MH - Chương 113 (24) Bạo phát trong lặng im

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113 (24) Bạo phát trong lặng im

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Thời Vũ biểu hiện ra sự hứng thú sâu đậm với Mạc Tùy Phong, điều này làm cho Lâm Song Mộc có chút lo lắng, hắn không biết là vị thái tử gia này suy nghĩ như thế nào, có chút lo lắng cho Mạc Tùy Phong, dù sao thì hài tử kia cũng không chịu nổi.

Hắn quan sát vài lần, sợ hãi mà phát hiện, hình như Thời Vũ là nghiêm túc!

Hai người như là giao hảo, không đi quá ranh giới, tỷ như lúc mua đồ, Thời Vũ cũng không phải là tay mang bao đồ lớn, cũng không tự chủ trương mà mua đồ cho Mạc Tùy Phong một cách tùy tiện, hai người giống như là bằng hữu bình thường, có tôn trọng, cũng để lại tôn nghiêm cho đối phương.

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người hỏi ý kiến của cậu, để ý từng chút ý nghĩ của cậu nên Mạc Tùy Phong cảm thấy được là Thời Vũ cũng không giống những người khác, mới đầu cảm thấy như là đối phương muốn trêu đùa mình, sau lại cảm thấy, đối phương là thật tâm kết giao với hắn, bao nhiêu năm bị đè nén như vậy, lòng có chút bình tĩnh.

Nhắc tới cũng kỳ quái, bình thường có nhiều người tìm đến hắn để gây sự, nhưng mấy ngày nay cũng không thấy nữa, nghe nói là đắc tội người nào đó nên bị đánh?

"Sách, ta nói tiểu tử nhà ngươi, chính mình không đi đánh người, lại để cho Triết Tuyên tìm cớ đi đánh người, ngươi đây là đang nháo chuyện gì a?" Phồn Dạ nghe Triết Tuyên báo cáo là đem người đánh thành dạng gì, đánh đến rớt răng.

"Ta cũng muốn đi đánh, nhưng sau đó bọn họ lại đem chuyện đó tính lên trên người Tùy Phong, ta không ra tay bọn họ cũng bị đánh, không phải đều giống nhau sao" Thời Vũ nằm sấp bên trong phi thuyền, nếu không phải ngày hôm nay nhóm phụ thân về nhà, thì ngày nghỉ này, y đã có thể mang Mạc Tùy Phong ra ngoài chơi rồi!

"Ngươi xem lại ngươi nha" Phồn Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.

Đệ đệ này của nàng lớn lên giống như hai vị phụ thân đã không nói, tính cách còn thật sự giống như đúc nha, phúc hắc như phụ vương, lại không nói lý lẽ như cha thân, thật sự không biết mạch não của tiểu tử này là cái gì, làm sao có thể vận dụng tốt như vậy đây! Meo! Hả? Ta làm sao lại bắt đầu bán manh?

"Nói đi, thật sự động tâm?" Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn y một cái.

"Không nói với cái người không động tâm, ta nói với cha thân ," Y ngạo khí mà quay đầu

"Tiểu tử chết tiệt, ngươi nên cùng phụ thân nói, hắn sẽ dạy cho ngươi làm sao truy người." Nàng cười mắng

"Làm sao truy? Không phải là nước ấm nấu ếch, ta hỏi cha thân thực đơn, muốn bắt tâm của đối phương trước tiên phải nắm lấy dạ dày của người ta, hơn nữa, Tùy Phong quá gầy." Y cau mày, ôm không thoải mái, hiện tại y đã hiểu rõ tại sao phụ thân y muốn đem cha y uy mập.

"Tùy ngươi vậy." Nàng nhún nhún vai, tra quang võng, "Cũng sắp đến, ngươi đem Tiểu Kim thả ở nhà không sao chứ? Cũng không sợ nó tạo phản?"

"Ta và nó đã nói qua, nó dám tạo phản, ta liền đem lông của nó lột sạch, khiến cho nó trốn mất." Cái phương pháp này thật giống phương pháp của Long Ngọc nha!

"Quá hung tàn ..." Nàng run lên, bất quá nghĩ đến Tiểu Kim bị lột sạch lông liền nhịn cười không được, lúc này quang võng vang lên, "Nhóm phụ thân tới."

Hai người đồng thời hạ phi thuyền, liền thấy có một phi tàu siêu xa hoa đậu neo ở đó, Nhã Diệc lôi kéo Long Ngọc đang lười biếng đi xuống, đằng sau có cả đám người khiêng hành lý, đây chỉ là một phần nhỏ, phần lớn đã được gửi đến nhà, từ gia cụ nguyên liệu nấu ăn đến đồ chơi nhỏ, cái gì cũng có, hai người này xuất môn đi ở đâu chơi cũng vậy, toàn là đi phá của!

"Phụ thân, cha thân!" Hai bé ngoan vấn an.

"Ừm" Long Ngọc miễn cưỡng nói, dựa vào lồng ngực của Nhã Diệc.

"Cha thân? Làm sao vậy?" Thời Vũ là hỏi Long Ngọc làm sao nhưng ánh nhìn lại đầy chỉ trích về phía Nhã Diệc.

"Đừng nói nữa." Long Ngọc khoát khoát tay, "Chuyến này trở về gặp được Hồi Mâu, ta và hắn cả đường cãi nhau, mệt chết đi được."

Phồn Dạ im lặng, mệt mỏi sẽ không không cãi nhau! Thù hận lớn bao nhiêu, để thấy một lần là cãi nhau một hồi!

"Cha thân cực khổ rồi" Thời Vũ có thể rõ ràng ý của Long Ngọc, chủ yếu là Khê Uẩn và Vi Tích mỗi lần thấy Thời Vũ đêu thở dài, nói cái gì mà bị nuôi lệch các kiểu, Hồi Mâu thường thường lại đến làm thuyết khách nói muốn để cho Thời Vũ tới ở bên đó một thời gian, sau đó Long Ngọc thật sự đồng ý, kết quả là Khê Uẩn lại cũng Nhã Diệc đánh nhau một trận, Thời Vũ gần như đem nhà của Khê Uẩn phá hủy!

Thời Vũ cùng Long Ngọc đều giống nhau, quá không yêu thích bọn họ, đối với biểu hiện lôi kéo của Khê Uẩn y không thích, đối với ý đồ giới thiệu nữ quý tộc của Linh giới cho y của Vi Tích, y càng thêm không thích, lúc nàng nói, y liền phản bác, "Trước đây trưởng lão Minh giới bức phụ thân ta như thế nào, giờ ngươi cũng muốn buộc ta như thế?"

Có thể là nàng không nghĩ tới Long Ngọc lại đem sự tình năm đó ở Minh giới nói cho Thời Vũ, làm cho nàng nhất thời bị mất mặt, nàng là thật tâm hảo ý, cảm thấy nữ quý tộc ở Linh giới vô cùng tốt.

"Là ta kết hôn, không phải ngươi, có được hay không, ngươi nói thì không tính." đại khái là Long Ngọc bài xích Linh giới ảnh hưởng tới Thời Vũ, y cũng không thích Linh tộc, cũng không có ý định thú Linh tộc.

Kết quả cuối cùng là, Vi Tích gián tiếp đắc tội Long Ngọc.

"Trước đi phi thuyền về nhà đi, Hồi Mâu đã ngã trong khoang không đứng dậy nổi." Nhã Diệc ôm lấy Long Ngọc cười cười.

"Cho hắn cùng ta đấu! Biết rõ không đấu lại ta, vẫn cùng ta đấu!" Long Ngọc ngạo kiều ngẩng cao đầu.

Mọi người chảy nước miếng, thật là đẹp mắt nha! Làm sao có người ngạo kiều lên có thể đẹp mắt như vậy a?

"Về nhà! Buồn ngủ!" Long Ngọc ra lệnh một tiếng, mọi người lĩnh chỉ, khởi hành về nhà.

Về đến nhà, Long Ngọc ngã nhào vào chiến giường trong nhà thoải mái mà cọ cọ, "Vẫn là ở trong nhà thoải mái."

Nhã Diệc chỉ huy nhi nữ chuyển hành lý xong liền thấy bộ dạng lười biếng của thân ái nhà mình.

"Cảm thấy mệt, lần tới cũng không cần chọn địa phương xa như vậy." Hắn ôn nhu nói, ngồi ở bên giường.

"Ta là cùng Hồi Mâu đấu nhau mệt!" Long Ngọc ngạo kiều nói.

"Đúng, đúng, đúng, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó." Nhã Diệc bật cười, thân ái nha hắn sao cứ đáng yêu như vậy chứ!

"Hừ!" Long Ngọc ngạo kiều hừ một tiếng.

"Nghe Tiểu Dạ nói, Thời Vũ nhìn trúng một tiểu khả ái, đang trong thời gian theo đuổi." Nhã Diệc nhè nhẹ vỗ về vai cậu

Cậu nghiêng đầu nhìn Nhã Diệc, "Có đáng yêu như ta sao?" Đắc ý mà ngẩng đầu lên.

"Ở trong lòng ta, ngươi là đáng yêu nhất, đẹp nhất." Nhã Diệc ôm con thân ái nhà hắn ôn nhu nói.

"Ngoan." Long Ngọc nở nụ cười.

Hai người ở bên trong phòng nói chuyện, đột nhiên, quang điện báo động.

[Chú ý! Chú ý! Đông khu xuất hiện Kiên Giáp thú! Các nhân viên chú ý an toàn! Thư viện trung tâm đã sụp đổ! Nhân viên cứu hộ ngay lập tức sẽ tới! Quân bộ lập tức tới!]

Thông báo lập lại ba lần,

Thời Vũ hướng tới ngoài phòng mà phóng đi.

"Bảo bảo!" Long Ngọc hét lên, "Chuyện gì xảy ra"

"Tùy Phong ở nơi đó làm công!" Y còn muốn xông ra ngoài, bị Long Ngọc lắc thân một cái đến trước mắt y mà chặn lại.

"Tiểu tử dốt nát nhà ngươi! Sao lại không mở trận pháp a!" Long Ngọc kéo tiểu nhi tử, mở trận pháp, đồng thời dặn dò Phồn Dạ, "Tiểu Dạ, gọi tất cả người của quân bộ đến, chống đỡ được bao lâu hay bấy lâu, ta sẽ đến ngay!" Nhìn thấy nàng gật đầu, cậu quay đầu nhìn Nhã Diệc, "Nhã Diệc ngươi có tới không?"

"Ta trước phải tới Minh giới, đem sự tình an bài xong, sau đó liền đến" Nhã Diệc không có gì không yên lòng.

"Ừm" Cậu gật đầu, lôi kéo tiểu nhi tử tiến vào trận pháp

-------

Lúc này, thư viện trung tâm đã rối tung cả lên.

Kiên Giáp thú lớn bằng tòa nhà 10 tầng, đen tuyền, miệng như miệng cá sấu, thân hình như báo, đuôi như thằn lằn, vảy như cá, tùy ý phá hư, vật này là dị thú cổ đại, xuất hiện ở nơi nào nơi đó liền có thiên tai, con vật này đại khái vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ say, cảm thấy nơi này xa lạ nên mới phá hoại, hoặc là có người đem nó triệu hoán, cố ý khích thích sự phẫn nộ của nó, nó ở phía trên phá hoại, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người nó, không có ai biết, một sinh mệnh đang lặng lẽ biến mất.

Thời điểm Kiên Giáp Thú xuất hiện, Mạc Tùy Phong đang một mình chỉnh lý sách cũ ở tầng ba, thời điểm cảnh báo vang lên, đã không còn kịp rồi, trần nhà đột nhiên sụp đổ, cậu bị nhốt ở bên trong, trong nháy mắt lâm vào hắc ám làm cho cậu hoảng loạn, sợ hãi ở trong lòng, cậu bị nhốt tại một khối vuông của trần nhà rơi xuống, chừa lại cho cậu rất ít không gian, có thể cảm giác này rất không thoải mái, lúc đó cậu nghĩ tới người đầu tiên là Thời Vũ, không biết người kia có đến cứu cậu hay không.

Vốn là rất hồi hộp, cậu lại cảm thấy rất muốn ngủ, chẳng biết vì sao, chính mình lại không nhấc lên nổi tinh thần, đây là do thiếu dưỡng khí tạo thành, đầu óc cậu phi thường loạn, trong hoàn cảnh hắc ám như vậy, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Ầm ầm ——! Ầm ầm ——! Ầm ầm ——!

Cậu vẫn nghĩ Thời Vũ, nghĩ tới người kia sẽ đến cứu mình, không nhớ đến người khác cũng không quan trọng, chỉ cần nhớ đến người kia là tốt rồi.

'Chớ ngu, cái người kia làm sao sẽ nhớ tới một tên vô dụng!'

'Ngươi thì tính là thứ gì!'

'Sẽ không có người nhớ tới ngươi, ngươi không nên xuất hiện trên đời này!'

'Phế vật! Phế vật!'

'Đồ vô dụng!'

'Mau chết nhanh đi!'

Rất nhiều âm thanh, âm thanh không quen biết hay âm thanh quen thuộc, tất cả đều phủ định ý nghĩ của cậu, những câu nói ấy cậu nghe từ nhỏ đến lớn, nhịp tim của cậu đập càng nhanh

Không phải như vậy, không phải như vậy! Y sẽ nhớ tới! Y sẽ!

'Không nên gạt mình!'

'Không có ai sẽ nhớ tới ngươi!'

'Không có ai...'

'Không có ai...'

'Không có ai...'

Ba chữ này ở trong đầu không ngừng lặp lại.

Ầm!

Tiếng tim đập đột nhiên đình chỉ, đôi mắt không cam lòng, mở to, một ánh hào quang xuất hiện trong mắt cậu, ánh sáng mà xanh, nhiễm cả trong mắt cậu.

"Câm miệng! Tất cả im miệng cho ta!"

Một tiếng rống kinh thiên động địa, làm cho cả phế tích rung động, ánh sáng màu tím lao ra, biến khắp nơi thành tro tàn, thời điểm ánh sáng kia dừng lại, dĩ nhiên lại hiện ra hình người, đó là mỹ lệ Tu La, mặc dù ống tay áo của cậu bị tổn hại, ống quần bị thiêu cháy một đoạn, thì đó vẫn là một Tu La mỹ lệ, tóc đen ngắn, một dấu ấn hình cây liễu tím trước trán, con mắt màu xanh, đó dường như là xanh biếc của tùng thách, bình tĩnh không lay động, lãnh tĩnh cùng tuyệt nhiên, như là sa vào bi thương nhất, hai tay hơn dài, móng tay sắc nhọn như lưỡi dao, phản phất ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Môi mím chặt, mặt tái nhợt không có chút máu, càng giống như là quỷ sống lại, ánh mắt của cậu đảo qua, khiến cho người ta toàn thân phát lạnh, cuối cùng ánh mắt của hắn dùng lại trên người Kiên Giáp Thú, đánh về phía nó, hai trảo cào loạn, lại không tạo thành bất cứ thương tổn nào trên người nó, trái lại bị nó vứt xuống mấy lần, hắn vẫn như cũ vồ tới, có người tâm phát lạnh, chứng cuồng bạo, Tu La này có bao nhiêu uất ức, mới táo bạo như thế?

Kiên giáp thú bị gọi là kiên giáp thú bởi vì có bộ da cứng, cơ hồ không có khuyết điểm, cho nên rất phiền phức!

Mạc Tùy Phong bị nó dùng đuôi quăng một cái, bị quăng đi rất xa, trong miện có mùi rỉ sắt, cậu phun ra, ánh mắt càng hung ác, lần thứ hai muốn nhào lên thì bị người ta nắm cổ từ phía sau, lúc quay đầu lại muốn mắng thì bị một khuôn mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt mê hoặc, mình bị ném vào một cái ôm ấp áp lúc nào cũng không biết.

"Như thế cái đấu pháp, không muốn sống nữa?" Long Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn, "Thời Vũ, ngươi phải hảo hảo mà quản." Lợi trảo trong tay hắn hiện ra, nhìn vào mắt Mạc Tùy Phong, "Nhìn mà học, bổn hậu dạy ngươi như thế nào giết nó!"

Dứt lời Long Ngọc liền bay ra, như lông chim mà rơi xuống sau lưng Kiên giáp thúc, nó dĩ nhiên một điểm cũng không cảm giác được, cậu đứng trên người nó, lợi trảo vươn tới bên trong gáy, đụng tới lớp vảy mềm, trên môi nở một nụ cười, lợi trảo nhắm vào da nó mà đâm thẳng, nó rống lên, táo bạo loạn vũ, trên mặt Long Ngọc hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, tay nắm lấy khối da mà nhấc lên, dưới chân đạp lên lưng Kiên Giáp thú, nhảy về phía sau.

Chỉ nghe rầm một tiếng, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Kiên giáp thú, tấm da phía sau lưng bị kéo xuống, lộ ra phần thịt bên trong, Long Ngọc cầm da của cự thú trong tay quẳng xuống, mấy di di cữu cữu nhà Johnson ngay lập tức đem phần da kia lọc sạch thịt rồi nhanh chóng để vào trong cái hộp

"Đệt! Cha thân sẽ không tính lăng trì nó chứ?" Thời Vũ đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Kiên giáp thú cho dù có bị lột da cũng không chết, trên người bắt đầu sinh ra một lớp da mới, điểm khó đối phó thứ hai của Kiên giáp thú chính là nó khôi phục rất nhanh, cho dù xương cốt có đứt đoạn thì cũng có thể chữa lành, cho dù đầu có đứt cũng sẽ mọc dài ra, khiến cho người ta rất đầu đau.

Long Ngọc lần thứ hai nhảy lên lưng của nó, vào thời điểm lớp da mới chưa mọc lên, một trảo lại tiếp tục đâm vào lưng nó, khiến nó hét thảm lên, giãy dụa, cánh tay cậu kéo trở về, lôi về phía sau, khiến cho nó ngã xuống, trong tay Long Ngọc là một trái tim, vẫn còn đang đập, tay cậu hơi dùng sức bóp nát trái tim trong tay, sau đó Kiên giáp thú ngã xuống, đây chính là phương pháp duy nhất có thể giết chết nó.

"Lợi hại!" Đôi mắt Mạc Tùy Phong sáng rực lên.

"Nghe nói cha năm đó giết không ít Kiên giáp thú, phụ thân có hơn ngàn kiện áo giáp, chính là dùng từng mảnh từng mảnh da của Kiên giáp thú mà chế thành, hơn nữa chỉ có lớp da thứ nhất của Kiên giáp thú là cứng rắn, phải còn sống mới lấy được." Phồn Dạ xem thường, "Đã lâu không được ăn thịt Kiên giáp thú, rất mỹ vị." Nàng cười.

Lời của nàng khiến cho người ta phát lạnh, Mạc Tùy Phong cùng Thời Vũ lại liếm liếm môi, muốn ăn nha!

Long Ngọc đứng trên người Kiên giáp thú, giơ tay vẫy đi máu dính trên mặt, đã có một bàn tay giúp cậu lau đi vết máu, vì hắn mà ôn nhu lau khô, cậu đảo mắt nhìn đối phương, "Ta có lợi hại không?"

"Ân, lợi hại! Thân ái nhà ta là lợi hại nhất." Nhã Diệc lấy ra khăn mùi soa, giúp cho hắn tỉ mỉ lau khô từng ngón tay một, cũng giống như trong quá khứ.

Mạc Tùy Phong ước ao mà nhìn hai người, cho đến khi nào cũng có một người yêu cậu như thế? Cảm giác tay của mình bị người khác nắm chặt, cậu nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thời Vũ đang cười ôn nhu.

"Về nhà thôi." Ba chữ này, rất phổ thông, rất bình thường, nhưng đôi với hắn lại ấm áp không nói ra được.

Một câu chuyện khác lại bắt đầu, là một cố sự hạnh phúc, vẫn là câu chuyện của một đôi đời đời kiếp kiếp ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net