☆, 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 9

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Phi thuyền bay ở trên đám mây, sao dày đặc gần như chạm tay có thể đụng, trong trời đêm lòe lòe chiếu sáng, giống như là kim cương vậy.

Lúc Long Ngọc mở mắt ra nhìn đến chính là cảnh vật như vậy, cậu sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được, không có kéo rèm cửa sổ, chẳng qua cảnh sắc như vậy thực sự rất đẹp, toàn thân đâm ra lười biếng không muốn di chuyển, nửa híp mắt dự định ngủ tiếp, đôi cánh tay bên hông buộc chặt để cho cậu dựa vào thoải mái, cậu trở mình, đem đầu mình vùi ở trong cổ Nhã Diệc, đầu gối vai anh, nhắm mắt lại mới vừa cùng Chu công chào hỏi, đã bị sờ sờ thanh tỉnh, hai tay hơi lạnh ở trên người của cậu chạy, tựa như đốt lửa vậy, để cho cậu nóng kinh khủng, hơi mở mắt ra, chỉ thấy Nhã Diệc long lanh có thần nhìn cậu, cậu chìa tay ôm lấy cổ của đối phương, nghiêng người đặt ở trên người Nhã Diệc, giống như nữ vương hôn lên môi anh, bị đối phương nâng cái ót làm cho nụ hôn thêm sâu sắc.

Trong sao dày đặc đầy trời, người yêu hôn, ôm, đan vào một chỗ.

Một hồi ái tình* tận hứng, không cách nào tránh khỏi ngày thứ hai xương sống thắt lưng đau, dĩ nhiên, Long Ngọc có một thê nô, cho nên sáng sớm, thoải mái nằm lì ở trên giường, là có thể hưởng thụ xoa bóp của Nhã Diệc, ừm, phương pháp vẫn là rất tốt!

*raw để j□j

"Thân ái, khá hơn chút sao?" Phương pháp xoa bóp của Nhã Diệc vô cùng cao siêu, vừa nhìn thì biết không phải là lần đầu tiên.

"Ừm, đi lên chút." Long Ngọc híp mắt, thoải mái suýt nữa ngủ thiếp đi, hai cánh tay giao nhau đầu gối ở phía trên, đáng yêu ngoáy đầu lại, "Không muốn nấu bữa sáng, đi phòng ăn phía dưới ăn như thế nào?"

"Được, vậy thì đi phòng ăn." Nhã Diệc khẽ cười đáp ứng, thuận tay đem Long Ngọc bế lên.

Long Ngọc lười biếng tựa vào trong lòng Nhã Diệc, híp mắt tùy ý anh giúp mình đem quần áo mặc lên.

Sáng sớm cũng không cần tham gia tiệc gì cả, vì vậy hai người này mặc đều rất đơn giản, quần jean ôm người màu lam nhạt, phối hai kiện áo thun không có nhãn hiệu một đen một trắng, chồng chồng hai người cùng đi ra, mỹ nam tuấn nam thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, căn bản nhìn không ra là không biết đã sống nghìn năm vạn năm lớn tuổi như vậy.

Hai người dậy không tính là sớm, chẳng qua cùng nhau đi tới thẳng đến phòng ăn lại phát hiện cũng không có mấy người.

Xem ra, bọn họ coi như sớm.

Nếu không có người gì, Long Ngọc liền cùng Nhã Diệc cùng nhau đi chọn món ăn, cậu ăn uống không được nên chọn phần súp ngô hạt thông, nếu là còn muốn ăn thì chút nữa lại gọi thêm. Nhã Diệc còn lại là muốn một phần mì sườn heo nấu chua, đối với khẩu vị không có thịt không vui của người nào đó, Long Ngọc sớm đã thành lý giải.

Sau khi chọn xong bữa ăn tìm một vị trí ngồi xuống, rất nhanh bữa ăn đã gọi liền đưa tới.

Hai người còn chưa bắt đầu ăn, thì nghe đến thanh âm chào hỏi của Phượng Giác.

"Hai người các cậu sớm như vậy."

Long Ngọc ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Phượng Giác phất phất tay, "Sớm nha, anh trai."

Phượng Giác nhẹ nhàng đá Y một cước, "Chọn món ăn đi." Sau đó mình trước sang bên này bọn họ, ngồi ở đối diện hai người.

"Làm sao dậy sớm như thế, khó có được nghỉ phép, cũng không ngủ nhiều một lát."

Long Ngọc vừa cười vừa nói: "Quen rồi, anh trai anh cũng không sớm như vậy."

Hai người đang khi nói chuyện Y cũng đã đi tới, liếc mắt liền thấy được mặt Nhã Diệc, tức khắc nháy ánh mắt một cái, di chuyển nói: "Sáng sớm khẩu vị nặng như vậy, thích hợp sao."

Nhã Diệc chậm rì rì ăn một ngụm, chép miệng một cái, yếu ớt nói: "Có chút nhạt."

Y: "..." Quả nhiên không phải người a, khẩu vị thật đặc biệt.

Long Ngọc cùng Phượng Giác ở bên cạnh nhịn không được bật cười. Long Ngọc tự phát cầm lấy đồ gia vị thêm đến trong mì nước của Nhã Diệc, dấm chua, dầu ớt, một chén mì sườn heo nấu chua vốn là màu sắc rất nặng lúc này màu sắc đặc sắc hơn, nhìn khóe mắt Y trực tiếp co rút, lại nhìn bữa sáng của Long Ngọc, sau khi ăn hai cái súp ngô hạt thông, thấy quá ngọt thì đổi, một chén cháo hoa, một dĩa dưa chua thái sợi, dưa muối là cắt sợi ngâm muối, trộn dầu vừng cùng xì dầu, vốn nên là để chút dầu ớt, lại không để, đến rắc chút vừng trắng, hai vỉ bánh mì hấp*, không phải là hành lá, cũng không phải là muối tiêu, chính là bánh mì hấp trắng bình thường, Long Ngọc từ giữa đó tách ra mang theo dưa chua thái sợi ăn rất thơm, Nhã Diệc kia không biết xấu hổ, tiến tới cắn một nửa bánh mì hấp kẹp dưa muối trong tay thân ái nhà hắn ăn, hiển nhiên bị Long Ngọc xem thường.

Nhìn bữa sáng cực đoan của hai người kia, Y cảm giác dạ dày không quá thoải mái, khẩu vị nặng là thật nặng, nhạt là thật nhạt, còn thật không biết hai cái này là làm sao sống cùng nhau!

Y đương nhiên không biết, Nhã Diệc là cái loại không ăn cái gì cũng không có chuyện gì, ăn cái gì mục đích chủ yếu vẫn là làm bạn cùng Long Ngọc, mà khẩu vị của Long Ngọc cũng không nhạt, cậu rất thích ăn cay, nhưng dạ dày cậu không cho phép, cho nên có lúc sẽ ở Minh giới phát hiện cảnh Minh hậu ăn vụng vị cay bị Minh vương thuyết giáo.

Trong chốc lát bữa sáng của Y, Phượng Giác cũng đến, hai người đều là cháo thịt bò Hibiscus phối sủi cảo hấp, cộng thêm sữa đậu nành, rất nhất trí.

Nói đến đồ uống lúc bữa sáng, Nhã Diệc đương nhiên là uống trà, mà Long Ngọc là nhìn tâm tình, thông thường sẽ uống sữa tươi tinh khiết, thỉnh thoảng uống cà phê.

Mấy người chậm rãi ăn, nói chuyện phiếm một đôi lời, điều này làm cho một ít người nhìn ở trong mắt hận ở trong lòng.

Phong Tiễn Hành nhìn không thấu Long Ngọc đang suy nghĩ gì, cũng không biết Nhã Diệc cho cậu đổ cái thuốc mê gì, hắn chỉ biết một chút, Nhã Diệc không biết làm cơm, mà hắn biết Nhã Diệc không cho Long Ngọc ăn cay, hắn có thể!

Ngoắc gọi giám đốc nhà hàng tới, thì thầm vài tiếng, giám đốc rất nhanh thì chuẩn bị ra các món ăn vặt đặc sắc trên Phong Hành Hào, gói bánh ngọt trăm vị, từng cái bánh bao nhỏ một cũng liền lớn nhỏ có hai ngón tay, dùng gạo cùng gạo nếp làm da, bên trong bọc các loại khẩu vị, ăn đến toàn bộ theo vận may, nhưng mà không phải là không có khả năng làm bừa.

Hắn tin tưởng chỉ cần Long Ngọc cao hứng, chỉ cần hắn để cho Long Ngọc vui vẻ thỏa mãn, đối phương sẽ phát hiện hắn tốt!

Phong Tiễn Hành cũng không có tự mình đứng ra đi đưa, tuy rằng hắn nếu là tự mình đứng ra Long Ngọc sẽ càng thêm chú ý tới hắn, thế nhưng làm một ông chủ, hắn còn theo đuổi lạt mềm buộc chặt, cảm thấy như vậy mới đủ chuyện.

Giám đốc nhà hàng tự mình bưng gói bánh ngọt trăm vị đưa đến trước bàn mấy người, vừa cười vừa nói: "Bốn vị khách quý buổi sáng tốt lành, đây là món ăn vặt đặc sắc trên Phong Hành Hào của chúng ta, mời mấy vị nếm thử."

Nói liền muốn đem đồ để xuống, tay Nhã Diệc vừa nhấc, chiếc đũa liền chắn trên gân mạch cổ tay của giám đốc nhà hàng, nếu là hắn dám động một cái, cổ tay nhất định bị đâm xuyên.

Tay giám đốc nhà hàng run lên, toàn thân đều cứng lại, hắn không nghĩ tới vị gia thoạt nhìn ôn hòa nhất này, làm sao sẽ hung tàn như thế, mà ba người bên cạnh, chỉ là liếc mắt nhìn, hoàn toàn không rảnh để ý.

"Vị khách quý này, ngài đây là?"

"Chúng ta không có gọi thứ này." Nhã Diệc nhàn nhạt nói, trong giọng nói thực sự không được nghi ngờ kịch liệt.

"Mấy vị thực sự không có gọi, đây là bản nhà hàng miễn phí đưa cho mấy vị thưởng thức, mong rằng xin vui lòng nhận cho."

"Vô sự hiến ân cần." Khóe môi Long Ngọc cong lên, mấy người đối với đồ ăn miễn phí cũng không có ý nghĩ quá lớn, chỉ là ở trên phi thuyền này, lại không thể không suy nghĩ nhiều một ít.

"Này..." Người quản lý nhà hàng đều muốn khóc, hắn lại là lần đầu tiên tặng không đồ cho người khác, kết quả lại có thể không có một cái lòng cảm kích nào, còn một bộ dáng vẻ giống như hắn làm cái chuyện gì mà người không nhìn được gì vậy!

"Được rồi, nếu đưa qua đây, vậy thì để xuống đi." Phượng Giác nhàn nhạt mở miệng, người quản lý nhà hàng cũng mặc kệ cậu ta nói có tính không, lập tức đem đồ để xuống thật nhanh, cũng như chạy trốn.

Một màn này đã để cho Phong Tiễn Hành núp trong bóng tối tức giận ghê gớm, hắn ý tốt lấy lòng Long Ngọc, kết quả Nhã Diệc lại tới phá hư, quả thực là lẽ nào có lý đó!

Chẳng qua, nhìn ở trên phần đồ đã để xuống, hắn cũng là có thể nhịn, chỉ cần Long Ngọc ăn, nhất định sẽ yêu thích!

Long Ngọc liếc nhìn bánh ngọt trăm vị để xuống, trong con ngươi màu tím viết chộn rộn.

Cậu sớm nghe nói qua mùi bánh ngọt này, thế nhưng Nhã Diệc vẫn luôn không cho đụng, cũng liền chưa ăn, bây giờ có người đưa qua đây, có phải hay không...

Dù sao, bọn họ đều là bách độc bất xâm, cũng không sợ làm ra cái mưu mô gì.

Nhã Diệc mỉm cười, dịu dàng như bảo ngọc dưới ánh trăng, để cho người ta không tự chủ thì buông lỏng tinh thần, "Thân ái muốn ăn?"

Long Ngọc kiêu ngạo gật đầu, trong miệng uống cháo, đường nhìn lại là rơi vào trên bánh ngọt, "Ừm, cũng có thể nếm thử."

"Nghe nói, trong này cái nhân bánh gì đều có, có thể cũng có vị cay."

Long Ngọc vừa nghe cay, ánh mắt sáng lên, lại không có mở miệng nữa, sợ lộ ra tâm tư của mình.

Đối diện Phượng Giác cùng Y sớm đã thành động chiếc đũa, nhất là Y ăn cái thứ hai thì ăn đến vị cay, không có phòng bị mà bị sặc, vẻ mặt đỏ bừng, nước mắt đều nhanh chảy ra.

Phượng Giác bất đắc dĩ đưa nước cho y.

Nhã Diệc gắp lên một cái điểm tâm nhỏ, Long Ngọc cho là anh muốn cho mình, ai biết lại có thể đặt ở trong một cái đĩa nhỏ, sau đó vô cùng chướng tai gai mắt đem bánh ngọt một đũa cắt làm hai, bên trong nhân bánh liếc qua thấy ngay.

Long Ngọc khóe miệng khẽ động, trong lòng đã có cân nhắc.

Quả nhiên, một bữa cơm ăn đến, hắn không có ăn đến một cái bánh ngọt nhân bánh cay, lại nhìn đến bị Nhã Diệc ném mất không ít.

Long Ngọc ăn uống không được, thèm thì thèm, lại cũng không có đối với cách làm của Nhã Diệc có cái dị nghị gì, bởi vì biết cũng là vì tốt cho cậu.

Nếu là người khác thì, cho dù ăn một vại ớt lớn, ánh mắt Nhã Diệc cũng sẽ không nháy một cái.

Trên mặt Nhã Diệc không có biểu tình gì, trong con ngươi sắc xanh biếc lại hiện lên sắc mặt giận dữ, người đưa bánh ngọt tới nhất định không có ý tốt, trong những thứ bánh ngọt này cư nhiên bảy mươi phần trăm đều là vị cay, rõ ràng cho thấy là ngấm ngầm mưu tính Long Ngọc, tâm tư hung ác này có thể thấy được rõ ràng!

Nếu là bị anh bắt được, nhất định phải để cho người nọ tróc cả tầng da!

Mà Phong Tiễn Hành triệt để bực bội đến không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình đều nhanh đem Nhã Diệc chọc ra lỗ thủng, hắn một mảnh khổ tâm lên kế hoạch, lại có thể bị phá hư không để lại một chút đống cặn bã, người này quả thực chính là khắc tinh của hắn!

Hoàn toàn không biết, hành vi của mình đã chọc phải Nhã Diệc.

Long Ngọc bĩu môi, gọi người phục vụ qua, "Cà rốt, hạt tiêu, hồ tiêu, xì dầu, dấm chua, đường trắng, dầu hàu, cùng hắc mộc cùng một chén thịt băm xào thêm thức ăn." Người phục vụ nhanh chóng ghi nhớ, quang điện liên hệ phòng bếp dựa theo cậu nói mà làm, lúc cậu ngẩng đầu chỉ thấy Nhã Diệc cười như không cười nhìn cậu, cậu mếu máo, "Trong miệng em đều không có mùi vị!"

Nhã Diệc nở nụ cười trong chốc lát, đối với người phục vụ nói, "Lại thêm nhiều nước gừng, chút ít tỏi băm."

Người phục vụ có chút sững sờ, đây là cái cách làm gì?

Nước ép gừng nhưng nói cay lại nuôi dạ dày, tỏi băm nói thơm, Long Ngọc muốn ăn chút cay anh hiểu rõ, chỉ là trực tiếp ăn sẽ đối với dạ dày có thương tổn rất lớn, mà loại phương pháp rang này rang ra vị cay tương đối ôn hòa.

"Đủ cay!" Sau khi Y cuối cùng đang uống bảy chén nước, sống lại.

"Cực phẩm cay." Long Ngọc nhạt nói, Y cũng hít một hơi, thảo nào cay như vậy đó! Này nếu là Phượng Giác cùng Long Ngọc dạ dày hai người này không tốt, nghiêm trọng sẽ thủng dạ dày!

"Loại ớt này có rất ít nhân chủng, nơi này đến không ít." Phượng Giác cười lạnh, cậu ta cũng hiểu rõ là có người hướng về phía Long Ngọc tới, thế nhưng là người nào?

"Nghe nói loại ớt này rất thơm ăn thật ngon, đáng tiếc nha, dạ dày của ta không phối hợp." Long Ngọc đáng tiếc nhún nhún vai.

"Đem giám đốc đưa bữa ăn gọi tới chẳng phải sẽ biết là ai." Y dựa vào ở trên ghế sa lon, một tay cầm tay Phượng Giác, không để ý nói.

Long Ngọc liếc cậu ta một cái, "Cậu xem người ta là tên ngốc nha, ai nói nhất định phải bản thân đứng ra, huống chi làm gì cũng có luật lệ, coi như là thực sự gặp qua, giám đốc nhà hàng cũng sẽ không nói, đây là nguyên tắc căn bản sinh tồn của các ngành các nghề. Hơn nữa, vừa hỏi thì đều biết, còn có ý gì."

Khóe miệng Y giật một cái, đại gia, một câu cuối cùng của ngươi mới là trọng điểm đi!

"Bất kể là ai, chúng ta chỉ cần chờ liền có thể." Nhã Diệc cưng chiều cười, đặc biệt tự nhiên chìa tay giúp Long Ngọc lau mép dính một chút cháo một cái, "Nếu một lần không thành công, sẽ tới lần thứ hai, lần thứ ba, luôn có thể bắt được là ai."

"Không có sai!" Long Ngọc cười vỗ tay, "Ôi chao, trên phi thuyền này buồn chán bao nhiêu, có người cùng chơi, cớ sao mà không làm chứ."

Mấy người không tiếng động mắt nhìn mắt cười, cũng không phải là vậy sao, càng náo nhiệt càng tốt.

Lúc Phụ Úc Thịnh nghe đến Phong Tiễn Hành cho Long Ngọc ăn món cay chưa thực hiện được, cằm thiếu chút nữa ngã xuống, trợn to hai mắt nhìn hắn nửa ngày, mới thốt một câu, "Đầu ngươi không có bị cửa kẹp đi?"

"Ngươi có ý gì?" Phong Tiễn Hành mắt lạnh lẽo đảo qua.

"Ngươi là không rõ thật hay là không rõ giả?" Phụ Úc Thịnh cau mày lạnh hỏi.

"Không rõ." Hắn đến nói thẳng.

Phụ Úc Thịnh che trán, "Ngươi có nghĩ tới hay không, Long Ngọc thèm cay, Minh vương lại cấm hắn ăn cay là vì cái gì?" Phong Tiễn Hành nghe nói ngây ngẩn cả người, "Dựa theo thái độ cưng chiều vợ kia của Minh vương đến xem, hẳn là Long Ngọc muốn cái gì liền cho cái đó, muốn ánh trăng không cho sao, cậu ta yêu ăn cay, Minh vương tự nhiên hẳn là thỏa mãn cậu ta, không có nghĩ tới những thứ này đi?"

"Không có nghĩ tới." Hắn thật sự không có nghĩ tới.

"Quả nhiên." Phụ Úc Thịnh thở dài, "Dạ dày Long Ngọc không tốt, ăn cay sẽ bị bệnh bao tử, năm đó ở Minh giới Minh vương là mỗi ngày vây đuổi chặn đường, thời gian rất dài mới đem cậu ta qua cửa, ngươi nếu là tự mình đem vị cay đưa qua, ta dám cam đoan, Minh vương sẽ chém ngươi tại chỗ!"

Nghe xong lời của hắn, Phong Tiễn Hành lập tức mồ hôi lạnh rơi xuống, phía sau lưng ướt một tảng lớn.

====

*súp ngô hạt thông 松子玉米羹

*mì sườn heo nấu chua 酸汤排骨面

*cháo hoa/cháo trắng 白粥

*dưa chua thái sợi: 咸菜丝

*dưa muối 咸菜

* bánh mì hấp 花卷 Mandarin roll là một loại bánh hấp có nguồn gốc từ Trung Quốc. Các cuộn được nấu bằng cách hấp. Nó là một trong những món ăn chính của ẩm thực Trung Quốc, tương tự như bánh mì trắng trong ẩm thực phương Tây.

*cháo thịt bò Hibiscus 芙蓉牛肉粥

*sủi cảo hấp 蒸饺

*sữa đậu nành 豆浆

*hạt tiêu 花椒 trong tiếng Hán gọi là chi Xuyên tiêu hay chi Hoa tiêu, chi Hoàng mộc là một chi khoảng 175-250 loài cây thân gỗ và cây bụi có lá sớm rụng hoặc thường xanh trong họ Rutaceae, có nguồn gốc ở vùng ôn đới ấm áp hay cận nhiệt đới trên toàn thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net