NT1T - Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8:

Editor: Tiểu Điệp

Beta: Nhân Tông

Đến ngày 15 tháng tám, Trung thu, ngự hoa viên của hoàng cung treo đầy đèn lồng với đủ màu sắc với những hình dạng đẹp đẽ, đáng yêu. Làn gió thổi qua mang đến từng trận quế hương, cùng với mặt trăng bạc tựa như cái đĩa to tạo nên không khí lễ hội tràn đầy.

Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thiết yến mời đa số là thân vương quận vương cùng gia quyến, ngoài ra còn có đương triều nhất phẩm đại thần, võ tướng.

Thân vương đều là những bậc trưởng lão đã qua tuổi bảy, tám mươi, còn những người trẻ tuổi phần lớn đang ở bên ngoài. Chẳng hạn như đệ đệ của Hoàng Thượng, Mục Nhân Thân Vương Vĩnh Lân đang lưu tại đất phong Cái Châu. Vừa mới vài ngày trước, hắn đã phái đặc sứ tặng một phần quà trung thu cho hoàng đế.

___________Là một bức tranh được hoạ y như thật, tràn đầy tình cảm điền viên "Trung thu vinh nguyệt đồ".

Mục Nhân Thân Vương vưu thiện đan thanh, tranh hoạ ra vô cùng tuyệt diệu. Bên trong bức tranh sơn thuỷ, một gia đình làm nông đang tại căn nhà lá nơi sơn dã bày lên đầy sơ quả tế phẩm, dập đầu bái lạy cung trăng, trong nhà còn có vài hài nhi đang nghịch lồng đèn hình thỏ nhỏ, truy đuổi nô đùa.

Bức hoạ được trưng bài ở bữa tiệc, ai ai cũng đều khen đẹp. Mà ngụ ý của bức hoạ này có thể thấy là chỉ ra cuộc sống của dân chúng cơm no áo ấm, nhà nhà hạnh phúc, ca ngợi Hoàng Thượng thánh minh, biết cách trị quốc.

"Ừm, đẹp! Bức hoạ này thật tuyệt diệu! Quân tử sở dĩ yêu phu sơn thuỷ giả là do muốn tránh huyên náo mà ngư tiều ẩn dật." Ôn Triêu Dương ban thưởng hai thái giám đang nâng cuộn tranh, vuốt râu bạc, lắc nhẹ đầu, như ngâm xướng mà nói.

Hắn là đang khen ngợi Mục Nhân Thân Vương biết tu thân dưỡng tính, tính tình phản phát quy chân. Ai cũng không quên được, năm đó, Mục Nhân Thân Vương đã từng bắt Kha Vệ Khanh, khởi binh làm phản, mưu đồ soán vị, sau lại bị Hoàng Dạ bắt lại.

Mấy năm qua, hắn vẫn bị cấm túc ở Cái Châu, trừ phi Hoàng Đế tuyên gọi, nếu không không được bước vào hoàng thành nữa bước.

Chẳng qua thời gian thấm thoát, ân oán thù hận giữa huynh đệ bởi Kha Vệ Khanh mà dựng nên, cũng nhờ Kha Vệ Khanh mà hoá giải. Vĩnh Lân cuối cùng từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này, cũng tìm được được cho tim mình chốn về. Vương phi của hắn cũng là tộc nhân của Vu Tước tộc, tên Tuyết Vũ, nghe nói đã sinh được một nữ hài nhi....

Tranh này được trình đến trước mặt Hoàng Dạ và Kha Vệ Khanh, hai ngươi quay lại nhìn nhau cười, Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, Kha Vệ Khanh lại có chút đỏ mặt, chẳng qua lúc này mọi người uống quá chén, không ai nhận ra Kha Vệ Khanh có chút khác thường.

Bức tranh được cuộn lại chuyển đến tay của Thái Tử, Ái Khanh cũng nói vài lời khen hoạ kỹ của thúc phụ ngày càng tinh xảo, cực kì có quy củ.

Đang lúc các đại thần nâng chén nói chuyện với nhau, đều nói Thái Tử ứng đối thành thạo, lễ tiết chu đáo, càng ngày càng tiến bộ.

Viêm đối với thơ hoạ không hề cảm thấy hứng thú, hắn tựa hồ chỉ quan tâm huynh trưởng Ái Khanh, luôn cảm thấy hoàng huynh ở nơi này hơn một tháng, đọc sách tập võ quá mức chăm chỉ, cả người đều gầy đi không ít.

Khuôn mặt Khanh Nhi vốn căng tròn, phấn nộn như búp sen, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn gặm một phát.

"Nhị Điện Hạ?" bởi vì mỗi người đều phải bình giàm mấy câu, thái giám thấy Điện Hạ không những mất tập trung, còn ngoảnh mặt làm ngơ, liền có chút không biết làm sao.

"A? Rất tốt, tranh chữ của thúc phụ quả thật là thiên hạ đệ nhất, là bảo vật của đại yến! Chất nhi thụ giáo." Viêm căn bản chưa nhìn qua bức hoạ, cứ như vậy mỉm cười nói.

Mọi người đều bị hắn doạ đến, lại nói, tranh chữ của nhị Điện Hạ tuy rằng không bằng Mục Nhan thân vương, nhưng cũng là cực tốt.

Thiên Vũ cùng Thiên Thần vội vàng đem bánh ngọt trên bàn xếp thành hình tháp, ánh mắt Thiên Vũ xuyên qua lỗ thũng của tháp bánh ngọt, nhìn bức tranh nói, "Đứa nhỏ này thật dễ nhìn, sau này, ta muốn cưới để làm vợ."

"Đó là một nam hài." Thiên Thần chớp chớp mắt. Nam hài ở trong sân mặc tiễu khố, đùa nghịch hoa đăng trông rất hoạt bát, "Hoàng huynh muốn cưới hắn, còn không bằng cưới ta, ta so với hắn còn đẹp hơn."

"Cưới ngươi, còn không giống ta tự cưới chính mình?" Thiên Vũ không khỏi nở nụ cười. "lại nói, không có chuyện huynh đệ lại kết hôn với nhau."

"Phải không?" Thiên Thần nghiêm túc suy tư trong chốc lát.

"Thiên hạ này vẫn còn có chuyện ngươi không biết sao?" Thiên Vũ có chút vui mừng, nhìn đệ đệ nói, "Không phải ngươi tự xưng không chuyện gì không biết sao?"

Lại nói tiếp, Thiên Thần quả thật là một tiểu thiên tài, không chỉ tinh thông mọi thứ thi từ ca phú, cầm kỳ thư hoạ, mà còn tại lớp học hỏi ngược lại Ôn Triêu Dương.

Thiên Thần nhíu mày, nhẹ nhàng rút đi một khối bánh trên núi điểm tâm của Thiên Vũ, chỉ thấy bánh gạo nếp xinh đẹp có khắc hình bánh ngọt ầm ầm sụp xuống.

"A!" Thiên Vũ kêu thảm thiết!

"Các ngươi, không được phép lãng phí thức ăn!" Kha Vệ Khanh lên tiếng, thái giám vội vàng dọn dẹp đồ ăn, bức hoạ cũng chưa nhìn xong liền thôi.

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng đặc biệt mê người. Do không phải thiết yến tại đại diện, bầu không khí có vẻ vô cùng hiền hoà, Ôn Triêu Dương có lẽ vì muốn tranh công, liền đứng dậy nói, tháng này theo lệ khảo thí, Thái Tử đạt được thứ nhất.

Hoàng Dạ cùng Kha Vệ Khanh nghe được không khỏi mừng tít mắt, theo quy củ liền muốn ban thưởng. Phần lớn là văn phòng tứ bảo, còn có các loại thưởng nghỉ , tối nay nhân lễ hội trung thu, Kha Vệ Khanh cười khanh khách mà gọi Ái Khanh đến trước mặt, hỏi hắn muốn phần thưởng gì cứ việc nói,

"Cái gì cũng có thể sao?" Ái Khanh nâng lên gương mặt rõ ràng nhỏ đi một vòng, hai mắt vụt sáng vụt sáng mà nhìn Kha Vệ Khanh.

Kha Vệ Khanh cảm giác không ổn, nhưng lời cũng đã nói ra miệng.

"Đúng vậy a, cái gì cũng có thể." Tiếp lời chính là Hoàng Dạ, hắn trước sau như một vẫn luôn thương yêu Thái Tử.

"Nói như vậy..." Ái Khanh đứng dậy, đi tới phía sau Hoàng Dạ, một phát bắt được tay Cảnh Đình Thuỵ, hắn là ngự tiền thị vệ, vẫn luôn canh giữ ở nơi đó.

Ái Khanh cứ như vậy kéo tay Cảnh Đình Thuỵ, hai người đứng lại tại trước mặt Hoàng Dạ và Kha Vệ Khanh.

"Phụ hậu, phần thưởng khác ta không muốn, xin người đem người này hoàn cấp nhi thần!" Ái Khanh nắm chặt tay Cảnh Đình Thuỵ giơ lên cao, giọng nói mạnh mẻ có lực này làm kinh sợ đến đám người đang cười nói ẩm yến.

Một người thị vệ mà thôi, lại khiến Thái Tử đòi muốn? Rốt cuộc là có lai lịch gì?

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, chỉ có Thiên Vũ ngoài mặt không nói một lời nhưng trong nội tâm đã cảm khái vạn ngàn. Cảnh Đình Thuỵ có thể nhận được tín sủng của Thái Tử đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đi theo hoàng đế thì mới càng tiền đồ vô lượng hơn chứ?

Bất quá, người ngạc nhiên nhất không ai ngoài Cảnh Đình Thuỵ, hắn cúi đầu nhìn Thái Tử, hắn không hy vọng vì mình mà dẫn đến phiền toái.

"Chuyện này không được." Kha Vệ Khanh quyết đoán cự tuyệt, nói, "Cảnh thị vệ không ở trong hàng ngũ ban thưởng."

"Nhưng phụ hoàng mới vừa nói 'cái gì' cũng có thể mà!" Ái Khanh sốt ruột mà reo lên.

"'Cái gì' là chỉ đồ vật, không phải chỉ người!" Kha Vệ Khanh nói lại nói, "Ngươi muốn một con ngựa, một thanh kiếm hoặc những món đồ khác đều có thể."

"Vệ Khanh......." Hoàng Dạ muốn nói chuyện nhưng Kha Vệ Khanh lại ngắt lời, "Không được là không được, không thể quá nuông chiều hắn."

"Phụ thân! Ta......" Ái Khanh còn muốn nói gì, nhưng trước mắt một trận choáng váng, ngã về phía sau.

"Điện Hạ?!" Cảnh Đình Thuỵ lập tức ôm lấy hắn, Kha Vệ Khanh cũng bị một màn bất thình lình này làm cho hoảng sợ, không quan tâm đến dáng vẻ của bản thân mà lao xuống, thế nhưng Ái Khanh lại hoàn toàn không có tri giác, gọi như thế nào cũng không tỉnh, Hoàng Dạ cũng gấp mà lớn tiếng tuyên thái y.

Tất cả mọi người sợ ngây người, toàn trường lập tức yên lặng như tờ.

Kha Vệ Khanh lòng như lửa đốt mà cầm lấy cổ tay Khanh Nhi, dò xét mạch tượng. Hắn khi còn bé từng ở Thái Y Viện học qua y thuật, lúc hành quân đánh giặc cũng đã giúp binh lính chữa bệnh, vì vậy hắn cũng không thể chờ đến lúc ngự y tới.

Lát sau, Kha Vệ Khanh thoáng thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu hướng Hoàng Dạ nói, "Khanh Nhi là do mệt nhọc, mạch tượng cũng không đáng lo ngại, đợi hắn ngủ đủ, tỉnh dậy liền tốt rồi."

"Cảnh truyền vệ, ngươi ôm Thái Tử đi nghỉ ngơi." Hoàng Dạ quả quyết nói.

"Vi thần lãnh chỉ." Cảnh Đình Thuỵ ôm lấy Ái Khanh đang hôn mê bất tỉnh, cùng thái giám đi phía sau nhanh chóng đi về hướng Đông cung.

"Lát nữa hãy để Bắc Đẩu xem qua một chút." Bất quá coi như không có gì đáng ngại, Kha Vệ Khanh vẫn như cũ không yên lòng, nói với Lý Đức Ý, "Cũng để Ngự Thiện Phòng chuẩn bị canh bồi bổ nguyên khí, để Thái Tử tỉnh lại cho hắn dùng."

"Dạ, bệ hạ." Lý Đức Ý lĩnh mệnh đi.

Nếu không phải vẫn còn nhiều khách nhân như vậy, Kha Vệ Khanh cũng muốn theo Cảnh Đình Thuỵ đi Đông Cung. Gương mặt hắn nóng nảy, hoảng loạn, nhưng vì ngại đến thân phận Hoàng Hậu nên phải lưu lại trấn an nhóm người hoàng thân quốc thích vừa bị kinh sợ.

"Thái Tử không sao, để các vị phải lo lắng rồi." Kha Vệ Khanh nói với bọn họ, miễn cưỡng tươi cười.

Ca vũ thưởng nguyệt lần nữa bắt đầu, nhưng Kha Vệ Khanh hiển nhiên bị Ái Khanh doạ đến ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, Hoàng Dạ nhìn không nỗi, lấy lí dạ thâm lộ trọng, qua loa kết thúc buổi yến tiệc.

+++++

Sau khi Hoàng Dạ trở về cung lập tức để Bắc Đẩu khám chuẩn bệnh cho Kha Vệ Khanh.

Bắc Đẩu tuổi đã hơn 30 tuổi, chính trực tráng niên, y thuật có thể ví như Biển Thước trọng sinh, Hoa Đà tái thế. Chẳng qua thái độ có chút bất cần đời.

Lúc hắn còn ở nơi sơn lĩnh hoang dã, chỉ lo nghiên cứu y thuật, luyện chế các loại đan dược. Là một người nhàn tản không màn chuyện thế sự.

Là do Hoàng Dạ hết sức kính nể y thuật của hắn nên mới mời hắn vào cung làm ngự y, vốn dĩ hắn không quá tình nguyện, bất quá ở trong cung lâu dần, cũng càng ngày càng như cá gặp nước

Bởi vì nơi này có thứ khiến hắn vui quên cả trời đất, chính là vu tước tộc nhân, hắn vô cùng hiếu kỳ về chủng tộc này, thậm chí còn lấy vu tước tộc nhân làm mục tiêu nghiêng cứu cả đời.

Không ai có thể hiểu rõ về thân thể của người tộc vu tước hơn hắn, hắn còn sáng tác cả một cuốn sách tên gọi "Vu Tước Bí Yếu".

Bắc Đẩu sau khi xem qua Thái Tử liền trở về Trường Xuân cung thăm Kha Vệ Khanh

Hắn vừa thấy Kha Vệ Khanh nằm đó liền cau mày chắp tay nói, "Bệ Hạ, không phải thần đã nói với người đừng quan tâm đến mọi việc, phải nghỉ ngơi nhiều vào sao? Làm sao mà sắc mặt lại khó coi đến thế này?"

Cũng chỉ có hắn mới dám đảm đương việc giáo huấn Kha Vệ Khanh như vậy.

"Ta không có việc gì, Khanh Nhi khoẻ không?" Kha Vệ Khanh nhìn thấy Bắc Đẩu liền ngồi dậy, khó nén gấp gáp hỏi.

"Điện Hạ tỉnh, hắn không sao." Bắc Đẩu dừng một chút, nói, " Tiểu hài tử mà, dương khí đầy đủ, hắn chẳng qua là ngủ không đủ nên mới mệt mỏi, ngủ một chút liền không đáng lo ngại, ngược lại là ngươi, nhìn khí sắc thật rất kém."

"Nào có." Kha Vệ Khanh nghe, lắc đầu liên tục, "Ta chỉ nhất thời vui quá, uống nhiều một chút, ngươi đừng ngạc nhiên."

"Vệ Khanh không thể uống rượu, là lỗi của trẫm, không xem chừng hắn." Hoàng Dạ một bên tự trách nói, trên tay cầm một chung trà hoa nhài, hương thơm tứ phía, "Tới uống miếng trà nóng, hoãn hoãn thần, ẩm yến lần tới ngươi cứ lấy trà thay rượu đi."

"Như vậy sao được? Nếu có thân vương muốn cộng ẩm......" Kha Vệ Khanh không muốn thất lễ khách quý, bởi cuối cùng người bị mọi người chỉ trích sẽ là Hoàng Dạ.

"Đây là ý chỉ của trẫm, ngươi muốn kháng chỉ sao?" mặc dù lời nói trầm thấp, lại bao hàm tình ý cùng thương tiếc, Hoàng Dạ tự tay uy kck uống trà mới để chén xuống.

Nhìn hai ngươi này đang ân ái không thôi, Bắc Đẩu cũng tự mình cảm thấy ngại mắt , nhưng vẫn xen vào nói, " Bệ hạ xin chú ý thân thể nhiều hơn, mọi việc không nên quá vất vả, bệnh căn lúc trước của ngài...."

Nói đến chỗ này, Bắc Đẩu ngừng lại, đại khái cảm thấy không khí lúc này không nên nói những chuyện đã qua.

"Ta biết, Bắc Đẩu, cảm ơn." Kha Vệ Khanh thiện giải nhân ý gật gật đầu, để Bắc Đẩu lui xuống.

Ánh trăng sáng trong, mê người như thế, Hoàng Dạ cùng Kha Vệ Khanh ngời bên cửa sổ, vừa thưởng thức hương trà vừa ngắm cảnh Ngự Hoa Viên về đêm, hai ngươi không cần quá nhiều lời nói, nhưng bởi vì hội ý kia mà khẽ cười một tiếng

"Vĩnh Lân vẽ thật không tệ, hai người chúng ta giống như trong bức hoạ vậy, cử án tề mi, hoà như cầm sắt. Hoàng Dạ vừa nói vừa cười, trông thật vui vẻ. Tranh của Mục Nhân Thân Vương nhìn bên ngoài thì miêu tả nông gia chin61 sơn dã được ăn no mặt ấm, ca ngợi thiên hạ thái bình, kì thực là đang ca ngợi Hoàng Dạ và Kha Vệ Khanh ân ái vô ngần, tiện sát người bên cạnh, mà cây dạ hợp đang quấn quýt lấy nhau bên trong viện chính đang ám chỉ điều này.

"Cũng mệt hắn nghĩ ra được." Kha Vệ Khanh đỏ mặt nói, nắm chặt ngón tay, " Yến hội nhiều người như vậy, cũng không sợ bị người chê cười."

"Cho dù bọn họ có biết được huyền cơ của bức tranh này cũng dẽ không dám nói gì, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi việc thả lỏng một ít." Hoàng Dạ nhê nắm lấy tay Kha Vệ Khanh, lao tâm lao lực đến bây giờ, khiến cho bàn tay vốn chỉ cầm trọng kiếm trở nên gầy gò, khiến người đau lòng.

"Ngươi vì ta ma sinh mấy hài nhi bảo bối này, vừa có công lao lại càng có khổ lao, trẫm đời này cũng không thể nào tạ hết ơn cho ngươi." Hoàng Dạ nói từ tận đáy lòng, "Vệ Khanh, ngươi có biết trẫm yêu ngươi nhiều lắm không?"

"Hoàng Thượng.........." Kha Vệ Khanh không khỏi xúc động, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn đau, sâu xa nói, "Ta làm sao không biết, ngài đối với Khanh Nhi dung túng như vậy là để bồi thường cho ta và Khanh Nhi phải không......."

Mặc dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Nhưng sự ra đời của Ái Khanh có rất nhiều khúc chiết, cũng làm rung động tâm của Hoàng Dạ nhất

Thời điểm Kha Vệ Khanh mang thai Ái Khanh, đầu tiên bị Vĩnh Lân bức phá thai, sau lại trở thành "loạng đảng", bị Hoàng Dạ nghiêm hình thẩm vấn!

Lúc hạ sinh, còn bị Lan Quý Phi bố trí dược, dựng phụ mà uống vào cũng không khác gì thạch tín, suýt nữa đã một thi hai mạng!

Tuy rằng Kha Vệ Khanh vượt qua được nguy nan, tận lực sinh ra Ái Khanh, thân thể lại vào lúc này bị trọng thương, trở thành "bệnh căn" mà Bắc Đẩu nói tới.

Những năm gần đây, Hoàng Dạ vẫn muốn bồi thường cho Kha Vệ Khanh, không chỉ đối với hắn vô cùng tốt mà còn tốt với Ái Khanh và Viêm Nhi đến không thể xoi mói.

Chỉ là chức vị Thái Tử không phải Ái Khanh thì không lập!

Bất kể tứ thiên cảm thấy Viêm Nhi tốt cỡ nào, bên cạnh luôn nói tốt cho Viêm Nhi, trong lòng của Hoàng Dạ cũng chỉ có Khanh nhi

Kha Vệ Khanh cũng không phải đầu gỗ, thời gian lâu dài, hắn dương nhiên nhìn ra được.

"Đây là thương yêu, không phải dung túng." Hoàng Dạ lại cười nói, " Ta thương yêu Khanh Nhi, một phần lí do giống như ngươi nói, nhưng quan trọng nhất là do Khanh Nhi giống với ngươi nhất, không chỉ dung mạo giống nhau mà tính tình cũng như vậy. Ngươi xem, hắn nặng trọng tình nghĩa như vậy, đối xử với Cảnh thị vệ tốt như vậy, là một người chủ tử biết nghĩ cho lẻ dưới, cho thấy hắn tương lai sẽ là một vị vua nhân ái."

Hoàng Dạ nói tiếp, "Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Hiện nay thiên hạ thái bình, Đại Yến cần nhất chính là một vị vua hiền trí nhân hiếu, có thể săn sóc cho bách tính. Hơn nữa Khanh Nhi thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, trẫm cũng không lo lắng hắn được sủng mà kiêu, lầm đường lạc lối, dĩ nhiên sẽ không khắc khe với hắn."

"Tài ăn nói của Hoàng Thượng thật giỏi, bị ngài nói như thế, chuyện Cảnh thị vệ ngược lại là ta xen vào việc của người khác rồi sao? Không, là giống như mẹ chồng ác độc cầm gậy đánh uyên ương, vẫn cứ chia rẽ bọn họ, làm hại Khanh Nhi phải kkhổ sở tới cầu sinh ta." Kha Vệ Khanh nhíu mày, tự giễu nói.

"Không phải như vậy sao? Bị ngươi nói như vậy, còn thật cảm thấy có bảy phần tương tự." Hoàng Dạ cười nói

"Hoàng Thượng!" Kha Vệ Khanh tức giận đứng dậy, dĩ nhiên không phải thật sự sinh khí.

"Là trẫm không đúng." Hoàng Dạ nhanh chóng đứng lên, lại cầm lấy tay Kha Vệ Khanh, " Trẫm không nên trêu ngươi, Bắc Đẩu đã nói rồi, ngươi nên điều dưỡng thân thể cho tốt, lúc này cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

"Cảnh thị vệ ......." Kha Vệ Khanh suy nghĩ một lát, nói, "Vẫn là ngày mai triệu hồi đông cung đi. Ta biết Khanh Nhi cố gắng đọc sách như vậy chính là muốn dùng thực lực của mình đem Cảnh Thị vệ mang trở về.....đại khái do ta nói hắn không xứng có một thị vệ tốt như vậy đi."

"Thực ra ngươi nói như vậy cũng đúng, nếu không trải qua những chuyện này Khanh Nhi cũng sẽ trưởng thành. Được rồi, việc này liền theo ngươi nói mà làm, khôn g cần tái xoắn xuýt." Hoàng Dạ lúc này lại nỗi cơn ghen tức, "Cả đêm đều ở đây đàm luận về người thị vệ kia, ngươi không thể nói nhiều lời về trẫm hơn được sao?"

"Hoàng Thượng..........." Kha Vệ Khanh đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi, "Vậy, ngài muốn ta nói gì đây?"

"Nói ngươi yêu trẫm đến như thế nào, không thể nào rời bỏ trẫm, nói rằng cả người ngươi từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều thuộc về trẫm." Đôi môi Hoàng Dạ dán lên tóc mai bên tai Kha Vệ Khanh, nóng bỏng mà thì thầm lời nói.

"Mới không muốn! Thật là mất mặt!" Kha Vệ Khanh lui về phía sau, khuôn mặt lúc này đã đỏ rực.

"Thôi, trẫm tự có biện pháp , để ngươi nói ra những lời đó tận mười lần." Hoàng Dạ cười híp mắt ôm lấy Kha Vệ Khanh hô hoán, "Chớ làm loạn, ta ngày mai còn có việc....." Kha Vệ Khanh, đi vào nến đỏ cháy cao trong trướng..........

Hôm sau, Kha Vệ Khanh ngủ cả ngày mới xuống giường, hắn đã lâu không ham ngủ như vậy, đều nhờ Hoàng Dạ ban tặng.

Bất quá, lúc điên loan đảo phượng Hoàng Dạ vẫn độ chân khí cho Kha Vệ Khanh, làm cho tinh thần và khí huyết đều rõ ràng cải thiện không ít.

Thế nhưng,Kha Vệ Khanh không để ý lời dặn dò của Hoàng Dạ và Bắc Đẩu bảo hắn phải nghĩ ngơi nhiều, vẫn như cũ ở án thư bận rộn sự vụ trong cung. Nghe được Lý Đức Ý hồi báo nói Đông cung tựa hồ lại có nụ cười trở lại, chân mày đang nhíu chặt của Kha Vệ Khanh cuối cùng cũng giản ra.

"Khụ Khụ...." có thể là chạng vạng có nổi chút gió, Kha Vệ Khanh không nhịn được ho khan mấy tiếng, Lý Đức Ý thấy thế liền muốn đi gọi Bắc Đẩu ngự y.

"Thôi, thiên táo mà thôi, không phải đại sự gì, gọi ngự y tới lại kinh động Hoàng Thượng." Kha Vệ Khanh nói xong tiếp tục triệu kiến các viên quan nội vụ, thương thảo việc phong thưởng cuối năm cho công thần và chuyện nhập cung của người nhà bọn họ.

+++++++++

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua, Thuần Vu Ái Khanh trở mình, vươn tay phía mép giường, qua màn trướng tua rua màu vàng bằng gấm chạm phải một cánh tay rắn chắc, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào cùng má lúng đồng tiền.

"Ngài tỉnh chưa? Điện Hạ." Chủ nhân của cánh tay dịu dàng hỏi, cho dù không nhìn thấy mặt hắn, Ái Khanh cũng biết Cảnh Đình Thuỵ nhất định đang mỉm cười.

"Ừm, mới vừa. Thuỵ Thuỵ, ngươi có mệt hay không? Đã trông ta cả đêm." Ái Khanh hỏi, tuyệt đối không muốn buông tay, dù sao vẫn còn lâu mới tới thời gian đi học.

"Làm sao mệt được, thuộc hạ đã có thói quen chợp mắt bên cạnh giường của ngài rồi." Nghe âm thanh của Cảnh Đình Thuỵ quả thật không có nữa điểm mệt nhọc, ngược lại giống như tương đối thoả mãn, "Ngược lại là ngài, có muốn ngủ thâm một lát không?"

"Không, ta muốn nhìn ngươi một lát." Ái Khanh cười hì hì nói.

""Vâng, Điện Hạ." Cảnh Đình Thuỵ đứng lên, không gọi cung nữ hầu hạ mà đưa tay mở ra màn trướng, dùng ngân câu vén lên. Hắn mặc một thân trang phục của Đông cung thị vệ, trường sam màu đen, một bên vạt áo đỏ sẫm, nhìn kỹ, loại vải được nhuộm đen bóng này chẳng những xuất xứ từ của hàng tơ lụa nối tiếng tại Giang Nam, mà mặt trên còn có thanh trúc hoa văn do

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net