử quyết định, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử mỗi người một bên kéo Thiên Tôn chạy ra ngoài.

"Tôn Tôn đi cho chỗ dựa!"

"Đúng! để cho bọn họ nhận biết một chút cao độ của võ lâm vùng Trung Nguyên!"

...

Bạch Ngọc Đường mang Ân Hậu đi thiên lao, lúc đầu muốn nhốt Hà Hoa ở phòng trực, thế nhưng trước đó phòng trực xảy ra chuyện bị niêm phong lại, vì lý do an toàn, nên nhốt ở trong thiên lao.

Hà Hoa ở bên trong một cái phòng giam khép kín, một người một gian, mang xiềng xích.

Triệu Hổ mở cửa cho Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu.

Trong phòng giam, Hà Hoa đang ngồi bên cạnh bàn, trên mặt không có mặt nạ khiến người ta sợ hãi, chỉ dùng mảnh vải che lại.

Ân Hậu cũng chưa tiến vào, Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa phòng giam, nhìn thấy phía trên Hà Hoa, xuất hiện đôi mắt.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cặp mắt kia, mấy ngày nay Ngũ Gia thấy Ma Vương Nhãn của Triển Chiêu nhiều rồi, hơn nữa ban nãy nghe một lần quan điểm về Ma Vương Nhãn, lại nhìn Ma Vương Nhãn của Ân Hậu, đúng là có khác biệt rất lớn với Triển Chiêu, cụ thể khác biệt ở nơi nào... Dùng lời của sư phụ hắn nói, nhìn khí chất?

Ma Vương Nhãn của Ân Hậu sau khi nhìn trong chốc lát, thì nhắm lại.

Ngũ Gia quay đầu lại nhìn hắn.

Lúc này, Hà Hoa cũng giật giật, quay đầu, nhìn Ngũ Gia ngoài cửa.

Ân Hậu lắc đầu, ra hiệu Bạch Ngọc Đường – đi thôi, không còn việc gì có thể hỏi.

Ngũ Gia liền cùng hắn ra khỏi thiên lao.

"Đây căn bản không phải người." Ân Hậu nói cho Bạch Ngọc Đường, "Tối đa xem như là một con rối."

"Con rối?" Ngũ Gia hoang mang, lại là cái thứ hiếm lạ gì nữa?

"Chính là một người không có ký ức, sau đó truyền một đoạn ký ức cho hắn." Ân Hậu biểu thị cái này cũng không khó khăn, "Thật giống như một tấm giấy trắng, tùy tiện vẽ chút gì đó lên."

"Vậy đây là một Hà Hoa giả sao?" Ngũ Gia hỏi.

Ân Hậu suy nghĩ một chút, "Có lẽ vậy, hoàn toàn không cảm nhận được hắn có tâm tình gì."

"Không có tâm tình?"

"Ừm." Ân Hậu gật đầu, hình như cũng không biết nên làm sao giải thích cho Bạch Ngọc Đường, "Chính là có cảm giác giống Chiêu Nhi đã nói, giống như đang lật một quyển sách vậy, mỗi một trang giấy đều như nhau."

Ngũ Gia hình như hiểu rõ ý tứ Ân Hậu muốn bày tỏ, "Phải rồi, con người không có khả năng làm bất cứ chuyện gì cũng không có tâm tình... Cho dù Hà Hoa là một người điên thích giết người, vậy lúc hắn giết người cũng nên có tâm tình chứ!"

Ân Hậu gật đầu, "Chính là ý này."

"Cho nên người này hơn phân nửa là giả." Ân Hậu vừa nói vừa đi ra ngoài, hay là đi xem bóng đi.

Ngũ Gia đi theo hắn, đột nhiên thật tò mò, hỏi Ân Hậu, "Ngoại công."

"Ừm?" Ân Hậu nhìn hắn một cái.

"Ngươi với sư phụ ta không phải xem như là sư huynh đệ sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi thăm Ân Hậu, "Nhưng công phu hai người học khi còn bé cơ bản đều khác biệt."

"Có khác biệt cũng có giống nhau, lúc đặt nền móng kỳ thực không sai biệt lắm, chỉ có điều hứng thú cùng thiên phú hoàn toàn khác nhau, hơi lớn lên hơn một chút thì luyện không giống nhau."

"Vậy hai người có giúp đối phương ra chủ ý cho nhau không?" Ngũ Gia hỏi.

Ân Hậu nhìn nhìn hắn, "Nghĩ kế?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người thiên phú cao tới đâu, luyện công cũng không có khả năng vẫn luôn không có bình cảnh, có nghĩ kế cho đối phương không?

Ân Hậu suy nghĩ một chút, gật đầu, "Lúc chân chính nghĩ kế ngược lại không có, chỉ là lão quỷ có đôi khi nói bậy sẽ nhắc nhở đến ta, về phần hắn sao?"

Ân Hậu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, "Sư phụ ngươi thuộc về loại trời sinh đã biết luyện công, vô luận công phu gì, hắn liếc mắt nhìn là biết, hơn nữa..."

Ân Hậu nói đến chỗ này, hình như có chút xuất thần, "Sư phụ ngươi nhìn người cũng rất chính xác, là một người gần như hoàn mỹ."

Ngũ Gia giật mình nhìn Ân Hậu, quả nhiên sư phụ hắn nhị đến coi trời bằng vung là có lý do a... Yêu Vương cùng Ân Hậu đều vô cùng cưng chiều, vậy mà nói sư phụ hắn hoàn mỹ?! Sư phụ hắn chỉ với chút thời gian ăn một bữa sáng như vậy đã phạm vào mấy lần nhị đó!

"Hoàn mỹ?" Bạch Ngọc Đường không chắc chắn lắm, lại hỏi một lần.

"Có chỗ nào không hoàn mỹ sao?" Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lắc đầu biểu thị — đây là đề tài toi mạng đó, hắn cũng không nói bậy sư phụ hắn.

"Một con người, phải như thế nào mới có thể không bị bất kỳ sự vật nào ảnh hưởng, vĩnh viễn đều sẽ không dao động..." Ân Hậu lẩm bẩm, "Ma Vương Nhãn của ta có thể nhìn trộm lòng người, cũng không có cách nào thấy rõ nhân tính, thường xuyên phát sinh ra những việc không rõ ràng, nói rõ lòng người cũng là biết gạt người. Mà sư phụ ngươi, nhìn ngơ ngơ ngác ngác, phương hướng cũng không phân rõ, thế nhưng chỉ cần liếc mắt, là có thể nhìn thấu bản chất của một người. Ngươi nói hắn có dễ bị lừa hay không, Yêu Vương cùng ta bình thường đều lừa hắn, ngươi cũng thường lừa hắn nhỉ?"

Ngũ Gia nhìn trời — không có mà, ta đâu có lừa sư phụ ta.

Ân Hậu cười lắc đầu, rõ ràng hắn mua món hàng giả nào ngươi cũng đều nói là thật.

Ngũ Gia gãi gãi đầu, "Ôi, loại chuyện này không liên quan lắm, hắn vui vẻ là được rồi."

"Đúng vậy." Ân Hậu cũng gật đầu, "Hắn bị lừa dối đều là chút việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, sự việc quan trọng lại mỗi một việc đều rất rõ ràng, ta cực kỳ hoài nghi hắn là giả bộ hồ đồ một trăm năm... Đại khái đây cũng là nguyên nhân bất kỳ huyễn thuật nào cũng vô dụng với hắn đi."

Ngũ Gia nghe lời của Ân Hậu, cũng bắt đầu thất thần — đúng vậy, Ma Vương Nhãn có thể nhìn thấu lòng người, cũng sẽ bị lừa giống vậy, huyễn thuật tâm thuật Ân Hậu lợi hại như vậy, một người thông minh, nội lực lại cao như vậy, cũng sẽ bị lừa, Ma Vương Nhãn kia của Miêu Nhi, phải làm sao để không bị lừa đây? Sư phụ hắn làm thế nào không bị lừa đây?

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Triệu Phổ quay đầu lại thật mạnh nhìn Triển Chiêu một cái, nhưng Triển Chiêu chỉ nhìn thẳng phía trước không có động tĩnh, khiến cho Cửu Vương gia thật tò mò, đến tột cùng đang nhìn cái gì vậy?

Vương gia trên dưới trái phải tìm một vòng, mắt mèo lớn kia đâu?

Lúc này Triển Chiêu đến tột cùng đang làm gì thế? Hắn ngược lại không phải là lại làm ra thủ đoạn mới gì, mà cũng hoàn toàn không dùng Ma Vương Nhãn.

Triển Chiêu chỉ là đang ngẩn người, hắn đang nghiêm túc cân nhắc một việc — phải làm thế nào mới không bị lừa?

Đồng thời, Triển Chiêu nhiều lần nhớ tới câu nói mà Bạch Ngọc Đường và Bao đại nhân nói với hắn, "Quay đầu lại nhìn xem."

"Làm sao quay đầu lại nhìn?" Triển Chiêu nhớ lại mình làm sao học được huyễn thuật, làm sao biết dùng Ma Vương Thiểm, làm sao mở ra Ma Vương Nhãn, lúc ban đầu là bởi vì cái gì.

Kết luận chính là, đều không phải là hắn muốn mở ra mới mở ra, muốn sử dụng mới sử dụng, đều là do trong lúc gấp gáp mà bộc phát ra... Nói cách khác, đây là một loại thiên phú hắn tự có.

Nếu là thiên phú tự có, vậy thì có cùng công năng giống tai mắt mũi miệng, muốn nhìn cái gì nghe cái gì cũng không cần phải cố gắng học, tự mình đã có sẵn năng lực này rồi.

Đạo lý giống vậy, mắt mũi tai đều có có thể sẽ bị lừa, nguyên lý Ma Vương Nhãn bị lừa cũng giống như vậy. Như vậy lúc mắt bị lừa làm sao bây giờ? Dựa vào nghe! cũng không phải chỉ có một công năng, ngũ quan người là phối hợp lại mà dùng! Ai quy định Ma Vương Nhãn chỉ có thể sử dụng để nhìn chứ?!

Triển Chiêu nghiêng tai, hắn muốn nghe cái gì đây?

Muốn nghe tiếng tim đập, muốn cảm thụ một chút tâm tình... Nếu như Ma Vương Nhãn chỉ là mắt bình thường, như vậy hai mắt làm sao phán đoán một người có gạt người hay không? Quan sát chi tiết, cảm thụ bầu không khí, quan trọng nhất, là nghe hơi thở!

Triển Chiêu nghĩ như vậy, chuyên chú lắng nghe.

Sau một lát, bên tai từng đợt tiếng "Phù phù phù phù" mất trật tự truyền đến.

Dần dần, theo sự bình tĩnh của hắn, tập trung tinh thần, tiếng tim đập mất trật tự kia bắt đầu từ từ trở nên đồng bộ, lúc này, tiếng tim đập của đại đa số người trên triều đều có tần suất không khác nhau lắm, hơi thở cũng đều không khác lắm. Ngoại trừ tiếng tim đập, Triển Chiêu còn nghe được giọng nói của mấy vị đại thần, tiếng hô hấp của quần thần, thậm chí tiếng bước chân của bọn thị vệ bên ngoài đại điện, tiếng chim hót trên nóc nhà, tiếng gió thổi qua đại sảnh... Mỗi một loại đều rất rõ ràng, hoàn toàn không quấy rầy lẫn nhau.

Mấy vị đại thần đang nói với Triệu Trinh sự việc về Nguyệt Nga phường mà bọn họ nghe được, đồng thời nhắc đến tiên hoàng cũng đã từng để cho người điều tra việc liên quan đến Nguyệt Nga phường...

Mà đang lúc nhắc đến tiên hoàng, một loạt tiếng tim đập chỉnh tề kia đột nhiên bị làm rối loạn.

Triển Chiêu nghiêng đầu qua, ánh mắt chậm rãi di động tới, hắn đang tìm tiếng tim đập đột nhiên hốt hoảng kia, một dòng tâm tình căng thẳng đang lan tràn ra trong chỗ này, có một người, là người hắn muốn tìm.

Triệu Phổ thấy Triển Chiêu cuối cùng cũng di chuyển, thì giương mắt nhìn nhìn Triệu Trinh, để hắn chú ý ánh mắt Triển Chiêu.

Nhưng mà, Triệu Phổ vừa ngẩng đầu, thì ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy ở phía sau Triệu Trinh, trên đỉnh đầu, một đôi mắt màu vàng, đã mở ra...

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net