CHƯƠNG 663: PHÁ XÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 663: PHÁ XÁC

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, trứng rồng nhà Ngũ Gia sắp nở, hoa gấu trúc ngoài cửa cũng vậy, tâm trạng hắn tốt vô cùng.

Bạch Ngọc Đường mang tâm trạng tốt thì sẽ thế nào đây? Chính là trên mặt hắn sẽ hiện chút ý cười, dù không phải là người nghiên cứu Tiểu Bạch Đường chuyên nghiệp như Triển Chiêu cũng có thể nhìn ra Ngũ Gia rất vui vẻ.

Trong đám người này thì Lâm Dạ Hỏa xem như tương đối có "lương tâm", hắn nhỏ giọng hỏi Trâu Lương, "Hoa ngoài cửa nở ra thành dạng gì vậy? Đừng để chút nữa hù Bạch lão ngũ chạy mất, để lại hai con rồng một lớn một nhỏ ai nuôi?"

Trâu Lương lại thấy Hỏa Phượng lo nghĩ quá rồi, dù Bạch lão ngũ có chạy thật thì cũng sẽ mang theo mèo, rồng và sư phụ hắn nuôi.

Triệu Phổ cũng tò mò hỏi Công Tôn, "Hoa của cổ trùng đó trông thế nào? Trông ghê lắm à?"

Công Tôn nháy mắt mấy cái với Triệu Phổ, hôm nay nhất định phải khiến Bạch Ngọc Đường mở mang kiến thức! Hừ!

Triệu Phổ quan sát biểu tình của Công Tôn. Theo lý mà nói, quê của Công Tôn với Bạch Ngọc Đường rất gần, lại quen biết nhau sớm nhất, quan hệ bình thường cũng rất tốt... Thường ngày dọa trêu chút thôi, lần này sao lại có vẻ tích cực thế cơ chứ?

Triệu Phổ để ý thấy Công Tôn còn trao đổi ánh mắt với Tiểu Tứ Tử trong phòng, cuối cùng một lớn một nhỏ còn liếc Bạch Ngọc Đường một cái.

Cửu Vương gia liền cảm thấy có chút quái lạ —— trong hoa oa oa cổ này không phải có mánh khóe gì đó chứ?

...

Mà bây giờ không chỉ Bạch Ngọc Đường, ngay cả Lục Thiên Hàn cũng nảy sinh hứng thú "nồng nhiệt" với hai cây hoa kia.

Mắt thẩm mỹ của Lục lão gia tử tương đối cao, vậy nên rất nhiều hoa không lọt nổi vào mắt hắn, thế nhưng vẻ ngoài khóm hoa này vừa mang nhiều màu sắc lại vô cùng đẹp đẽ, rất hợp thẩm mỹ của Lục đảo chủ.

Hơn nữa... hoa này hình như còn kêu meo meo được nữa! Thật thần kỳ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Lục Thiên Hàn chắp tay sau lưng lượn quanh hai cây hoa kia, thấy tình huống hình như có chút không ổn. Chút nữa đừng có mà hù luôn cả ông cả cháu, thế thì tám trăm dặm quanh Khai Phong phủ không phải sẽ đóng băng hết à? Còn ở được không đây?

Triệu Phổ cũng nhìn Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, "Hừ! Hôm nay phải khiến các ngươi mở mang tầm mắt!"

Lần này ngay cả Yểu Trường Thiên và Bạch Long Vương cũng có chút tò mò —— vậy là ý gì?

...

Đến tối, tổ Tương Du theo Yêu Vương xách giỏ lớn giỏ nhỏ đồ ăn về, Yêu Vương còn cầm theo một bó xiên trúc.

Đại nương phòng bếp không có đây, bà nghĩ có Thái Bạch Cư và Yêu Vương ở đây rồi thì đám người này hẳn không đói chết được, vì vậy đã yên tâm đi nghỉ.

Yêu Vương vào phòng bếp lấy thớt gỗ và dao bếp ra, chuẩn bị thái thịt.

Tất cả tới vây xem —— chuẩn bị làm món gì vậy?

Yêu Vương chỉ xiên trúc, "Đêm nay ăn lẩu xiên, tất cả cùng qua đây xiên phụ đi."

Vốn vừa nghe được ăn lẩu xiên, trên mặt mọi người ai nấy đều lộ nét cười, nhưng vừa nghe nói phải tự mình xiên thì đồng loạt lui về sau.

Có điều hôm nay trong nha môn chẳng còn ai, mấy phụ bếp cũng về nhà hết, chỉ có thể tự mình ra tay.

Yêu Vương vẫy tay, ý là —— nhanh lên, không phải đến tối trứng mới nở à, hiện tại có mỗi cái vỏ thì có gì để xem đâu!

Chỉ có Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử là hết sức tích cực, tỏ vẻ tự mình xiên cũng tốt, muốn ăn gì thì xiên đó.

Yêu Vương túm Trâu Lương và Yểu Trường Thiên thái thịt cùng, những người khác thì xiên phụ.

Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn, cộng thêm cả Bạch Ngọc Đường, đều lộ vẻ ghét bỏ mà nhìn miếng thịt.

Yêu Vương liếc ba người hệ băng tuyết hay xoi mói lại ưa sạch sẽ kia, lại chỉ về phía mấy hòa thượng bên cạnh, "Nhóm hòa thượng đang xiên rau, ba người các ngươi chọn một bàn bên đó rồi xiên rau đi!"

Ba người qua bàn khác, Vô Sa đại sư và Vi Trần đang xắc rau, Viên Đế và Diệp Tri Thu thì chọn miếng rau củ để xiên.

Đại sư bảo ba người chọn, một người rửa rau và hai người xiên que.

Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn cùng xiên que, Ngũ Gia thì phụ trách rửa rau.

Cơ mà Bạch Ngọc Đường mới cầm được một lá, lại liếc thấy có một con sâu đang gặm rau trên đó.

Vô Sa đại sư chợt thấy một chiếc lá bay đến, và... cả thùng rau đông lạnh.

"Úi chời ơi, nhóc con này đông lạnh cải thảo làm gì? Đi mà đông lạnh đậu hũ bên cạnh ấy!" Đại sư cạn lời nhìn một sọt rau lạnh.

Triển Chiêu qua rửa rau giúp, bảo Tiểu Bạch Đường nhà mình đi làm mấy việc như đông lạnh đậu hũ, xiên bánh gạo các loại tương đối an toàn.

Ngũ Gia nhìn mấy khối đậu hũ, ngửi ngửi, rồi ghét bỏ, lại giơ tay lên ngắm nghía, hình như không biết xuống tay thế nào.

Yêu Vương chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Cuối cùng có Tiểu Tứ Tử rất tri kỷ mà đưa cặp bao tay cho Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia vừa định mang lên, Triển Chiêu bên cạnh đã sắc mắt nhận ra, "Đây không phải là vật tiên sinh dùng khi khám nghiệm tử thi à?"

Mọi người hoảng hồn.

Ngũ Gia lập tức quay người ném bay bao tay vào chậu than đang cháy...

Công Tôn cầm kìm gắp bao tay ra, vẫy vẫy rồi cất kỹ —— hừ! Chất liệu nước lửa bất xâm!

Tất cả lắc đầu, lại có chút lo lắng mà nhìn Bạch Ngọc Đường. Thiếu gia này mới thấy sâu rau đã phản ứng lớn vậy, chút nữa thấy hoa sâu nở không phải sẽ độ kiếp luôn đấy chứ?

Ngũ Gia vốn muốn bỏ gánh mặc kệ, nhưng mấy người lớn bên cạnh lại cùng quay qua nhìn hắn, lại chỉ mấy đứa bé đang bận rộn phụ việc.

Mấy đứa bé cũng nhìn Ngũ Gia.

Mấy người lớn lắc lắc đầu với Ngũ Gia —— Tiểu Bạch Đường, như vậy không được đâu, phải làm gương tốt cho đám nhỏ chứ.

Ngũ Gia tất nhiên không bị làm khó, ưu nhã đến một bên ngồi uống trà.

Cùng lúc đó, mọi người chợt thấy rau bên thùng nước bay loạn...

Triển Chiêu đỡ trán, Ngũ Gia đang chỉ huy Giao Giao rửa rau.

Có điều Giao Giao có vẻ cũng chỉ khá Tiểu Bạch Đường chút thôi, đang rửa thì đột nhiên lại thêm một phen lá cây bay loạn, sau đó thùng nước lại đông cứng...

Giao Giao đông lạnh thùng nào, Lâm Dạ Hỏa bên cạnh lại đốt tan thùng nấy.

Trong sân toàn tiếng xèo xèo, hơi nước bay khắp trời.

Mọi người tựa như đang ngồi xiên que trong nhà tắm, đồng loạt lắc đầu —— cứ mãi chút băng rồi lại chút lửa thế này... quần áo đều ẩm ướt hết cả.

...

Đến giờ cơm tối, Bao đại nhân và Thái sư cũng tới một chuyến.

Hai vị đại nhân vốn đang ở nhà Bát Vương gia chơi, lúc thấy tên lệnh mèo đỏ còn cho rằng Triển Chiêu lại nhặt được thi thể, làm Bao đại nhân đau lòng hết sức. Lòng nói những oan hồn đó cũng có hơi quá đáng, sao cứ chăm chăm níu lông con mèo nhà hắn vậy chứ?!

Có điều lúc sau lại nghe Đa La hỏi thăm về báo lại, nói rằng rồng nhỏ sắp phá vỏ rồi.

Bao đại nhân và Thái sư về lại nha môn qua đêm, chuẩn bị đến tối cùng chờ rồng nhỏ.

Mới vào sân nhỏ, ghê thật, khắp nơi hơi nước hừng hực.

Thái sư còn tưởng rằng tâm trạng Ngũ Gia tốt nên xây một suối nước nóng trong nha môn, còn tính ngâm mình chút...

Trải qua một phen nỗ lực của mọi người, cuối cùng ba nồi lẩu xiên lớn cũng làm xong: một nồi mặn, một nồi chay, một nồi nửa mặn nửa chay.

Yêu Vương xách nồi đun bảy tầng "tổ truyền" nhà mình ra.

Tất cả thấy thật đáng tin, chỉ khi nào có tiệc vui lớn thì Yêu Vương mới lấy nồi lớn này ra, rồng nhỏ ra đời đúng là nên chúc mừng một phen.

Yêu Vương trước tiên bắt lửa nấu nước dùng, còn đặc biệt làm một nồi nước dùng chay cho các hòa thượng, lão gia tử suy nghĩ vô cùng chu đáo.

Cái nồi sôi lên, mọi người có người đi lấy rượu, có người đi rửa hoa quả, Yêu Vương còn kéo mấy người tương đối "tài giỏi" tới phòng bếp cán mì... Phóng mắt nhìn quanh toàn bộ nha môn, đáng tin nhất cũng chỉ có mấy bạn nhỏ và nhóm ảnh vệ.

Bao đại nhân và Thái sư đi xem trứng rồng trước, còn nghiêng tai ôm trứng lắng nghe, rồng nhỏ này lúc ngủ còn ngáy khì, tuy rằng tiếng ngáy nghe cũng non như sữa.

Ra khỏi cửa, Bao đại nhân liền tìm đến Triển Chiêu, bảo hắn mấy ngày nay đừng để ý gì hết, cứ chơi thật vui vẻ với Bạch Ngọc Đường đi, trong cung lúc nãy có truyền lời, Hoàng thượng sẽ nhanh phái chúng ta đi tuần.

"Đi tuần?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên tinh thần, "Đi tới khu vực đông nam sao?"

"Chắc là vậy, Hoàng thượng hình như muốn bản phủ đi giải cứu người nhà của voi yêu dấu gì đó." Bao đại nhân lúc nãy nghe Tiểu Qua Thanh truyền lời cũng chẳng hiểu gì, nhưng tâm tình kích động của Hoàng thượng thì hắn cảm nhận được.

Trên đường Thái sư có nói nhờ Công Tôn tiên sinh lọc ra vài hồ sơ vụ án quanh khu vực đông nam, Bao đại nhân liền phái người tới Thái Học viện gọi Bao Duyên về. Triển hộ vệ với Công Tôn tiên sinh cũng mệt chết rồi, cứ để họ chơi nhiều thêm mấy ngày, những thứ này cứ việc bảo Bao Duyên làm là được.

Bao đại nhân giao phó với Triển Chiêu xong thì chuẩn cùng Bao Duyên đến Long Đồ các chỉnh lý hồ sơ.

Thái sư bất chợt đuổi theo, ôm tay nói, "Ôi, lão Bao à."

Bao đại nhân nâng mí mắt nhìn hắn —— bình thường không có việc gì thì Thái sư toàn gọi hắn là Hắc Tử, có việc mới gọi là lão Bao.

"Chuyến này ngươi đi về phía đông nam thì dẫn theo Hoa Hoa nhà ta đi!"

Câu nói của Thái sư khiến Bao đại nhân bối rối, đại nhân lộ vẻ nghi hoặc —— cả vợ mình ta cũng không dẫn theo, dẫn vợ ngươi theo làm gì?

"Chậc." Thái sư khoát tay, "Hoa Hoa nhà ta không phải mất trí nhớ sao!"

Đại nhân không mấy tin tưởng nhìn hắn —— có chắc không? Hay để tiên sinh khám thử chút?

Thái sư trợn mắt nhìn hắn, "Hoa Hoa bị vậy là do đắm thuyền..."

Thái sư chỉ nói nhiêu đó, Bao đại nhân thông minh bao nhiêu chứ, lập tức hiểu được, Thái sư đoán chừng là đang nhờ mình thuận tiện thì đưa Hoa Hoa nhà hắn đến vùng duyên hải đông nam một chuyến, tra chuyện thuyền đắm năm đó một phen, đoán chừng trong đó có uẩn khúc gì đó.

Bao đại nhân gật đầu, cũng không hỏi kỹ.

...

Chỉ chốc lát sau món lẩu xiên đã có thể ăn được, mọi người bưng rượu ăn xiên. Đừng nói chứ, không biết là nhờ thực lực Yêu Vương sâu, hay là nhờ những xiên này do chính tay họ làm mà có cảm giác ăn thật ngon miệng!

Tiểu Tứ Tử cầm xiên, vừa ăn vừa bước tới bên Ngũ Gia.

Ngũ Gia lúc này đang quan sát cây hoa, có vẻ vài nụ hoa trong đó sắp nở, ở giữa hoa xoắn thành một xoắn ốc nhỏ, có thể thấy trong cánh hoa trắng đúng là nhụy hoa đen, màu sắc hệt như gấu trúc.

Ngũ Gia nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử ngước mặt nhìn hắn, "Sắp nở rồi đó!"

Ngũ Gia gật đầu.

Tiểu Tứ Tử kéo vạt áo Ngũ Gia, nghiêm túc nói, "Không thể bỏ lỡ đâu! Hoa lúc mới nở là đẹp nhất!"

Ngũ Gia tiếp tục gật đầu.

Tiểu Tứ Tử quay về lại tiếp tục trao đổi ánh mắt với Công Tôn.

Triệu Phổ ở bên cạnh để ý thấy, lại nghe hai cha con nhỏ giọng giao lưu, "Lần này nhất định phải khiến Tiểu Bạch Đường..."

Thời khắc mấu chốt thì Lâm Dạ Hỏa bị cay đến "a!" một tiếng, làm Triệu Phổ không nghe được phần sau.

Ăn cơm xong, lại ngồi hàn huyên một hồi, trời cũng dần tối...

Chăn đệm dưới đất trước đó của nhóm Tiểu Tứ Tử cũng phát huy công dụng, bọn nhỏ ghé thành một vòng quanh ổ rồng, quan sát biến hóa của rồng nhỏ.

Vết nứt trên vỏ trứng đã lớn hơn lúc nãy, lúc này bên ngoài trứng rồng xuất hiện thêm càng nhiều vết nứt, rồng nhỏ cũng ngáp liền mấy cái, chốc chốc lại nhúc nhích, dường như sắp tỉnh giấc...

Yêu Yêu tắt hết nến trong phòng, chỉ mở mỗi cửa sổ trên đỉnh Miêu Miêu lâu ra.

Ánh trăng chiếu xuống, bên trong trứng rồng gần như trở nên trong suốt, hàng lông mi trắng của rồng nhỏ run lên, đuôi cũng bắt đầu vẫy.

Tất cả ngừng thở, mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Lúc này, chợt nghe vỏ trứng vang lên tiếng "rắc rắc", mấy vết nứt lan rộng, cuối cùng nối liền nhau tạo thành một chiếc nắp phía trên trông hệt như một chiếc mũ nhỏ.

Rồi một tiếng "Yêu ngao~" vang lên, tựa như tiếng mèo sữa nhỏ nhà ai đang ngáp.

Từ khe hở trên vỏ trứng, một chiếc mũi nhỏ nhắn vươn ra đầu tiên, tựa như đang ngửi, còn lè ra một chiếc lưỡi phân nhánh nhỏ hồng nhạt.

Yêu Yêu treo trên xà ngang phẩy phẩy cánh, kêu hai tiếng "Yêu Yêu".

Ngay sau đó từ vỏ trứng cũng truyền ra hai tiếng "Yêu yêu" non non mềm mềm, tựa như đang hùa theo.

Chỉ chốc lát sau hai móng nhỏ cũng thò ra ngoài, vịn trên kẽ hở vỏ trứng, sau đó chiếc đầu nhỏ trắng ủi lên... Chú rồng nhỏ đội mũ vỏ trứng đứng lên.

Tất cả thiếu chút phì cười, đứa nhỏ này mới sinh ra đã mang chút hài hước... Toàn bộ khuôn mặt của nó bị vỏ trứng nhỏ che khuất, rồng nhỏ nghễnh cổ hất đầu, mông còn đặt trong trứng, cánh gấp phía sau run lên hai cái rồi dang ra, cả đầu vẫn nấp dưới vỏ trứng mà lắc lư.

Tiểu Tứ Tử đưa tay lấy vỏ trứng nhỏ xuống.

Từ trong đám người phát ra một tiếng "ỏ"... Rồng nhỏ lúc này đã mở mắt, trên khuôn mặt tròn nhỏ là một đôi mắt to tròn, hiện lên sắc tím bạc dưới ánh trăng. Lông mi trắng thật dài, hai mí mắt lớn giống hệt Tiểu Tứ Tử! Trên đầu còn có hai chiếc sừng nho nhỏ, đầu nhọn phớt hồng.

Toàn thân rồng nhỏ được bao phủ bởi lớp vảy bạc trắng, trên thân còn dính ít dịch trứng, đuôi phượng xinh đẹp không khác gì Yêu Yêu.

Lúc này nó đang ngước mặt, tò mò nhìn một vòng người chung quanh.

Đồng thời trên đỉnh đầu lại truyền tới một hồi tiếng kêu yêu yêu.

Rồng nhỏ ngẩng đầu, Yêu Yêu ló đầu xuống ngậm cổ nó, ném vào trong chậu nước Triển Chiêu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

Rồng nhỏ lộn một vòng trong chậu nước, quạt cánh hất đầu lại vẫy đuôi, bắn nước tung tóe khiến mấy đứa bé bên cạnh ướt nhẹp cả người.

Mọi người gật gù, độ nghịch ngợm hẳn không thua gì Yêu Yêu.

Sau khi tắm rửa một phen trong chậu, rồng nhỏ dang cánh bay lên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn. Dưới ánh trăng, một chú rồng trắng nho nhỏ lượn vòng quanh Yêu Yêu trên không trung, khóe miệng cong lên, nhìn ra là dáng miệng trời sinh mang nét cười.

Sau khi bay vài vòng, nó vẫy cánh đáp lên vai Bạch Ngọc Đường, vung vẫy đuôi.

Ngũ Gia xoay mặt nhìn rồng nhỏ trên vai, lúc này tiểu giao nhân cũng đang ngồi trên vai Triển Chiêu bên cạnh.

Hiển nhiên Hải Long Tích bé nhỏ cũng thấy được giao nhân, nó duỗi đầu thân mật cọ Giao Giao.

Tiểu Giao Giao lắc đuôi, duỗi tay xoa đầu bé Hải Long Tích.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net