☆, 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 75

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Cư nhiên nhanh như vậy sẽ trở lại, ngươi đến còn có chút bản lĩnh."

Thanh âm châm biếm truyền đến, Yến ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Tiễn Hành ở trên ghế sa lon bưng ly rượu nhỏ, hai ngón tay nhẹ bóp miệng chén, không để ý nhìn ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại nhìn Yến, chỉ là nhàn nhạt cong môi lên, hình như cười nhạo hắn.

"Ngươi ở nơi này làm gì?" Yến cũng không đứng dậy, vẫn như cũ ngồi dưới đất dựa vào cánh cửa.

"Úc Thịnh để cho ta ghé thăm ngươi một chút." Phong Tiễn Hành vui lòng vừa phải nói.

"Ngươi rất chán ghét ta." Không phải là hoài nghi mà là khẳng định.

"Đối với một người đánh mình, ta nhưng không thích." Phong Tiễn Hành nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ.

Yến đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi vô luận bắt chước nhiều bao nhiêu, chẳng qua là một hàng giả, ngươi muốn thay thế địa vị của hắn ở trong lòng Chân Nhi là tuyệt đối không có khả năng!"

"Ta không muốn thay thế người nào." Hắn không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt nói.

Yến cười nhạt, "Ngươi nếu không muốn, vì sao lại phải làm ra bộ tư thái này."

Vốn cũng không phải là người tính cách giống vậy, hết lần này tới lần khác muốn bắt chước ra cảm giác của người kia, còn nói chính mình không có ý nghĩ.

Phong Tiễn Hành lạnh lùng nhíu mày, "Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao đều không có quan hệ với ngươi."

"Hừ."

"Chẳng qua, ta chán ghét ngươi ngược lại thật sự." Phong Tiễn Hành đột nhiên ra một câu nói, không mang theo một chút hàm súc."Tự cho là đúng, mơ ước người không thuộc về mình người, còn tự cho là rất thích, để cho người ta nhìn thì buồn nôn."

Yến nghe nói sắc mặt trắng nhợt, hung hăng trừng đi qua, "Ngươi biết cái gì!"

"Ta không bao giờ biết nữa, cũng so với ngươi hiểu nhiều hơn." Phong Tiễn Hành mắt cười nhìn hắn, "Ngươi biết cái gì là thích sao?"

'Yến, ngươi mới là người vô tình nhất hồng lâu, ngươi hiểu được cái gì gọi là thích sao? Ngươi hiểu rõ thích rốt cuộc là cái gì sao?'

Năm đó, Lạc mắt cười nhìn Yến, bình tĩnh hỏi.

'Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Chân Nhi là thật sự thích ngươi, hay là chỉ sợ hãi cô đơn lạnh lẽo, ngươi phân rõ sao?'

Khi đó Yến kiên định nói, hắn không yêu Long Ngọc, Long Ngọc nguyện ý thích ai là việc của Long Ngọc, hắn không có nghĩ đến, có một ngày như vậy, hắn sẽ bị người ban đầu nói không yêu bỏ qua, hắn không rõ làm sao sẽ biến thành như vậy?

Lời giống vậy, cách đã nhiều năm như vậy, hắn lần thứ hai nghe được, Yến đột nhiên nở nụ cười, che mắt, cất tiếng cười to, Phong Tiễn Hành nhìn hắn, không nói một lời.

"Ngươi không hiểu Chân Nhi, ngươi không hiểu rõ một chút nào." Yến cười đủ rồi, thả tay xuống, mắt đỏ lợi hại, giống như bao lâu không có ngủ qua, lại giống như khóc rất lâu, "Em ấy cái loại người này, lúc quan tâm ngươi có thể cho ngươi tất cả, để cho ngươi cảm thấy có tất cả, lúc không quan tâm ngươi, ngay cả một ánh mắt đều keo kiệt cho ngươi, nói đến lòng dạ ác độc, người nào có lòng dạ ác độc của Chân Nhi! Ta đã thích, em ấy vậy mà đã không yêu! Đã không yêu! Ha ha ha ——!" Hắn lần thứ hai cười ha hả, tiếng cười che dấu cái gì.

"Hắn từng thích qua ngươi sao?" Lời của Phong Tiễn Hành giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, tiếng cười giống như kẹt cứng, dừng lại.

"Ngươi thật sự từng thích qua hắn sao?" Hắn lại ném ra một vấn đề, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Yến không trả lời, hắn không biết làm sao trả lời.

Phong Tiễn Hành nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, thế nhưng ánh sáng mặt trời quá mức nắng, cảm giác phải bị đả thương hai mắt, "Ngươi nếu thật thích hắn, làm sao nhẫn tâm thương tổn hắn. Hắn nếu thật sự từng thích ngươi, làm sao sẽ buông tay ra." Hắn cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Ta không biết hắn đã từng là cái dạng gì, ta chỉ biết là, hắn nếu thật yêu liền sẽ một con đường đi tới đen, thì tính là đối phương không yêu hắn thì như thế nào? Hắn sẽ cầm lấy đối phương không buông tay gắt gao, cho dù là bị hủy cũng không cho người khác, đây mới là Minh hậu thật sự. Hắn buông tay, chỉ có thể nói rõ hắn không yêu ngươi, không phải là thích không đủ sâu, không phải là đã từng thích qua, là không yêu, cho tới bây giờ đều không yêu."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Yến khẽ cười tiếng, "Ta có lúc thật sự hoài nghi có phải tên kia trở về hay không, lời này năm đó hắn cũng đã nói." Yến thả lỏng thân thể dựa vào ở trên ghế sa lon, "Kỳ thực, ta vẫn luôn biết, Chân Nhi cũng không thương ta, chỉ có điều..." Hắn cúi đầu xuống, lộ ra nụ cười ác nghiệt, "Dựa vào cái gì ta thích chết đi sống lại, em ấy nhưng có thể dễ dàng bứt ra khỏi!"

"Ngươi kia là không cam lòng." Phong Tiễn Hành lạnh nhạt nói.

"Thì tính sao?" Yến nhìn, "Ngươi biết không? Ta và Chân Nhi là một loại người, chỉ cần ta là một loại người, chỉ cần ta yêu, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục!"

"Ha hả ——!" Phong Tiễn Hành giống như là nghe được truyện cười gì vô cùng hay, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.

"Ngươi không tin?" Yến mắt lạnh nhìn hắn.

Hắn lắc đầu, "Không phải là không tin, mà là, " hắn ngẩng đầu khinh thường nhìn Yến, "Địa ngục chính là do hắn kiểm soát, ngươi nghĩ xuống phía dưới, hắn cũng sẽ không làm bạn với ngươi, huống chi, ngươi điểm nào so sánh được với Minh vương?"

"Ta ——!" Yến muốn nói ta điểm nào sánh được, làm thế nào cũng nói không nên lời.

Từ quá khứ đến bây giờ, hắn làm tất cả, một trang kia một kiện kia là vì Long Ngọc cân nhắc?

Một kiện cũng không có!

Yến nghiêng đầu giống nhìn về phía Phong Tiễn Hành vậy, quả nhiên ánh sáng mặt trời bên ngoài quá mức nắng, chiếu đến ánh mắt của hắn làm đau, nước mắt bởi vì ánh sáng mạnh chiếu mà chảy xuống, hắn nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt chảy xuống.

Hắn rất lâu không có chảy qua nước mắt như vậy, lúc Long Ngọc rời khỏi hồng lâu hắn cũng không có rơi lệ, bởi vì hắn khi đó biết, Long Ngọc không có địa phương khác có thể đi, cuối cùng là sẽ trở lại, Long Ngọc là sợ cô độc nhất, chỉ cần hắn nguyện ý ở tại chỗ chờ hắn trở về, hắn nhất định sẽ quay đầu lại.

Nhưng mà, hắn biết hắn đã tính sai, Long Ngọc là sẽ không quay đầu lại, với Long Tĩnh như vậy, với hắn càng là như vậy.

Long Ngọc yêu một người sẽ không bồi thường tất cả trên bản thân mình, nhưng hận một người lại sẽ hận đến trong xương cốt, điểm ấy hắn vẫn là hiểu rõ.

Yến nhưng không biết, lúc Long Ngọc yêu một người sẽ dùng hết tất cả của mình, chỉ sợ là thịt nát xương tan, điều kiện tiên quyết của tất cả này là hắn thích, người được hắn thích không có đường khác có thể đi.

Từ điểm nào đó lên tới nói, Long Ngọc cũng là một tên rất bá đạo.

Long Ngọc ngồi ở bên cạnh bể bơi, nhấc chân đá đá nước trong ao, ngửa mặt nhìn nóc nhà, giống như trong nháy mắt nhìn thấy mặt mày ôn hòa của người nọ.

Nhã Diệc bưng tới một ly trà sữa nóng cho cậu, ôn nhu tóm người ở trong lòng, cười nói: "Nghĩ cái gì?"

"Anh nói xem, chuyển thế của hắn, chúng ta có phải gặp được hay không."

Long Ngọc nói tới ai, Nhã Diệc tự nhiên rõ ràng.

Mệnh cách của Lạc vẫn luôn cũng không tệ, có lẽ là áy náy với hắn, Nhã Diệc đã cấp cho hắn đặc quyền lớn nhất, mỗi một lần luân hồi chuyển thế đều là mệnh phú quý, chỉ là lại chưa từng có chú ý tới hắn ở nơi nào.

"Có lẽ đi." Nhã Diệc nhẹ nhàng nói, đã sớm quên mất kiếp trước các loại, có gặp hay không lại có quan hệ gì.

Lạc mỗi một đời đều là nhân loại bình thường, đây là số lượng yêu cầu không nhiều lắm của hắn, Nhã Diệc tự nhiên đều cho phép.

Chỉ là đời người vội vội vàng vàng trăm năm, hắn cũng không biết đã sớm luân hồi bao nhiêu đời.

Nếu đã thả ra, thấy không bằng không gặp.

"Anh nói bà xã hắn có đẹp mắt như em sao?" Long Ngọc lời này rất để cho người ta nghĩ lệch hướng, cảm giác hương vị rất chua.

"Bà xã hắn đương nhiên không có đẹp mắt như bà xã ta!" Nhã Diệc cắn nặng ba chữ bà xã ta.

"Đức hạnh." Long Ngọc lườm anh một cái.

"Sự thật mà thôi." Nhã Diệc cười nói.

"Nhã." Long Ngọc ôn nhu gọi một tiếng.

"Hử?" Nhã Diệc thân cận muốn nghe cậu muốn nói gì.

"Đi xuống đi!" Long Ngọc vung tay lên đẩy người trong nước, trong bể bơi bắn lên cành hoa, bên bể bơi Long Ngọc trang điểm xinh đẹp cười khanh khách.

Nhã Diệc rơi đến trong nước, ở đáy nước chuyển hướng về phía thì lội tới, kéo chân Long Ngọc ngâm mình ở trong nước kéo người xuống trong nước.

Long Ngọc cả kinh, theo bản năng tìm đồ nắm, toàn bộ người thì treo ở trên người Nhã Diệc.

Nhã Diệc lau nước trên mặt một cái, lắc lắc tóc đầy nước, ở trên mông trừng hai mắt nhìn anh của Long Ngọc thì vỗ một cái.

"Tinh nghịch như thế!"

Long Ngọc hừ nhẹ một tiếng, bất mãn ở trên bả vai anh chính là một ngụm, cắn cực kỳ thuận miệng, chủ yếu là cắn nhiều lắm.

"Làm sao, anh ghét bỏ em sao?"

Khóe miệng Nhã Diệc giật một cái, vậy làm sao trong nháy mắt thì biến thành ghét bỏ.

"Làm sao sẽ ghét bỏ chứ?" Nhã Diệc ở trên môi cậu hôn một cái.

"Không tin!" Long Ngọc rất thuận ở trên môi anh cắn một miệng.

"Thân ái, đau." Mày Nhã Diệc nhăn lại thanh âm rất tủi thân.

"Em không dùng sức." Long Ngọc chột dạ nói, nhìn dấu răng trên môi Nhã Diệc, giống như có chút không biết nặng nhẹ, vươn đầu lưỡi khẽ liếm dưới, ừm, liếm liếm liền hết đau.

Nhã Diệc nheo mắt con ngươi, hưởng thụ lấy lòng của Long Ngọc, chỉ là cái này càng ngày càng trở nên không giống với khẽ liếm, để cho con ngươi của anh càng ngày càng sâu thẳm.

Thân thể cũng bắt đầu hơi hơi căng thẳng, cho dù ở trong nước lạnh như vậy, vẫn như cũ có một cổ nhiệt lưu chui ra.

Người này, trong chốc lát không chọc giận lại không được!

Trong lòng Nhã Diệc nghiến răng nghiến lợi, thân thể lại bình yên hưởng thụ khiêu khích của Long Ngọc, nghĩ trong chốc lát ăn sạch người.

Hừm, có thể thử xem không giống nhau.

"Hình như không nghiêm trọng." Long Ngọc nâng mặt Nhã Diệc nhìn nhìn, lúc chống lại đôi mắt u ám kia, trong lòng kêu to không tốt, "Em đi lên trước!"

Xoay người thì muốn trốn, bị người ôm lấy từ phía sau, kéo trở về trong lòng.

"Thân ái..." Thanh âm của Nhã Diệc phát khàn khàn mê người, "Phải phụ trách..."

"Nhã, đừng làm rộn, sẽ bị người nhìn thấy." Thân thể Long Ngọc trốn phía sau đồ nồng nhiệt kia.

"Thân ái, đây là bể bơi tư nhân của ta, không có người nhìn thấy." Tay tà ác của Nhã Diệc sờ loạn ở trên người Long Ngọc.

"Đừng sờ loạn! Không ai nhìn cũng không được!" Long Ngọc quay đầu lại trừng anh, trong ánh mắt rõ ràng viết, một đồ lưu manh!

Nhã Diệc nhướng mày, còn nói anh là lưu manh!

Vậy thì lưu manh cho em xem!

Không nói hai lời, ở trong hồ bơi bổ nhào ngã người.

Bọt nước hơi bắn tung tóe, ánh sóng nước mênh mông.

Mặc một quần lót, cũng thuận tiện.

Nhã Diệc vừa ăn vừa nghĩ, thân ái chính là cố ý mặc thành như vậy tới quyến rũ anh, xem ra anh sau này hẳn là càng thêm ra sức một chút mới có thể đút người ăn no.

Dưới mặt nước, Long Ngọc trơn bóng giống như con cá vậy, giãy dụa chạy trốn từ trong tay Nhã Diệc, nhưng, Nhã Diệc tên kia như cá mập vậy đuổi theo không tha.

Long Ngọc thì từ đầu nơi này bơi tới phía sau đầu kia tên kia vẫn là đuổi theo không tha, trong lúc đó còn lột quần bơi nhỏ màu đen của Long Ngọc, mỗi lần lúc Long Ngọc muốn nổi trên mặt nước thì kéo người lại, Long Ngọc tức giận, cho anh một chân, tên lưu manh cầm lấy chân cậu không tha, kéo bên người.

"Lưu manh! Thả ra!" Long Ngọc giận rống. (không nên hỏi vì cái gì Long Ngọc có thể ở dưới nước nói chuyện, pháp thuật không phải là để đẹp mắt!)

Nhã Diệc nhướng mày, tà tà cười, "Lưu manh thật vất vả bắt được một mỹ nhân, làm sao có thể thì thả như thế, chẳng phải là xin lỗi cái danh hiệu lưu manh này."

Thuận tiện còn véo eo ếch dồn chặt Long Ngọc một chút, xúc cảm thật sự tốt.

Thân ái nhà anh cũng không thấy làm sao bảo dưỡng a, chính là qua nhiều năm như vậy chính là không thay đổi qua.

Không đúng, là càng đổi càng xinh đẹp.

Nhã Diệc thoả mãn giở trò, sờ đến Long Ngọc toàn thân rã rời, thở hồng hộc.

Trong lòng đắc ý vô cùng, một người như vậy, là của anh.

Phốc ——!

Long Ngọc nổi lên mặt nước, vịn tường ao leo lên, còn không có chống đứng dậy đâu, thì bị kéo về trong nước, chỉ nghe được một tiếng kêu sợ hãi.

Mặt nước lật gợn sóng, một đôi tay thon dài vịn ở bên cạnh tường ao, co lại, vỗ vào.

Một đôi tay từ trong nước vươn ra, bao trùm ở trên hai tay đó, mười ngón giao nhau, hai tay kia kéo về trong nước.

Trong nước lật phóng túng, cảnh xuân vô hạn.

Long Ngọc nằm lì ở trên giường mệt mỏi muốn ngủ, Nhã Diệc ở bên cạnh ôm thắt lưng của cậu, nhìn người trong lòng.

Đột nhiên trước đó, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rung trời, tiếng động to lớn để cho người ta không chú ý đều không được.

Nhã Diệc nhíu mày, mới vừa đứng dậy, Long Ngọc cũng tỉnh lại, nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa.

"Là người nào?"

"Không biết, ta đi nhìn một chút, thân ái em ngủ trước."

Long Ngọc ngáp một cái, "Đều đã tỉnh, cùng nhau đi xem một chút đi."

Đợi đến hai người đi tới cửa, sau khi mở cửa nhìn thấy Quý Liễn lại là hai mắt đỏ đậm, giống như nhập ma vậy.

"Tiểu Hồ Điệp, ngươi làm sao vậy?" Long Ngọc và Nhã Diệc đều là sửng sốt, Quý Liễn luôn luôn lạnh nhạt, làm sao sẽ biến thành như vậy.

Quý Liễn nhìn hai người, đôi mắt tựa như sắp chảy ra máu loãng, thấp giọng gào thét nói: "Thanh Y em ấy không thấy đâu nữa!"

"Cái gì!"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net