☆, 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 77

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc Phong Tiễn Hành mang người chạy tới, đã tối rồi, cũng may hơi thở cuồng bạo biến mất, trong phòng chỉ có một thi thể không có sức sống, mà Long Ngọc sớm bị Nhã Diệc ôm trở về trong phòng.

Tuy nói sớm có chuẩn bị, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy thi thể của Phụ Úc Thịnh vẫn là để cho trái tim của Phong Tiễn Hành nhéo một cái, kết quả như vậy hắn sớm đã dự liệu đến, lại không nghĩ rằng mau như thế, dù sao nhận thức với Phụ Úc Thịnh cũng có rất lâu rồi.

Nam Vũ thấy hắn sững sờ, ở phía sau hắn khẽ đẩy hắn một chút, hắn mới phản ứng được, để cho người ta thu thi thể của Phụ Úc Thịnh lại tốt, bọn người lui ra, mới hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt lợi hại.

"Ngươi nếu là chết, ngươi nói hắn sẽ liếc mắt nhìn ngươi hơn như thế sao?" Nam Vũ bình tĩnh hỏi.

"Nghĩ đến sẽ không." Phong Tiễn Hành rất hiểu rõ Phụ Úc Thịnh, vì việc lớn của hắn, bản thân mình chết lại tính là cái gì!

"Ngươi biết lại tốt." Nam Vũ còn sợ thằng nhóc này nhóc đột nhiên làm ra cái việc gì khác người!

"Nam Vũ, ngươi vì cái gì không tin hắn?" Phong Tiễn Hành đột nhiên mở miệng hỏi.

Nam Vũ lộ ra nụ cười châm chọc, "Hắn nếu không có tin tưởng ta, ta vì sao phải tin hắn."

Người khác đều nói Nam Vũ nhà họ Nam là một người ngu ngốc, không thành được việc lớn, không nghĩ đến là lúc nên quả quyết so với ai khác đều quả quyết hơn!

"Ngươi nói đúng." Phong Tiễn Hành lạnh nhạt nói, bây giờ thì tính là không nhẫn tâm xuống cũng không được, sẽ bồi thường gia tộc của mình lên, vì Phụ Úc Thịnh không đáng!

Cuối cùng có một ngày hắn gặp mặt một người để cho hắn đáng giá bại lên tất cả, hắn tuyệt đối không có giãy dụa hôm nay! Giống như cùng Nhã Diệc với Long Ngọc, Y với Phượng Giác, Quý Liễn với Tất Thiến!

"Bước tiếp theo làm sao làm?" Nam Vũ nhìn lướt qua trong phòng, cảm giác rất không thoải mái, cũng là bị hơi thở bạo ngược của Minh hậu áp chế, có thể có mấy người dễ chịu!

"Yên lặng theo dõi kỳ biến." Phong Tiễn Hành không có vấn đề nói, đây cũng là chỉ thị hắn nhận được.

"Như vậy hiện tại chúng ta hẳn tạm thời rời màn." Nam Vũ nói.

"Ừm." Hắn gật đầu một cái.

Hai người cùng đi ra khỏi căn phòng, cẩn thận đóng cửa cho kỹ.

Hai người trong phòng hoàn toàn không lưu ý người bên ngoài là đi hay ở, Nhã Diệc cầm thuốc nhuộm màu đỏ đặc chế, nhìn cổ trắng nõn của Long Ngọc, có chút không hạ thủ.

Nhã Diệc thở dài, đưa tay giải trừ phong ấn trên cổ Long Ngọc. Ở lúc người còn chưa chuyển tỉnh dùng thuốc nhuộm màu đỏ cầm bút số nhỏ tinh tế, vẽ ở trên cổ Long Ngọc.

Loại thuốc màu này có thể giữ nguyên chừng một tháng, sau khi vẽ ở trên da sẽ dần dần ẩn dấu, ở lúc tâm tình người không ổn định sẽ hiện ra rõ ràng.

Tuy rằng, biết đây là giả, chính là trong lòng Nhã Diệc vẫn là không thoải mái.

Cuối cùng là anh để cho thân ái của anh bị ủy khuất bằng không cậu thân là Tu La, đã sớm ra tay giết chóc, nơi nào sẽ bận tâm hậu quả làm sao, cùng lắm thì thế lực Minh giới khắp nơi nhảy loạn.

Sau khi vẽ xong, nhìn con dấu ẩn dấu đi, tính trẻ con há mồm cắn lên, nhưng mà, một cái tay chắn trên miệng của anh, anh chống lại một đôi mắt phượng hoàn toàn đẹp mắt.

"Thuộc chó? Lên tới thì cắn! Còn cắn cổ?" Long Ngọc liếc mắt trừng anh.

"Thân ái đẹp mắt, mới muốn cắn." Nhã Diệc cười hì hì nói.

"Được đi! Nói thẳng anh muốn làm gì!" Long Ngọc liếc mắt anh.

"Đương nhiên là 'xử phạt' rồi!" Anh mắt cười ôm Long Ngọc, tay ở ngang hông Long Ngọc vẽ vòng.

"Vừa đi! Anh nếu thật dám, em không đánh anh thì vấn đề!" Long Ngọc mới không tin anh sẽ để cho bọn họ thất bại trong gang tấc đâu!

Nhã Diệc tủi thân ở trên vai cậu cọ cọ, than thở: "Thân ái, nhanh lên một chút kết thúc đi, không muốn lại để cho bản thân mình chịu tủi thân, không cần phải để ý đến ta."

Long Ngọc kéo kéo tóc anh, cười nói: "Nói nhăng gì đấy, làm sao có thể mặc kệ anh."

"Kỳ thực, không có quan hệ." Nhã Diệc nhàn nhạt cười, "Loạn, không nghe lời, có dã tâm, vậy thì gạt bỏ."

"Thật để cho em làm yêu hậu đấy?" Long Ngọc trêu đùa nhìn anh, cười câu ở bên môi kia, xinh đẹp để cho trong lòng người ta bốc khói.

"Thân ái, em muốn không xuống giường được sao? Cười như thế sẽ nổi lửa!" Nhã Diệc kiềm chế nói, một đôi tay kẻ trộm lại hướng trên người Long Ngọc sờ soạng.

"Này, trong chốc lát đợt 'khách' thứ nhất sẽ tới, anh muốn cho bọn họ nhìn chúng ta cái gì kia?" Mày Long Ngọc nhướng lên, đến không ngăn hai tay kẻ trộm kia của anh, chỉ là ngón tay từ trên mặt trơn bóng đến trên cổ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, hoàn toàn không có ý cự tuyệt, trái lại giống như là đang kích thích mời.

Nhã Diệc nghiến răng cười, ở trên cổ Long Ngọc thì hạ xuống vết cắn."Kia thì để cho bọn họ nhìn nhìn bản vương là như thế nào tàn bạo ngược đãi vương hậu em của bản vương."

Long Ngọc liếc một cái, đẩy người ra."Còn chơi."

Nhã Diệc xoay người lại ức hiếp qua đây, "Thì muốn!"

Long Ngọc thở hổn hển vỗ vỗ Nhã Diệc, người này! Thật đúng là dám! Ở trên người của cậu lại gặm lại cắn, lửa của cậu đều làm đi ra, tên này nhưng lại ngừng tay, không phải là muốn bản thân mình mở miệng cầu anh mới lại tiếp tục, Long Ngọc oán hận nhìn chằm chằm anh, đưa tay muốn tự mình giải quyết, tên hỗn đản này vậy mà một tay bắt được hai tay của cậu, nâng hai tay của cậu qua đầu, tay kia véo cằm cậu, mắt cười nhìn cậu, một bộ dáng vẻ đáng hận mau cầu ta!

"Anh, anh mau buông ra!" Long Ngọc vừa tức vừa cấp bách nói.

Nhã Diệc cười xấu xa xé rách quần áo cậu mở ra, cắn lên một điểm ở trước ngực, tức khắc sưng đỏ lên, anh chợt cắn. Long Ngọc hoàn toàn không có chuẩn bị, kêu a lên.

Thanh âm xuống dốc, cánh cửa thì bị người đạp ra, một người vọt vào, mắt đỏ trừng mắt bọn họ.

Long Ngọc "yếu ớt" thở hổn hển, nhìn về phía người xông vào, cậu đến không nghĩ đến, người trước hết chạy tới vậy mà là Yến này!

"Cút ra ngoài." Nhã Diệc liếc mắt lạnh nói, đưa tay kéo chăn mỏng qua, bọc Long Ngọc ở bên trong, Long Ngọc "yếu ớt" tựa vào trên người của anh, mắt oán hận trừng mắt anh, đối phương lại ôn nhu hôn ánh mắt của cậu một cái, Long Ngọc rất là bất đắc dĩ nhắm nghiền hai mắt, giống như là thỏa hiệp cái gì.

Yến nhìn ở trong mắt, ngực đau vô cùng, người hắn thích, đã từng kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại chỉ có thể nằm sấp ở dưới thân người khác, hắn nói không nên lời cái loại cảm giác này là thất vọng hay là đau lòng.

Nhã Diệc nhìn thấy gương mặt đó của hắn thì cảm thấy buồn nôn, nếu hắn không thức thời, vậy anh cũng không khách sáo!

Yến còn ở bên kia một bộ dáng dấp chịu đủ đả kích, Nhã Diệc đã sớm xuất hiện ở trước mặt của hắn, lại là vút lên trời cao nắm chặt, Yến thì cảm thấy cổ mình bị cái gì hung hăng nắm chặt, tức khắc hô hấp không được.

"Đừng ở trước mặt lão tử làm bộ làm tịch, để cho người ta buồn nôn!" Nhã Diệc lạnh lùng nói, với người này anh ngay cả tay cũng không muốn đụng, vậy sẽ dơ bẩn tay anh! Mà hắn cũng không xứng.

"Ngươi... Dám..." Yến bị siết hai mắt hơi lồi, đầu lưỡi nửa duỗi, cả khuôn mặt hiện lên màu xanh tím, kinh khủng nói không nên lời.

Nhã Diệc cười tà mị, "Thế gian này có gì là bản vương không dám!" Yến chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

Mắt thấy chuyện thì nghiêm trọng, đột nhiên Phượng Giác xông vào, vừa lúc đụng phải trên người Yến, ràng buộc tức khắc biến mất, người mềm quỳ trên mặt đất, hai tay che cổ, ho khan không ngừng, Phượng Giác nhìn chưa từng nhìn hắn, hình như chỉ là không cẩn thận đụng cây cột, đi vào một tay đẩy Nhã Diệc ra ôm lấy Long Ngọc, hung tợn trừng hắn.

"Phượng Giác, kia là bà xã ta." Nhã Diệc trong bụng thở dài, bị coi là người xấu rồi.

"Ngươi làm cái gì với em trai ta?" Phượng Giác không chỉ không thả người trái lại ôm chặt hơn, Long Ngọc âm thầm chọt chọt anh, cho anh một ám chỉ, để cho anh hiểu rõ, diễn kịch đấy!

"Đây là việc tư nhà ta." Nhã Diệc mặt lạnh nói.

"Việc tư của ngươi chính là lăn qua lăn lại em trai ta sao!" Phượng Giác trừng anh, đều là người này, Minh giới giải quyết không tốt để cho Tiểu Chân Nhi nhà cậu ta bị khinh bỉ! Ta thì không trả lại ngươi!

"Ta không..." Nhã Diệc nói còn chưa dứt lời Phượng Giác thì trách móc.

"Ngươi không thế nào Tiểu Chân Nhi nhà ta còn như vậy chứ! Ngươi nếu là thế nào, Tiểu Chân Nhi nhà ta còn có đường sống sao!" Phượng Giác một miệng một Tiểu Chân Nhi nhà ta, Nhã Diệc nghe mài răng.

Yến nhìn cảnh tượng này cười thầm lên, trong lòng có ngấm ngầm mưu tính, nhìn tới muốn tiếp cận Chân Nhi, Phượng Giác này đến là một lựa chọn tốt!

"Ngươi có thể có thể để cho ta nói hết lời sao!" Nhã Diệc sau khi cắn răng hàm nói, một bộ dáng vẻ muốn đánh lại không thể đánh.

"Ngươi có lời gì trở về rồi hãy nói đi! Tiểu Chân Nhi cần nghỉ ngơi." Phượng Giác ôm người muốn đi, Nhã Diệc chặn cửa, "Tránh ra! Đừng làm môn thần!"

"Ngươi buông bà xã ta xuống!" Nhã Diệc kiên quyết nói.

"Âm Nhã Diệc! Ngươi muốn thật sự thích cậu ấy thì không nên dằn vặt cậu ấy như thế! Ngươi nếu là không thích cậu ấy hãy buông tha cậu ấy đi! Có lẽ cậu ấy không phải là người hoàn mỹ trong lòng ngươi kia, nhưng cậu ấy là Tu La! Thà rằng gãy không cong! Như ngươi vậy tiếp nữa với cậu ấy với ngươi đều không có lợi!" Phượng Giác tỉnh táo nói, Nhã Diệc đưa lưng về phía cửa nháy mắt với cậu, thần ngữ dạy anh phải nói lời gì.

"Ngươi biết cái gì!" Nhã Diệc thanh âm lạnh như băng.

"Ta hiểu ngươi nha." Phượng Giác quỷ dị cười, "Muốn ta từng cái từng cái nói ra sao?" Hạ giọng nói, "Từ ngươi lên Lăng Tuấn cầu phượng hoàng vũ đến bí cảnh nuôi hồn kia."

"Im miệng!" Mặt Nhã Diệc tối sầm, gầm nhẹ.

Yến đứt quãng nghe được mấy chữ, phượng hoàng vũ... Bí cảnh...

Trên môi hắn lộ ra nụ cười, lặng lẽ trốn, vừa lúc cọ vai với Quý Liễn bọn họ chạy tới mà qua.

Sau khi hắn nghe mọi người vào nhà tranh cãi thì nụ cười lớn hơn nữa, hắn tìm được cơ hội.

"Mệt chết đi được!" Cưu Bàn ngồi vào trên ghế sa lon, "Cãi nhau cũng mệt như vậy."

"Uống nhiều một chút, sau này còn có mệt đấy." Long Ngọc lại rót một ly cho hắn.

"Hai người các ngươi thật sự muốn ra riêng vài ngày?" Cưu Bàn hoài nghi.

"Chỉ có như vậy, bọn họ mới sẽ tin tưởng trong tay ca có cái nhược điểm gì Nhã." Long Ngọc mắt cười nhìn Nhã Diệc.

"Ngươi bỏ được?" Cưu Bàn nghiền ngẫm nhìn Nhã Diệc.

Nhã Diệc nhướng mày, đưa tay ôm Long Ngọc đến trong lòng ngực mình, chậm rì rì nói: "Đây không phải là luyến tiếc vợ, chụp không được quỷ sao."

Long Ngọc liếc anh một cái, một tay thì bóp ở ngang hông anh, há, thịt rất cường tráng, còn không dễ bóp.

Nhã Diệc tay nắm tay đang loạn bóp ngang hông mình, nhẹ giọng nói: "Thân ái, đừng sờ loạn."

"Xí, người nào sờ ngươi, nghĩ đắc ý!" Long Ngọc hừ một tiếng, muốn rút tay ra, thế nhưng người này nắm đến chặt, cư nhiên không rút, chỉ rất sống chết mặc bay.

"Ta có một vấn đề." Ở lúc hai người tán tỉnh, cũng chỉ có Tất Thiến dám nâng móng vuốt lên.

"Hỏi." Long Ngọc rút tay không ra thì thay đổi mục tiêu.

"Minh giới có bí cảnh sao? Ta làm sao cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua? Còn có trong bí cảnh thật đúng là có cái linh hồn sao?" Tất Thiến hỏi qua Quý Liễn, ngay cả Quý Liễn đều không biết việc, cậu ta thì càng không biết.

"Có a, đây chính là bảo khố của Minh giới, về phần linh hồn." Long Ngọc nở nụ cười xuống, "Kia là tàn tượng của ta kiếp trước, không gặp được ta cũng may, một khi gặp được ta thì sẽ tan biến."

"Như vậy gạt được bọn họ sao?" Mày Phượng Giác vừa nhíu.

"Thì không muốn lừa bọn họ." Long Ngọc nhìn Nhã Diệc, "Người nào không biết người nhảy Nại Hà sẽ hồn phi phách tán, muốn để cho hắn sống lại kia là si tâm vọng tưởng của Minh vương, có phải hay không nha? Minh vương đại nhân?" Tay Long Ngọc chọc chọc mặt Nhã Diệc.

Nhã Diệc bất đắc dĩ, thân ái nhà mình luôn ghen với bản thân mình kiếp trước, này... Để cho anh áp lực rất lớn a.

"Vâng vâng vâng, đều là si tâm vọng tưởng của vi phu, này không phải là vì chờ thân ái xuất hiện nha." Nhã Diệc ôm Long Ngọc làm nũng, kinh sợ đến người bên ngoài cả người nổi da gà.

"Này, hai ngươi không sai biệt lắm!" Phượng Giác tức giận xoa xoa cánh tay, quả thực là quá không thể nhìn thẳng!

"Anh trai, cậu ăn nhiều một chút." Long Ngọc đưa lên một khối bánh ngọt.

"Ừm?" Phượng Giác không hiểu rõ.

"Trong chốc lát anh trai yêu thương tớ như thế, chính là muốn ôm tớ đi ra ngoài." Long Ngọc cười thiếu đánh.

"..." Phượng Giác cạn lời, ban nãy lao tới ôm cậu làm gì!

Nửa giờ sau, mọi người chật vật từ căn phòng của Nhã Diệc lui đi ra, người qua đường thấy thế đều duỗi đầu tới nhìn, phản ứng đầu tiên là bọn họ đánh nhau với Nhã Diệc? Ngay tức khắc thì phủ nhận, quả nhiên, thì thấy Phượng Giác ôm Long Ngọc, Long Ngọc "yếu ớt" dao điêu khắc trong tay đưa cổ, một bộ dáng vẻ tuyệt nhiên, trên đao điêu khắc nhuộm chút máu.

"Nhìn tới đây việc cũng lớn."

"Chính là, hai người này xem chừng đánh quá trớn."

"Không biết lần này có thể ly hay không."

"Liền nói bọn họ chồng chồng lâu dài như vậy không được."

"Đúng nha, đúng nha."

Mọi người miệng lưỡi lẫn lộn nghị luận, cửa phòng mở ra, Nhã Diệc mặt âm u đứng ở đó, mọi người thú kinh sợ chim tan tác.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net