☆, 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 14

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


-----------đường phân cách hồi tưởng---------------

"Đùng!" Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn ở trong phủ Nghiễm Thân vương, thế tử nhỏ mười một tuổi bị lão Thân vương đánh lệch đầu, trên mặt trắng sáng là dấu bàn tay xanh đỏ đan xen, khóe môi chảy xuống mấy giọt máu tươi, có thể thấy được một tát này của lão Thân vương có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Là ai để cho ngươi hạ của lệnh! Là ai!" Lão Thân vương giận dữ chất vấn.

"Không ai." Tay Nguyễn Ngu Chân đưa ống tay áo xóa đi máu ở khóe môi, bình tĩnh trả lời, trong mắt tí xíu gợn sóng cũng không có, nhìn thẳng lão Thân vương, "Tất cả đều là chủ ý của ta."

"Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!" Lão Thân vương phẫn hận giơ gậy lên hung hăng quất vào trên người của Nguyễn Ngu Chân, "Ðó là trên trăm mạng người! Cũng bởi vì một câu nói của ngươi! Mất ráo! Mất! Mất! Bọn họ cũng là có người nhà! Ngươi có nghĩ tới hay không!"

"Ta dĩ nhiên là nghĩ tới, cho dù gia gia ngài bị nhốt ở bên trong, ta giống như vẫn là sẽ ra lệnh." Cậu không né, không kêu đau, vẫn như cũ bình tĩnh nói.

"Ngươi súc sinh! Nhà Nguyễn ta không có tử tôn như ngươi vậy! Hôm nay ta liền đánh chết ngươi trừ hại!" Gậy của lão Thân vương lần thứ hai hung hăng đánh xuống, lúc này lại không có đụng tới người, mà là gậy trong tay bị người đoạt xuống phía dưới.

"Gia gia, ngươi làm cái gì vậy nha!" Nguyễn Tuấn Thành đoạt được gậy thì vứt xuống ngoài cửa sổ đi, "Chân Nhi còn nhỏ, làm sao có thể đánh như vậy chứ!"

"Gia gia cho dù ngài là trưởng bối, trong luật Đại Lương hiện đại quy định, không thể ngược đãi đánh trẻ em dưới mười lăm tuổi, ngài này nhưng phạm vào luật Đại Lương!" Nguyễn Phong Tiêu không hổ là Hình bộ Thị lang trẻ tuổi nhất Đại Lương, luật Đại Lương đọc làu làu.

"Cha, ngài làm sao đánh Chân Nhi như vậy? Đây chính là cháu nội trai ruột của ngài, không phải là con mèo con chó bên ngoài!" Nguyễn Vương gia che chở con trai nhỏ, hắn tức giận cũng không nhẹ, bản thân cho tới bây giờ đều không nỡ mắng, luyến tiếc đánh con trai nhỏ, bị ông cụ bắt nạt như vậy, hắn chỗ nào có thể không đếm xỉa!

"Các ngươi hỏi hắn!" Lão Thân vương bị toàn gia này giận mặt đỏ bừng, hung tợn trừng mắt Nguyễn Ngu Chân.

"Gia gia." Nguyễn Ngu Chân nhắm mắt lại chậm rãi nói, "Ngài cũng biết, làng Gia Hoành phát sinh dịch bệnh, ngắn ngủi một tháng đã chết hơn bảy mươi người, nếu như không khống chế, dịch bệnh sẽ lan tràn đến toàn bộ Bích Nhân, đến lúc đó chết không phải là hơn trăm người mà là mấy nghìn người, trong vòng một tháng này các y sư đã hết lực, đáng tiếc vô luận là dược, hay là châm cứu chưa từng có bất kỳ biện pháp chống lại dịch bệnh, duy nhất biện pháp diệt tận gốc, chỉ có..." Cậu dừng lại, môi run rẩy nói ra hai chữ, "Đồ thôn*."

*Đồ thôn 屠村 giết cả làng

"Cho dù tàn sát làng, cũng không phải là ngươi định đoạt! Ngươi bây giờ coi là chuyện gì xảy ra? Tiền trảm hậu tấu?" Lão Thân vương tức giận nhất chính là một cái đứa nhỏ mới mười một tuổi như thế, ánh mắt lúc hạ lệnh để cho người ta tàn sát làng đều không nháy mắt một cái, tí xíu áy náy cũng không có!

"Chuyện này, chỉ có thể ta làm!" Nguyễn Ngu Chân mở mắt, ánh mắt lạnh buốt nhìn lão Thân vương, "Bởi vì ta trẻ người non dạ! Bởi vì ta kiêu căng không hiểu nhân tình! Phụ vương phải nhân đức nhân ái để cho bách tính kính yêu! Đại ca phải dũng mãnh thiện chiến kiên cường bất khuất*! Nhị ca phải công chính liêm minh chí công vô tư! Loại chuyện này bọn họ cũng không thể làm! Gia gia ngươi đến là có thể, thế nhưng ngươi đâu? A!" Cậu cười lạnh một tiếng, "Ngay cả vợ đều có thể giết bằng thuốc độc, đến già yêu quý đặt danh thanh, ngươi rất sợ người khác mắng ngươi một tiếng lão hồ đồ, ngươi không dám! Không vì tử tôn của ngươi nghĩ, ngươi chỉ nghĩ bản thân ngươi! Như vậy, ta không làm ai tới làm? Nhìn Bích Nhân trở thành thành hoang sao? Ta, làm, không, được!"

*kiên cường bất khuất 铮铮铁骨 tranh tranh thiết cốt; ý chỉ người có cốt khí, nhân tài xuất

"Ngươi!" Lão Thân vương một ngụm máu ngăn ở trong cổ họng, nhìn ngữ khí lúc nói chuyện của tiểu tôn tử, không khỏi nhớ tới vợ cả chết đi của mình, bén nhọn giống nhau, hung hăng giống nhau, để cho hắn không cách nào phản bác giống nhau, coi như vong thê đến đây đòi nợ, một cổ âm hàn từ trong bụng xông ra, hoảng loạn không nói ra được. "Nguyễn An! Nguyễn An!" Lão Thân vương kêu thân tín.

"Vương gia ngài gọi ta." Nguyễn An bước nhanh vào nhà, lão giả lục tuần bước đi như bay.

"Lấy bút mực! Ta muốn phế súc sinh kia!" Lão Thân vương vừa nói ra, sắc mặt Nguyễn Vương gia lập tức thay đổi.

"Dạ, tiểu nhân cái này... Ách!" Nguyễn An nói còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm* đâm qua ngực, Nguyễn Tuấn Thành tay cầm chuôi kiếm mặt không thay đổi rút trường kiếm ra, một tay Nguyễn Phong Tiêu che ở trên hai mắt Nguyễn Ngu Chân, để cho cậu gì cũng không phát hiện, tay kia đem người ôm vào trong ngực điểm nhẹ huyệt ngủ để cho người ta ngủ sâu.

* trường kiếm 长剑

"Các ngươi!" Lão Thân vương giật mình nhìn hai người tôn nhi.

"Không ai có thể thương tổn Chân Nhi." Ống tay áo Nguyễn Tuấn Thành lau đi máu trên thân kiếm, tra vào vỏ.

"Gia gia, ngài, người đã già nên dưỡng lão thật tốt đi, chớ để ý quá nhiều chuyện." Nguyễn Phong Tiêu lạnh nói, hắn thuở nhỏ thì không thích lão Thân vương, càng không thích thái độ của ông đối với phụ vương cùng người trong nhà mình, bây giờ lại muốn đả thương hại Chân Nhi, càng làm cho hắn không thích!

"Hạc Trạm? Ngươi..." Lão Thân vương kêu tự của Nguyễn Vương gia.

"Tự của ta là mẫu phi đặt, cha vẫn là không nên gọi thì tốt hơn, ta sẽ nhớ tới dáng vẻ lúc chết thảm của mẫu phi." Nguyễn Vương gia lạnh lùng nói để cho tâm trạng lão Thân vương bất an, "Phong Tiêu đưa Chân Nhi trở về phòng nghỉ ngơi."

"Dạ." Nguyễn Phong Tiêu ôm ấu đệ rời khỏi.

"Tuấn Thành, lão Thân vương bị đâm bị thương phải tĩnh dưỡng, Nguyễn An hộ chủ mà chết, người hầu cận trong viện bị bị thích khách chém giết, người hầu hộ chủ không tốt, như nhau trượng sát." Một phen nói của Nguyễn Vương gia không thể nghi ngờ là đem lão Thân vương giam lỏng ở trong viện.

"Con trai hiểu rõ." Nguyễn Tuấn Thành gật đầu, lui ra ngoài, không bao lâu trong viện truyền đến kêu rên ngắn ngủi.

Lão Thân vương nhìn trưởng tử đưa lưng về phía mình, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cảm giác xa lạ như thế, "Ngươi làm sao có thể như vậy đối với ta? Ta là cha ruột ngươi!"

"Ngươi năm đó lúc độc chết mẫu phi ta, có thể có nghĩ tới, kia là vợ cả của ngươi, là mẫu thân của ta?" Nguyễn Vương gia cũng không quay đầu lại hỏi vặn lại.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh, hồi lâu sau, Nguyễn Vương gia lên tiếng.

"Chân Nhi không đi làm, ta cũng sẽ làm, chỉ là bị hắn giành trước một bước, ta biết đứa bé kia sợ chúng ta không có cách nào khác cùng hoàng đế bàn giao, mà hắn tuổi nhỏ, hoàng đế nhiều nhất khiển trách hai câu, trong triều ngoài triều đều biết đó là biện pháp duy nhất, chỉ có điều là bọn họ muốn mượn việc này đem Nghiễm Thân vương phủ kéo xuống ngựa, Chân Nhi tuổi nhỏ, lại nhìn thông thấu, cho nên chỉ có thể hắn làm, nhưng ngươi biết không? Ta không nguyện ý nhất chính là để cho hắn đi nhiễm không sạch sẽ này, hắn chỉ cần thật vui vẻ qua mỗi một ngày thì tốt."

"Cần gì chứ? Ngươi không chỉ một đứa con trai hắn." Lão Thân vương thở dài.

"Bởi vì ta là một cha, nhi tử nào ta đều luyến tiếc, ta không phải là ngươi, đem thê nhi của mình làm quân cờ, loại chuyện không có lương tâm này, ta không cách nào làm!" Dứt lời, Nguyễn Vương gia không nguyện ý dừng lại nhiều hơn nữa một bước, phất tay áo đi.

Lão Thân vương sững sờ ở tại chỗ, tự lẩm bẩm, "Các ngươi biết cái gì, ta làm như vậy còn không phải là vì..." Nói kẹt ở trong cổ họng nói không nên lời, hắn rốt cuộc là vì người nào? Hắn năm đó vì cái gì phải làm như vậy? Hắn chính mình cũng không biết!

Một đêm không có mộng.

"Nhị ca, chuyện gì xảy ra?" Nguyễn Ngu Chân nằm ở trên giường mở mắt, hỏi dò Nguyễn Phong Tiêu ngồi ở bên giường.

"Không có việc gì, chẳng qua là thích khách, Chân Nhi cũng không có chuyện gì, chuyện gì cũng sẽ không có." Tay Nguyễn Phong Tiêu phủ ở trên trán ấu đệ an ủi.

"Nhị ca, huynh không oán đệ sao?" Cậu nghiêng đầu nhìn hắn.

"Oán đệ cái gì? Oán đệ quả quyết? Hay là oán đệ không có đem chúng ta sa vào tình cảnh lưỡng nan?" Hắn cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trán ấu đệ, "Tất cả mọi người biết, đó là biện pháp duy nhất, trừ lần đó ra không có lựa chọn nào khác."

"Nhị ca."

"Ừm?"

Nguyễn Ngu Chân nhắm mắt lại, nhịn xuống nước mắt cuồn cuộn trong mắt, "Cảm ơn."

"Ngoan ngoãn, ngủ tiếp một chút."

"Được."

Trong phòng lần thứ hai rơi vào im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Quả nhiên, hoàng đế chỉ là khiển trách vài câu không đến nơi đến chốn, việc này thì không giải quyết được gì, trong lòng hoàng đế cũng rõ ràng, việc này người nào làm đều không thích hợp, may mà Nguyễn Ngu Chân ra tay, có thể thấy được người đường đệ này mắt tinh, chỉ là làm một chút công phu mặt ngoài, âm thầm thưởng không ít thứ cho Nghiễm Thân vương gia, coi như là trấn an.

Năm thứ hai lão Thân vương ốm chết, Nguyễn Vương gia có ý định để cho Nguyễn Ngu Chân thừa kế tước vị.

Bên trong triều vì thế lại là một phen khắc khẩu, bốn nhi tử Nguyễn Vương gia, làm sao vòng cũng có thể không tới phiên trên người Nguyễn Ngu Chân ở cuối, nhưng ai có thể tưởng, Đại thế tử Nguyễn Tuấn Thành bởi vì phong đại tướng quân, nói là bận rộn quân vụ không dễ làm Vương, Nhị thế tử Nguyễn Phong Tiêu nhậm chức Hình Bộ, say mê luật pháp, không có ý định thừa kế, về phần tam thế tử Nguyễn Phi Dương, tam thế tử này chỉ là tôn xưng bên ngoài, trên thực tế hắn là một ngoại sinh tử ngay cả tổ phổ* đều lên không được, chớ nói chi là thừa kế làm Vương, tính tới tính lui, chỉ còn lại Nguyễn Ngu Chân, đừng xem người tuổi còn nhỏ, lại là đích tử đích thực, nếu như không có ngoài ý muốn, như vậy tiếp nhận chức vị Nghiễm Thân vương của vương phủ chính là cái thế tử nhỏ nhất này.

*祖谱: gia phả tổ tiên

Nhưng mà, nhìn như không có khả năng phát sinh ngoài ý muốn, thì thực sự xảy ra, cuối cùng trở thành Vương gia là Đại thế tử, mà Nguyễn Ngu Chân giống như biến mất vậy, phảng phất Nghiễm Thân vương phủ chưa từng có qua một vị thế tử nhỏ như thế.

Nguyễn Vương gia cho đến chết cũng không có nhắm mắt lại, Nghiễm Thân vương phủ có y quan trủng* của thế tử nhỏ, người ngoài không biết chuyện gì xảy ra, một đoạn thời gian rất dài, tên Nguyễn Ngu Chân này thành cấm kỵ của Nghiễm Thân vương phủ, vừa nhắc tới tên này, vô luận Nguyễn Thân vương, hai vị thế tử, hay là thế tử phi, cũng sẽ rất đau đớn.

*衣冠冢 mộ chôn quần áo và di vật

Lúc Đại thế tử phi gả vào vương phủ Nguyễn Ngu Chân mới ba tuổi, nàng thực sự là đem cậu xem con trai vậy mà nuôi lớn, đau cậu so với đau con trai mình còn nhiều hơn.

Nhị thế tử phi gả đúng lúc cậu tám tuổi, Nhị thế tử phi là ấu nữ trong nhà, đem cậu làm đệ đệ cưng chiều, cùng Nhị thế tử cãi nhau đều tìm cậu tới phân xử, cùng cậu rất không xa lạ.

Nguyễn Ngu Chân được người nhà thương yêu cưng chiều, đối với cậu đột nhiên rời đi, trong cái nhà này không có người nào là có thể tiếp nhận, kia vốn không nên phát sinh chuyện, lại thực sự xảy ra.

Tất cả đều là bởi vì người kia dựng lên, Âm Nhã Diệc!

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 13←


→Chương sau: Chương 15→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net