☆, 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 38

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc Nguyễn Tuấn vô cùng không tình nguyện đi tới quán trà thì nhìn thấy Ngữ Sanh một mặt thối, Hưu Ninh ở một bên tủi thân cúi đầu, cực kỳ giống như người vợ bé nhỏ bị ức hiếp, Nguyễn Tuấn nhướng mày, hắn chính là nhìn không quen cái dạng này của Hưu Ninh! Thấy thế nào làm sao đi nữa cũng giống đàn bà!

"Nguyễn Hưu Ninh! Mi có chút cốt khí có được hay không! Cả ngày ưỡn a ưỡn ẹo cho ai xem!"

"Anh họ*, em bị người khi dễ, anh cũng không ra mặt cho em!" Hưu Ninh càng ủy khuất.

*Đường ca: anh họ cùng họ/ anh họ bên nội

"Ra mặt cái gì!" Nguyễn Tuấn chướng mắt thằng em họ này, một là bởi vì hắn không giống đàn ông, hai là hắn đầu quân vào chỗ Ngữ Sanh, toàn bộ Dao Dục đều biết hắn Nguyễn Tuấn không định gặp Ngữ Sanh, hết lần này tới lần khác thằng nhãi này lại tới bên người Ngữ Sanh! "Đàn ông nhà họ Nguyễn lúc nào cần người khác ra mặt!"

"Anh là anh họ em! Là tộc trưởng! Làm sao thì không thể vì em mà ra mặt!" Hưu Ninh tức giận, hắn thì không rõ, em trai nhà người khác ở bên ngoài bị khi dễ, anh trai trong nhà cũng sẽ ra mặt giúp, nhưng đến nhà họ Nguyễn thì không giống vậy, việc của mình thì chính mình xử lý! Chính hắn không được!

"Được rồi!" Ngữ Sanh bị hai người bọn họ ầm ĩ đến đau đầu, "Chuyện nhà họ Nguyễn các ngươi, ta mặc kệ, Nguyễn Tuấn, ngươi nói với ta, đám ôn thần trên lầu kia, ngươi tìm tới từ đâu? Cố ý phá quán của ta có phải hay không?"

"Trên lầu có một người tính một người, ngươi xách giày cũng không xứng, phá quán của ngươi?" Nguyễn Tuấn cười lạnh, "Ngươi thật sự cho trên mặt mình dát vàng sao!"

"Ngươi!" Ngữ Sanh biết hắn nói chuyện không êm tai, không nghĩ tới lại khó nghe đến nước này.

Nguyễn Tuấn không để ý hắn, trực tiếp lên lầu, cũng không biết ở trên lầu nói cái gì, mời một đám người xuống, rời khỏi.

Long Ngọc mắt cười đi tuốt đằng trước, cầm quạt ngọc trắng làm sang quý, vừa đi vừa nói gì đó với Nhã Diệc bên người nói, như vậy, muốn yêu nghiệt bao nhiêu có yêu nghiệt bấy nhiêu, Hưu Ninh nhìn dáng vẻ của cậu ánh mắt liền trở nên âm trầm, thân thể muốn di chuyển lại không nhúc nhích được, Long Ngọc từ bên cạnh hắn đi qua, Nhã Diệc theo bên người, một thanh âm xuất hiện trong đầu Hưu Ninh.

'Đừng động tâm tư không nên động.'

Thân thể đột nhiên phát lạnh giống như bị người lột sạch vứt xuống mùa đông khắc nghiệt, rét run từ đáy lòng ra bên ngoài.

Mọi người vứt bỏ xe đi bộ, chậm rãi bước ở trên đường phố, ăn ăn vặt của địa phương, nhìn lặt vặt, tán tỉnh, mấy người trải qua rất thích ý, không ý thức trời liền đen.

"Ở một đêm đi." Nguyễn Tuấn mở miệng mời, "Phong Hành Hào chiều mai mới có thể khởi hành, buổi tối làm tiệc nướng ngoài trời."

"Nói cho rõ trước." Long Ngọc không đợi những người khác nói cái gì, mở miệng trước, "Nếu là Nguyễn phủ ta cũng không ở."

"Minh chiếu hi thai, tầng ba có tiểu lâu góc treo mở ra." Nguyễn Tuấn một bộ dáng vẻ ta biết, đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút mất mát, "Trong sân có thể mở tiệc nướng."

"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Long Ngọc nghiêng đầu hỏi mọi người.

"Ở phương diện ăn ngươi là người trong nghề, nghe lời ngươi." Cưu Bàn mở miệng, mọi người theo gật đầu.

Trên phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, Long Ngọc là cho tới bây giờ đều sẽ không bạc đãi mình, cho nên chỉ cần cậu cảm thấy có thể, như vậy với những người khác mà nói, chính là tuyệt đối thoải mái! Phải biết rằng người này chính là vô cùng xoi mói!

Tiểu lâu góc treo tinh xảo rất vào mắt Long Ngọc, giường lớn khắc hoa bên trong cũng là dáng vẻ cậu yêu thích, cho nên liền chọn, tầng ba tiểu lâu, chỉ có sáu phòng mà người có thể ở, khả năng phải chia phòng cũng không lớn, bốn đôi tình nhân bắt đầu cướp gian phòng vừa ý, phòng ngủ chính! Không thể không nói, bạn vừa ý người khác cũng sẽ vừa ý, cho nên bắt đầu cướp!

Một đám người, người nào đều không đoạt lại thê nô Nhã Diệc kia, phòng ngủ chính lớn nhất bị chồng chồng hai người kia chiếm đoạt, mọi người mới bắt đầu chọn những căn phòng khác, những gian phòng khác đều không sai biệt lắm, cũng không cần cướp, mọi người trở về phòng thu dọn, chuẩn bị trong chốc lát đi nướng thịt!

Long Ngọc không có gì để sắp xếp, bởi vì Nhã Diệc nhà cậu sẽ vì cậu sắp xếp xong xuôi, cậu thoải mái ngâm mình tắm rửa, thay quần áo khác, pha một ly trà lắc lư đến sân thượng, ngồi ở trên ghế xích đu thưởng thức trà, Nhã Diệc nhìn dáng vẻ của cậu, cười cười, đi lên trước, hôn một cái, nói tiếng, đi xuống lầu chuẩn bị giá nướng để nướng thịt, than củi, tăm xiên các loại đồ.

Chờ sau khi Nhã Diệc rời đi, Long Ngọc mở ra ánh mắt híp, lạnh lùng nói, "Đi ra."

Trong không khí bóng người hiển hiện, là Đinh Nhược.

"Cửu công tử."

"Nói thẳng đi, ngươi nghĩ muốn cái gì, đừng giả bộ ra một bộ dáng vẻ tình sâu với bản thiếu chủ, bản thiếu chủ nhìn mà thấy buồn nôn." Long Ngọc gặp qua không ít người, là thật sự yêu thích hay là yêu thích giả liếc mắt thì nhìn ra được, huống chi Đinh Nhược này là có một vị hôn thê yêu rất sâu đậm, để cho một tên đàn ông yêu thích phụ nữ đi yêu thích đàn ông, không phải là không có thể, chỉ có điều là cũng không mau như thế!

"Ta muốn trở thành Tu La." Đinh Nhược không có che đậy, nói thẳng ra.

"Từng chết?" Mày Long Ngọc nhướng lên, nửa Tu La chỉ có từng chết một lần mới có thể tỉnh lại.

"Vâng..." Hắn dừng lại, "Máu Yêu và máu Tu La đồng thời tỉnh, áp chế lẫn nhau."

Long Ngọc đại khái hiểu, hai huyết thống độ mạnh yếu bằng nhau triệt tiêu lẫn nhau, loại chuyện này không phải là chưa từng xuất hiện qua, chẳng qua rất ít, tựa như cậu, phụ thân là Chiến thần, mẹ cũng là chiến thần, phải nói cùng là chiến thần độ mạnh yếu hẳn là giống nhau, đáng tiếc là, Long Tĩnh là người, Chân Dao là Tu La, người dù sao không có huyết thống mạnh mẽ như Tu La vậy, cho nên lúc Long Ngọc tỉnh huyết thống Tu La chiếm hơn phân nửa, thì coi như về sau Long Tĩnh dùng một loại phương pháp suy yếu huyết thống Tu La của Long Ngọc, chẳng qua là trong chốc lát mà thôi.

"Muốn trở thành Tu La, thì phải bỏ qua một ít thứ, ngươi làm được sao?" Long Ngọc bình thản hỏi.

"Đương nhiên." Đinh Nhược tràn đầy tự tin nói.

"A!" Thấy hắn hình như có chút tự tin, Long Ngọc không khỏi cười ra tiếng.

Long Ngọc ném cho hắn một con bình nhỏ, "Trong này là chất lỏng lấy từ cây thơm ra, uống nó ngươi là có thể nhận được thứ ngươi nghĩ muốn."

"Cảm ơn Cửu công tử!" Đinh Nhược lòng tràn đầy vui mừng nói cảm ơn.

"Ngươi đừng vội cảm ơn." Trong mắt phượng Long Ngọc có một chùm ánh sáng lạnh, môi cong lên ý cười yêu nghiệt, "Chỉ mong lúc ước mơ ngươi trở thành sự thật, thì đừng hối hận."

"Sẽ không!" Hắn nói chắc như đinh đóng cột.

"Chỉ mong." Long Ngọc hình như đã thấy dáng vẻ đau triệt tận sâu nội tâm của hắn, lại cũng chỉ là nụ cười càng thêm diễm lệ.

Đinh Nhược rời khỏi, Long Ngọc ngồi ở trên ghế xích đu ngây người, đôi mắt thâm trầm, một đôi tay vòng lấy cậu, cậu nghiêng đầu ở trên mặt người phía sau người hôn một cái, "Tại sao lại trở lại?"

"Ta lo lắng." Nhã Diệc ôm vai cậu, vừa mới đột nhiên cảm giác được một tia bất an, thì thuấn di lên tới, anh kỳ thực biết Đinh Nhược ở trong phòng, thân ái nhà anh muốn tự mình giải quyết, anh tự nhiên sẽ không can dự.

"Nhã, anh nói vì cái gì bọn họ chính là không biết đủ chứ?" Long Ngọc không rõ, những người đó đang đeo đuổi là cái gì? Đồ mờ ảo như vậy, có cần thiết sao?

"Đó là chuyện của bọn họ, thân ái cái gì cũng không có làm sai." Nhã Diệc hôn trán cậu.

"Em cũng nghĩ vậy." Long Ngọc nở nụ cười, cậu cái gì cũng không làm sai, bởi Minh vương nhà cậu nói, thân ái nhà ta vĩnh viễn đều là đúng!

Cậu không cần thiết vì đúng sai của người khác mà làm khó chính mình, cậu chẳng qua là người đứng xem mà thôi!

"Đi, nướng thịt đi!" Long Ngọc đứng dậy, lôi kéo Nhã Diệc đi ra ngoài, cậu đã nghe được Cưu Bàn ở dưới lầu rống lên.

"Tiểu Chân Nhi! Lạc Tuyết! Hai người các ngươi biết nấu ăn mau xuống tới nêm gia vị cho ta! Ta còn không muốn bị tiêu chảy đâu!"

"Tới!" Long Ngọc vui vẻ lên tiếng, nắm tay Nhã Diệc, mười ngón nắm chặt, đi xuống lầu.

Nhiều năm sau, Đinh Nhược một người phiêu đãng ở thế gian, giống như cái xác không hồn, khi đó hắn đã hối hận đến cực điểm, lại cái gì cũng không thể bù đắp lại!

Giá để hắn trở thành Tu La là mất đi tất cả người thân yêu trong tộc, bao gồm vị hôn thê hắn yêu.

'Chỉ mong lúc ước mơ ngươi trở thành sự thật, đừng hối hận.' lời của Long Ngọc một lần một lần vang ở bên tai.

Ta hối hận.

Đáng tiếc, là lúc đó đã muộn...

Đây là chuyện rất nhiều năm sau, lúc này, Long Ngọc bọn họ đang chuẩn bị nướng thịt!

Ướp mấy xâu thịt theo khẩu vị, chuẩn bị các loại rau, nấm, hải sản tươi, thì đám người đến đông đủ bắt đầu nướng!

Trăng sáng nhô lên cao, ánh sáng bạc một chút, phủ kín cả viện.

Điểm khác biệt với kiến trúc lạnh như băng hiện đại đô thị thép cement, ở trong thành thị phục cổ này, dừng lại ở trong tiểu viện tử vờn quanh tiểu lâu bằng gỗ, không thể không nói là một thứ cảm giác vô cùng thích ý.

Vĩ giá nướng trong sân nhỏ, người biết làm không biết làm đều đồng thời động thủ.

Biết làm sốt thì pha sốt, không biết ngoan ngoãn bỏ than, hoặc là xiên một đống xiên, coi sức lửa, sau đó ông xã các nhà bắt đầu nướng.

Nhã Diệc là nhân vật đại biểu của thê nô, với loại chuyện này dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.

Long Ngọc ăn ngon, cái gì cũng biết làm, cũng đều yêu thích làm, cho nên trợ thủ gì gì đó Nhã Diệc vô cùng thuần thục.

Từ nướng khống chế độ lửa đến thành thục cùng nắm giữ thời gian lúc nào lật đốt đều là thuần thục nhất trong mấy người.

Nhất là cùng Cưu Bàn có chút cảm giác luống cuống tay chân, tạo thành đối lập vô cùng rõ nét.

Người này vừa nhìn thì biết chưa bao giờ làm loại chuyện này, không phải là lửa quá nhỏ nướng không tốt, thì lửa quá lớn nướng khét, các loại hương vị kỳ quái lập tức từ bên kia của truyền tới, người khẩn trương đến lông mày đều muốn bay lên.

Kỹ thuật của Y tuy rằng không coi là thật tốt, chẳng qua mấy năm nay luôn có Nhã Diệc làm so sánh, với sự việc chăm sóc bà xã cũng học không ít, nướng một cái vẫn là không có vấn đề quá lớn, ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng không chú ý lửa sẽ tắt này có chút làm khó, cái khác ngược lại cũng không tệ.

Quý Liễn coi như là bình tĩnh nhất ở giữa mấy người! Tuy rằng... Một đoàn đen thui trên xiên nướng kia là vật gì a!

Nhã Diệc cũng không có lẫn vào một khối với mấy tên này, anh ngồi một mình ở một bên khác, trên kệ nướng nướng thực sự thuần một sắc hải sản tươi!

Ngoại trừ các loại loại cá xiên ở trên xiên, anh còn ở trên kệ nướng bỏ vào lưới sắt, phía trên nướng ba hàng sò hến, liếc mắt nhìn sang coi như là rực rỡ muôn màu.

Những người khác chỉ cần hơi chút liếc mắt nhìn, có ánh mắt thì biết, đây đều là Long Ngọc thích ăn.

Mấy người đàn ông lén nhìn Nhã Diệc, trong lòng vì chính mình lau nước mắt xót xa trong lòng, làm sao sẽ quen biết một người như vậy chứ!

Cái hố cha đó đi, trong chốc lát phải bị bà xã dạy dỗ...

Thuần túy chính là vì tới đả kích bọn họ mà tồn tại a!

Long Ngọc và Phượng Giác mang sốt pha xong, tách ra mấy phần bằng nhau, từng người đều có, tiết kiệm trong chốc lát mấy tên đàn ông này lại ở đó giành đến cướp đi.

"Ngọc thiếu." Tất Thiến âm thầm kéo ống tay áo Long Ngọc.

"Ừm?"

"Có thuốc dạ dày sao?" Tất Thiến vô cùng nhỏ tiếng hỏi.

"Tay nghề nấu ăn của Tiểu Hồ Điệp tốt vô cùng." Long Ngọc nhướng mày lên.

"Nhưng tay nghề nướng còn kém đến trình độ để cho người ta giận sôi gan." Tất Thiến lần trước ăn xong xiên Quý Liễn nướng, bụng ầm ĩ ba ngày, cậu ta chỉ cắn một cái ngụm nhỏ!

"Chai này, trước khi ăn, chai này, sau khi ăn xong." Long Ngọc cho cậu ta hai bình nhỏ.

"Cảm ơn." Tất Thiến tìm nước uống thuốc.

Xích Diễm càng thêm không nể tình, trực tiếp kêu một bàn tiệc rượu, có thể thấy được hắn đối với Cưu Bàn tí xíu trông cậy nào cũng không có.

Long Ngọc Phượng Giác liếc mắt nhìn, đồng thời nhún vai, chọn người yêu đương nhiên phải chọn săn sóc toàn năng!

Đừng nhìn Nhã Diệc và Y đều là sát thủ phòng bếp, nhưng nướng kiểu này vẫn là rất tốt!

Ông xã ấy à, thời điểm mấu chốt phải lấy ra dùng được, chịu đựng được!

Ở trong trạng thái những người khác bị người đàn ông nhà mình xem thường, Nhã Diệc bên này đã chín không ít, nhất là sò hến từng cái một mở ra vỏ cứng, tản mát ra mùi thơm để cho người ta nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhã Diệc gắp một cái vỏ sò lên, cẩn thận từ bên trong gắp thịt sò, đặt vào trong nước sốt Long Ngọc điều phối tốt, sau khi chấm sốt đưa đến trước môi Long Ngọc.

"Tới, thân ái nếm thử một ngụm, xem ăn có ngon hay không."

Long Ngọc mở miệng ra, ngao ô một ngụm ăn hết thịt sò, tươi ngon trơn bóng non mềm! Ngon miệng cực kỳ! Long Ngọc hạnh phúc nheo mắt lại, ôm cánh tay Nhã Diệc làm nũng cọ cọ, "Còn muốn!"

"Muốn cái gì?" Nhã Diệc có ý định đùa cậu, "Muốn ta hay là hải sản tươi?"

"Đều muốn." Long Ngọc ở trên mặt anh hôn một cái, tự động hướng trong chén sốt nhỏ của chính mình thêm nước ép gừng, dù sao hải sản tươi thuộc tính hàn, cậu phải ăn nhiều nước ép gừng.

Nhã Diệc cười vẻ mặt hạnh phúc, động tác trên tay không chút nào ngừng di chuyển lại làm thức ăn ngon đưa đến trong miệng Long Ngọc.

"CMN, thì được khen một cái thì tìm không được phía Bắc." Cưu Bàn nói, ánh mắt tủi thân nhìn Xích Diễm, bà xã quá không nể tình, thật đau lòng a!

Tất Thiến ít nhất còn biết làm dáng, nhà mình này chính là hoàn toàn không cho mặt mũi a.

Cưu Bàn ân cần cầm xâu thịt phân nửa cháy đen, phân nửa mang tơ máu trong tay đặt vào trong dĩa Xích Diễm, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn, Xích Diễm nhàn nhạt nhìn lại hắn một cái, cầm xâu thịt lên, ánh mắt hắn sáng lên, bà xã quả nhiên là miệng cứng mềm lòng!

Nhưng mà!

"Tự mình ăn đi." Xích Diễm thả xâu thịt lại đến trước mặt của hắn.

"..." Cưu Bàn nhìn xâu thịt trước mắt, lại nhìn nhìn bà xã gọi một bàn đồ ăn tức khắc hết chỗ nói rồi.

Có cần không cho mặt mũi như vậy hay không a!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net