☆, 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 21

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Sinh vật Long Ngọc ghét nhất là đóa sen trắng mảnh mai, vô luận là thật hay là giả, đều chán ghét, nhưng cậu còn hết lần này tới lần khác luôn luôn gặp phải đóa sen trắng, để cho cậu rất là đau đầu.

Trước đây, Hạ Mạc Phàm nói đùa rằng, là bởi vì Long Ngọc không thành đóa sen trắng được cho nên mới chán ghét.

Nhưng mà, cũng chỉ có Long Ngọc chính mình biết gặp qua đóa hoa tinh khiết nhất trên đời này, lại nhìn đóa sen trắng thật thật giả giả thế gian này, làm sao đều cảm thấy dối trá.

Đóa hoa kia nở ra ở tầng dưới chót nhất Nại Hà, hắn đã từng đi vào Nại Hà may mắn gặp qua một lần, hoa kia giống như hoa mai, chỉ có năm cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều lớn chừng bằng bàn tay, không có nhụy hoa, không phải là màu trắng, là màu đen thui, lại để cho người ta cảm thấy trên đời này không có đóa hoa nào so với nó càng sạch sẽ, nghe nói đóa hoa này gọi là Yên Diệt*, bởi vì người gặp qua nó không có kiếp sau, chỉ sẽ hôi phi yên diệt**, song, Long Ngọc là cái ngoài ý muốn.

*Yên Diệt 湮灭 nghĩa là chôn vùi; mai một

** hôi phi yên diệt 灰飞烟灭 tan thành mây khói

Từ sau khi gặp qua Yên Diệt, dáng vẻ đóa hoa kia thì khắc ở trong hồn phách cậu, ai nói đóa hoa tinh thuần thì nhất định phải là màu trắng? Cái loại màu sắc dối trá lại yếu đuối này nói lên tinh thuần như thế nào?

Tựa như sau khi cậu thấy qua hình dáng của Nhã Diệc, thế gian này lại cái gọi là tuyệt sắc đều không vào được mắt cậu, càng quan trọng là, cậu là trước tiên thích người này, mới thích dung nhan của anh, thích bá đạo của anh, thích vô lại của anh, người này ở trước mặt Long Ngọc vô luận làm cái gì, cậu đều sẽ không phản cảm, phàm là đổi người, cậu cũng không có kiên trì như vậy, cho dù đối phương là sinh vật nhỏ yếu vô tội đáng thương đáng yêu, chẳng qua loại sinh vật này chỉ cần không phải xù xù, phần lớn là một cái chủng loại, Long Ngọc ghét nhất chủng loại kia, đóa sen trắng.

Cho nên lúc Mã Lai Tam mang một thiếu niên mặc đồ đen, nhỏ gầy, tái nhợt xuất hiện ở Vọng Giang lâu, vùng xung quanh lông mày Long Ngọc hung hăng nhíu lại, ngón tay không kiên nhẫn gõ bàn trà.

"Con trai ngươi?"

"Sao có thể nha!" Mã Lai Tam vội vàng lắc đầu, bày khuôn mặt tươi cười, "Đây không phải là Cửu công tử rất lâu không trở về sao, tiểu nhân chọn kỹ lựa khéo ra Đinh Nhược tới hầu hạ công tử."

Ý tứ hai chữ "hầu hạ" này cũng lớn đi.

Giữa chân mày Long Ngọc lại là căng thẳng, thì tính năm đó bản thiếu chủ hoa danh bên ngoài, ngươi nha không biết bản thiếu chủ rất nhiều năm trước thì hoàn lương sao! Len lén liếc mắt nhìn Nhã Diệc, quả nhiên tên kia mặt không biểu tình, nhìn cùng người không có sao giống nhau, chính là! Móng vuốt ở trên đùi cậu càng sờ càng đi trong là chuyện gì xảy ra! Long Ngọc bình tĩnh không nhẹ không nặng véo mu bàn tay Nhã Diệc một cái, để cho anh thu liễm một chút, nhưng, người này lại không muốn mặt cầm ngược tay Long Ngọc, móng tay khẽ nhéo lòng bàn tay cậu, làm cho cậu run rẩy nhẹ nhàng, tức giận liếc mắt trừng đối phương, tên vô lại kia cười lại không có vấn đề gì, lôi kéo tay hắn hướng nơi nào đó sờ soạng, Long Ngọc tức khắc hiểu rõ, người này là giấm*!

*ghen tỵ

"Đừng làm rộn!" Long Ngọc trừng mắt anh, cầm lấy tay anh không cho anh xằng bậy.

"Được." Nhã Diệc gật đầu, ánh mắt lóe lên lóe lên, ý tứ kia là đám người này đi, ta tính sổ.

Long Ngọc sẽ sợ anh sao? Đương nhiên, sẽ không! Lại là liếc mắt anh, quay đầu nhìn về phía Mã Lai Tam, Mã Lai Tam thấy hình thức ở chung của hai người được kêu là ân ái, nhìn thấy hắn thiếu chút nữa nước chảy khỏi miệng, quá đẹp mắt có được hay không!

Ánh mắt Nhã Diệc lạnh lẽo, Mã Lai Tam run lên, thu liễm tâm thần.

"Người mang về, bản thiếu chủ không cần người ngoài hầu hạ." Long Ngọc lạnh nhạt nói cự tuyệt.

"Công tử người này chỉ là cho công tử một chạy chân một dẫn đường, miễn cho phiền phức." Mã Lai Tam đến là ý tốt.

"Không cần, bản thiếu chủ không ở lâu." Long Ngọc lạnh nói.

Mã Lai Tam nhất thời im lặng, thiếu niên được mang đến đây kêu là Đinh Nhược rất là lớn mật, "Ta ngưỡng mộ công tử đã lâu, hy vọng có thể bầu bạn đi theo công tử, vẫn xin công tử lưu ta lại."

Hắn không mở miệng hoàn hảo, hắn vừa mở miệng, Long Ngọc chính là buồn bực một trận, đầu một trận một trận đau, quả nhiên vẫn là chán ghét loại sinh vật này!

Nhã Diệc vươn tay khẽ xoa đầu cho Long Ngọc, yêu ghét của Long Ngọc anh hiểu rõ cực kỳ, thiếu niên này rõ ràng là loại hình Long Ngọc ghét nhất.

"Ngưỡng mộ?" Nhã Diệc châm biếm, "Thế gian này người ngưỡng mộ thân ái nhà ta hàng ngàn hàng vạn, thứ thân ái nhà ta không thiếu nhất chính là ngưỡng mộ."

"Vị tiên sinh này, lời cũng không thể nói như vậy." Đinh Nhược cười nhạt bình tĩnh nói, một bộ dáng vẻ vinh nhục không sợ hãi, "Ta từ khi ra đời tới nay thì ngưỡng mộ công tử, há là những người khác có thể sánh được." Hắn thâm tình nhìn nhìn Long Ngọc. Long Ngọc hì hì một tiếng cười ra tiếng, khóe miệng chứa ý cười nhìn về phía Đinh Nhược, "Ngươi có phải hay không cảm thấy năm đó Ngọa Long này rất nhiều người muốn giết ta, Long gia càng là từng bước từng bước đều muốn ta chết, cho nên có người ngưỡng mộ ta sẽ rất cảm động?" Lời của cậu để cho Đinh Nhược nhăn mày lại, không phải như vậy sao?

"Đích xác, người muốn giết ta có lắm người, hơn nữa, ta không cần người khác ngưỡng mộ, ta càng thích người khác sợ hãi ta." Toàn thân Long Ngọc thả nhẹ tựa vào trên người Nhã Diệc, ngưỡng mộ có cái lông gì để dùng! Lúc nên phản bội vẫn là sẽ phản bội!

"Sợ hãi?" Đinh Nhược vắt óc suy nghĩ lên, hắn không rõ tại sao có thể có người không hy vọng người khác ngưỡng mộ, mà hy vọng người khác sợ hãi chứ? Hắn không rõ.

"Mang người đi đi, thiếu chủ ta phiền nhất là loại người như thế." Long Ngọc lạnh lùng nói, nói xong thì chui vào đến trong lòng Nhã Diệc, "Mệt."

"Chúng ta đi ngủ một lát." Nhã Diệc ôn nhu ôm lấy cậu, hướng phòng trong đi, nhìn cũng không nhìn hai người kia.

Mã Lai Tam thở dài, lôi kéo Đinh Nhược không tình nguyện rời khỏi.

Long Ngọc nằm ở trên giường lớn khắc hoa thoải mái, trong mắt lạnh như băng sương, ngưỡng mộ? Bọn họ có mấy người là thật tâm ngưỡng mộ cậu, không phải là muốn cầu cạnh cậu, mới làm ra một bộ dáng vẻ ngưỡng mộ đã lâu mà thôi!
Nhã Diệc nhẹ tay vì cậu cởi quần áo, cậu đưa tay ôm lấy Nhã Diệc, chỉ có người này, là thật tâm đối tốt với cậu, không có bất kỳ điều kiện gì! Chỉ có người này!

Long Ngọc núp ở trong lòng Nhã Diệc ngủ thiếp đi, Nhã Diệc lại nhíu mày, có cái gì vào mộng thân ái nhà anh, đây không phải là tự tìm cái chết là cái gì!

Trong giấc mộng, ấn đường Long Ngọc nhíu lên, bóng tối, bóng tối vô tận, ngoại trừ bóng tối, cái gì cũng không có, cậu tí xíu cũng không kinh hoàng, hình như sớm thành thói quen với bóng tối, nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, mở mắt, bĩu môi.

"Quả nhiên không lừa được ngươi." Mặt người chết tiêu chuẩn của Lâu Vô xuất hiện.

"Ngươi Lâu gia từ trên xuống dưới, trừ ngươi, cũng chỉ có cha ngươi Lâu Thính có thể ở ở trong giấc mộng vây khốn ta, Lâu Thính cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế." Long Ngọc mắt lạnh lạnh nhạt nói nhìn hắn.

"Lẽ nào không phải là là phụ thân đại nhân chẳng ra gì đối với ngươi ra tay?" Lâu Vô mặt không thay đổi hỏi, trong mắt đồng dạng là không cười.

Tay Long Ngọc một gọi ra một ghế bành xuất hiện ở bên người, cậu bình yên ngồi xuống, một tay chống lên cằm, "Quả nhiên vẫn là tuổi còn quá trẻ, ngươi không biết phải không? Ta đã từng cùng Lâu Thính lập qua khế ước, hắn không nhìn trộm xâm nhập giấc mơ của ta, ta thả hắn rời khỏi đất tù Tu La."

"Tu La? Đất tù?" Lâu Vô khó có được nhăn lại mày, hắn vì sao chưa từng có nghe nói qua?

"Ngươi sẽ không cho là hắn diệt Đa Đa La nhất tộc sẽ cái trừng phạt gì đều không bị đi?" Long Ngọc nở nụ cười, thì ra Lâu Vô cũng có lúc ngây thơ như vậy!

Lâu Vô chìm nghỉm nửa khắc không nhắc tới chuyện vừa mới, "Ngươi cũng biết ta vì sao vây ngươi ở chỗ này?" Quả quyết nói sang chuyện khác, một chút đều không ướt át dài dòng!

"Ngươi nói." Long Ngọc so với hắn càng bình tĩnh.

Ngay cả Lâu Vô là mặt tê liệt, cũng không chịu nổi Long Ngọc cái dạng này, ở trong thế giới của hắn còn có thể tùy tiện kêu gọi đồ đi ra, loại dáng vẻ không chút kiêng kỵ này để cho người ta có xung động nghiến răng, vì vậy, hắn không có ý định để cho Long Ngọc như ý, chỉ là nhìn cậu, cái gì cũng không nói.

Long Ngọc nửa che miệng ngáp một cái, "Có người để cho ngươi vây ta ở chỗ này, là muốn giết ta đây hay là mệt chết ta đây? Ngươi nhưng nghĩ xong rồi hãy nói." Cậu nghiêng tai chăm chú nghe bốn phía, trên môi câu ra nụ cười xinh đẹp, "Ngươi nhưng phải nghĩ nhanh lên một chút, Nhã Diệc tức khắc thì phải tiến vào."

Lâu Vô suy xét phút chốc, mở miệng nói, "Có người muốn ta ở trong giấc mộng giết ngươi, ngươi biết, người ở trong giấc mộng chết đi, thân thể sẽ bị đoạt, có thể thấy được có người là muốn đoạt thân thể của ngươi."

"Là người nào?" Long Ngọc lạnh nhạt hỏi.

"Người của Minh giới." Lâu Vô chỉ biết là những thứ này, "Trên người hắn có hơi thở Minh giới."

"Ngươi bây giờ muốn giết ta sao?" Long Ngọc nhìn hắn.

"Ta giết không được ngươi." Hắn lắc đầu.

"Thì như vậy đi trở về bên người kia, ngươi là người của Lâu gia, hắn không dám đối với ngươi làm cái gì cả." Long Ngọc gật đầu.

"Không cần ta vào giấc mộng của hắn sao?" Lâu Vô lạnh nhạt hỏi, tính toán cho Long Ngọc mặt mũi.

"Ngươi cũng nói đối phương là người Minh giới, người Minh giới có mộng sao?" Long Ngọc cười lắc đầu.

Lâu Vô còn muốn nói điều gì, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, thân hình vừa chuyển, người biến mất, chỉ lưu lại một thanh âm, "Đi trước, ngươi nhắm mắt liền có thể đi ra."

Long Ngọc nhún nhún vai, "Chạy thật đúng là mau." Chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra đã thoát khỏi giấc mơ, về tới trong phòng ngủ thoải mái của Vọng Giang lâu.

Ở trên giường lớn khắc hoa mềm mại, cánh tay phủi đi xuống bốn phía, "Ừm?" Ngoại trừ gối mềm cái gì chưa từng đụng, không nên nha! Lúc cậu ngủ, Nhã Diệc không coi chừng cậu mà đi đâu rồi?

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net