☆, 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 49

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Vào lúc ban đêm đá biến ảo thì làm xong, sau khi đưa đến trong tay người, mấy người đều là trơ mắt nhìn Long Ngọc.

"Nhìn ta làm gì?" Long Ngọc không rõ bọn họ đang nhìn cái gì.

"Tiểu Chân Nhi ngươi mau thay!" Cưu Bàn muốn nhìn rốt cuộc Long Ngọc biến ảo thành mèo có cái gì khác biệt một chút, hắn chính là biết lần này có thật nhiều người đều đặt là đá biến ảo mèo.

"Hừ." Long Ngọc ngạo kiều hừ một tiếng, cầm một viên đá biến ảo nho nhỏ khảm nạm trên khuyên tai, đeo vào lỗ tai, sau một trận ánh sáng bao vây, biến ảo hoàn thành, sau khi biến ảo cũng sẽ không lại thay đổi ra một đôi lỗ tai tới, mà là biến lỗ tai ban đầu biến ảo thành tai thú, màu sắc của tai thú đuôi thú cùng màu sắc của tóc là giống nhau, cho nên, một con nửa thú tai tím mực, vẫy vẫy đuôi cùng màu xuất hiện, cằm mọi người thiếu chút nữa rớt.

Có muốn yêu nghiệt như thế hay không nha!

Rõ ràng là manh hệ, làm sao vừa đến trên người Long Ngọc thì biến thành yêu nghiệt?

Trái ngược với tai mèo bình thường đứng ở đỉnh đầu, hai này Long Ngọc có chút hướng hai bên kéo, hơn nữa cậu mang đá biến ảo trên lỗ tai, cho nên trên một cái lỗ tai xuất hiện, một khuyên tai? Không! Là một chuỗi con dấu hoa văn tai màu đỏ, giống như là vết bớt, giống như là hình xăm, kiều diễm vô cùng, đuôi mèo phía sau so với đuôi mèo bình thường dài rất nhiều, vẫy lên rất là xinh đẹp, lúc ôm lấy bắp chân chính mình lại là câu như vậy, vóc người Long Ngọc thon dài, làm sao cũng không thể coi là bé đáng yêu bên trong, để cho người ta cảm giác trước mặt không phải là mèo, mà là...

"Ngươi không cầm nhầm đi?" Xích Diễm hỏi Cưu Bàn, "Ta làm sao nhìn không giống mèo, đến giống như là..."

"Con báo." Phượng Giác nói tiếp, Long Ngọc bộ dáng như vậy chỗ nào giống như mèo nha! Mèo hoang đều không giống, chớ nói chi là mèo nhà! Hoàn toàn một con dã thú tuần tra lãnh địa!

"Các ngươi có thể xem cậu ta là mèo rừng." Cưu Bàn không chịu trách nhiệm nói.

Mọi người liếc mắt nhìn hắn.

"Mèo rừng nào có đẹp mắt như thân ái nhà ta." Nhã Diệc nói đã đi tới, anh không biết lúc nào cũng biến ảo tốt rồi, đồng dạng là đem đá biến ảo làm khuyên tai mang trên lỗ tai, tai cáo, đuôi cáo màu thuần đen, so với màu trắng nhiều hơn chút tà mị, đi tới bên người Long Ngọc, đuôi cáo ôm lấy đuôi mèo, "Thân ái, đẹp mắt không?"

Long Ngọc liếc anh một cái, trái tim hư hỏng nói, "Không giống hồ ly, phải giống như con sói đuôi lớn." Đuôi mèo ngoắc ngoắc đuôi cáo, né tránh, lại câu, né tránh nữa.

"Thân ái..." Nhã Diệc bất đắc dĩ nhìn Long Ngọc quyến rũ anh, ôm cổ người cổ. "Thân ái là không muốn xuống phi thuyền, đi thẳng về làm vận động sao?"

Long Ngọc liếc anh một cái, một đôi mắt mèo lại là để cho người ta nhìn đều mị nhãn mọc lan tràn.

Nhã Diệc tức khắc chộn rộn, nếu không phải là Phượng Giác nhanh tay kéo Long Ngọc đi, đại khái đã ôm trở về đi... Ra không được cánh cửa.

"Phượng Giác ngươi kéo thân ái nhà ta làm gì? Ngày mai mới xuống phi thuyền mà." Nhã Diệc nó lại lôi Long Ngọc trở về.

Phượng Giác lôi kéo cánh tay Long Ngọc, kéo người ra, "Tối hôm nay cậu ấy ở với ta, bằng không thì, ngày mai cũng không dậy nổi."

"Bà xã, vậy ta thì sao?" Y đáng thương hỏi.

"Đi sang một bên." Phượng Giác liếc y một cái, chủ yếu là không muốn chính mình ngày mai không thể xuống giường.

"Khó mà làm được." Nhã Diệc ôm lấy đuôi mèo Long Ngọc, trêu chọc.

"Nếu không như vậy, tối hôm nay mọi người ngủ một cái phòng." Tất Thiến cho ý kiến, "Ta nhìn phòng nghỉ của Ngọc thiếu bọn họ thật lớn, có thể bày ra bốn cái giường đôi." Cậu ta cũng không muốn không dậy nổi nha!

"Không tệ, cứ như vậy đi." Long Ngọc mắt cười gật đầu, mông người bị tên lưu manh nào đó ác ý bóp một cái.

"Thân ái, em cố ý." Nhã Diệc khẽ cắn lỗ tai mèo xù xù của cậu.

"Em chính là cố ý, anh có thể làm sao." Long Ngọc lẩm bẩm một tiếng, lôi kéo Phượng Giác đi điều chỉnh phòng nghỉ.

Nhã Diệc tủi thân theo ở phía sau, muốn đoạt Long Ngọc lại, hết lần này tới lần khác Phượng Giác phòng ngự chặt, cư nhiên không có thực hiện được!

"A! Cùng nhau ngủ, thật tốt!" Tất Thiến nhấp nháy cánh bươm bướm, vui vẻ mà tại chỗ nhảy nhảy.

Nhã Diệc một ánh mắt tàn bạo ném qua đi, ai muốn cùng các ngươi cùng nhau ngủ!

Tất Thiến bị sợ hết hồn, lập tức vọt đến phía sau Quý Liễn.

Quý Liễn cạn lời, làm sao sẽ biến thành cái dạng này, lại cũng chỉ có thể kiên trì thừa nhận cái nhìn giận dữ của Nhã Diệc.

Người vô tội bị liên lụy, đại khái chính là như anh ta vậy, chính là không có biện pháp, ai bảo gây ra tội là vợ hắn!

Mặt Long Ngọc đen lại nhìn bốn giường bên trong phòng nghỉ ngơi, cậu lúc đầu điều chỉnh là bốn tờ giường đối lập nhau, làm sao mới chớp mắt lập tức biến thành bốn giường ở bốn góc!

"Âm! Nhã! Diệc!"

Ngoại trừ người này cậu nghĩ không ra người khác!

"Thân ái, em nhớ ta?" Long Ngọc còn không có phản ứng kịp, người đã bị ôm vào ôm ấp hơi lạnh.

Nhã Diệc khẽ cắn lỗ tai nhỏ xù xù của cậu, đối với đôi tai mèo này yêu thích không buông tay, thân ái nhà anh như vậy, để cho người ta thật có ý muốn ăn!

"Anh đừng ầm ĩ! Em ngày mai còn phải xuống phía dưới chơi đó!" Long Ngọc chu mỏ né tránh, người này, kiên quyết không thể để cho anh đụng, cho dù thân thể sớm đã quen anh, ở anh tiếp cận đã mơ hồ có khát vọng.

"Thân ái, ta sẽ rất ôn nhu."

Nhã Diệc tội nghiệp ôm người không buông tay, thân ái manh manh lần đầu tiên, tại sao có thể chờ!

"Anh trai!" Long Ngọc kinh hô một tiếng, "Tớ ngủ với cậu!"

Phượng Giác còn không có đáp lời đâu, Nhã Diệc mắt dao lạnh lẽo thì ném qua, "Ngươi dám." Lời lạnh như thế này cũng không phải là nói với Long Ngọc, mà là với Phượng Giác.

Phượng Giác ngập ngừng xuống mới phản ứng được, có Long Ngọc ở, cậu ta sợ cái gì nha!

"Có cái gì không dám!"

Bốp! Một cái gối đầu thì đập trên mặt Phượng Giác.

"Ai bảo ngươi dám." Nhã Diệc một tay ôm Long Ngọc một tay ném gối đầu ra.

"Âm Nhã Diệc!" Phượng Giác nổi giận, gối đầu thuận tay thì đập tới! Nhã Diệc vung tay lên, gối đầu bay thẳng hướng về phía Cưu Bàn, Cưu Bàn bị đập đánh trả, đập trật, đập vào Tất Thiến, Quý Liễn tóm lấy gối đầu báo thù cho bà xã nhà mình.

Gối đầu đại chiến hết sức căng thẳng!

Trong hỗn loạn, khóe môi Nhã Diệc cong lên nụ cười, ôm Long Ngọc lắc người một cái biến mất ở phòng nghỉ, ở trước khi mọi người phản ứng kịp, ầm một tiếng khóa lại cửa phòng ngủ!

"Vãi! Tên phúc hắc này!" Y miệng đầy oán giận, trên mặt lại là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ngao ngao ngao, phúc hắc tốt, có thể ôm bà xã ngủ!

Quý Liễn càng là trực tiếp, lập tức một tay ôm lấy Tất Thiến còn đang mờ mịt, không phải nói tốt rồi ngủ chung, làm sao liền đi khỏi rời khỏi.

Cưu Bàn còn lại là đặc biệt xoắn xuýt bị Xích Diễm mang đi, từ lúc sau khi có thuốc kia, hắn thì phu cương bất chính! Chính là hắn lại muốn trọng chấn hùng phong, cho nên vẫn là quyết định rời khỏi với Xích Diễm.

"Bà xã! Chúng ta cũng đi ngủ đi!" Y vui vẻ điên rồi tiến lên về phía Phượng Giác, lại bị một cái gối đầu trước mặt đập trúng.

Phượng Giác quả thực tức chết rồi, cậu ta phòng ngự nửa ngày vẫn là không có phòng ngự con sói đuôi lớn Nhã Diệc này!

Y vô tội bị liên lụy, lau nước mắt chua xót một cái.

Lại không phải lỗi của y, bị vợ mình giận cá chém thớt.

Phượng Giác hừ lạnh, ai bảo nơi này chỉ còn lại ngươi!

Bên trong phòng ngủ, một màn rất kích thích, Long Ngọc bị Nhã Diệc hồ ly chết kia đè xuống giường, quần áo bị lột sạch, một tay cầm lấy hai cổ tay cậu, một tay chơi đuôi mèo của cậu, một đôi chân thon dài bị khống chế lại.

"Anh tên lưu manh! Không cho phép sờ!"

"Thân ái em là bà xã của ta sao? Ông xã sờ bà xã không thể sao?" Nhã Diệc cười tà khí, tay theo đuôi sờ lên mông.

"Anh! Anh buông tay!" Long Ngọc cũng không muốn ngày mai không xuống giường được, cũng không biết đá biến ảo có phải có tác dụng kích tình hay không, toàn thân mẫn cảm thì thôi, nhất là đuôi và lỗ tai kia!

"Thân ái... Thân ái... Ta yêu em..." Nhã Diệc hôn người trong lòng, trong ôn nhu mang một tia khẩn thiết nói lời yêu của chính mình.

Long Ngọc lúc đầu có một chút chống cự, bất đắc dĩ thở dài, được người yêu ôm, còn nói lời như vậy, cậu làm sao có thể tàn nhẫn đến quyết tâm, dù sao, cậu đối với anh cũng khát vọng đồng dạng.

"Anh một tên oan gia." Long Ngọc khẽ than, ngẩng đầu hôn lên môi Nhã Diệc.

Long Ngọc chủ động tự nhiên lấy lòng Nhã Diệc, không kiềm chế dục vọng của mình.

Một phòng triền miên, đỏ đến lật rong chơi.

Sáng sớm hôm sau, ở tất cả mọi người cảm thấy Long Ngọc không dậy nổi, căn bản không ai sẽ đi qua gọi hai người bọn họ, kết quả cư nhiên ở trong phòng chờ của phi thuyền nhìn thấy hai người!

Long Ngọc bị Nhã Diệc ôm vào trong ngực, còn giống như đang ngủ, toàn bộ mặt đều chôn ở trong lòng anh, chỉ chừa hai cái lỗ tai nhỏ xù xù lộ ở bên ngoài.

Nhã Diệc đang để nguội một ly trà sữa, chờ nhiệt độ không sai biệt lắm dụ dỗ dỗ người uống một hớp.

Long Ngọc nơi nào có tâm tình uống trà sữa, tức khắc bất mãn lầm bầm một tiếng, đem mặt chôn càng sâu.

Mọi người đi tới, thì nhìn thấy Nhã Diệc ngậm trà sữa đến trong miệng, cúi đầu cho Long Ngọc trong miệng qua đi vào, Long Ngọc ưm một tiếng, ánh mắt cũng không có mở ra, cũng đã bị ép uống xong một ngụm trà sữa.

"Hừm..." Môi đỏ mọng bị trà sữa trơn trượt qua phát ra rên rỉ, trong phòng chờ, lập tức có rất nhiều con mắt nhìn qua đây.

Lúc Long Ngọc và Nhã Diệc xuất hiện thì hấp dẫn rất nhiều tầm mắt, thật sự là lực uy hiếp của Nhã Diệc ở Phong Hành Hào mấy ngày này, rất nhiều người cũng không dám dễ dàng khiêu khích, tuy rằng rất muốn nhìn hai người, lại cũng không dám nhìn.

Nhã Diệc hoàn toàn không để ý đến tầm mắt những người đó, bọn họ cũng liền dám len lén nhìn, thật sự dám nhìn không có một cái.

"Thân ái, tới uống một hớp." Nhã Diệc thấy có chút phản ứng, lập tức đặt ống hút vào bên môi Long Ngọc.

Long Ngọc há miệng cắn ống hút, mắt buồn ngủ mông lung trợn mắt liếc mắt nhìn Nhã Diệc, người này làm sao luôn cố chấp như thế! Đây là thua ở trên tay anh.

"Hai người các ngươi, kiềm chế chút a, người khác đều đỏ mặt tía tai." Phượng Giác vừa qua tới thì hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn Nhã Diệc, nếu không phải là người này, cậu ta bây giờ cũng sẽ không mỏi eo đau lưng!

"Muốn đỏ để cho bọn họ đỏ đi, ta đây nhưng không quản được." Nhã Diệc chẳng hề để ý nói, ánh mắt nhìn Long Ngọc, di chuyển đều có di chuyển một cái, để cho người ta nhìn thấy nghiến nghiến răng.

Tên mềm cứng không ăn!

Long Ngọc mở mắt, lười biếng đánh ngáp nhỏ, tựa vào trong lòng Nhã Diệc hỏi: "Anh trai, cậu làm sao còn không có biến ảo."

"Trong chốc lát xuống phía dưới lại biến ảo cũng không trễ."

Phượng Giác mới sẽ không nói, ngày hôm qua bị Y làm, cần phải huyễn hóa ra phượng linh, sau đó... Các loại yêu yêu, để cho cậu ta đối với biến ảo chuyện này, quả thực là... Không lời chống đỡ!

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngọc thiếu meo meo meo manh sao!

Che mặt cười, của nhà ta, đắc ý ~

Yêu ta cũng nhanh đem đem văn văn sưu tầm ~~~=33= đổi mới mới có động lực nha!

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net