☆, 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 26

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Hồi Mâu hầm hừ trở về phòng, trở về phòng thì ngồi ở trên ghế salon vận khí, ánh mắt gần như đều muốn bốc lửa, Sơ Lâu Nguyệt vừa mới tắm rửa xong thì vừa vặn thấy hắn cái dạng này thì biết, hắn lại gặp Long Ngọc, ngồi vào bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

"Đừng nóng giận, em còn không biết Long Ngọc, thì một bộ răng nanh sắc nhọn miệng khéo, chị em anh rể em đều ở chỗ cậu ta không chiếm được chỗ tốt, lần trước không phải là chọc anh rể em tức thiếu chút nữa hộc máu sao, em cứ phóng khoáng, đừng tìm cậu ta so đo nữa."

"E, đến muốn cùng cậu ta nói chuyện thật tốt mà, vừa thấy em thì không một câu lời hay, em đời trước thiếu nợ cậu ta hay là làm sao!" Hồi Mâu càng nghĩ càng tức giận, "Còn có Nhã nữa! Uổng công thương nó! Đều không giúp em!"

"Mâu, em không cảm thấy từ lúc sau khi ngươi sống lại tái thế, Long Ngọc mới đối với em cái dạng này sao?" Sơ Lâu Nguyệt cũng cảm thấy Long Ngọc tựa hồ là đang nhằm vào Hồi Mâu.

Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu, "Thật đúng là vậy, trước đây cùng cậu ta cũng có chút ân oán, cậu ta nhiều nhất là không để ý tới em, không chú ý em, lại không có bén nhọn qua như thế, nhưng em sống lại trở về, cậu ta tựa như cả người thay đổi giống nhau." Hắn bĩu môi, "Trước đây em muốn cho Nhã nạp sủng cậu ta chưa từng làm gì em cả."

"Em nha!" Sơ Lâu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, "Người khác bắt nạt người đều tìm trái hồng mềm bóp, em đến tốt thật chuyên chọn cứng rắn, thì Long Ngọc tính tình kia, là người chịu thua thiệt sao?"

"Em kia không phải là vì giúp Nhã mua chuộc lòng người sao! Lại không để cho Nhã cùng bọn họ cử án tề mi* mi, bỏ vào Minh giới nuôi thôi, lại không ngại bọn họ chuyện gì." Hồi Mâu vô tâm nói, hắn cảm thấy chính mình tí xíu cũng không làm sai! Rõ ràng là Long Ngọc không đúng!

* cử án tề mi 举案齐眉 nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau

Đừng nói Nhã Diệc chính là cha Nhã Diệc hắn năm đó cũng có mấy người ái thiếp, nuôi ở Minh giới coi như là hạt nhân đi, Minh giới qua nhiều thế hệ vương kia bên người không một hai ái thiếp, tuy nói đều là hạt nhân, cũng một đời một đời truyền tới, đến Nhã Diệc thì đoạn tuyệt, sáu giới đều truyền Minh hậu ghen tị, không ta người, kết quả, Long Ngọc thì một câu, bản hậu thì ghen tị, sau này lại hướng Minh giới đưa sủng, tới một người bản hậu giết một, tới hai người bản hậu chém một đôi, từ nay về sau là đoạn tuyệt tâm tư một ít người.

"Long Ngọc nếu là người một hiền lương, em tặng người như thế, đến tí xíu sai cũng không có." Sơ Lâu Nguyệt nhìn dáng vẻ thở phì phò của hắn thì muốn bật cười, thực sự là càng ngày càng trẻ con, "Nhưng Long Ngọc không chỉ không phải là một người hiền lương, còn là một người lòng dạ hẹp hòi thù dai, cậu ta cái loại người này không tha cho người khác là tự nhiên, nếu là cho xuống đến có vấn đề, cậu ta đối với Nhã Diệc tốt không phải là đủ rồi sao."

"Ta phi! Cậu ta không theo đuổi Nhã cái gì sao Nhã đi theo như thế sao!" Hồi Mâu giận hừ một tiếng.

"Vậy em nói Long Ngọc mưu đồ gì?" Sơ Lâu Nguyệt cười hỏi.

"Cậu ta mưu..." Hồi Mâu trong chốc lát nói nghẹn, tự lẩm bẩm, "Cậu ta rốt cuộc mưu đồ gì?"

Bàn về tiền tài tài nguyên của Ngọc trang, vận thế của Long Ngọc, đủ cậu dùng không bao giờ hết, bàn về quyền Long Ngọc là hai con ngươi tím, là cái gọi là "Thần" của Tu La, chỉ cần cậu nguyện ý vung cánh tay hô lên, bao nhiêu Tu La sẽ vây quanh lập cậu tôn làm vua, bàn về lợi buôn bán của Khuynh Ngọc từ rất sớm trước đây thì thông khắp sáu giới, cậu cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng không kém, cậu rốt cuộc mưu đồ gì nha? Thì mưu toan sắc của Nhã sao?

Lời này nếu để cho Long Ngọc nghe được, tuyệt đối phun mặt hắn, ngươi đem bản thiếu là ngươi hả! Tự luyến thích cùng cháu ngoại trai chính mình lớn lên giống như vậy!

Long Ngọc mưu đồ gì?

Cậu mưu toan tình yêu của Nhã Diệc, Nhã Diệc mưu toan trái tim cậu, không hơn.

Không quan hệ tài quyền lợi, không quan hệ dung nhan.

"Nói cho cùng, cậu ta vì cái gì chán ghét ta như thế?" Hồi Mâu thật sự không rõ.

"Ta đến là nghe nói, bởi vì chuyện em sống lại Long Ngọc phạt Nhã Diệc ngủ phòng sách một trăm năm, tuy rằng cuối cùng chỉ ngủ ba tháng." Sơ Lâu Nguyệt nói, ba tháng cũng không ít, có thể thấy được lúc đó Long Ngọc giận quá, nhưng cậu vì sao tức giận, thì không biết được.

"Nga? Khó có được cậu ta ghen tỵ với em?" Hồi Mâu sờ cằm. (Long Ngọc: Ta phi! Ghen tỵ với ngươi cái lông á!)

"Ta không biết." Sơ Lâu Nguyệt lắc đầu.

Bọn họ không biết, có người lại nằm mơ thấy.

Phượng Giác trở về phòng, ba ngày nay tâm quá mệt mỏi, thân thể đã chịu không nổi, cũng đến trên giường ngay cả quần áo đều không cởi thì ngủ thiếp đi, Y yêu thương nhìn cậu ta, vì y cởi ra quần áo, đắp kín mền, thì ngồi ở bên giường coi chừng cậu ta, nhìn cậu ta đang ngủ nhăn mày lại, liền biết cậu ta gặp ác mộng, đưa tay đi vì cậu ta vuốt lên ấn đường.

Phượng Giác mơ tới chuyện lúc trước rất lâu, cậu ta mơ thấy phượng lân trên ngực cậu ta bị Phượng Thanh giật sống, cái loại đau này cậu ta đến nay đều còn nhớ rõ, lúc đó Phượng Thanh là muốn giết trái tim cậu ta, cắt đứt linh vũ của cậu ta, hủy mệnh bàn của cậu ta, ngay tại lúc Phượng Thanh muốn lấy trái tim cậu ta, một đoàn sát khí từ trong mệnh bàn cậu ta bổ nhào đi ra, đả thương Phượng Thanh, mới để cho cậu ta có cơ hội chạy trốn, cậu ta nhớ kỹ lúc ấy có một thanh âm, đối với cậu ta nói.

Nghĩ muốn mạng sống thì tới Minh giới, qua ao Độ Ma hắn thì không làm gì được ngươi.

Lúc đó cậu ta hỏi, ngươi là ai?

Ngươi tới Minh giới tự nhiên biết.

Phượng Giác dưỡng một năm mới có thể đi Minh giới, quả nhiên, đầu tiên nhìn sẽ biết, hoa bỉ ngạn bụi rậm người áo chùng nguyệt sắc, kia là Long Ngọc.

Qua ao Độ Ma có nguy hiểm rất lớn, Nhã Diệc lại không có ngăn cản, cậu ta biết, Nhã Diệc muốn mượn ao Độ Ma cắt đứt liên quan giữa cậu ta cùng với Long Ngọc, cậu ta cũng biết, bởi vì cậu ta bị lóc lân mệnh bàn thiếu chút nữa bị hủy, Long Ngọc cảm giác được nguy hiểm, mạnh mẽ điều động sát khí xuyên thấu qua mệnh bàn tương liên cứu cậu ta một mạng, cũng bởi như thế, Long Ngọc bị phản phệ hộc máu, cho nên cậu ta hiểu rõ Nhã Diệc, không trách hắn ích kỷ, nhất định rốt cuộc tên kia sẽ không để cho bất luận kẻ nào, chuyện gì thương tổn tới Long Ngọc.

Nói đến cũng là bởi vì Nhã Diệc đem mệnh bàn của cậu ta giao cho Phượng Thanh, mới có một lần như thế, tên kia nói vậy đã hối hận đến muốn chết, Long Ngọc ước chừng là cảm giác được cậu ta khi đó tuyệt vọng, đau khổ năm trăm năm kia, mới có thể như vậy đối với Hồi Mâu.

Cắt đứt liên quan cũng tốt, cậu ta tâm tình dao động lớn sẽ ảnh hưởng đến Long Ngọc, cậu ta lại không cảm thấy Long Ngọc, cái này có lẽ chính là bởi vì quan hệ việc mệnh bàn của Long Ngọc bám vào trên mệnh bàn cậu ta đi.

Mấy năm nay Long Ngọc đối với Hồi Mâu trừng mắt mắt lạnh lẽo là đang trút giận cho cậu ta? A! Thực sự là tên không phân rõ phải trái.

Nghĩ thông, trong mộng Phượng Giác từ từ buông lỏng mày ra, trên môi cong lên cười yếu ớt, Y thấy cậu ta vô sự, thở phào một cái, nằm ở bên cạnh cậu ta, ôm lấy cậu ta, cảm giác nhiệt độ người cậu ta, an tâm rất nhiều.

Như vậy thì tốt, chỉ cần em không có việc gì thì tốt.

Số phận là kỳ diệu, thay đổi trong không ý thức, quỹ đạo trở về trong không ý thức, gặp được một số người đang lúc không ý thức, thích, hận, quan hệ thân thiết, kết thành hận thù, rốt cuộc là vì cái gì? Không có người nói rõ ràng.

Trạm kế tiếp của phi thuyền là thành Thiên Không, một tòa thành thị ở trong mây, nghe nói chỗ đó đa số ở là hậu duệ Thần tộc Linh tộc, cảnh vật nơi đó vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều là phải bay năm mươi tám tiếng đồng hồ mới có thể đến, cũng chính là ba ngày hai đêm, trong lúc này, mọi người chỉ có thể ở bên trong phi thuyền hoạt động, cũng may ở chỗ này khá lớn.

Nhưng mà, Long Ngọc lại vùi ở trong phòng, không đi ra, chủ yếu là cậu vừa đi ra, đi đến chỗ nào đều có thể gặp được Đinh Nhược, người này cũng không biết đánh bao nhiêu phần công tác, gần như cửa tiệm nào đều có thân ảnh của hắn, để cho Long Ngọc phiền chịu không được, đến là hắn có thể lăn lộn đến trên Phong Hành Hào làm thêm cũng coi như hắn có bản lĩnh, lúc đầu cho rằng hắn sẽ cùng Liên Hoa liên kết, cũng không biết hai người này là khí tràng quá tương tự hay là làm sao, nghe nói Liên Hoa làm khó hắn không ít, hắn nhịn tốt mấy lần, xem chừng mau chón bạo phát, Long Ngọc nhưng chờ xem kịch đó!

Cái này cũng chưa hết, Nguyễn Tuấn cũng không có việc gì muốn cùng Long Ngọc liên lạc tình anh em, tùy thời tùy chỗ xuất hiện, cắm lên hai câu, Long Ngọc dứt khoát không chú ý hắn, không nghe không hỏi không nhìn, chuyên tâm làm chuyện của mình, Nguyễn Tuấn đến là da mặt dày không một chút nào cảm thấy lúng túng.

Lúc trước nhận được thúy hắc lục sắc sương liệt băng hoa*, cậu dự định cắt thành mười hai mảnh khắc thành thẻ kẹp sách, vừa lúc bây giờ rảnh rỗi, lấy ra, đi phòng cắt kim loại, cắt kim loại tốt rồi, tìm một quán hưu nhàn, muốn căn phòng nhỏ, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, khoanh chân thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ, ôm gối ôm, lấy đao điêu khắc chuyên dụng, đem mảnh so với giấy dày không được bao nhiêu đặt vào trên bản kẹt, tỉ mỉ bắt đầu điêu khắc, cái này trước đó còn truyền âm cho Nhã Diệc, miễn cho anh tìm không được chính mình.

*黑绿色霜裂冰花的翠

Nhã Diệc khó có được nghe Tiểu Tang báo cáo, Long Ngọc ngại buồn chán trước hết đi ra, không chừng trong chốc lát người thì tìm tới.

Lúc Long Ngọc điêu khắc đặc biệt chăm chú, cả người đều tiến vào trạng thái quên mình, ngón tay thon dài nắm dao, ở dưới ánh mặt trời lộ ra một loại trắng óng ánh để cho người ta ước ao, hiện lên xanh ngọc sáng bóng dịu dàng, đây là một đôi tay rất đẹp, cũng có thể nhìn ra được sau này chủ nhân đối với nó cũng rất chú ý bảo dưỡng, bằng không đồ cho dù tốt cũng không chịu nổi tùy ý đạp hư.

Dao khắc ở đầu ngón tay của cậu cực nhanh di động tới, trên mảnh ngọc rất nhanh thì xuất hiện từng cái một đường cong lưu loát, hơn nữa hoa văn dồi dào linh khí.

Những thứ hoa văn này ở trước khi điêu khắc, đã ở trong biển ý thức của Long Ngọc cãi nhau đánh ra mấy lần đường phác thảo, như vậy mới có thể ở lúc điêu khắc không xuất hiện một tia chần chờ cùng ngừng nghỉ.

Người đều nói Ngọc thiếu Khuynh Ngọc điêu khắc làm sao xuất thần nhập hóa, trong mắt của thế nhân đại khái đây là một cái nhân vật thiên tài không cần trả giá cái gì thì muốn cái gì có cái đó, nhưng lại có ai biết, thiên tài lợi hại hơn nữa cũng là cần chăm chỉ luyện tập mới có thể ở trong đám người trổ hết tài năng.

Không nói cái khác, nghị lực cùng sự chịu đựng của Long Ngọc đều không phải là người nào đều có thể so sánh lên.

Năm đó ở Ngọc trang, nếu không phải phần tâm tính này cũng sẽ không còn sống lớn lên, lại càng không có một phen sự nghiệp sau đó.

Long Ngọc bắt đầu điêu khắc luôn là sẽ quên mất dùng bữa, nghỉ ngơi, dạ dày cậu vốn thì không tốt, tại sao có thể chống lại lăn qua lăn lại như vậy, đây cũng là nguyên nhân Nhã Diệc thời khắc đều muốn ở bên cạnh cậu nhìn chằm chằm.

Cậu ngược lại biết nghe lời phải, chỉ cần Nhã Diệc qua đây nói nghỉ ngơi, cậu sẽ ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.

Yêu thích điêu khắc, tĩnh tâm nuôi tính là một chuyện, cùng thân thể so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ Long Ngọc vẫn là phân rõ.

Cũng bởi vì có Nhã Diệc, Long Ngọc mới càng ngày càng không kiêng nể gì cả, bởi vì cậu biết, chính mình chỉ để ý làm chuyện bản thân mình muốn làm, lúc mau đến cực hạn Nhã Diệc tự nhiên sẽ xuất hiện bảo vệ tốt chính mình.

Đinh!

Ngọc bài trong tay Long Ngọc mới khắc lại hơn phân nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa.

Long Ngọc cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục điêu khắc, trong miệng tùy ý nói: "Tới thì tới, còn nhấn chuông cửa, lúc nào có lễ phép như thế."

Biết cậu muốn căn phòng này chỉ có Nhã Diệc, Long Ngọc lúc này không nghi ngờ hắn, chỉ coi là Nhã Diệc qua đây.

Chỉ là người nọ vừa mở miệng, sắc mặt của Long Ngọc thì trở nên có chút không tốt.

Thanh âm đặc biệt sợ hãi của đóa sen trắng từ ngoài cửa truyền đến, "Cửu công tử."

Không cần quay đầu lại, cũng biết là Đinh Nhược chỗ nào cũng nhúng tay vào kia.

"Đi ra ngoài!"

"Cửu công tử, người ta tới đưa cho ngài trà xanh, ngài trước tiên nếm thử." Đinh Nhược hoàn toàn nghe không vào Long Ngọc nói, tự mình đắm chìm trong thế giới của mình, dáng dấp điềm đạm đáng yêu của bé thỏ trắng kia, để cho Long Ngọc không nhìn đều thấy buồn nôn.

"Cửu công tử, điêu khắc mệt không, Nhược Nhi xoa bóp vai cho ngài."

Đinh Nhược nói thì muốn tiến đến trước người Long Ngọc, Long Ngọc con giun xéo lắm cũng oằn, đang muốn bùng phát, bên tai truyền đến một tiếng gầm lên ác nghiệt đến cực điểm.

"Lăn!"

Nương theo một tiếng thét kinh hãi và tiếng vật nặng rơi xuống đất, thân thể Long Ngọc rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

"Anh làm sao giờ mới đến, em chính là thiếu chút nữa bị người sàm sỡ!" Long Ngọc bất mãn chọt chọt Nhã Diệc, trong miệng oán trách.

Cậu ghét nhất cùng người xa lạ có tiếp xúc trên thân thể, Nhã Diệc nếu là muộn trong chốc lát, nơi này tuyệt đối máu chảy thành sông!

Đáy mắt Nhã Diệc một mảnh vòng xoáy nổi giận, anh thì muộn trong chốc lát, cư nhiên thì có người dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi của thân ái nhà anh, quả thực là tìm chết!

Nhìn dáng vẻ vẻ mặt giận đùng đùng của anh, Long Ngọc chọc chọc đầu vai anh, "Tiểu Tang cùng anh nói cái gì mà đến nửa ngày như thế?" Một chút khéo đưa đẩy cũng không có mà nói sang chuyện khác.

"Hỏi chúng ta lúc nào chờ trở về." Nhã Diệc ôm người ngồi vào trên ghế sa lon, để cho Long Ngọc ngồi ở trên đùi anh, nhìn môi cậu hơi khô, rót cho cậy chén trà ấm, nhìn cậu uống.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Long Ngọc uống trà, liếm liếm môi.

Thấy cậu liếm môi, Nhã Diệc tiến tới hôn một cái, gặm xuống, giống như là muốn ăn tươi đôi môi này vậy, làm cho Long Ngọc liếc mắt trừng anh, tâm tình của anh tức khắc tốt rồi, "Không việc gì, chỉ là hắn ngại mệt mỏi."

"Như vậy a." Long Ngọc hiểu rõ, Tiểu Tang là tâm lý không thăng bằng, suy nghĩ một chút, nhún vai, mặc kệ nó!

Đinh Nhược bị té thắt lưng thiếu chút nữa đứt, chịu đựng đau đỡ thắt lưng ngồi dậy, thấy Long Ngọc và Nhã Diệc nói chuyện nhìn cũng không có dự định liếc hắn một cái, trong mắt rưng rưng đáng thương, kêu một tiếng, "Cửu công tử."

Thanh âm ai oán kia, thanh âm run rẩy lên run rẩy xuống, Long Ngọc nghe tức khắc đều nổi da gà, cậu cảm giác lạnh!

Nhã Diệc đối với loại người cướp bà xã của mình này, bất luận có bao nhiêu đáng thương, đều không có bất kỳ một chút thương tiếc.

Ôm Long Ngọc vào trong lòng, hoàn toàn giấu diếm một chút đường sống cho người ta nhìn.

Nhã Diệc hướng về phía Đinh Nhược lười biếng nói: "Ngươi là chính mình đi, hay là bản vương đưa ngươi đi càng xa một chút."

Thanh âm kia dịu dàng trước sau như một, chỉ là trong hai mắt màu xanh biếc kia lại kết đầy băng sương.

"Âm công tử, ngài làm sao có thể bá đạo như vậy, Nhược Nhi không cầu cái gì, chỉ là muốn bầu bạn bên người Cửu công tử, tâm nguyện nho nhỏ như vậy ngài cũng không thể dễ dàng tha thứ, khí lượng hẹp hòi như vậy, sao xứng là đứng đầu sáu giới!"

Minh vương cái gì đều có thể nhịn, thì là không thể dễ dàng tha thứ người khác cùng hắn cướp bà xã, ngay cả con trai con gái nhà mình đều không tha cho, càng miễn bàn một người ngoài như thế!

"Người bầu bạn thân ái nhà ta, ngươi cũng xứng!" Nhã Diệc giận dữ cười to, anh thì hẹp hòi thế đó!

"Không xứng với xứng, ngươi nói không tính." Đinh Nhược cũng là quá lớn mật lời như vậy cũng dám nói.

Nhã Diệc cười lạnh một tiếng, còn không có ra tay, tay đã bị Long Ngọc đè xuống, Long Ngọc ở trên mặt anh hôn một cái, an ủi, "Ngoan ngoãn, đừng làm rộn." Quay đầu đối với Đinh Nhược cũng không sao hoà nhã, "Anh ấy nói không tính? Ngươi nói tính? Chuyện của bản hậu, lúc nào do ngươi làm chủ?"

"Cửu công tử." Đinh Nhược thấy cậu phát cáu, tiếng mềm nói, "Nhược Nhi là thật sự yêu thích ngài, ngài thì lưu ta lại đi!"

"Làm sao bây giờ đây?" Long Ngọc xoa đầu, ôn hòa nói ra lời độc ác, "Ta là thật sự của chán ghét ngươi, ngươi muốn nghĩ lưu lại như thế, chỉ có thể giết ngươi."

Đinh Nhược không thể tin được trợn to hai mắt, Long Ngọc, Cửu công tử hắn vẫn luôn ái mộ có thể nói ra lời nói như vậy!

Long Ngọc nhìn thấy dáng dấp một bộ chịu đả kích của Đinh Nhược, khóe môi cười nhạt càng ngày càng rõ ràng, "Ái mộ? Chậc, thì như ngươi vậy?"

Long Ngọc là chiến thần, cũng là sát thần, chỉ cần hơi chút thật sự đối với cậu có chút hiểu rõ, thì nên biết Long Ngọc cho tới bây giờ thì không phải là một người nhân từ nương tay.

Ngay cả chút hiện thực ấy đều đối mặt không được, còn luôn miệng nói ái mộ, làm sao để cho người ta không cảm thấy buồn cười.

Tên huyết thống thân tộc nhà mình đều hạ thủ được, có thể nói là máu lạnh lạnh đến cực điểm!

"Ta vẫn là yêu thích Cửu công tử, ta không muốn chết, chính là ta yêu thích, ngươi vì cái gì không thích ta?" Đinh Nhược đôi mắt đẫm lệ nhìn Long Ngọc, tựa như đang lên án cậu làm ác, "Ta không hiểu ngươi thì như thế nào, ta chính là yêu thích ngươi!"

Long Ngọc bĩu môi, kéo ngón tay Nhã Diệc qua chơi, đây là ham mê gần nhất mới dính vào, tay Nhã Diệc thật sự rất đẹp mắt, vừa chơi vừa không để ý nói, "Ta trước đây ấy à, yêu thích người cảm kích biết điều biết có chừng có mực, không nói chuyện tình yêu chỉ nói giường, qua đêm thì hai ta không liên quan gì, về sau ta yêu thích im lặng không tranh cãi ầm ĩ, bây giờ trong tương lai sao, " cậu cười ngọt ngào cười, "Ta yêu bá đạo, ôn nhu, không tiết tháo của Nhã Diệc, chỉ thích anh ấy." Cậu dùng yêu, mà không phải là yêu thích.

Đối với cậu yêu thích có cũng được không có cũng được, yêu chỉ là duy nhất, không thể thay thế!

"Các ngươi... Các ngươi quá phận... Tại sao có thể đối với ta như vậy!" Đinh Nhược vẫn như cũ thấy không rõ luôn miệng chỉ trích, giống như chính mình có bao nhiêu tủi thân giống nhau.

"Nhá, ai đó này bày ra một mặt than khóc thảm thiết, là chết cha nương, hay là chết cả nhà a." Một đạo thanh âm nhìn có chút hả hê, lại âm dương quái khí từ trong bên cạnh đi ra truyền đến.

Đinh Nhược lập tức hơi biến sắc mặt, hung tợn trừng hướng về phía người nọ.

Nhã Diệc cười nhạo một tiếng, ở bên tai Long Ngọc nói: "Những thứ vương bát lục đậu này mắt đối mắt."

Long Ngọc bị anh chọc cho cười, "Bao nhiêu khó có được, có cơ hội nghe đến đóa sen trắng kia nói chuyện nhịp điệu như vậy, những người đàn ông đó cưng chiều hắn ở trong lòng, cảm thấy thiên chân vô tà nhất, sợ là phải kinh sợ rơi răng hàm."

Liên Hoa lắc mông đi tới, Long Ngọc lệch qua trong lòng Nhã Diệc xem kịch Liên Hoa cũng không biết là chịu cái gì kích thích, có chút hứng thú không đuổi Nhã Diệc tới tay không bỏ qua, chính là mỗi khi trở về đụng vào Long Ngọc thì hoàn bại mà về, mấy ngày nay đang tức cành hông ấy, Đinh Nhược thì đụng trên họng súng hắn ta, ở trước mặt hắn ta bày đặt trong sáng? Giả bộ cho ai nhìn chứ!

"Chậc! Khẩu vị của Ngọc thiếu đủ nặng, như vậy đều xuống đến đi ra cửa." Dù sao cũng là Long Ngọc không được tốt, dứt khoát trong lời nói không lưu tình, Liên Hoa một trận hừ lạnh.

Long Ngọc cười mắt nhìn hắn ta, trên môi câu ra nụ cười yêu nghiệt, mê đến Đinh Nhược hoa mắt, "Không so được ngươi, người đàn ông cặn bã như vậy cũng nuốt được đi." Cùng cậu chơi mồm mép, quá non!

Sắc mặt Liên Hoa lập tức thì không xong, vừa muốn há mồm, mắt dao nhỏ của Nhã Diệc thì bắn qua đây, "Muốn ồn ào muốn ầm ĩ, lăn xa một chút!"

Liên Hoa nghe được lời không nể tình của Nhã Diệc, lập tức đỏ vành mắt, tủi thân kêu lên: "Nhã..."

Long Ngọc nhảy một cái lửa thì bốc lên tới, đây là người của cậu, tên này há là những thứ mèo chó này tùy tiện đều có thể gọi!

"Bản thiếu chủ lười ra tay, đừng cho là bản thiếu chủ không dám ra tay,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net