☆, 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 19

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Chuyện Hoa gia trêu chọc Minh hậu rất nhanh thì truyền khắp các đại gia tộc, để tránh dẫn lửa lên người, các đại gia tộc đều đúng lúc rút tay, nhưng, vẫn là muộn, linh nguyên các nơi chảy trở về, quặng mỏ giảm sản lượng, trực tiếp ảnh hưởng thu nhập của các đại gia tộc, đây coi như là cảnh cáo của Minh hậu.

Các tộc trưởng của đại gia tộc, gia chủ chạy thẳng tới Ngọa Long Thành năm đó, thành phố Hướng Tê bây giờ, nghe nói, Phong Hành Danh ở chỗ này có trạm, nếu là vận khí tốt có lẽ có thể cầu được Minh hậu khai ân, chẳng qua, tính khả năng không quá lớn, lại cũng phải thử một lần.

Phụ Úc Thịnh ở sau nghe được hành vi ngớ ngẩn của Hoa gia, không chút do dự bỏ quên, tí xíu cũng không đau lòng hình như Hoa gia này ngay từ đầu chính là miếng bỏ đi.

Dưới so sánh này Nam Vũ coi như có chút lương tâm, đưa cho Hoa Phong Nghĩa một linh khí gia cố hồn phách, hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy, Hoa Phong Nghĩa kiêu căng thì kiêu căng, cũng không ngốc, rất nhanh liền rời đi Phong Hành Hào, không còn có xuất hiện, tự nhiên cũng không có hai mặt hai lòng với Phụ Úc Thịnh, thế nhưng thật không có, hay là trong lén lút ra tay, vậy thì không làm người biết.

Lúc này Phong Hành Hào sắp sửa đến thành phố Hướng Tê.

Thành phố Hướng Tê.

Long Ngọc cùng Nhã Diệc đều vẫn như cũ thích gọi nó là Ngọa Long Thành.

Thì tên mà nói, Hướng Tê thì không so ngang ngược được bằng Ngọa Long, cái chỗ này có quá khứ rất không được vui sướng của Long Ngọc, lại cũng không thể phai mờ tất cả quá khứ lúc đó được, một ít cực khổ kia, ở trưởng thành qua đi đều là một loại tài nguyên của sinh mệnh.

Long Ngọc đối với nơi này, có một loại tình cảm kỳ quái, căm hận, nhưng lại ở nửa đêm lúc tỉnh mộng luôn là về tới đây, thuộc về thiếu chủ Ngọc trang cậu, chỗ lúc ban đầu.

Thành phố Hướng Tê bởi vì ra một vị Minh hậu mà nổi tiếng thiên hạ, nhưng danh tiếng cũng thay đổi không được phát triển của thành phố, Hướng Tê bây giờ đã chia làm thành cũ mới, thành mới là nhà cao tầng san sát, toàn bộ công nghệ cao tiết tấu mau, mà thành cũ treo góc tiểu lâu, thủy tạ lầu gác, đá xanh trải đường, cầu nhỏ nước chảy, để cho người ta có một loại cảm giác xuyên qua thời không.

Trong thành cũ mọi người noi theo sinh hoạt bề ngoài cũ tập quán cũ nghìn vạn năm trước, sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại nơi này cũng có, chỉ là rất xảo diệu dung hợp đến trong bề ngoài cũ, để cho người ta cảm giác nơi này rất thư thích. Trong thành mới nhịp điệu sinh hoạt khẩn trương, để cho mọi người có càng nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật mệt mỏi không chịu nổi, nghĩ muốn thoát đi cuộc sống như thế, nhưng lại không bỏ xuống được hưởng thụ vật chất.

Cư dân cũ của trong thành phố nói, thành cũ này gọi Ngọa Long, thành mới này gọi Hướng Tê, hoàn toàn là hai tòa thành.

Cửa vào phòng nghỉ ngơi Phong Hành Hào.

"Đều đến Ngọa Long, không đi xuống đi một chút?" Cưu Bàn cười mắt nhìn Phượng Giác bốc hơi mấy ngày liền trước mặt, bất mãn trợn mắt liếc mắt nhìn Y, ngươi nhìn ngươi! Bắt nạt con trai ta thành dạng gì!

Y quay đầu sờ mũi giả vờ không nhìn thấy.

"Đi là nhất định phải đi, con đây không phải là đang đợi Long Ngọc đấy sao." Phượng Giác nhấp một hớp trà đậm nâng cao tinh thần.

Cưu Bàn tầm mắt rủ xuống, "Cậu ta đại khái là sẽ không đi." Đột nhiên có chút phiền lòng, Cưu Bàn lấy ra bao thuốc lá dẹt vuông, lấy ra một điếu thuốc dài nhỏ, loại điếu thuốc này không có đầu lọc, là chính hắn phối sợi thuốc lá, cuốn, lúc phiền lòng sẽ đốt một điếu.

Hắn ở trên bao thuốc lá dập đầu dập đầu điếu thuốc, còn không có bỏ vào trong miệng đâu, điếu thuốc bị một tay đưa qua tới cướp đi, xoẹt một tiếng, đánh lửa châm.

Môi mỏng đỏ hít một hơi thuốc, thở phào, một ngụm khói mù phun ra, "Ừm, mùi vị không tệ, bỏ thêm trần bì*." Long Ngọc nói ngậm điếu thuốc lại là một ngụm.

* trần bì 陈皮 vỏ quýt để lâu năm

"Lại cướp điếu thuốc của ta." Cưu Bàn nhàn nhạt nói câu, phiền muộn trong lòng tức khắc biến mất, thu bao thuốc lá lại, "Bạn đời nhà ngươi đâu?" Hắn cũng không tin Nhã Diệc có thể yên tâm để cho Long Ngọc một người đi ra.

"Phía sau." Long Ngọc ngậm điếu thuốc nói.

"Chậc! Đừng ngậm." Cưu Bàn nhìn cậu ngậm điếu thuốc, làm sao đều cảm thấy giống như cái gì kia.

"Ồ." Khó có được cậu không tranh luận, tay trái mang tàn thuốc bắn bắn ra theo điếu thuốc.

Cưu Bàn đến bây giờ đều không có thói quen dáng vẻ hút thuốc của Long Ngọc, không phải là không đẹp mắt mắt, mà là... Nói như thế nào đây, so sánh, lúc Long Ngọc im lặng đọc sách, giống như quý công tử đại hộ nhân gia, lúc uống rượu nửa híp mắt, giống như lãng tử quen lăn lộn màn phong nguyệt, mà cảm giác cậu mang theo điếu thuốc hút thuốc ngậm điếu thuốc như thế, làm sao đều giống như là thiếu gia mafia, cùng cảm giác cậu trong ngày thường cho người ta kém chút xa! Thấy thế nào làm sao cũng không thoải mái!

Nếu là tên Âm Nhã Diệc kia còn không sai biệt lắm, đại ca mafia phúc hắc nham hiểm, nói ra sẽ có người tin, nhưng Long Ngọc như vậy, thật sự là không thể tin tưởng!

"Vị Ma quân nhà ngươi kia đâu?" Long Ngọc bóp điếu thuốc, ngồi vào bên người Phượng Giác chen chúc đẩy Y ra, đổi ly trà cho Phượng Giác, hỏi Cưu Bàn.

"Em ấy không thích Ngọa Long, nói là linh khí thủy mộc quá thịnh, làm cho em ấy không thoải mái, ở trong phòng bế quan rồi." Đồng dạng là ma, Cưu Bàn thì không có việc gì, nhưng Xích Diễm thì không được, ước chừng chính là bởi vì nguyên do thuộc tính của Cưu Bàn là thủy, thuộc tính của Xích Diễm là hỏa.

"Vậy ngươi đi sao?" Long Ngọc cười hỏi, không để ý tới mắt đao mà Y bắn tới.

"Không được, ta đối với nơi kia không quen, không muốn đi như vậy, hơn nữa, Hồi Mâu bọn họ cũng sẽ lên phi thuyền, làm sao cũng sẽ phải gặp." Cưu Bàn và Hồi Mâu có chút tình xưa, biết hắn ta là vì sự tình gì tới, bởi vì về điểm tình xưa này hắn làm sao cũng phải chặn Hồi Mâu, đừng làm cho hắn ta ngốc nghếch đi chiêm chiếp, hướng họng súng lên đụng phải Long Ngọc.

"Hắn ta không trêu chọc ta, ta thì không động vào hắn ta, đây là điểm mấu chốt của ta." Long Ngọc ôn hoà nói, cậu nói là ranh giới cuối cùng thì tuyệt đối là điểm mấu chốt, chí ít cậu ở trước mặt Cưu Bàn chưa từng thất lời.

"Ta hiểu." Cưu Bàn gật đầu, hắn chỉ sẽ nhắc nhở, mà không phải là bởi vì về điểm tình xưa này móc chính mình đi vào, dù sao nói đến quen thuộc, Long Ngọc có tầng quan hệ với Phượng Giác này, chính hắn thiên vị Long Ngọc thật nhiều.

"Này, Nhã Diệc nhà ngươi tới, còn không tránh ra!" Y mắt thấy Nhã Diệc đi tới, thở hổn hển trừng mắt Long Ngọc "chiếm lấy" vợ yêu nhà y.

"Thì không!" Long Ngọc tính trẻ con ôm lấy hai vai Phượng Giác, còn ở trên mặt cậu ta hôn một cái, "Tức chết ngươi!"

Ánh mắt Y đã bắt đầu bốc lửa, người này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối! Là cố ý!

Nhã Diệc đi tới, vừa lúc nhìn thấy Long Ngọc hôn Phượng Giác, trên mặt không đổi sắc, chẳng qua màu sắc lại sâu không ít.

Đi tới bên người Long Ngọc, đưa tay ôm người vào trong lòng, ở bên tai cậu, ôn nhu kêu: "Thân ái."

Trong lòng Long Ngọc động một trận, hình như tức giận.

Hành động vừa mới nãy là vì chọc giận Y, chẳng qua rất rõ ràng cũng đạp đến mìn của Nhã Diệc.

Long Ngọc cũng không bướng bỉnh, lập tức trở tay ôm lấy thắt lưng Nhã Diệc làm nũng.

"Làm sao chậm như vậy, em chờ anh thật lâu."

Rõ ràng mới chậm không đến một phút đồng hồ, lại còn nói chờ thật lâu! Y ở bên cạnh mắt trợn trắng, đây là làm nũng? Rõ ràng là khởi binh hỏi tội đi.

Phượng Giác buồn cười vỗ y một cái, hai người này không phải là vẫn luôn đều như vậy.

Nhã Diệc biết Long Ngọc đang nói sang chuyện khác, tuy rằng không thích cậu hôn người khác chẳng qua đối phương là Phượng Giác, anh cũng sẽ không thật sự cùng Long Ngọc ầm ĩ không vui.

Chỉ ở bên tai người khẽ cắn một cái, nói: "Lần sau không được viện cớ dẫn lẽ này nữa!"

Long Ngọc cười cười, quay đầu cứu giúp lỗ tai của mình đi ra, ngọt ngào lên tiếng trả lời, "Ừm."

Nhã Diệc tâm tình tốt hơn vài phần, vô cùng thân thiết hôn lỗ tai cậu một cái, đồng thời ngửi thấy một tia mùi khác biệt, tỉ mỉ ở trên cổ cậu ngửi một cái, tức khắc trừng mắt lên, trừng hướng về phía Cưu Bàn, "Ngươi lại cho thân ái nhà ta hút thuốc!"

Cưu Bàn mắt trợn trắng, "Nơi nào là ta cho, rõ ràng là cậu ta cướp!"

"Nói bậy! Thân ái nhà ta ngoan ngoãn như vậy sao lại cướp thuốc hút chứ!" Rõ ràng không tin.

"Cậu ta ngoan ngoãn? Nếu là cậu ta ngoan ngoãn có thể theo ngươi!" Cưu Bàn càng thêm khẳng định Nhã Diệc người này tuyệt đối là một tên thích hợp lăn lộn mafia! Quá không nói lý!

Long Ngọc rũ mắt ngoan ngoãn uống trà, cái gì cũng không nói, một bộ dáng vẻ, ta không sai, ta rất ngoan.

Nhã Diệc ôm Long Ngọc, vẻ mặt nghiêm túc cắn chữ rõ ràng nói: "Thân ái nhà ta dĩ nhiên là ngoan ngoãn nhất."

Trên đầu Cưu Bàn vô số đường hắc tuyến, con mẹ nó, cưng chiều vợ cũng không thể mở mắt nói nói dối đi!

Phượng Giác kéo Cưu Bàn muốn đi đánh nhau, Nhã Diệc cũng thực sự là, có thể chọc giận hắn.

"Đừng kéo cha, ngày hôm nay phải để cho tên đui mù này, răng rơi đầy đất!" Cưu Bàn hùng hổ, Phượng Giác cạn lời đỡ trán.

Long Ngọc cười tủm tỉm xem kịch, không một chút nào kính già hắt nước lạnh, "Là ngươi phải răng rơi đầy đất đi."

Phượng Giác tuy rằng cảm thấy lời này không nghe êm tai, chẳng qua vẫn là hướng về phía Cưu Bàn gật đầu, nếu là thật sự đánh nhau, răng rơi đầy đất tuyệt đối không phải là Nhã Diệc.

Cưu Bàn cạn lời ngưng nghẹn, mài răng nhìn Nhã Diệc ôm Long Ngọc xuống phi thuyền.

Phi thuyền cập bến chỗ giao của thành cũ mới.

Loại thành thị nửa bên trời thành mới thành cũ này cũng sẽ có một chỗ ranh giới, loại địa phương này đa số vàng thau lẫn lộn, tam giáo cửu lưu hạng người gì đều có, nói ngắn gọn chính là một chữ, loạn!

"Đi Hướng Tê hay là Ngọa Long?" Long Ngọc hỏi xong cảm thấy có chút làm điều thừa.

"Đi thôi." Nhã Diệc cũng không trả lời, lôi kéo Long Ngọc hướng phương hướng Ngọa Long đi đến.

Giao giới của thành cũ mới vĩnh viễn đều là khu vực màu xám, nó không thuộc về bất kỳ hai bên một bên, đồng dạng cũng là chỗ tỷ lệ phát sinh tội phạm cao, tường màu xám tro, nóc nhà màu xám tro, lộ ra có chút rách nát tiêu điều, nam nữ mặc quần áo hở hang dựa vào cánh cửa mà đứng, trên mặt đều tô vẽ trang điểm đậm rực rỡ, thấy có người nhìn qua, mị nhãn không cần tiền ném qua tới, côn đồ dáng vẻ lưu manh ngậm cây tăm mắt lạnh nhìn người lui tới, thường thường phát ra một tiếng hừ lạnh, nơi này hiển nhiên là địa phương tối tăm nhất trong thành.

Nhìn Long Ngọc bọn họ này một con dê béo đi qua làm sao có thể không ngứa tay, vừa có tiền lại đẹp mắt, tự nhiên sẽ để cho những du côn này động tâm lệch ra, nếu là đi thành mới hoàn hảo, nếu là chạy Ngọa Long đã có thể khó mà nói.

"Chúng ta bên Hướng Tê kia hẹn người, chuyện xong xuôi, lên Ngọa Long tìm các ngươi đi." Phượng Giác liếc nhìn thời gian cảm thấy thời gian hẹn không sai biệt lắm nhanh đến.

"Đi." Long Ngọc liếc nhìn bản đồ quang điện, "Chúng ta ở Vọng Giang lâu, tớ để cho chưởng quỹ lưu lại một gian phòng cho cậu." Phong Hành Hào lần này phải ở Hướng Tê dừng lại ba ngày.

"Tốt, gặp lại sau." Phượng Giác và Y vẫy tay tạm biệt Long Ngọc Nhã Diệc.

"Mình cũng đi thôi, qua cầu ngang phía trước chính là Ngọa Long." Long Ngọc vô cùng thân thiết kéo cánh tay Nhã Diệc.

Nhã Diệc cười gật đầu, đối với cái chỗ này anh tuy rằng không so được Long Ngọc, nhưng cũng tính là rất quen thuộc, năm đó cùng Long Ngọc đã từng ở chỗ này một đoạn thời gian không ngằn.

"Nơi này không làm sao thay đổi, ngoại trừ có chút loạn." Nhã Diệc nhìn đám người một mảnh lộn xộn này, đối với ánh mắt những người này nhìn Long Ngọc vô cùng bất mãn.

Long Ngọc nhướng mày cười, "Cho dù chỗ tốt cũng có một mặt loạn, Minh vương đại nhân không cần cảm thấy thất bại."

"Thất bại?" Nhã Diệc cười khẽ, "Thiên hạ này thì tính toán bị diệt, ta cũng không cảm thấy có quan hệ gì với ta chứ."

"Không chịu trách nhiệm như thế được không?" Long Ngọc kéo tay anh cười, thật đúng là, cái gì đều để trong lòng.

"Đối với em phụ trách thì tốt rồi, những người khác có quan hệ gì với ta đâu."

"Minh vương như vậy nhưng phải vì bụng người ta phụ trách!" Long Ngọc cười hì hì sờ bụng, thật là có chút đói đó.

"Lại có?" Trái tim hư hỏng của Nhã Diệc vặn vẹo ý tứ của người ta.

"Có anh một đầu quỷ bự á!" Long Ngọc trừng anh, "Em đói!"

"Ồ, thì ra là đói." Nhã Diệc cười xít lại gần, "Không quan hệ cho dù có thì ta cũng nuôi nỗi, sẽ không không nhìn nhận."

Long Ngọc nhìn chằm chằm anh nửa ngày, môi mím, phun ra hai chữ, "Vô lại!"

Nhã Diệc mặt mày rạng rỡ, cho dù có, ném cho ba người kia nuôi cũng là dư dả.

*ba người là con của Long Ngọc và Âm Nhã Diệc bao gồm con trai lớn Âm Tư Thần, con gái thứ Phồn Dạ Johnson (Âm Tịnh Ti), con trai nhỏ Âm Thần Vũ

Bằng không thì, muốn bọn nó có ích lợi gì.

Nếu để cho người biết, tuyệt đối đầu đầy hắc tuyến, ba người sát thần kia, cư nhiên bị lão cha nhà chúng ghét bỏ như vậy.

Đương nhiên, không có thì tốt nhất, anh cũng không hy vọng thân ái lại bị khổ, hơn nữa đứa nhỏ lúc nhỏ luôn là sẽ cùng anh tranh giành tình cảm, chuyện này để cho Nhã Diệc vô cùng mất hứng!

Nếu không phải là Long Ngọc nhìn, đều sớm bóp chết hết.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay tấn giang bắt nạt ta..... Hoàn toàn tìm không được chỗ lên đất liền, QAQ

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net