☆, 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 58

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Nhã, làm bạn với em đi phòng rửa tay." Long Ngọc làm xong chuyện xấu thì chạy đi, cậu càng muốn một người chạy, chính là, Nhã Diệc khóa cậu bên cạnh, chờ lúc cậu trở về, hai người này hẳn là cũng liền quên không sai biệt lắm.

"Tốt." Nhã Diệc đương nhiên biết tâm tư nhỏ của cậu, kéo người rời khỏi vị trí.

Toilet sạch sẽ đơn giản, Long Ngọc ở bên trong đi vệ sinh, Nhã Diệc coi giữ ở bên ngoài, anh đến là càng muốn ở bên trong, đáng tiếc thân ái nhà anh không chịu.

Lúc Nhã Diệc đang tựa vào trên cửa buồn chán, Liên Hoa lảo đảo nghiêng ngả tiến vào, thấy anh thì đánh tới.

"Âm tiên sinh giúp ta một chút! Ngọc thiếu quyến rũ Nam Vũ, Nam Vũ hắn không muốn ta! Oa!" Nói thì khóc lớn lên, người hướng trên người Nhã Diệc cọ cọ.

Nhã Diệc nhíu mày, không lưu tình chút nào đẩy người ra, Liên Hoa bất ngờ không kịp đề phòng toàn bộ người nằm trên đất.

Nhã Diệc chán ghét cởi áo khoác, trực tiếp vứt xuống trong rương tinh lọc cửa phòng rửa tay, nhấn hoàn toàn tiêu hủy.

Thế gian này, ngoại trừ Long Ngọc, lại không ai có thể để cho anh thương hương tiếc ngọc.

Liên Hoa nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nước mắt ùn ùn ra."Âm tiên sinh, Ngọc thiếu hắn..."

Nhã Diệc lạnh lùng cắt đứt lời của hắn ta, "Ngươi nếu còn dám nhiều lời nói xấu thân ái nhà ta một chữ, ta thì dám cam đoan kể từ hôm nay, thế gian lại không ngươi người này."

Thân ái của anh ngoại trừ anh, ai có thể vào của mắt, Nam Vũ tính là thứ gì!

Quyến rũ? Chỉ bằng hắn cũng xứng!

Cánh cửa gian nhỏ đột nhiên mở ra, Long Ngọc ưu nhã đứng ở đó, "Ta làm sao? Ngươi nói nha."

Liên Hoa tức khắc mặt trắng nhợt, hắn ta nhìn thấy bóng dáng Nhã Diệc, không nghĩ đến Long Ngọc cũng ở!

"Không, không, không có." Thanh âm hắn ta đáng thương, giống như Long Ngọc bắt nạt hắn ta.

"Chậc!" Long Ngọc bĩu môi, "Quả nhiên vẫn là ghét loại sinh vật bông sen trắng này."

Bên ngoài đã tụ nhiều người, có người trên Phong Hành Hào, cũng có nửa thú.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chính thất đấu người thứ ba?"

"Được đi, ngươi nhìn khí chất hai vị kia, nhìn ở trên mặt đất kia, ban nãy còn cùng người khác uống sung như thế đó!"

"Thì ra một tên mặt dày tự dán lên, người ta chướng mắt, mình hướng trước mặt tới gần."

Mọi người bảy mồm tám miệng nói, đều không phải là lời dễ nghe gì, Liên Hoa nước mắt xuống tới, đầy mặt nước mắt, nhìn qua quả có thật chọc người thương yêu.

Nhã Diệc hoàn toàn không để ý tới người trên mặt đất, xoay người nắm ở thắt lưng Long Ngọc, cười nói: "Thân ái, chúng ta đi thôi."

Long Ngọc nhìn thấy trên người anh chỉ có một áo sơ mi, hỏi nói: "Áo khoác của anh đâu?"

"Bẩn, ném." Nhã Diệc nhàn nhạt nói, trong mắt là nồng đậm chán ghét, quả thực là xúi quẩy.

Long Ngọc hiểu rõ gật đầu, xem ra là người nào đó chưa từ bỏ ý định nghĩ đưa tới cửa, dám động tay động chân với người đàn ông của cậu, dáng vẻ bệ vệ rất kiêu ngạo a, nhìn ra cậu không thể quá khách khí!

Hai người nhìn cũng không nhìn Liên Hoa trên mặt đất trực tiếp đi ra ngoài, thì lúc này Nam Vũ vọt vào, "Các ngươi làm sao khi dễ Liên Hoa như vậy chứ! Đường đường thiếu chủ của Khuynh Ngọc, ngươi không biết xấu hổ bắt nạt một người không tên không thế?"

Chỉ trích liên tiếp, để cho mọi người một bộ dáng vẻ xem kịch vui.

"Thảo nào lớn lối như vậy chứ, thì ra là thiếu chủ Khuynh Ngọc nha."

Gần như là như vậy là lời như vậy.

"Ngươi không buông tha Hoa gia còn chưa tính, nhưng Liên Hoa lại không có quan hệ gì với Hoa gia!" Nam Vũ một bộ dáng vẻ để ý.

"Thì hắn, cũng xứng bản thiếu chủ ra tay." Long Ngọc cười lạnh một tiếng, "Trở về nói với Phụ Úc Thịnh chiêu này dùng nhiều lắm." Nam Vũ sửng sốt, ngậm miệng, tựa hồ là có ý định để cho Long Ngọc biết cái gì, lúc này lại không thể nói.

"Ngươi nói thân ái nhà ta bắt nạt hắn?" Nhã Diệc nở nụ cười, trong mắt vô cùng băng lãnh. "Làm sao, cho rằng bản thân mình chảy hai giọt nước mắt, liền có thể xem mình là vô tội?"

"Ngươi có ý gì, mọi người nhưng đều thấy được!"

Nhã Diệc tay ở trên vách tường điểm, tất cả mọi người là sửng sốt.

Trong hình xuất hiện mỗi một màn Liên Hoa từ xuất hiện đến bây giờ, vậy căn bản chính là tự mình chạy tới, Ngọc thiếu người ta ngay cả một câu nói chưa từng nói, thì thành bắt nạt hắn ta.

Long Ngọc liếc nhìn Nam Vũ xem thường, cười lạnh nói: "Thì ngươi, ngươi là nơi nào có thể mảy may so đến trên Nhã nhà ta bản thiếu chủ sẽ quyến rũ ngươi? Ngươi thì tính cởi hết, cầu bản thiếu chủ, ta đều buồn nôn."

"Lần sau lúc diễn kịch, lót dạ hơi chút đi kỹ xảo biểu diễn quá kém. Còn có, các ngươi từng cái một dẫu gì cũng là người có chút danh tiếng người, ra ngoài ngay cả mắt đều không mang theo, cũng nhanh đến cuối." Nhã Diệc nhàn nhạt nói, giống như một cái tát hung hăng đập ở trên mặt của bọn họ, càng làm cho lưng bọn họ lạnh cả người hoảng sợ.

Bọn họ là vì xem náo nhiệt, hiện tại cũng hiểu được, có ít người náo nhiệt không phải là ngươi muốn xem là có thể xem!

Lúc Nhã Diệc kéo Long Ngọc về tới vị trí, Phượng Giác và Y hai người đang cùng một chỗ nói chuyện, đều là khóe mắt mỉm cười, ngọt ngào khủng khiếp, thấy Long Ngọc trở về cũng không bởi vì chuyện vừa rồi tức giận, trái lại cười nói chuyện với bọn họ.

"Mới vừa nghe nói, hai người các ngươi ở toilet gặp hai con nhà họ Nam kia, diễn ra một trò hay." Y trêu tức nói.

"Trò hay không thể nói rõ, chỉ chỉ có điều, có chút ý vị sâu xa." Mắt phượng dài nhỏ xinh đẹp của Long Ngọc híp một cái, một bộ dáng vẻ hồ ly, không biết lại có ai muốn xui xẻo.

"Có ý gì?" Phượng Giác gặm đồ ăn vặt nhỏ.

"Thủ đoạn cấp thấp như thế, không phải là bọn họ người như vậy sẽ phạm, cảm giác nghĩ là có ý hướng chúng ta ném tốt." Long Ngọc nhún nhún vai, "Ta chỉ là cảm giác."

"Cảm giác của ngươi tỷ lệ bị lỗi là bao nhiêu?" Y cười hỏi.

Vốn là một câu vui đùa, Long Ngọc lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, "Nghìn một phần vạn, nhiều năm như vậy, ta chỉ nhìn lầm qua một lần."

"Lần nào?"

Y hỏi ra tới thì muốn tát mình, chờ nghe được Long Ngọc trả lời, y thật sự muốn đập chết mình.

"Yến trở về." Long Ngọc uống sạch Baileys ngọt trong ly.

Ta ban đầu cho rằng, ta sẽ qua cả đời với người nọ, thì coi như không nóng không lạnh, cũng sẽ vẫn luôn cùng một chỗ.

Bây giờ quay đầu lại, khi đó bản thân mình thật là khờ đến đáng thương!

Long Ngọc nhướng mày, buồn bực lên, trên môi câu ra cười lạnh lùng, "Quả nhiên năm đó nhìn lầm! Thực sự là đủ đáng hận!"

Nhã Diệc tiến đến bên người cậu, ở trên người cậu ngửi ngửi, "Lưu luyến, đến là rất lâu không ngửi được loại nhang này." Lời là hoài niệm, nhưng giọng điệu còn kém rất nhiều, tí xíu cũng không có ý tứ hoài niệm.

Lưu luyến loại nhang này sẽ bởi vì mạch suy nghĩ mà đưa tới một ít tâm tình, phần lớn là hoài niệm đã qua, hồi tưởng; quá khứ mất đi, loại nhang này hồng lâu năm đó đốt rất nhiều, Long Ngọc cho tới bây giờ thì không quá yêu thích loại nhang này, cũng không biết là vấn đề của nhang, hay là vấn đề thể chất của cậu, mỗi khi trở về ngửi được loại nhang này, vẫn sẽ dẫn ra ký ức không tốt nhất của cậu, Yến tên kia vẫn là chưa từ bỏ ý định cho cậu hạ lưu luyến, lại không nghĩ rằng đưa tới phản hiệu quả.

"Ừm, cái mùi này thật kỳ quái, ngửi lên, rất không thoải mái." Phượng Giác ở lại gần ngửi ngửi, chân mày nhíu chết, một cổ cảm giác quên mất rất lâu nổi lên trong lòng, loại cảm giác này là cảm giác năm đó lúc trở lại Lăng Tuấn, rất hỏng bét!

"Ngửi cái này." Long Ngọc tiện tay ở trong dĩa ăn vặt cầm lá bạc hà dùng trang trí, đặt vào dưới mũi Phượng Giác.

"Ừm! Tốt hơn nhiều." Hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng đột kích cuốn tới, ngay lập tức thì thoải mái rất nhiều.

Long Ngọc cầm lấy vài lá bạc hà ở trong tay nghiền nát, vẩy vào trên áo xanh nhạt của cậu, cậu vốn định cởi vứt đi, chính là cậu chỉ mặc một kiện như thế, cởi thì sẽ ở trần, đừng nói cậu không chịu, thì coi như cậu đồng ý, Nhã Diệc tên kia cũng là không chịu!

Mảnh vụn lá bạc hà lúc rơi vào trên áo xanh nhạt của cậu, giống như sinh mệnh, kéo dài hoa văn trên quần áo lan ra, giống như dây leo vậy xoè ra, trải rộng cả áo, nhìn qua rất trong lành, để cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

"Ta hiện tại đã biết rõ, năm đó trên người thân ái vì cái gì luôn luôn có một hà bao chứa bạc hà tươi." Nhã Diệc nở nụ cười, Long Ngọc năm đó ở trong tây viện rất nhiều bạc hà, anh đã từng còn muốn đào một gốc nuôi chơi, anh là Minh tộc lưu luyến với anh không có tác dụng gì, cho nên anh không có để ý qua, đến là Long Ngọc rất mẫn cảm với lưu luyến.

"Cảm giác tốt cũng tốt, cảm giác hư hỏng cũng được, người này a, không thể vẫn sống ở quá khứ." Long Ngọc cười yếu ớt, ngửi vị bạc hà lưu lại trên ngón tay, "Luôn là quay đầu trở về, nhìn không thấy ánh sáng phía trước, nhìn không thấy tốt của người bên cạnh, cần gì chứ."

Cậu đã đi ra, thì sẽ không muốn trở về, những đó đã trở thành một giấc mộng, như vậy thì để cho chúng nó đi qua đi, hiện tại, cậu có Nhã Diệc, như vậy đủ rồi.

Yến, ngươi chừng nào thì mới hiểu được, bản thiếu chủ là thật sự đi ra, thật sự bỏ xuống, cố chấp buồn cười kia của ngươi thì thật sự là bởi vì thích bản thiếu chủ, hay là không cam lòng? Tất cả của ngươi, không quan hệ gì với ta, mà tất cả của ta, cũng không quan hệ gì với ngươi.

Trong cuộc sống tương lai, trong cuộc sống của ta không có ngươi!

Long Ngọc đột nhiên nở nụ cười, nụ cười diễm lệ, "Nhã, uống nước trắng có ý tứ sao? Tới chén nước bạc hà hoặc nước chanh, trắng nước thật không có mùi vị!" Trêu đùa nhìn Nhã Diệc.

Cho người ta một loại ảo giác, hình như ban nãy cái gì cũng không xảy ra, Long Ngọc vẫn luôn là cái dạng này, lưu luyến cái loại nhang này không xuất hiện qua, quá khứ đau buồn kia cũng không có bị nhớ lại, có lẽ không có hoa văn cây mây xanh biếc nhạt trên quần áo của Long Ngọc, tất cả mọi người sẽ cảm thấy mới vừa rổi chỉ là ảo giác.

Nhã Diệc ôn hòa cười, giơ tay lên gọi bồi bàn quán bar tới. "Tới ly nước chanh."

Tuy rằng bạc hà sẽ càng thêm tôn lên Long Ngọc hiện tại, chỉ có điều... Nhã Diệc với hương vị bạc hà vẫn luôn xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Long Ngọc đã từng hỏi, trả lời nhận được để cho cậu cạn lời nhìn trời.

Bởi vì người đàn ông nhà cậu đặc biệt nghiêm túc mà nghiêm túc mà nói: "Bất kỳ vật gì mùi bạc hà, cũng sẽ để cho ta cảm thấy mình đang đang nuốt kem đánh răng."

Long Ngọc từng một lần điên cuồng mất trí đổi toàn bộ sữa tắm rửa thành mùi bạc hà, vốn muốn như vậy có thể thoát khỏi thích thích, chính là! Nhã Diệc càng thêm điên cuồng mất trí đè nặng trên người cậu rửa sạch sẽ mùi bạc hà, từ trong đến bên ngoài! Làm sao rửa, cậu thì không cần nói nhiều, quả thực là quá hắc ám!

"Tiểu Chân Nhi, cậu cái gì chứ? Mối thù sâu nặng như thế?" Phượng Giác nhìn Long Ngọc đen mặt, không biết cậu lại nghĩ đến cái gì.

"Nghĩ kẻ thù đấy!" Long Ngọc nghiến răng, liếc mắt trừng Nhã Diệc.

Nhã Diệc bị biểu tình của Long Ngọc chọc cho nở nụ cười, lòng nói thân ái nhà anh thật đúng là không phải là mang thù bình thường.

Trên mặt lại là vẻ mặt vô tội, Trên mặt lại là vẻ mặt vô tội, lòng đầy căm phẫn nói: "Kẻ thù nào chọc thân ái nổi giận như vậy, còn nhớ thương lâu như vậy, thân ái nói ra vi phu đây sẽ đi giúp thân ái báo thù!"

Long Ngọc trợn mắt liếc mắt nhìn người, đoạt nước chanh trong tay anh uống một ngụm, lại bị chua nhăn mặt lại.

"Làm sao chua như thế, cũng không phải phụ nữ có thai muốn uống!"

Tầm mắt Phượng Giác ở giữa hai người dạo qua một vòng, lúc này nếu không rõ kẻ thù Long Ngọc nghĩ là người nào, cậu ta thì thật khờ.

"Là Nhã Diệc nhà ngươi muốn uống." Y không dấu vết tới một câu.

"Phốc ——! Ha ha!" Long Ngọc Phượng Giác trực tiếp cười phun.

Phụ nữ có thai uống nước chanh chua, Nhã Diệc uống nước chanh rất chua, Nhã Diệc cùng cấp với phụ nữ có thai.

"Để cho ta xem một chút mấy tháng?" Khóe mắt Long Ngọc chứa ý cười đi vén áo sơ mi Nhã Diệc lên, tay hướng trên bụng Nhã Diệc sờ sờ, người bình thường lúc này sẽ trốn, Nhã Diệc ngược lại không trốn.

Nhã Diệc tựa vào trên người Long Ngọc, cười khẽ nói: "Thân ái, oa nhi này đều có, em nhưng phải đối xử với người ta thật tốt nha."

Một câu nói ra, da gà trên người Long Ngọc soàn soạt một chút thì đều đứng lên tới.

"Không phải là của em!"

Nhã Diệc nheo mắt, nắm cằm Long Ngọc cười như không cười nhìn người yêu một bộ biểu tình gặp quỷ.

"Thân ái... Em muốn không chịu trách nhiệm sao."

"Anh nói đúng!" Long Ngọc liên tục gật đầu một cái, "Chính là không muốn phụ trách!"

"Quá đau lòng." Nhã Diệc vùi đầu ở trên người Long Ngọc sàm sỡ, "Thân ái làm sao có thể cái dạng này chứ!"

Âm thanh nhỏ giọng u oán kia, Phượng Giác và Y đều rét lạnh.

Con mẹ nó! Người này thật sự là Minh vương? Người đứng đầu sáu giới? Gạt người chớ?

"Em vẫn luôn thì cái dạng này." Long Ngọc mắt cười nhìn, đưa tay nhẹ bóp lỗ tai anh, Nhã Diệc cái dạng này cậu chính là bình thường thấy, nhất là lúc không có người, ngay cả bắt cóc lừa chỗ tốt từ cậu! Phúc hắc Này!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: ta vẫn như cũ là cần cù dự trữ, đam mê! Thích ổ!

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net