MH - CHƯƠNG 80 (22): MINH VŨ YÊN NHIÊN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80 (22): Minh Vũ Yên Nhiên

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Yên nhiên nhất tiếu, mị thái bách sinh, sai thượng ẩm huyết, nhân tâm bạc lương.

(Nở nụ cười xinh đẹp, quyến rũ trăm người, trên trâm uống máu, lòng người mỏng lạnh)

[Chớp mắt] của đạo diễn Tác Tài đầu tiên tăng cường thời gian quay của Long Ngọc, nhân vật của Long Ngọc trong kịch bản còn chiếm hơn 1/3 nội dung, lại dùng thiết bị hiện đại nhất mà quay, cũng dùng đến khoảng chừng nửa tháng, dĩ nhiên là còn bởi vì Long Ngọc diễn vô cùng thuận lợi, một lần là qua, không cần phải diễn lại, mà những người khác cũng không có gì để nói được nữa.

Còn có chính là sự việc "ngoài ý muốn" của Vũ Hóa, cũng may là phần của hắn đã quay xong, bộ phim này e là bộ phim cuối cùng trong nhân sinh của hắn.

Khi quay phim hoàn thành, phần cắt nối, hậu kỳ phải mất ít nhất ba tháng mới có thể chiếu phim, cho nên Tác Tài muốn dằn vặt làm sao cũng không liên quan đến Long Ngọc, cậu lại trở về lớp của mình, dĩ nhiên khi chiếu phim cậu sẽ nhận được vé chiếu!

Cậu vô cùng an tâm mà đi học, nhưng mà có người tâm lý lại vô cùng không thoải mái, cảm thấy cậu ngoại trừ lớn lên hảo nhìn thì hoàn toàn không có chỗ tốt nào, làm sao lại có thể may mắn như vậy mà trở thành vai nam chính trong phim của Tác Tài?

Tuyệt Diệt sư thái Vương giáo sư làm sao cũng nghĩ không thông, mỗi lần nhìn thấu Long Ngọc tâm lý liền có một cơn lửa, bởi vì giáo hệ bất đồng mà bà một cơ hội gây phiền phức cũng không có, điều này làm cho tâm lý của bà càng không dễ chịu! Cũng may hai ngày nay có việc làm cho bà vô cùng cao hứng, con gái nhà bà trở về nhà!

Trên hồ sơ của Vương giáo sư viết là độc thân, bất quá xác thực là ly dị, bà có một cô con gái, cùng họ với bà, chỉ có điều thường xuyên ở cùng chồng trước của bà, vừa nhắc tới chồng trước của mình, bà liền cảm thấy tức giận trong lòng! Cùng bà ly hôn chưa được 1 năm, liền kết hôn, đối tượng còn là một nam nhân! Nam nhân so với bà hoàn hảo hơn sao?

Bà vẫn còn mong chờ chồng trước cùng mình phục hôn, nhưng mà đối phương lại đối xử với bà như vậy? Bọn họ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, thời điểm kết hôn cũng là tài tử giai nhân, một đôi trời đất tạo thành, nhưng sau khi bọn họ kết hôn, lại cãi vả không ngừng, mỗi lần đều là chồng bà nhượng bộ bà trước, sau khi con gái sinh ra bọn họ liền hòa hoãn mấy năm, cũng là mấy năm, sau đó liền không ngừng cãi vã, đến cuối cùng, chồng trước cũng không nguyện ý cùng bà ầm ĩ, bà bắt đầu hoài nghi chồng trước ngoại tình, giận hờn nói một câu, ly hôn đi!

Cứ như vậy, bà tưởng chồng trước sẽ giống như trước đó nhượng bộ bà, nhưng mà đối phương lại cùng một tên nam nhân kết hôn rồi! Làm bà có cảm giác bị đánh mặt, cũng vì vậy mà bà bắt đầu chán ghét đồng tính, cũng may là bà còn có con gái.

"Mẹ! Con đã trở về!" Âm thanh hô to gọi nhỏ từ cửa truyền đến, người chưa tới tiếng đã tới trước.

"Nghe thấy rồi." Vương giáo sư có điểm thiếu kiên nhẫn nói, nhưng là lòng tràn đầy vui mừng.

"Mẹ, mẹ có phải là không hoan nghênh con trở về nha?" Vương Yên đứng ở cửa chu mặt hỏi, mặc dù nàng biết Vương giáo sư là điển hình của kiểu mạnh miệng lòng mềm, nhưng mà người ta nghe khẩu khí kia vẫn là cảm thấy không cao hứng, chẳng trách ba không chịu được bà a! Đổi thành ai khác sợ là cũng không chịu được!

"Nói gì mà ngốc vậy!" Vương giáo sư cũng thật sự sợ nói cái gì mà nữ nhi không thích nghe, người liền không về nhà nữa, "Còn không mau tiến vào, mẹ nấu ăn đây, hầm canh lại nữa là tốt rồi."

"Thơm quá, cá chua ngọt!" Vương Yên thích ăn nhất là cá chua ngọt, nàng cảm thấy được chỉ có Vương giáo sư làm là ăn ngon nhất, bên ngoài nấu không đủ vị!

(Tác giả nói chen vào: Là đủ vị! Nửa bình dấm chua, một bát đường, có thể không đủ vị! Ai có thể ăn như thế nha!)

"Rửa tay ăn cơm đi." Vương giáo sư đem canh bưng lên, múc cho nàng một bát, "Đừng chỉ ăn cá, uống thêm ngụm canh đi."

"Úc." Cái miệng nhỏ của Vương Yên nhấp một hớp canh rồi lại tiếp tục ăn cá, ba con cá nàng đã ăn nửa con.

"Con lúc này trở về ở bao lâu?" Vương giáo sư vừa đưa cho nàng một đĩa rau vừa hỏi.

"Có khả năng là không đi." Nàng đem xương cá nhổ ra, "Phù Phong thị phát triển so với bên ngoài tốt hơn."

"Hắn ở bên kia không ý kiến?" Vương giáo sư nói hắn chính là chỉ chồng trước của bà.

"Cha ta cùng Triệu thúc rất hảo, hơn nữa có cô cô ở bên này, có chuyện gì cô cô cũng có thể giúp đỡ." Nàng vừa nói vừa ăn cá cũng không cân nhắc mình nói cái gì.

"Hắn, rất, hảo sao?" Tay đưa đĩa rau của Vương giáo sư dừng lại, âm thanh có điểm không dám tin tưởng.

"Ân, Triệu thúc lại rất chăm sóc người, lần trước ba bị bệnh, Triệu thúc chạy trước chạy sau chăm sóc, rất săn sóc." Vương Yên nói rồi liếc mắt nhìn Vương giáo sư một cái, "Mẹ, tính khí này của ngươi cần sửa đổi một chút đi, ba đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi, mẹ cũng đừng chịu đựng, tìm một người rồi tái hôn đi, con cũng đã tốt nghiệp đại học, mẹ không cần lo lắng cho con đâu, ba bọn họ ta đều có thể tiếp thu, ngươi chính là tìm phụ nữ, ta cũng không ý kiến a."

"Đừng nói mò!" Vương giáo sư nghe con gái mình nói bà có tìm phụ nữ nàng cũng tiếp thu được, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, trong dạ dày bắt đầu cảm thấy buồn nôn, bà biết đây là bà phát bệnh, lấy thuốc ra uống một bình thuốc, nghiêm túc nói với con gái, "Việc này về sau hẳn nói, nếu như mẹ có muốn tái hôn cũng sẽ tìm người bình thường."

Vương Yên bĩu môi, cúi đầu ăn cá không nói lời nào, đồng tính chi gian thì làm sao liền không bình thường? Đã là niên đại gì rồi, cổ hủ! Thật bảo thủ! Chả trách ba thà rằng tìm một nam nhân cũng không cần ngươi a!

"Công tác thế nào rồi?" Vương giáo sư dò hỏi.

"Ân, ta trở về chính là vì chuyện công tác." Vương Yên thở dài, "Tại Ninh Hải thị phát triển không tốt a."

"Sao mà mắt con lại cao vậy chứ?" Vương giáo sư không thể hiểu nổi nàng, thời điểm đi học đã ra vài tác phẩm liền coi mình là danh sư.

"Nói thế nào đi nữa không phải quá chứ thời điểm con đi học á! Cũng có chút danh tiếng!" Nàng bất mãn nói, "Nên không cần phải làm từ tần dưới cùng bò lên a!" Nàng cảm thấy mình chính là cái loại nhân tài mà người người muốn giành giựt kia.

"Từ tầng chót làm lên mới có lợi." Vương giáo sư giảng giải cho nàng, nhưng mà nàng chỉ là cúi đầu ăn cơm không tiếp lời, Vương giáo sư biết là nàng nửa cái chữ cũng không nghe lọt tai, thôi, con cháu tự có con cháu phúc.

Lúc Vương Yên lên đại học thì học thiết kế châu báu, thời điểm năm ba liền tham gia thi đấu, liền được giải ba, từ đó trở về sau nàng liềm cảm thấy nàng cùng người khác không giống nhau, ngày thứ hai trở lại Phù Phong thị, nàng liền bắt đầu cầm CV đi khắp nơi, đem bản thảo thiết kế của mình đi tới các đại công ty châu báu đã nhận được lời mời,

Công ty châu báu Hoa Nhan.

Vương Yên cầm CV, cùng bản thảo thiết kế đi đến hoa nhan đến nhận lời mời làm nhà thiết kế, tiếp đón nàng chính là chủ quản, chủ quản nhìn bản thiết kế của nàng nửa ngày mới hỏi.

"Ngươi muốn dùng vật liệu gì để làm?"

"Cái này ta định dùng ngọc thạch." Nàng mới vừa nói xong, đối phương liền đem bản thảo buông xuống.

"Ngươi trở về đi." Đối phương không chút nghĩ ngợi làm cho nàng đi về.

Nàng sững sờ, "Ta thiết kế không được sao?"

"Chỉ từ bản thiết kế nhìn thì rất tốt." Chủ quản nói, "Mà thời điểm, ngươi nói muốn dùng ngọc thạch, có hay không cân nhắc qua tính khả thi? Làm sao hạ đao? ngọc thạch ra sao? Bao lâu thì hoàn thành? Thành phẩm nhiều hay ít?"

"Ta chỉ là nhà thiết kế." Vương Yên cường điệu, nàng sao lại quan tâm cái đó, làm sao điêu khắc không phải là chuyện của thợ điêu khắc sao?

"Hảo, coi như ngươi chỉ là nhà thiết kế, như vậy ngươi làm sao bảo đảm tác phẩm này của ngươi sẽ thành công?" Chủ quản bình tĩnh nhìn nàng.

"Người xem ta thiết kế liền biết nhất định có thể thành công!" Nàng phi thường tự tin.

"Tự tin quá mức chính là tự đại." Chủ quản mặt không hề cảm xúc nói, làm cho nàng đỏ mặt, sau đó chủ quản lấy ra một quyển tạp chí, lật tới một trang, dưa cho nàng xem, "Ngươi cảm thấy ngươi có thể vượt qua này sao?"

Nàng cúi đầu nhìn lại, trong tạp chí là một chế phẩm* kiện ngọc, giản lược, xa hoa, đại khí, thanh tú, ra sao đều có, từ vật trang trí lớn đến từng kiện nhỏ, mỗi một phân đều là phi thường tinh mỹ.

*sản phẩm chế tạo

"Đây là...?" Vương Yên nhìn kiện ngọc này ngây ngẩn cả người, nàng có thể cảm giác được, kiện ngọc này phi thường có linh tính.

"Trong nghề có một câu nói, có khả năng ngươi chưa từng nghe nói." Chủ quản có lòng tốt hiếm thấy, nói cho nàng biết, "Ninh họa thạch, bất họa ngọc*."

*Thà vẽ đá, không vẽ ngọc

"Vì sao?" Nàng không hiểu.

"Ngươi cảm thấy ngươi hơn được Khuynh Ngọc thiếu chủ?" Chủ quản trào phúng hỏi.

Người trong nghề đều biết, nếu như là tại phương diện bảo thạch còn có thể kiếm ra một ít thành tựu, thế nhưng nếu nói về ngọc thạch, có thể nói là có bao nhiêu bại thì có bấy nhiêu, không ai so được với thiết kế của Long Ngọc, hơn nữa, bọn họ thiết kế là phải vẽ trên bản kế hoạch, Long Ngọc thiết kế là tại trong đầu, một khối ngọc thạch muốn làm thành hình dáng gì, muốn là cái hoa văn gì, cái nào cần chỉnh cái nào để nguyên, tất cả đều ở trong đầu của cậu, công nghệ trên tay so với lão thợ điêu khắc còn lợi hại hơn, hơn nữa Khuynh Ngọc thu nạp rất nhiều thợ chạm khắc ngọc xuất sắc, những lão nghệ nhân này hầu như không cần làm cái gì gọi là thiết kế, cấp một cái chủ đề liền có thể nghĩ ra mười mấy loại bộ dáng, tỷ như hồi trước ra "Phúc" hệ liệt, Long Ngọc có lúc tâm huyết dâng trào, nói chủ đề hoặc nói chữ, không bao lâu, hàng mẫu liền làm xong, hắn kiểm định rồi cho ra thành phẩm.

Khuynh Ngọc cơ hồ chiếm đoạt toàn bộ ngọc thạch trong nghề, chiếm tám mươi chín phần trăm, phần nhỏ còn lại là cửa hàng trang sức nhỏ hoặc là ngân hàng.

"Như vậy, nếu ta đi Khuynh Ngọc nhận lời mời sẽ có cơ hội được trúng tuyển đi?" Vương Yên hỏi.

"Ngươi có thể thử xem, mà khả năng không quá lớn." Chủ quản cũng không nói cái gì cho phải, cũng không đả kích nàng, chỉ là ăn ngay nói thật, "Cho tới bây giờ, ta hoàn toàn không nghe nói Khuynh Ngọc tuyển nhà thiết kế ngọc."

"Thiết kế của Khuynh Ngọc tốt, thế nhưng quá mức thiếu hụt, sẽ theo không kịp thị trường, không bằng các ngươi tới bổ sung cho thương trường a?" Vương Yên mỉm cười nói, có lòng tốt mà dẫn đường cho đối phương, có thể nàng tựa hồ quên mất, nàng chỉ là một nha đầu, mà chủ quản này lăn lộn ít nhất mười năm, thị trường làm sao phát triển, hắn lại không thể so cái tiểu nha đầu này biết đến hơn sao?

"Tiểu nha đầu, ngày hôm nay cho ngươi một bài học." Chủ quản cười nói, "Ngươi phải biết vật dùng hiếm lại đắt, hơn nữa bản thân thành phẩm ngọc thạch cũng rất cao, nếu như không làm thiết kế, sẽ phí đi một khối ngọc tốt, cũng không phải nhà ai cũng giống như Khuynh Ngọc, chiếm mấy ngọn núi ngọc, cũng không có nhiều người có tài nghệ như thiếu chủ nhà người ta."

Ngọc, vật này có linh tính, rất nhiều người không dám đi học chạm khắc ngọc, sợ làm hỏng linh tính, càng sợ hỏng danh tiếng, lâu dần người học chạm khắc ngọc liền trở nên thiếu hụt, mà Khuynh Ngọc là chính mình đào tạo rất nhiều nhà chạm khắc ngọc, nên mới có thể vững vàng phát triển đến bây giờ, đương nhiên, đãi ngộ của Khuynh Ngọc cũng rất cao nha, muốn ăn chén cơm này thì phải xuất ra bản lĩnh thật sự!

Vương Yên ly khai Hoa Nhan, ngồi ở tiệm cà phê tự hỏi bước kế tiếp, tay chống lên hai bên mặt, vô ý thức duỗi ra, sờ sờ trâm cố định trên tóc, nhẹ nhàng xoay chuyển xuống, tựa hồ làm như vậy có thể mang đến cho nàng vận may.

Cái trâm kia là nửa trong suốt, giống như cát được mài, đầu trâm tròn, thân trâm nhỏ nhắn, không có đồ án, không có hoa văn, thoạt nhìn như là thủy tinh hoặc là pha lê, cái trâm này dài hơn một phần ba so với trâm thường, đeo vào trên đầu một cô gái như nàng lộ ra hai đầu*, thoạt nhìn có chút lạ, bất quá, nếu là có người tỉ mỉ, sẽ phát hiện, cái trâm này...

Là trâm của nam.

*theo chỗ này có thể hiểu là bình thường cài trâm thì chỉ lộ ra một bên thôi, ở đây cây trâm dài quá nên khi đeo lên búi đầu thì nó lộ ra bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net