☆, 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 79

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Ngày hôm sau, phòng trà, toàn bộ quán trà đều bị người bao, lầu hai, một thanh cầm ngọc không người diễn tấu tự mình phát ra thanh âm đẹp đẽ, một bộ đồ trà tử ngọc trống rỗng biểu diễn trà nghệ.

Trên tháp mềm dao điêu khắc trong tay Long Ngọc hạ xuống một khoản cuối cùng, thẻ kẹp sách ngọc sương hoa băng liệt thả lại thu trong hộp, cầm lấy một quyển sách cổ từ từ xem, khi thì phẩm một ngụm trà thơm, càng là vung tay lên, khúc đàn đã đổi.

"Ngượng ngùng, Ngọc thiếu đã tới chậm." Phong Tiễn Hành chậm rãi bước đi lên, ngồi vào đối diện Long Ngọc, mắt Long Ngọc chưa từng nâng, chén trà trong tay hắt, nước trà đã hắt đi ra ngoài.

Một ly trà trống không di động lên tiếp được nước trà đã hắt tới, rơi vào ở trên bàn, Phong Tiễn Hành cười nhạt nhìn cậu, "Ngọc thiếu này là ý gì?"

Long Ngọc để quyển sách trên tay xuống, mắt cười nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng, "Phong Tiễn Hành cũng không có thân thủ như vậy, các hạ nếu tới đã, sao không lấy tướng mạo thật sự gặp?"

"Tu La chính là Tu La, quả nhiên không đơn giản." Mấy lật Phong Tiễn Hành trước mặt biến hóa thành một lão giả tóc muối tiêu, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, một đôi mắt vô cùng vẩn đục.

"Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?" Mí mắt Long Ngọc vén lên xuống.

"Thế nhân gọi ta Cần Công." Cần Công nhạt nói.

Long Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ, "Cần cù." Hai chữ nói ra chân thân của hắn, hắn hơi biến sắc mặt.

"Nghe nói ngươi là một trong bảy thánh nhân, bây giờ nhìn tới cũng không gì hơn cái này." Long Ngọc cong lên khóe môi châm biếm.

"Thì ra, Ngọc thiếu cũng biết bảy thánh nhân?" Cần Công đến là có chút ngoài ý muốn.

"Nghe nói, ngươi là bởi vì phản đối tấn vương phong người đàn ông làm hậu một đầu đâm chết ở trong điện mới được xưng là thánh nhân." Long Ngọc cười lạnh, "Như vậy cũng có thể thành thánh nhân, quả nhiên, thánh nhân đều là không bao nhiêu tiền."

"Ngọc thiếu, lời ấy sai rồi." Cần Công lắc đầu, "Cái gọi là bình minh của thiên hạ..."

"Người ta thành thân cưới vợ, liên quan gì ánh bình minh thiên hạ? Lại liên quan gì đến ngươi?" Long Ngọc một bộ dáng vẻ ngươi xen vào việc của người khác, để cho lời của Cần Công nghẹn ở trong cổ họng, trên không đến, không thể đi xuống.

Cần Công âm thầm nghĩ, quả nhiên là Tu La, đủ không phân rõ phải trái!

"Phong Tiễn Hành đâu?" Long Ngọc lạnh hỏi, "Ngươi đã làm gì hắn?"

"Ngọc thiếu quan tâm hắn, không biết là quan tâm hắn nhiều hơn, hay là Minh vương nhiều hơn." Hắn cười như không cười nói.

"Liên quan gì đến ngươi." Long Ngọc liếc mắt hắn, "Bản thiếu chủ chỉ hỏi ngươi, người đâu!"

"Ngọc thiếu yên tâm, hắn không có việc gì, chỉ là ngủ nhiều một chút mà thôi." Cần Công tự mình rót chén trà cho mình, ánh mắt lúc quét đến phong ấn trên cổ Long Ngọc lúc, trên môi lộ ra ý cười thỏa mãn, "Nhìn tới Ngọc thiếu và Minh vương có mâu thuẫn."

"Đây là chuyện của ta và hắn." Long Ngọc khuôn mặt bình thản.

"Ngọc thiếu có muốn thoát khỏi cuộc sống như thế hay không?" Hắn nhấp một ngụm trà, một bộ dáng vẻ không để ý.

"Ngươi làm được?" Chân mày Long Ngọc cau lại.

"Chỉ cần Ngọc thiếu cho mượn tám trăm minh tướng trong tay." Một tướng một vạn binh, tám trăm minh tướng liền là tám trăm vạn âm binh.

"Dựa vào cái gì?" Long Ngọc không nhận lời của hắn, hỏi ngược lại.

"Ngọc thiếu cho rằng, Minh vương là thật sự thích ngươi sao?" Hắn nhìn sắc mặt Long Ngọc không thay đổi, cảm thấy hắn là cố tình bình tĩnh, "Trong bí cảnh, tuy nói chỉ là tàn tượng, lại đầy đủ chứng minh tình thâm của vương! Ngọc thiếu có thật không biết sao?"

"Bản thiếu chủ tự nhiên là biết." Long Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, môi cắn câu cười yếu ớt, ngón tay gõ nhẹ ly trà, "Từ một khắc ngô nhảy vào Nại Hà kia, ngô liền biết, hắn đời này, quên không được ngô!"

"Ngươi!" Cần Công cả kinh, chữ "ngô" này là Minh hậu trước đây thích dùng, lại không nghe Long Ngọc dùng qua.

"Vương của ngô, ngươi lại biết bao nhiêu! Thì dám ngông cuồng kết luận!" Ngón tay Long Ngọc vuốt ve tóc.

Cần Công đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, chợt đứng lên, muốn rời khỏi căn phòng, nhưng mà, trong phòng có một cổ hơi thở không thuộc về nhân thế, để cho hắn không dám di chuyển.

Long Ngọc nhìn ly trà trống không, nở nụ cười tiếng, "Tiểu Hồ Điệp, châm trà."

Trong phòng cổ khí tức kia càng ngày càng đậm, chỉ thấy bộ đồ trà tử ngọc vốn trống rỗng biểu diễn trà nghệ kia, một tay ra ở trên trà, một người xuất hiện ở trước bàn trà, ô biến thành mắt màu đen, đáy mắt là lạnh như băng giống như Nại Hà vậy, môi là tươi đẹp giống như hoa bỉ ngạn vậy, anh ta bưng ấm trà từng bước một đi tới.

Thấy người đi tới, Cần Công theo bản năng muốn chạy trốn.

U Dạ điệp kia là kẻ thù của vong hồn!

Quý Liễn nhìn đều không liếc hắn một cái, rót dâng trà cho Long Ngọc, đứng ở một bên, "Chủ nhân, mời dùng."

"Để cho Tiểu Thiến Thiến nhà ngươi nghỉ ngơi một chút, gảy cho tới trưa, cũng không chê mệt." Long Ngọc uống trà nói.

"Dạ." Quý Liễn lên tiếng trả lời, bưng ly trà, đi tới trước cầm ngọc, đè lại dây đàn, "Nghỉ ngơi một chút."

Trên Dây đàn xuất hiện trước nhất một đôi tay, không phải là rất thon dài, không phải là rất trắng, cũng rất đáng để xem lại lần thứ hai, một khuôn mặt bình thường xuất hiện, người giống như hai tay kia vậy, vô cùng rất đáng để xem lại lần thứ hai.

"Cảm ơn." Tất Thiến nhận lấy trà, nhấp một hớp.

"Bây giờ." Long Ngọc toàn thân thả lỏng tựa vào ghế thái sư, "Chúng ta tới nói chuyện đi, dám phản bội vương của ta, ngươi muốn chết như thế nào?"

"A!" Cần Công giống như nghe được đã cái việc gì buồn cười, nở nụ cười, ánh mắt chằm chằm nhìn cổ của Long Ngọc, "Hắn đều đối với ngươi như vậy, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?"

Long Ngọc không có nói chuyện.

"Ngươi đều vì hắn chết qua một lần! Ngươi còn phân biệt không rõ hắn là hạng người gì sao!"

Long Ngọc nhắm mắt lại, tất cả tình cảm lắng đọng, từ từ mở mắt ra, không gian giãy dụa, lúc Yến xuất hiện thì đã nghe được cậu nói một câu nói.

"Anh ấy sở dĩ sẽ biến thành dáng vẻ bây giờ, kia là ta ép, cho nên, ta hiểu anh ấy."

Ta ép anh ấy thích ta, ta ép anh ấy hận chính ảnh, ta ép anh ấy quên không được ta, ta ép anh ấy cưng chiều ta, Nhã Diệc sẽ biến thành cái dạng này, là ta bức ra tới!

"Ta cho tới bây giờ thì không phải là một người lương thiện, quá khứ không phải, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải, vì đã đạt được mục đích ta sẽ không từ thủ đoạn, ta như vậy, các ngươi có thể tiếp thu, có thể bao dung?" Long Ngọc một đôi mắt màu tím đậm không có một chút gợn sóng, bình tĩnh để cho người ta lạnh tim.

"Em cho tới bây giờ thì không phải là người như thế!" Yến một mực phủ nhận, "Chân Nhi là lương thiện, là đơn thuần! Sẽ không phải là cái dáng vẻ trong lời nói kia của ngươi! Sẽ không!" Chân Nhi của hắn vẫn luôn là rất lương thiện!

"Lương thiện? Đơn thuần?" Long Ngọc nở nụ cười, "Người như vậy có thể còn sống rời khỏi Ngọc trang sao? Yến ngươi tin tưởng sao?"

"Em gạt ta, em sẽ không phải là cái dáng vẻ kia! Sẽ không! Sẽ không!" Hắn không thể tin.

"Ta không muốn ngươi tin tưởng." Long Ngọc rút ra một tấm thẻ kẹp sách ngọc hoa sương băng liệt, "Ta nói là sự thật." Cậu vung, thẻ kẹp sách bay ra.

Kia là thẻ kẹp sách đầu tiên ban đầu, theo nó bay ra, mười một thẻ kẹp sách khác bay ra theo, từ từ thay đổi lớn, hoa văn vặn vẹo, ở bên người Yến và Cần Công xoay tròn, hai người thối lui đến giữa đụng vào nhau, thẻ kẹp sách càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành tường chắn hắn bên trong, Tu La văn đỏ từ trong thẻ kẹp sách nổi lên, tiếp theo nổi lên là minh văn.

Sh á ——! Sh á ——!

Sấm sét vang lên, trong cái không gian kia, đã biến thành luyện ngục!

"Chân Nhi! Thả ta đi ra ngoài! Em không thể đối với ta như thế! Em không thể!"

Long Ngọc không nói nhìn thẻ kẹp sách co rút lại về phía trong, tiếng kêu của Yến còn duy trì liên tục, cậu vung tay lên, thẻ kẹp sách di động dừng lại, tiếng sấm sét bên trong lại không có dừng lại, nhiều thanh âm binh khí, quả nhiên, gừng càng già càng cay, Cần Công đến biết lúc này không thể tốn nhiều miệng lưỡi, mà là chuyên tấn công một chỗ, muốn đánh vỡ "cảnh" này!

"Chủ nhân, có cần thả Tiểu Lam bọn họ hay không?" Quý Liễn đứng ở bên ghế bành, đổi chén nóng cho Long Ngọc.

"Đừng phí khí lực kia, để cho Tiểu Lam bọn họ nghỉ ngơi một chút." Long Ngọc không thèm để ý phất phất tay.

"Vậy này?" Quý Liễn không rõ.

"Trong chốc lát ngươi sẽ biết." Long Ngọc cười yếu ớt, cắn hớp trà chút, "Đáng tiếc ngọc tốt của ta."

Lúc Long Ngọc ăn xong một khối bánh ngọt, thẻ kẹp sách ngọc thì bị đập tan, bốp một tiếng, tất cả toàn bộ thẻ kẹp sách bể nát, Cần Công cười lạnh một tiếng, trong tay cầm thước đen nhánh, Quý Liễn theo bản năng chắn trước mặt Long Ngọc, nhưng mà, chuyện xảy ra để cho hắn không tưởng được!

Thẻ kẹp sách bể nát đột nhiên ngưng kết cùng một chỗ, thành vô số xiềng xích xanh biếc, trực tiếp xỏ xuyên qua ngực Yến và Cần Công.

"Sát chú? Ngươi làm sao biết?" Cần Công không thể tin được trợn to hai mắt.

"Ta là giết chóc, một sát chú nho nhỏ có gì khó." Khóe môi Long Ngọc câu lấy ý cười.

"Chân Nhi, ngươi không phải là bị phong ấn... Pháp thuật sao?" Yến không thể tin tưởng, thật sự là Chân Nhi của hắn ra tay giết hắn.

"Ngươi nói cái này sao?" Tay Long Ngọc hướng trên cổ lau lau, phong ấn màu đỏ kia thì dễ dàng như thế bị xóa sạch, "Ngươi thật sự cho rằng, Nhã sẽ thương tổn ta sao? Cũng đúng, kia là chồng của ta, chỉ có ta lý giải là đủ rồi." Trên mặt cậu lộ ra cười rất ôn nhu.

Yến nhìn cậu, nhìn nụ cười chói mắt trên mặt cậu, đột nhiên vươn tay, "Chân Nhi, cùng một chỗ với ta..." Hắn chết cũng muốn kéo theo Long Ngọc!

Không muốn đem Chân Nhi đã từng rất quan tâm hắn này để lại cho Âm Nhã Diệc! Không muốn một chút nào!

"Ngươi sẽ không chết." Long Ngọc nhìn hắn vươn tay không trốn không lùi, "Chí ít bây giờ sẽ không chết."

"Ngọc thiếu điên rồi!" Cần Công trừng hướng về phía cậu, "Này có thể có bị dằn vặt một trăm tám mươi ngày mới sẽ chết!" Sát chú sẽ từ trong ra bên ngoài làm hao mòn linh hồn, mài từng chút từng chút, sẽ mài một trăm tám mươi ngày, cuối cùng mới có thể hồn bay phách lạc!

"Bây giờ mới biết, đã muộn." Long Ngọc đáng yêu ngoẹo đầu, tay Yến gần như muốn đụng phải trên mặt cậu, Long Ngọc ngay cả mắt đều không nháy mắt một cái, chớ nói chi là né tránh, nhưng mà, chỉ là gần như, trong phút chốc bị người đá bay ra ngoài, đau bên ngoài, đau trong cơ thể, hai tầng dằn vặt để cho hắn cũng hít vào một hơi, tí xíu thanh âm đều không phát ra được, khó khăn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, Nhã Diệc ôm Long Ngọc khe khẽ vuốt ve gò má cậu, thật giống như một loại khiêu khích không tiếng động.

"Giải quyết?" Long Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Nhã Diệc.

"Ừm, đã giải quyết." Nhã Diệc ôm thắt lưng Long Ngọc, đầu gối lên đầu vai cậu cọ cọ, "Còn dư lại đã giao cho Tiểu Tang, nghe ý tứ của hắn là trên phi thuyền còn có chút."

"Yên tâm đi, Cưu Bàn bọn họ đã đi xử lý." Long Ngọc vỗ vỗ tay anh, để cho anh an tâm.

"Ừm, biết đều hoặc nhiều hoặc ít sao?" Nhã Diệc ở trên tay cậu hôn một cái, nắm trong tay thưởng thức.

"Đáng nghi đều giết." Long Ngọc không sợ hãi nói.

"Thà rằng giết sai, không thể buông tha?" Nhã Diệc nghe trái lại nở nụ cười, cảm thấy thân ái nhà anh quá đáng yêu.

"Đây chính là nguyên tắc của ta." Long Ngọc cây ngay không sợ chết đứng nói, vung tay lên, hai người nửa chết nửa sống ban đầu biến mất.

"Đưa đi đâu rồi?" Nhã Diệc hiếu kỳ hỏi.

Long Ngọc nhún nhún vai, "Không biết."

"Không biết thì thôi đi." Nhã Diệc không có vấn đề, dù sao đều là sống không được, đưa đi chỗ nào đều giống nhau!

"Đói." Long Ngọc sờ sờ bụng, "Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Thiến Thiến, đi dùng bữa." Kêu một tiếng, kéo Nhã Diệc đi ra ngoài.

"Tới." Chồng chồng Quý Liễn đi theo phía sau của bọn họ, giống như bọn họ vẫn luôn là như vậy.

Long Ngọc thân thiết gắn bó vừa nói chuyện với Nhã Diệc, cười ngọt ngào có thể ngấy chết người, để cho du khách trên phi thuyền vô cùng kinh ngạc, hai người nay2 không phải là cãi nhau sao? Làm sao nhanh như vậy thì giảng hòa? Thực sự là tim thiếu chủ, kim dưới đáy biển! Tâm tư của thiếu chủ ngươi đừng đoán, đoán tới đoán đi cũng đoán không rõ!

Mắt thấy phi thuyền lại trở về thành phố Phù Phong, ở trước khi đến, Long Ngọc rất ngang ngược tới một trận mắng nhau với Hồi Mâu, trực tiếp đem Hồi Mâu vẫn luôn tiếp thu giáo dục tao nhã giận một mạch, thẳng đến phi thuyền đáp đều không trở lại bình thường.

Long Ngọc đến là hả giận đã, hừ cười nhỏ nắm tay Nhã Diệc hướng cửa đi ra.

Tất cả nhân viên phục vụ tàu thuyền đều đứng ở hai bên phi thuyền tiễn khách, Long Ngọc đi tới trước mặt Phong Tiễn Hành ngừng, không nói gì chỉ là gật đầu một cái.

"Cảm ơn ngài đã sử dụng." Phong Tiễn Hành chào một cái, nụ cười bình tĩnh mà chuyên nghiệp kém rất xa với lúc đó.

Long Ngọc ừ một tiếng, kéo Nhã Diệc đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, Phong Tiễn Hành cũng không có đuổi theo bóng lưng của cậu, mà là tạm biệt với người kế tiếp.

Vừa ra phi thuyền Long Ngọc thì thấy con trai nhỏ và con gái bảo bối của cậu.

"Cha thân! Phụ thân!"

"Ừm! Chúng ta đã về!"

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: ^-^ bài này đến đây kết thúc

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net