☆, 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 53

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Cưu Bàn đi ra ngoài thì chơi biến mất, Long Ngọc lại không cảm thấy sự việc có bẫy thì sống uổng.

Đợi đến ngày thứ năm lúc đá biến ảo tự mình rơi, Long Ngọc mài răng vọt tới gian phòng Cưu Bàn và Xích Diễm, bạo lực buộc Cưu Bàn biến thân, không phải là ở trên người hắn lột mấy lông chim màu sắc rực rỡ, lúc này mới coi như là tiêu xuống cơn tức một chút.

Nhã Diệc cũng ở bên cạnh hò hét trợ uy, Cưu Bàn ở trong lòng phỉ nhổ anh một lần lại một lần.

Nếu không phải là hắn tính sai, người này mấy ngày nay có thể qua dễ chịu như thế!

Bây giờ còn tới giả bộ làm người tốt, hừ!

Lúc rời khỏi Đổ thành, thành chủ Đổ thành tự mình đến nói xin lỗi cho hai người, dùng máu tươi ký viết lời thề pháp thuật, như vậy muốn thay đổi mà nói, sẽ ở trong lúc đầu tiên để cho linh hồn hủy diệt với trời đất, Đổ thành này mới không có hoàn toàn thay đổi trời.

Long Ngọc cuối cùng rời khỏi Đổ thành biến thái này, tâm tình thật tốt, không cần biến thành nửa thú thay đổi không trở lại, dĩ nhiên là thể xác và tinh thần dễ chịu!

Nhã Diệc cũng mặt mỉm cười, vẻ mặt sung sướng cùng ở phía sau cậu.

Đối với thành chủ Đổ thành thức thời đặc biệt thoả mãn, tồn trữ trong không gian của anh bây giờ nhưng là có thêm mấy trăm đá biến ảo các loại manh vật đều dùng không hết!

Nghĩ đến Long Ngọc biến thành các loại manh vật nhỏ, Nhã Diệc liền không nhịn được mặt mày rạng rỡ.

"Âm! Nhã! Diệc!"

Phong Hành Hào bị gầm lên giận dữ kinh sợ run rẩy ba run rẩy.

"Con mẹ nó!" Cưu Bàn ôm bình rượu thiếu chút nữa bị ném đi ra, "Tiểu Chân Nhi đây là lại làm sao vậy!"

"Nhìn xem sẽ biết." Xích Diễm xoa đầu, cơn tức này làm sao lớn như thế? Minh vương lại làm cái gì?

"Đi đi xem một chút." Cưu Bàn cẩn thận cất kỹ rượu, ra khỏi phòng với Xích Diễm.

Lúc bọn họ đi tới căn phòng Long Ngọc bọn họ, đã tới rất nhiều người, bóp mũi bóp mũi, che mắt che mắt.

"Đây là thế nào?" Cưu Bàn nhô đầu ra, bốp! Một cái gối đầu đang đập trên mặt hắn, gối đầu rơi trên mặt đất, hắn nhìn thấy nửa thú mèo trên tai trái mang một khuyên tai nửa cung tròn ngọc bích vàng ròng với đỏ, trên tai phải mang một viên khuyên tai bạch ngọc thạch, đang bóp cổ Nhã Diệc, con mèo kia không phải là người khác chính là Long Ngọc, so với biến ảo trước đó còn muốn mị hoặc hơn nhiều.

"Anh tên khốn kiếp! Anh tháo xuống cho em!" Long Ngọc lửa giận ngút trời, hận không thể bóp chết Nhã Diệc!

Lần mày mang theo không riêng gì cưỡng chế, còn là cần thiết phải là người mang cho cậu mới có thể tháo xuống tới, người này cư nhiên nhân lúc cậu ngủ mang lên cho cậu, quá đáng hận!

Nhã Diệc một chút cũng không có tự giác bị người bóp cổ cũng không có, hai tay ôm mèo chơi đùa trong lòng, một tay còn hạnh kiểm xấu bóp đuôi người chơi.

"Thân ái, bóp chết nhưng sẽ không có ông xã."

Long Ngọc giận cào người, cả giận nói: "Bóp chết vừa lúc bớt lo!"

"Vậy thân ái em bóp đi, chúng ta cuối cùng ấn phương thức trước đó, tính sổ cái." Nhã Diệc cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, làm cho cậu bóp thuận tay hơn một chút.

Long Ngọc: "..."

Người này còn dám ở không biết xấu hổ chút sao! A!

Long Ngọc thở hổn hển buông lỏng tay, đứng dậy, quay đầu lại trừng mắt mọi người nhìn xem náo nhiệt, nhe răng, "Nhìn lông gì mà nhìn!"

Xong, xù lông, chính là làm sao thì manh như vậy chứ?

Mọi người mắt tỏa ra trái tim, Long Ngọc thở hổn hển đẩy người đi ra ngoài.

Long Ngọc đi ra ngoài, Nhã Diệc tự nhiên sẽ đuổi theo.

Đối với sự việc trước đó Long Ngọc bị bắt đi bị người xoi mói, giống như một vật phẩm giống vậy mua bán, anh vẫn luôn đều không thể dễ dàng tha thứ.

Cho dù Long Ngọc chính mình muốn chơi, anh cũng sẽ không lại để cho phát sinh lần thứ hai.

Long Ngọc thở hổn hển một đường đi ra ngoài, tỉ lệ quay đầu lại được kêu là cao, cao đến cậu lại muốn xù lông, những người đó cũng coi như có nhãn lực, không dám đi phía trước tới gần.

"Đây là trạm nào?" Long Ngọc mắt nhìn ngoài cửa sổ, hòn đảo nhỏ không lớn cây xanh biếc san sát.

Tiện tay lật ra quang điện trong tay.

"Miêu* đảo?"

*Miêu 苗 mầm

Miêu đảo, lại xưng thiên đường nửa thú, nơi này cư trụ rất nhiều nửa thú, cũng có mấy đời ở trong đó, Long Ngọc lâm thời ở nơi này như vậy là rất giống cư dân vốn ở trên Miêu đảo, còn là giống cái...

Nửa thú trên Miêu đảo hình như không có phân biệt giới tính, đều là bề ngoài nam tính, nhưng giống cái nếu so với giống đực nhỏ nhắn xinh xắn mị hoặc, cho nên nhìn ra bề ngoài Long Ngọc là rất giống.

Long Ngọc chậm rãi bước xuống Phong Hành Hào, nhịp chân ưu nhã dụ cho người ghé mắt, cử chỉ cao quý, dáng vẻ ngạo khí, giống như nữ vương tuần tra lãnh thổ.

Cậu hơi khẽ nâng đầu lên hít một hơi, không khí nơi này cũng không tệ lắm, giương mắt nhìn thấy là gỗ thúy mọc thành bụi, ánh mắt cảm giác rất là thoải mái, không khỏi cong lên khóe miệng.

Bạn đang ngắm phong cảnh, có người đang nhìn bạn.

Như Long Ngọc vậy dĩ nhiên thành phong cảnh trong mắt người khác, phong cảnh rất đẹp.

Cậu vừa bước lên đất đai, một thân ảnh thì đánh tới, một đôi tay thì kéo cậu lại, đập vào mắt là đôi con ngươi mèo màu xanh da trời, "Anh trai xinh đẹp, tới nhà em chơi có được hay không?"

Long Ngọc luôn luôn không sức chống cự với manh vật, nhìn thằng nhóc lỗ tai mèo ba hoa văn vàng trắng đen bổ nhào ở trên người, tay không tự chủ xoa trên đầu nhỏ kia, "Ngươi tên là gì?"

"Em tên là Miêu Tiểu Miêu! Anh hai em Miêu Vị là đảo chủ, nhà em rất đẹp! Anh trai xinh đẹp đi nhà em chơi có được hay không?" Miêu Tiểu Miêu chưa tới một mét năm vừa nói, vừa cố sức ngoắc cái đuôi, làm trái tim Long Ngọc manh đến run lên một cái, liếc nhìn thời gian, ừm, vậy là đủ rồi.

"Được." Gật đầu.

Miêu Tiểu Miêu hoan hô một tiếng, trong lòng làm ra một động tác tay thắng lợi, bước đầu lừa gạt chị dâu tới tay! Chỉ cần chị dâu thấy anh hai nhất định sẽ yêu thích!

Ta Miêu Tiểu Miêu cũng là có chị dâu nhá! Hừ!

Nhã Diệc xuống tới chậm một bước, Long Ngọc đã bị Miêu Tiểu Miêu bắt cóc, Nhã Diệc mở ra hệ thống truy tung trên quang điện, không nhanh không chậm theo ở phía sau.

Thân ái khó có được có hứng thú, để cho em ấy chơi một chút đi.

Trong lòng anh là nghĩ như thế, nhưng nếu là anh biết thằng nhóc nhìn như rất manh, thật sự rất nhị kia đánh chủ ý thân ái nhà anh, nhất định bây giờ lập tức thì đá thằng nhóc tới nơi chân trời đi!

Người nửa thú của Miêu đảo ở đều là nhà cây, cũng may phương tiện hiện đại đầy đủ, nhà cũng rất thoải mái, hình như ở tại trong nhà cây là thói quen của người nửa thú Miêu đảo.

"Anh trai xinh đẹp, anh ngồi trước! Em đi bưng đồ uống cho anh!" Miêu Tiểu Miêu sắp xếp Long Ngọc ở trong nhà mình, nói xong nhanh như chớp liền chạy ra khỏi đi.

Lôi Miêu Vị anh hai nhà mình vẫn còn đang họp trở về.

"Tiểu Miêu em có thể đừng càn quấy sao?" Miêu Vị mang theo Miêu Tiểu Miêu, thân hình cao lớn của hắn, chiều cao sắp tới hai mét, mang theo Miêu Tiểu Miêu cùng chơi giống nhau.

"Anh hai, em nói thật!" Miêu Tiểu Miêu bị xách quen cũng không giãy dụa, "Người kia rất đẹp! Rất xứng với anh hai! Anh hai thì đi liếc mắt nhìn! Thì liếc mắt!" Con ngươi mèo ngập nước không nháy một cái nhìn hắn.

Miêu Vị chịu không nổi nhất chính là cái dạng này của em trai, "Thì liếc mắt nhìn." Trong miệng nói, trong lòng suy nghĩ, trong chốc lát bồi thường cho nhà người ta thất lễ, em trai nhà mình này nha!

Nhưng mà, chính là cái nhìn này, ánh mắt Miêu Vị một mạch, cũng không biết là con mèo nhỏ nhà ai chạy tới, đang ghé vào trên đùi Long Ngọc, ngửa đầu nhấc lên, mở to thật to mắt mèo nhìn Long Ngọc, Long Ngọc vươn một ngón tay, điểm ở trên lỗ mũi của con mèo nhỏ, trên mặt cậu cười tươi như hoa.

Để cho Miêu Vị không tự chủ nghĩ đến tình cảnh bọn họ sau khi có đứa nhỏ, hắn xấu hổ chảy nước miếng...

"Anh hai, anh hai, người đẹp mắt đi!" Miêu Tiểu Miêu tranh công đong đưa đuôi.

"Em nói em ấy sẽ nguyện ý gả cho anh sao?" Miêu Vị nhỏ giọng hỏi.

"Sẽ sẽ, đại ca ưu tú như vậy!" Miêu Tiểu Miêu tự tin ngửa cao đầu, chớp mắt, "Chẳng qua nha, vẫn là gạo nấu thành cơm tương đối yên tâm."

"Tiểu Miêu! Tại sao có thể lừa cưới xin chứ!" Miêu Vị trợn mắt liếc mắt nhìn nó, nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ người đẹp mắt như vậy không thích hắn làm sao bây giờ?

"Yên tâm nha! Anh hai trực tiếp phụ trách với người ta thì tốt rồi!" Miêu Tiểu Miêu vỗ vỗ tay Miêu Vị, để cho hắn bỏ chính mình xuống, chạy đến nhà chú Miêu Phong, ôm một đống lớn quần áo trở về, quần áo rất phức tạp, số lớn kim sức, vừa nhìn chính là dùng tham gia trường hợp quan trọng.

"Anh trai xinh đẹp! Giúp em thử quần áo!" Miêu Tiểu Miêu ôm đến trong phòng, đặt quần áo vào trước mặt Long Ngọc, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.

Long Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nở nụ cười, "Tiểu Miêu, gạt người không phải là mèo tốt, ngươi là dự định lừa cưới xin sao?"

Cậu lời vừa ra, Miêu Tiểu Miêu toàn bộ đều choáng váng, anh trai xinh đẹp là biết hết!

Long Ngọc bác học, yêu thích kỳ văn dị sự của các chỗ, cũng đối với kết hôn của các nơi có nghe thấy, áo cưới của nửa thú là có tiếng rườm rà, quan trọng nhất là nó không phải là màu đỏ, mà là màu trắng, dùng số lớn kim sức tới trang trí, cậi liếc mắt liền nhìn ra tới Miêu Tiểu Miêu lấy tới là áo cưới của nửa thú.

"Tiểu Miêu, ta có người cộng độ nhất sinh*." Thanh âm Long Ngọc bình tĩnh không có tức giận, Miêu Vị ở ngoài cửa trái tim lại rất khó chịu.

* cộng độ nhất sinh 共渡一生 cùng nhau cả đời

"Anh trai xinh đẹp, anh hai em khá tốt, ảnh sẽ đối với anh so với ai khác đối với anh đều tốt, anh không phải thích người khác, yêu thích anh hai em có được hay không?" Miêu Tiểu Miêu tính trẻ con nói.

Long Ngọc lắc đầu, "Ngươi còn nhỏ, không hiểu, yêu một người không phải nói không yêu là có thể không yêu, ta và người yêu của ta, nhiều lần trải qua cực khổ mới cùng một chỗ, ta chỉ muốn qua cả đời với ảnh."

"Em mặc kệ!" Miêu Tiểu Miêu không phân rõ phải trái ngồi dậy, "Nếu là hắn yêu anh làm sao sẽ bỏ một mình anh đi ra! Người bên ngoài luôn xem nửa thú chúng ta là đồ chơi! Hắn không phải thật tâm yêu anh! Anh yêu anh hai em là chính xác!"

"Ta không phải là nửa thú." Long Ngọc lạnh mặt xuống mặt tới, "Anh ấy thật yêu ta, giả yêu ta, ta tự nhiên phân rõ, ta chỉ thích anh ấy!"

"Vậy hắn ở đâu nha! Để cho hắn đi ra! So tài với anh hai của em một chút!" Miêu Tiểu Miêu gào thét, giống như nổ lông, chị dâu thật vất vả chọn trúng làm sao thì có chủ? Người kia thực sự là quá đáng ghét! Giành chị dâu với mình! Người xấu!

"Muốn lừa gạt thân ái nhà ta lừa cưới xin, lá gan không nhỏ a." Một đạo thanh âm ôn nhu, lại mang lạnh lùng vang lên bên tai mọi người.

Miêu Tiểu Miêu quay đầu lại thì nhìn thấy một cái người đàn ông mặc cả người quần áo hưu nhàn màu trắng đứng ở trên ngọn cây, không phải là ngũ quan đặc biệt cướp mắt, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa, chính là ở sau khi chống lại hai con ngươi màu xanh biếc kia, Miêu Tiểu Miêu lại có một loại cảm giác bị kinh diễm đến.

Chẳng qua cảm giác như vậy cũng không có duy trì bao lâu, bởi vì lạnh lùng trong cặp mắt kia, để cho nó không dám tiếp tục cùng người mắt nhìn mắt.

Miêu Tiểu Miêu cúi đầu trong nháy mắt, Nhã Diệc đã từ ngọn cây đi tới bên người Long Ngọc, bất đắc dĩ đem tức phụ nhà mình ôm trong lòng, khẽ thở dài: "Thân ái sức quyến rũ em lớn như thế, ta có phải nên buộc em ở ngang hông hay không, mới vừa muốn để cho em chính mình chơi một chút, thì bị người bắt cóc."

"Nào có, em đây không phải là ở đây thật tốt! Ai bảo anh không đến." Long Ngọc cười tựa vào trong lòng anh, trước đó cái loại hiền hoà này vẫn như cũ có chút hơi thở người lạ đừng gần hoàn toàn biến mất, lúc này hoàn toàn là một chú mèo ngoan ngoãn mềm mại.

Miêu Tiểu Miêu nhìn thấy chị dâu chính mình tuyển định bị người khác ôm, lập tức có chút xù lông.

Đang muốn nhảy nhảy đi qua, thì bị anh hai nhà mình lôi trở về.

Miêu Vị đối với Long Ngọc là nhất kiến chung tình, chính là nhìn đến thời khắc này dáng vẻ bọn họ ngọt ngào như vậy, nhiều tình yêu hơn nữa cũng không thể nói ra miệng, làm người quản lý quản lý một khu vực, hắn vẫn là nhìn ra được, hai người kia không phải là hắn có thể chọc.

"Hai vị, ngượng ngùng Tiểu Miêu không hiểu chuyện, xin hai vị không lấy làm phiền lòng."

"Không hiểu chuyện?" Nhã Diệc cười nhạt, trong con ngươi màu xanh biếc có màu sương mù để cho người ta thấy không rõ tâm tình. "Ta nhìn... Là quá hiểu chuyện đi."

"Hừ!" Miêu Tiểu Miêu có đại ca chỗ dựa, lập tức lại khỏe như vâm ngồi dậy. "Ta dĩ nhiên là hiểu chuyện nhất, đây là chị dâu ta nhìn trúng, không cho phép ngươi cướp với anh hai ta!"

Nhã Diệc không để ý đến Miêu Tiểu Miêu, mà là miễn cưỡng liếc nhìn Miêu Vị.

"Chỉ bằng ngươi? Xứng sao?"

"Ngươi!" Miêu Tiểu Miêu giận giơ chân, còn muốn nói gì nữa, lại phát hiện cổ họng căng lên, căn bản nói không nên lời một câu nói!

Nó bị dọa sợ đến mở to hai mắt.

"Ngươi tốt nhất quản tốt miệng của ngươi, đừng cho là mình nhỏ liền có thể tùy tiện nói lung tung." Thanh âm lạnh lùng Nhã Diệc truyền đến, mang sát khí để cho người ta kinh hãi.

Anh không bắt nạt nhỏ yếu, chính là nhỏ yếu này nếu đạp đến nguyên tắc của anh, anh vẫn như cũ sẽ không giơ cao đánh khẽ.

Chơi có thể, cãi nhau có thể, mơ ước thân ái của anh lại không thể lấy!

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lẩm bẩm, đừng tưởng rằng là trẻ con liền có thể mơ ước Minh hậu nhà Minh vương!

Giống nhau vỗ dẹp!

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net