☆, 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 12

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Nhã Diệc cùng Long Ngọc cũng không biết lúc này lại có người đang tính toán mình, lúc này bọn họ đã đứng ở bên cạnh Vong Xuyên của Minh giới.

Bỉ ngạn hoa nghìn năm một lần lúc này nở ra tươi đẹp, một tảng lửa đỏ lớn giống như muốn thiêu đốt bầu trời của toàn bộ Minh giới.

Hai người trở về chỉ là hơi nghỉ ngơi, cũng không tính ngốc thời gian quá lâu, tự nhiên cũng không cần để cho bất luận kẻ nào biết.

Hai người cũng không có ngồi vào trong đình đã lâu ngày thường không ngồi, mà là Nhã Diệc nắm tay Long Ngọc, ẩn đi thân hình, chậm rãi ở trong hoa đi dạo.

Hoa nở nghìn năm, hoa rơi nghìn năm.

Nghìn năm lại nghìn năm, bọn họ đã không biết bao nhiêu nghìn năm cùng đi qua, dắt tay cùng một chỗ cũng không tách nhau ra nữa.

"Ngày trôi qua thật nhanh, con trai đều lớn như vậy." Long Ngọc nhìn sông ngòi im lặng để cho cậu bị thương đau khổ cuối cùng đều là hồi ức tốt đẹp, nhẹ giọng cảm thán.

Nhã Diệc cong lên nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Ngày qua đến mau nữa, chúng ta cũng không có thay đổi, thân ái em vẫn là dung mạo như cũ, Minh hậu nhà ta, người nào sáu giới này có thể so sánh."

Long Ngọc nhoẻn miệng cười, xoa bóp gò má Nhã Diệc, cười nói: "Sao có thể như vậy chứ, Minh vương nhà chúng ta vẫn là xinh đẹp như vậy."

Nhã Diệc: "..."

Nào có hình dung người như vậy chứ.

Long Ngọc thấy anh không nói gì, cười khẽ nghiêng đầu nhìn hoa bỉ ngạn đang nở rộ tươi đẹp, một chút ký ức tràn vào trong óc, ký ức khắc cốt ghi tâm này, cho dù chết mà sống lại, hồn bay phách lạc, hồn phách lại tập hợp cũng không cách nào nhớ lại thứ gì.

'Chân thích hay không? Đây là ta dùng hoa bỉ ngạn vì em nhuộm hỉ phục.'

'Chân không có thay đổi, một chút cũng không có thay đổi, vẫn là xinh đẹp như vậy.'

'Ta không nạp phi, ta chỉ muốn em.'

'Nguyễn Ngu Chân, ngươi sẽ già, ngươi sẽ chết, ngươi không xứng với Minh vương!'

'Chân em đã trở về, vi phu vì em nhuộm hỉ phục, tự tay vì em nhuộm, em không muốn lại bỏ lại ta, có được hay không?'

'Cùng ta về nhà, chúng ta thành thân.'

'Cùng ta về nhà...'

Chúng ta về nhà...

Về nhà...

Nhà...

Long Ngọc chậm rãi thở ra một hơi thở, nhà sao? Ừm, cùng người kia cùng một chỗ, vô luận là ở nơi nào, nơi đó chính là nhà, loại cảm giác này, còn khá tốt, cứ như vậy qua đi!

"Nhã Diệc, trời sáng mau quá, trở về đi." Trong thanh âm nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng, đau buồn này tựa như bụi bặm ban đêm, một trận gió là có thể đem chúng nó đều mang đi, cái gì cũng sẽ không lưu lại, cái gì cũng không cần lưu lại...

"Ừm, trở về đi." Nhã Diệc cảm thấy, lại cũng không nói gì, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười, trở tay tay nắm chặt tay Long Ngọc, mang theo cậu biến mất ở trong Minh giới.

Hoa bỉ ngạn ở trong gió đêm nhẹ nhàng lắc lư, giống như mỗi một một nghìn năm xinh đẹp như vậy, thời gian phảng phất dừng lại ở chỗ này.

Phượng Giác cùng Y hôm qua cũng không có gặp được nhiều chuyện như vậy, bởi vì hai người này ở trên đảo nghỉ ngơi một buổi tối, lúc trở lại phi thuyền, ngoài ý muốn nhìn đến Nhã Diệc cùng Long Ngọc cư nhiên ở trên phi thuyền uống trà.

"Hai người các ngươi không đi truỵ lạc dính ngấy, cư nhiên trở về sớm như vậy!" Y bước đi đến đối diện hai người, lôi kéo Phượng Giác cùng nhau ngồi xuống, tò mò nhìn hai người, thật là khó khó có được a, thật khó có được.

"Chúng ta cam tâm tình nguyện." Long Ngọc liếc mắt nhìn Y, làm một người đàn ông, như thế nào có thể sao hóng hớt như vậy được sao?

"Nhất định là xảy ra chuyện gì, hì hì, sẽ không phải là Nhã Diệc chơi lửa quá mức, chọc ngươi tức giận đi." Y tuyệt không tức giận, sờ cằm, một bộ dáng dấp chưa thỏa mãn, đồ chơi thú vị trên đảo tình yêu kia thật nhiều, ngày hôm qua thế nhưng chơi không ít, y còn mua một ít thứ khác mang về đó. Nghĩ đến dáng dấp khóc lóc nhỏ bé ở trên người thân ái nhà mình khi bị mình bắt nạt, Y đã cảm thấy trong lỗ mũi có cái đồ vật gì nóng một chút chảy ra ở bên ngoài.

Phượng Giác vừa nhìn biểu tình kia của y thì biết đang suy nghĩ gì, hôm qua quả thực là... Bên tai lặng lẽ phiếm hồng, ở dưới bàn giận dữ cho y một cước, quả thực là mắc cỡ chết người!

Nhã Diệc cùng Long Ngọc thế nhưng là người so với người từng trải qua nhiều a, tương tác qua lại của phu phu hai người này, bọn họ nhìn không rõ mới là bị mù.

"Có thứ tốt gì, trong chốc lát đem cho ta xem." Hôm qua chỗ nào có thể chơi bời gì, bực bội đến muốn đều tức chết rồi! Chẳng qua nếu Y bắt chẹt được, chia sẻ một ít cũng không có gì.

Y cười híp mắt gật đầu, nếu không phải lớn lên xinh đẹp, nụ cười này thật sự là muốn bao nhiêu thô tục có bấy nhiêu thô tục!

Phượng Giác cùng Long Ngọc đối với hai cái lưu manh này không lời chống đỡ, đồng thời ném liếc xéo về phía hai người, lại đều bị xem là ném mị nhãn.

Nhã Diệc cười nhạt, xoay mặt nhìn về phía phương hướng của đảo tình yêu, chỗ rách nát này, a.

Ở sau khi phi thuyền cất cánh hơn mười giây, trên đảo tình yêu đột nhiên truyền đến vô số tiếng nổ sập liên tiếp, liên miên không dứt, người trên phi thuyền kinh ngạc đi tới trước cửa sổ nhìn xuống một chút, chỉ thấy đảo tình yêu trước đó còn xa hoa lộng lẫy, lúc này sớm đã thành khói đặc đen màu xám tro bao trùm, thấy không rõ tình huống trên đảo lắm, nhưng cũng biết nhất định một cái như thế, đảo này coi như là bị hủy.

"Đảo tình yêu bởi vì núi lửa bùng nổ đã chìm nghỉm, may mà không có nhân viên tử vong, xin nghe báo cáo kỹ càng tỉ mỉ."

Một tiếng tích, TV bị tắt, Phụ Úc Thịnh nhìn Ale ở trước mặt hắn khóc hoàn toàn không có hình tượng, khóe miệng co rút, hắn là không nghĩ tới Minh vương cư nhiên nhanh như vậy thì đem toàn bộ đảo nhấn chìm.

"Đảo của ta, hu hu... Đảo của ta... Toàn bộ tài sản cua ta... Hu hu..." Cô nàng khóc thở không được, trái tim đau gần chết.

Phụ Úc Thịnh không nói gì, để cho người ta an bài chỗ nghỉ cho cô nàng, đợi đến thành thị kế tiếp thì đem cô nàng kéo xuống đi, thuận tiện cho cô nàng một khoản bồi thường, người phụ nữ này là thành sự chưa tới bại sự có thừa, nếu là còn náo loạn nữa dứt khoát để cho cô nàng vĩnh viễn biến mất là được rồi!

Đầu này giải quyết Ale loli giả kia, thấy Nguyễn Thanh Uyển đứng ở bên lan can, ngắm phong cảnh, lập tức đeo mặt nạ lên đi tới, "Nguyễn tiểu thư."

"Phụ Quận vương." Cô nàng cười ngọt ngào, tóc xoăn trời sanh, hợp với váy lụa mỏng đăng ten, thoạt nhìn rất là ngọt ngào.

"Nguyễn tiểu thư, có thể nể mặt, cùng uống một trà sớm." Hắn lễ phép cười, vươn tay.

"Được." Cô nàng cũng không ngại ngùng, đem tay đến trên tay hắn.

Hai người cùng nhau tiến về phía quán trà, người trong quán trà không nhiều lắm, lác đác thì mấy người, mà bốn người ngồi ở bàn tận cùng bên trong bên cửa sổ kia rất là chói mắt, cho dù chọn đến chỗ vắng lặng như thế, nhưng vẫn là có thể để cho người ta liếc mắt chú ý tới, giống như cùng tồn tại của mặt trời không ai có thể không chú ý, ánh mắt của cô nàng tự nhiên bị hấp dẫn, rất là tò mò chớp chớp mắt nhìn.

Tại sao có thể có người xinh đẹp như thế, yêu nghiệt như thế, hấp dẫn người như thế...

Phụ Úc Thịnh nhìn ánh mắt sáng lòe lòe của cô nàng, trên môi câu ra cười gian, quả nhiên sẽ như vậy.

Phụ Úc Thịnh thấy Nguyễn Thanh Uyển động tâm, lập tức giả vờ mỉm cười thân sĩ nói: "Nguyễn tiểu thư, tầm nhìn các ngươi không tệ, chúng ta đi bên kia cùng dùng trà sớm như thế nào?"

Nguyễn Thanh Uyển đang lo không có cơ hội tiếp cận Long Ngọc, lập tức mỉm cười gật đầu, rụt rè đi theo phía sau Phụ Úc Thịnh, chân thành đi tới bên cửa sổ, tìm một cái vị trí theo sát mấy người.

Chỉ là hai người cũng không có trực tiếp ngồi xuống, Phụ Úc Thịnh dẫn Nguyễn Thanh Uyển đi trước đến một bàn Long Ngọc bọn họ kia chào hỏi, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể buông tha.

"Thế bá, thẩm tử, sớm a."

Long Ngọc vẫn luôn đều rất chán ghét hắn, cả người cho người ta cảm giác đều khó chịu, bởi vậy lần này vẫn xa cách như cũ.

Nhã Diệc lại hướng về phía hắn nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."

Phụ Úc Thịnh mỗi lần đều là lạnh nhạt như vậy, ngược lại cũng rất quen thuộc, tuyệt không lúng túng cười nói: "Vị này chính là bạn bè của tiểu chất, đích tiểu thư của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Thanh Uyển."

Hắn nói vừa xong, quả nhiên thấy Nhã Diệc ngẩng đầu nhìn lại, kỳ quái là, thậm chí ngay cả Long Ngọc đều để trà trong tay xuống, chẳng qua hắn cũng không có nghĩ quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy kế hoạch mình rất thành công, chí ít hấp dẫn lực chú ý của Nhã Diệc!

"Nhà họ Nguyễn?" Long Ngọc xoa bóp ấn đường, làm như nghĩ tới điều gì, "Nhà họ Nguyễn Hành Thủy?" Phụ Úc Thịnh cười nhạt xuống, muốn sửa đúng, nói là nhà họ Nguyễn trong Bích Nhân, Nguyễn Thanh Uyển lên tiếng.

"Không phải, chỗ nào với cao lên hành thủy." Cô nàng nhu hòa cười, "Nguyên quán nhà ta là Tố Phủ."

"Tố Phủ nha, một môn ba hậu của nhà Nguyễn, thì ra chính là nhà ngươi nha." Long Ngọc tí xíu cũng không kinh hãi.

"Một môn ba hậu?" Phượng Giác sửng sốt một chút, "Tiểu Chân Nhi cậu không nói sai chứ? Nhà Nguyễn Tố Phủ ra hai hậu năm Thượng thư bảy tướng mười một Thị Lang, vô số tham tướng thị vệ, cậu nhớ lộn đi?"

"Không có, trong đó một vị tướng quân là sau khi truy phong tước hậu, không tin ngươi lật tư liệu lịch sử đi." Long Ngọc xem thường, đó cũng không phải hắn lật tư liệu lịch sử lục lọi ra tới, mà là Nguyễn Ngu Chân biết, vô luận là nhà Nguyễn Hành Thủy, hay là nhà Nguyễn Tố Phủ, đều là gia tướng gia thần của Nguyễn Vương phủ Bích Nhân, chi nhánh cũng không tính, chỉ là người hầu được ban cho họ chủ, cùng họ bất đồng tông*.

*tổ tiên

Cậu có chút hiểu rõ Phụ Úc Thịnh có chủ ý gì, chỉ sợ rằng, đây coi là đánh hụt đĩa trống rồi!

"Đúng vậy, ngài thật bác học." Cô nàng không biết tên Long Ngọc, cũng không có thể, lại càng không nguyện ý gọi hắn thẩm tử, chỉ dùng ngài tới tôn xưng, thanh âm êm dịu ngọt ngào, có chút ít hương vị của con gái.

Long Ngọc nhàn nhạt cong môi lên, đối với loại quen thuộc này cậu từ trước đến nay là một chút đều không yêu thích, "Ngài không phải là dạy không, nhớ kỹ đem học phí giao tới, không cần quá nhiều ba nghìn vàng liền có thể, ý tứ một ít, ta cũng không thiếu tiền."

Đang nói xuống, mấy người xung quanh, ngoại trừ Nhã Diệc vẻ mặt bình tĩnh ra, những người khác đều biểu tình đa dạng.

Khóe miệng Phụ Úc Thịnh co quắp, trong mắt là khó có thể tin giấu đều không giấu được, ba nghìn vàng còn ít! Biết ngươi không thiếu tiền, nhưng này rõ ràng đang bẫy người có được hay không.

Nguyễn Thanh Uyển còn lại là trợn mắt hốc mồm vô cùng kinh ngạc, nghĩ người xinh đẹp như vậy, mở miệng lại muốn tiền như vậy!

Phượng Giác cùng Y còn lại là không nhịn được ý cười, thực sự là quá tuyệt, một câu nói, đổi ba nghìn vàng!

Có lời a!

Nhã Diệc bình tĩnh ôm bà xã nhà mình, trong mắt màu xanh biếc lại là tràn đầy đắc ý, nhìn, thân ái nhà anh biết kiếm tiền nhất.

"Thẩm tử..." Phụ Úc Thịnh mới muốn hoà giải, đáng tiếc hắn vừa mở miệng thì nói sai.

Ngón tay Long Ngọc ở trên bàn gõ một cái, vươn hai ngón tay, "Cho ngươi hai con đường, Ngọc thiếu hoặc thiếu chủ, ngươi chọn một, lại gọi bản thiếu chủ như vậy, chặt ngươi đút Diễm nhà ta!" Ý tứ của cậu hoàn toàn là nhịn ngươi rất lâu rồi, ngươi không sai biệt lắm được rồi, thiếu chủ không phát uy, khi dễ ta mèo bệnh sao!

"Quen thuộc như vậy rồi, hà tất lưu ý các loại việc nhỏ này." Hắn không có ý tứ thỏa hiệp.

"Quen thuộc cũng là cùng Nhã Diệc quen thuộc, ngươi tính thứ gì." Long Ngọc cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng chuyển, hình như mặt trên có thứ gì, "Ngươi có phải hay không cảm thấy ta lâu như vậy không giết người, sẽ không giết?"

Phụ Úc Thịnh không có nói tiếp, hắn chỉ cảm thấy gáy lạnh thấu xương, giống như là có một thanh dao vô hình gác ở gáy hắn, khẽ động khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười xuống, "Ngọc thiếu nói đùa." Cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Long Ngọc hình như không có thoạt nhìn vô dụng như vậy, một nước cờ này của vị kia coi như là đi nhầm!

"Hừ." Long Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Bắt chuyện đều bắt rồi, ngươi còn muốn đứng ở trước mặt bản thiếu chủ đến khi nào, muốn phạt đứng mình tìm một chỗ không người đứng đi, đừng ở chỗ này chướng mắt."

Lời nói không chút nào nể tình này, da mặt Phụ Úc Thịnh dày nữa, lúc này cũng có chút gánh không được.

Sắc mặt tái xanh nhìn thoáng qua Nhã Diệc, lại phát hiện anh căn bản là nhìn liền cũng không có nhìn mình, cầu cứu con đường này đi không thông, cũng không có thể vẫn luôn ở chỗ này bị người chế giễu, bởi vậy mạnh mẽ cười nói: "Xin lỗi, quấy rối các ngươi dùng bữa, chúng ta trước tiên cáo từ."

Nói chuyện xoay mặt lôi kéo Nguyễn Thanh Uyển tựa như bên này đi đến, tư thế kia thoạt nhìn là muốn rời khỏi, không nghĩ tới không có đi mấy bước, cư nhiên thân thể rẽ, một lần nữa ngồi về vị trí lúc ban đầu hai người chọn.

Long Ngọc xuy cười một tiếng, thật đúng là chưa từ bỏ ý định!

"Tớ ăn xong, trở về ngủ bù, ca có muốn hay không cùng nhau?" Long Ngọc cười mắt cong như trăng, thật đẹp nha, lại để cho Y trực tiếp ngứa răng, lại lừa gạt bà xã y! Ghé mắt liếc mắt trừng Nhã Diệc, quản bà xã ngươi mau lên!

"Là rất mệt." Phượng Giác nói là nói như vậy, lại không dám trực tiếp đáp ứng với lời của Long Ngọc, bằng không thì tên Y kia không biết muốn làm sao lăn qua lăn lại cậu ta nữa ni!

"Ta làm bạn cùng thân ái đi ngủ một chút đi." Nhã Diệc rất là tự nhiên lôi kéo Long Ngọc đứng dậy, không dấu vết tiếp thu bọc nhỏ Y đưa tới, nghe nói là "Đồ chơi" mới mẻ thu hoạch trên đảo tình yêu!

"Cũng tốt." Long Ngọc không sao cả, cậu liền biết sẽ như vậy, trong chốc lát trở về phòng ngã đầu thì ngủ!

Hai người nhìn cũng không nhìn hai người bàn kề cận, trực tiếp rời đi, đến là ánh mắt của Nguyễn Thanh Uyển theo một đường, để cho Phụ Úc Thịnh càng xem càng cảm thấy có ý tứ, xem ra bước cờ này đi đúng rồi!

Cô nàng nhìn hai người rời khỏi, mỹ nhân xinh đẹp mỹ nhân làm sao cứ như vậy đi!

Cũng không có tâm tình gì uống trà, tìm cái cớ liền đi, Phụ Úc Thịnh cười cười rất cáu kỉnh, không thoải mái ban nãy tốt hơn vài phần, hừ cười nhỏ nhấp một ngụm trà rời khỏi.

Để cho hai người Phượng Giác vẫn luôn chủ ý hai người, liếc mắt nhìn, có vấn đề nha! Cũng không phải là vấn đề nhỏ đâu!

Long Ngọc trở về nhà thì đem mình ngã vào trên giường, chết sống cũng không chịu ngồi dậy, ôm gối ôm dự định cùng Chu công hạ một bàn cờ thật tốt!

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 11←


→Chương sau: Chương 13→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net