☆, 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 51

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Mấy chữ ngắn ngủi, để cho hiện trường hỗn loạn đột nhiên rơi vào một mảnh im lặng.

Rõ ràng là mấy chữ không có tâm tình đặc biệt, hết lần này tới lần khác để cho tất cả mọi người đều có một loại hoảng sợ bị nắm ở trái tim.

Ở trên Phong Hành Hào người gặp được Long Ngọc và Nhã Diệc, lúc này thì tính là mê sắc đến tâm trí mê muội cũng nhận ra hai người, tức khắc sắc mặt xám trắng giống như chết.

Xong...

Bác Dịch ở phía sau ống kính cũng bị sợ hết hồn, chẳng qua làm người đứng đầu một thành, hắn tự nhiên không thể khinh địch như vậy để cho người ta rời khỏi, nhất là lên tới một cực phẩm cũng là một người khó có được này!

Nếu như có thể cũng bắt được hắn... Như vậy...

Nghĩ đến đây, cảnh báo trong tay đã đè xuống.

Một giây kế tiếp, tất cả bảo vệ của Đổ thành đồng thời xuất động, đem sòng bạc vây quanh chật như nêm cối!

Long Ngọc ôm cổ Nhã Diệc, mắt lạnh lẽo đảo qua những bảo vệ đó, hai tròng mắt bóng tối phát nặng, "Lăn!" Một chữ, cách gần chút tại chỗ tử vong, ở cách xa chút chịu tổn thương lớn nhỏ khác biệt.

"Xong! Tiểu Chân Nhi đây là muốn hắc hóa!" Trái tim Phượng Giác kinh sợ một cái.

"Cậu ta hắc hóa sẽ thế nào?" Cưu Bàn chưa gặp qua, không rõ.

"Vũ khí giết người, một câu nói, một động tác, chết một mảnh." Trả lời hắn là Quý Liễn.

"Cũng quá kia cái gì đi!" Cưu Bàn rốt cuộc biết Minh hậu nổi tiếng giết làm sao!

Trên sân khấu, tay Nhã Diệc ôm Long Ngọc càng ngày càng ôn nhu, "Thân ái, không có chuyện gì, có ta ở đây, ta ở đây, vĩnh viễn đều ở bên người thân ái."

Long Ngọc nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt giống như có sương mù màu đen dày đặc, tay cậu vỗ ở trên mặt Nhã Diệc nhẹ nhàng miêu tả, sương mù trong mắt tan ra, "Nhã, vẫn là anh tốt nhất." Thanh âm sa sút để cho người ta đau lòng.

Nhã Diệc ôn nhu hôn mặt mày cậu, khẽ cười nói: "Chỉ cần thân ái muốn ta, ta dĩ nhiên chính là tốt nhất."

Cái khác đều không có vấn đề, chỉ cần thân ái của anh còn ở.

Long Ngọc tựa vào trên bả vai anh, cọ cọ, sương mù dày đặc trong con ngươi màu tím cuối cùng tiêu tán, trong mắt có chút điểm óng ánh lướt qua, lại không có rơi ra một giọt.

"Đứa ngốc, em làm sao sẽ không muốn anh."

Thế gian này duy chỉ có anh toàn tâm toàn ý yêu cậu, thế gian này bỏ qua cái gì đều không thể bỏ qua cậu.

Phu quân của cậu, cậu làm sao sẽ không muốn.

Thấy Long Ngọc khôi phục bình thường, Phượng Giác bọn họ trước tiên thở dài một hơi, chỉ cần Long Ngọc không có việc gì, cái khác đều dễ nói.

"Hừm, cái thành chủ quỷ gì kia có phải vừa ý anh hay không? Phái ra nhiều người như vậy?" Long Ngọc vẫy đuôi hiếu kỳ nói, thì một động tác đơn giản như thế, trực tiếp để cho các sói dzê dưới đài phun máu mũi, dáng vẻ vừa mới lãnh diễm cao quý kia thì đủ dụ dỗ người, bây giờ hình thức yêu nghiệt này toàn bộ khai hỏa, có nào chịu được!

Tổ tông! Ngươi đừng run rẩy lỗ tai a!

Thành chủ Bác Dịch đã trực tiếp chảy máu mũi, động tác ngoẹo đầu lỗ tai mèo run rẩy xù xù này, lực sát thương quá lớn!

"Vừa ý ta?" Nhã Diệc mờ mịt nhìn Long Ngọc, dáng vẻ vẻ mặt ngốc manh, chỗ nào còn có sắc bén ác nghiệt ban nãy.

Long Ngọc nháy mắt mấy cái, đưa tay xoa bóp mặt anh, anh chịu không nổi bộ dáng này của Nhã Diệc nhất.

Lại trong lòng cũng mừng thầm, ai bảo người này trên tình cảm thiếu dây thần kinh, hừ hừ, thì tính là người khác nghĩ đối với anh thế nào, anh cũng ta hoàn toàn không biết, không rãnh mà để ý.

"Hắn phái nhiều người như vậy, là tới bắt thân ái em đi." Nhã Diệc nhưng không cảm thấy chính mình cái chỗ gì có thể để cho người vừa ý.

Nếu như là vẻ ngoài lúc đầu kia còn có chút khả năng, chính là bây giờ...

Thực sự quá bình thường.

Long Ngọc ngoẹo đầu nháy mắt mấy cái, chỉ nghe máu mũi tiếng trận trận, sau đó phóng ra trêu lớn, "Meo meo?" Tức khắc thương vong nặng nề.

"Tiểu Chân Nhi cậu ta sẽ không phải là dự định để cho bọn họ chảy máu mũi cho đến chết đi? Đây cũng quá hung tàn!" Cưu Bàn lời là nói như vậy, nhưng bây giờ hắn là nắm lỗ mũi ngửa đầu.

Yêu nghiệt nha! Quá yêu nghiệt! Ông trời làm sao thì không thu một yêu nghiệt như thế nha!

"Cậu ta tuyệt đối là cố ý!" Phượng Giác đều bóp lỗ mũi, có thể thấy được lực sát thương này bao lớn, Y đã sớm ở một bên che mắt, một bộ dáng vẻ ta không nhìn.

"Khụ, hẳn là là vô tình." Quý Liễn giải vây cho Long Ngọc.

"Ngươi trước tiên đừng đỏ mặt rồi hãy nói." Cưu Bàn lườm cậu ta một cái.

"Ngọc thiếu như vậy cũng rất cái gì kia nha!" Tất Thiến che mũi.

Duy nhất không có chuyện gì chính là Xích Diễm, bởi vì hắn ngủ thiếp đi...

Hiện trường đại khái chỉ có Nhã Diệc không có phản ứng quá lớn gì, Long Ngọc thật tình rất câu người, chẳng qua anh sớm đã thành thói quen bất kỳ một loại dáng dấp nào của cậu, cũng không có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Phản ứng duy nhất, chính là ăn sạch người trong lòng, để cho người khác đều nhìn không thấy!

Đi qua trào phúng, uy, này còn gọi không phản ứng sao?

"Thân ái... Không cho phép cười với bọn họ, không cho phép bán manh với bọn họ." Nhã Diệc chua ôm người vào trong lòng, từ trong không gian lấy ra một cái áo choàng thật to bao người lại, không cho phép người khác liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa!

Long Ngọc bị bao phủ ở trong áo choàng thật lớn, oán giận hô một tiếng, gương mặt bị nâng lên, một cái hôn sâu hôn toàn thân cậu như nhũn ra.

Đây là phạm quy!

Người bị phủ lên, dưới đài bản lĩnh nhỏ không dám nói nhiều, thế nhưng, Bác Dịch thì mặc kệ, hắn chọn trúng vật nhỏ kia rất lâu rồi, bán ra giá cao tốt nhất, bán không được, chính mình lưu lại dùng!

"Thằng nhãi! Đổ thành này từ trên xuống dưới đều là của ông đây, người ngươi cầm trong tay giao ra đây, ông tha cho ngươi khỏi chết!" Lời dõng dạc, để cho Phượng Giác bọn họ tương đối liếc mắt.

Đây là tự tìm cái chết ấy hả? Tự tìm cái chết hả? Hay là tự tìm cái chết đây?

Nhã Diệc bị người cắt đứt chuyện tốt vô cùng khó chịu, nhìn chưa từng nhìn giống vậy hất cao vung tay lên.

"Người của Bản vương há là các ngươi có thể mơ ước!"

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, một mặt trên tường lầu ba sòng bạc cư nhiên lộ ra một cái động lớn, trong một cái hang động kín người mặt bụi từ dưới đất bò dậy!

Mọi người giờ khắc này biểu tình đều vô cùng thống nhất.

0 口 0!!!!

Trời ạ, cư nhiên trực tiếp đánh xuyên qua tường, còn bắn trúng người!

Đây tuyệt đối không phải là người a!

Bác Dịch từ dưới đất bò dậy, giận tóc đều đứng lên tới!

"Phi!" Một ngụm đi phun ra đất trong miệng, tức giận nói: "Người tới nha! Bắt hai người này cho bản thành chủ!"

Hắn ngang dọc Đổ thành nhiều năm như vậy, người nào thấy hắn không phải là cùng cháu trai giống nhau, ngày hôm nay thực sự là cũng xui xẻo, cư nhiên thu giận lớn như thế!

"Ta nhớ ra rồi!" Long Ngọc kêu lên một tiếng, tay ở dưới áo choàng hợp lại, "Thành chủ Đổ thành gọi Bác Dịch ấy nhỉ! Hạ Mạc Phàm từng đề cập qua với ta."

Thanh âm của cậu không thấp, Bác Dịch vừa nghe Hạ Mạc Phàm ba chữ tức khắc thì không tốt.

Nghĩ lúc đó hắn cũng là bị ma quỷ ám ảnh, không có việc gì đùa giỡn cái người gì nha! Đùa giỡn đến Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh còn không có làm sao đâu, Hạ Mạc Phàm gọt hắn một trận nha! Bây giờ nhắc tới ba chữ này, hắn còn đau eo đau lưng đấy!

"Ngươi là ai? Làm sao nhận thức tên kia?" Thanh âm hắn đều phát run, có thể thấy được đối với hắn Hạ Mạc Phàm có bao nhiêu đáng sợ!

Thế nhưng, vấn đề là, ở trong mắt Long Ngọc, Hạ Mạc Phàm hàng kia, chính là một nhị hóa không đáng tin cậy!

"Ta là ai?" Long Ngọc câu môi cười nhạt, "Ta là chủ nhân của Hạ Mạc Phàm!"

"Cái gì?!" Bác Dịch bị một câu Long Ngọc nói làm cho mắt choáng váng, hắn làm sao cũng thật không ngờ manh vật bị hắn nhìn trúng, cư nhiên là chủ nhân của Hạ Mạc Phàm!

Đây chẳng phải là chính là, thiếu chủ của Khuynh Ngọc!

Nhã Diệc nhìn thấy vẻ mặt trong mắt Bác Dịch, biết hắn là hiểu rõ, chẳng qua... Muộn.

"Thành chủ Đổ thành, thật là một vị trí tốt, ngươi nói có đúng hay không." Thanh âm người đàn ông lạnh nhạt, mang chèn ép để cho người ta chân mềm, Bác Dịch coi như là một gã đàn ông hiếu thắng, chính là vào giờ khắc này, lại chán nản quỳ rạp xuống đất.

Đổ thành để cho hắn cao cao tại thượng, nhưng cũng bởi vì hắn tham lam, để cho hắn quẳng xuống tháp cao này.

Nếu đã biết thân phận Long Ngọc, người đàn ông đứng ở bên cạnh hắn là người nào tự nhiên sẽ không đặc biệt khó đoán.
Trong khoảng thời gian này, người gãy ở trong tay hai người này không phải số ít, từng cái một cũng đều là một đội một vương giả và quý tộc, Bác Dịch vẫn cảm thấy loại sự tình này không có quan hệ quá lớn với chính mình, ai ngờ đến, hắn tự đẩy mình vào tuyệt cảnh như vậy.

Nếu không có ham mê sắc đẹp của Long Ngọc, chỉ cần có chút lý trí điều tra một tý thân phận của người ta, thì sẽ không phát sinh tất cả này.

Chính là, không có nếu như.

Trên đầu chữ sắc một cây đao, hắn ăn xong một lần mệt, cũng không biết ăn năn, bây giờ... Nghĩ hối hận cũng không có cơ hội.

"Cầu... Ngọc thiếu tha thứ!" Bác Dịch quỳ rạp xuống đất, một bộ tư thái khiêm tốn, chỉ là Long Ngọc nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không có cho hắn.

Dám làm, thì phải có dũng khí làm.

Bây giờ cầu tình, lại tính toán cái gì.

Long Ngọc tựa vào trong lòng Nhã Diệc, cả người vẫn như cũ bị áo choàng cản trở, chỉ nghe được cậu cười lạnh lùng.

"Tha thứ? Trong tự điển Bản thiếu chủ, cho tới bây giờ sẽ không có hai chữ này, hôm nay tất cả ngươi làm, yên tâm, bản thiếu chủ cũng sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

Nhã Diệc ở sau khi Long Ngọc nói xong, ôm cậu xoay người rời đi nơi này, khó có được tới Đổ thành một chuyến, tự nhiên không biết bởi vì chút chuyện này liền rời đi, chẳng qua nơi này dĩ nhiên là không có biện pháp lại ở lại.

Bác Dịch biết tất cả cầu tình đều không hữu dụng, chán nản quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Bảo vệ bao quanh sòng bạc, ở lúc Long Ngọc cùng Nhã Diệc bọn họ rời đi, cũng không có ra tay ngăn cản.

Bác Dịch phát tín hiệu cho bọn họ, bởi vì bọn họ căn bản không ngăn được, thay vì chịu chết, không bằng cái gì đều không làm.

Long Ngọc Nhã Diệc ra phòng đấu giá thì nhìn thấy Cưu Bàn mọi người sớm ở bên ngoài chờ đợi.

"Nhá! Minh vương đại nhân ngươi nhưng ôm tốt rồi, vật nhỏ trong lòng ngươi vô giá đó!" Cưu Bàn nói trêu ghẹo.

"Bảo bối nhà ta, ta tự nhiên sẽ ôm tốt." Nhã Diệc nhàn nhạt liếc hắn một cái, Long Ngọc vẫy đuôi, câu trên cổ tay anh.

"En muốn đi sòng bạc chơi!" Cậu mới không muốn lập tức trở lại đâu! Tất cả đi ra nhất định phải chơi cao hứng mới được!

Nhã Diệc bị cái đuôi kia ầm ĩ tâm viên ý mã, tay ở trên cái mông Long Ngọc nhéo nhéo, "Được." Long Ngọc dứt khoát quăng anh một đuôi, bốp một tiếng vang nhỏ, tay Nhã Diệc bị đánh.

"..." Nhã Diệc trầm mặc một chút, há mồm gặm cắn lên lỗ tai mèo của Long Ngọc! Anh yêu chết hai lỗ tai mèo này!

"Sắc hồ ly! Anh nới lỏng miệng!" Long Ngọc cứu giúp lỗ tai của mình.

Những người khác đều không có ý xuất thủ, tất cả đều xem kịch.

Hai người cãi nhau đủ rồi, mọi người mới đi trước sòng bạc lớn nhất, đại sát tứ phương.

Lúc mới bắt đầu mọi người tách ra đi chơi, kết quả thua nhiều thắng ít, về sau tất cả mọi người một tới đi theo phía sau Long Ngọc, nói cậu có vận tiền tài, trong ngày thường buôn bán cũng nhìn không chuẩn xác, lần này tốt rồi, thấy rõ ràng, Long Ngọc là chơi cái gì thắng cái đó, mọi người chỉ cần đi theo phía sau cậu đặt tiền cược thì tốt rồi!

"Lớn." Long Ngọc lợi thế hướng lớn kia ném đi, chờ bắt đầu, phía sau một đám người cùng đặt.

Khai cục quả nhiên là lớn, mọi người liếc mắt nhìn, này đều bao nhiêu thẻ? Từ lúc đi vào cậu thì không có thua qua đi?

"Đổi một cái." Long Ngọc kêu Tất Thiến bọn họ thu thẻ đánh bạc, đổi một bàn, lúc đứng dậy, một ly rượu thì hắt trên người cậu, ướt quần, không phải là tung là hắt, rõ ràng là cố ý, Long Ngọc liếc mắt một cái, đè lại Nhã Diệc muốn nổ tung bên người, "Có mắt không?"

"Xin lỗi, không nhìn thấy." Người đàn ông khẽ nhướng không thành ý nói áy náy.

"Thôi đi, bản thiếu chủ không tính toán với gia súc." Long Ngọc không có vấn đề vẫy vẫy tay, mấy người bên người nở nụ cười, người đàn ông mặt biến sắc đặc biệt khó coi.

Hắn vốn nhìn Long Ngọc một cái mèo con vừa xinh đẹp vừa manh như thế, muốn nhận thức một chút, lại không nghĩ mèo này răng đủ nhọn, hắn đang muốn nói cái gì, thì bị giám đốc sòng bạc gạt đi đi sang một bên.

"Vị công tử này ngượng ngùng, chúng tôi nơi này có phòng khách, ngài rửa mặt thay quần áo khác, tiền phòng sòng bạc chúng ta trả, bạn của ngài cũng mời đến phòng nghỉ ngơi uống chén trà, tôi mời." Giám đốc nói thành khẩn.

Long Ngọc cảm giác xuống, nhớt nhợt, là không quá thoải mái, gật đầu, "Ừm, tớ đi tắm, anh trai, các cậu trước uống trà."

"Tốt." Phượng Giác cũng cảm thấy chơi tiếp như vậy không có ý gì, Long Ngọc lại không ở, bọn họ thì đều là thua tiền hàng.

"Nhã, anh làm bạn cùng em." Long Ngọc lôi kéo tay Nhã Diệc, làm nũng.

"Được, cùng em." Nhã Diệc cưng chiều nói, hình như anh trời sinh thì không biết cự tuyệt Long Ngọc.

Phòng khách đơn giản, không gian không lớn, một cái giường đôi, một đôi ghế sô pha, một cái tủ đầu giường, lại không khác, vô cùng đơn giản, Long Ngọc ở trong phòng tắm, cởi quần áo, đi lấy khuyên tai đá biến ảo trên lỗ tai, làm thế nào cũng lấy không xuống tới, không cách nào không thể làm gì khác hơn là biến ảo giặt sạch, tắm nước nóng rầm rầm, đóng nước, vươn tay, mới phát hiện, ách, không cầm giặt quần áo thay đi giặt, Long Ngọc gãi gãi lỗ tai xù xù trên đầu trách cậu, lúc mỗi khi lần tắm rửa, không tắm xong thì bị Nhã Diệc lừa gạt lên giường, nếu không phải là trực tiếp trần trụi ngủ, cậu cũng không muốn trần trụi ngủ đâu! Vấn đề là Nhã Diệc tên kia có thói quen ngủ trần trụi, cho nên Long Ngọc trước ngủ mặc đồ ngủ thật tốt, vừa tỉnh lại thì thành cả người trần trụi, bị cái tên kia lột!

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đoán một chút, còn bao lâu kết thúc ~

(*^__^*) hì hì...

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net