NT2H - CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Editor: Yoyo

Beta: Linh Lê


Mưa mùa hè thực sự nói đến là đến, thời điểm Viêm tiến cung, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, phơi cho lá cây đều ủ rũ, lúc này mới đi qua vài cửa cung, đột nhiên cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc, giọt mưa lớn như hạt đậu thùng thùng vang vọng mà rơi xuống, thái giám phục dịch bên người vội vội vàng vàng chạy đi tìm dụng cụ che mưa, Viêm cũng chỉ quẹo vào một chòi nghỉ mát gần đây tạm lánh.

Nên nói là oan gia ngõ hẹp sao? Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi cái miệng, liền thấy Cảnh Đình Thụy thân mang áo giáp vũ trang tiến vào, phía sau hắn còn có Tống Thực.

Rất hiển nhiên, bọn họ cũng là đến trú mưa.

Viêm vốn định coi như không có nhìn thấy hắn, ngược lại việc "Ngoảnh mặt làm ngơ" lẫn nhau cũng không phải ngày một ngày hai, mà đình cũng không lớn, muốn tránh mà không thấy cũng không dễ dàng.

"Mạt tướng tham kiến Vương gia." Cảnh Đình Thụy tuân theo lễ nghĩa mà ôm quyền, hơi khom người.

"Vương gia thiên tuế!" Tống Thực cũng cùng hành lễ.

"Miễn lễ đi." Viêm không mặn không nhạt nói, liền muốn lưng xoay người đi, bởi vì hắn đã đáp ứng Ái Khanh, sẽ không tranh chấp với Cảnh Đình Thụy, để tránh cho người bên cạnh chê cười hắn không giống một thân vương.

"Vương gia, ngài gần đây rất rảnh rỗi nhỉ?" Cảnh Đình Thụy rất ít chủ động bắt chuyện với người khác, lại trầm giọng mở miệng nói, "Sao mỗi ngày đều chạy đến Trường Xuân Cung?"

"Đúng vậy! Bản vương quả thực nhàn rỗi, cho nên hoàng thượng thường xuyên truyền đòi kiến giá, ngươi rất đố kị ư?" Viêm nghe ra giọng giễu cợt rõ ràng kia của Cảnh Đình Thụy, đơn giản nhìn hắn nói, "Ngươi trên người cũng có công sự, cũng có thể gặp hoàng thượng mà."

"A, mạt tướng sao có thể sánh với Vương gia, có tình cảm anh em ruột thịt với hoàng thượng." Cảnh Đình Thụy cư nhiên lộ ra một nét cười nhàn nhạt, thật giống như phát ra tia sáng lóng lánh, chậm rãi nói, "Tình nghĩa huynh đệ nồng đậm này, là người bên ngoài 'Đố kị' cỡ nào cũng không chiếm được, không phải sao?"

Lời này nghe có vẻ khen, kì thực là tàn nhẫn mà nói móc Viêm, biết rõ ràng là anh em ruột, dĩ nhiên còn đối hoàng thượng có loại tình cảm khác với hoàng thượng, còn bản thân che giấu mà sa vào trong đó, thật sự là rất đáng thương!

Viêm thông minh như vậy, sao có thể không nghe ra ý ẩn trong lời nói này, hắn lập tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nắm đấm bên dưới ống tay áo cũng nắm thật chặt!

"Cảnh tướng quân nói đúng!" Tống Thực đứng ở bên trái, còn chưa cảm giác được có gì không đúng, vẫn như cũ cười khúc khích nói, "Hoàng thượng thực sự vị huynh trưởng bảo bọc tốt cho đệ đệ."

"Khách còi còi!" (喀喇喇)(?)

Tia chớp chói mắt xẹt qua chân trời, chiếu sáng mặt Viêm, bên trong cặp mắt phượng cực xinh đẹp, tràn đầy tức giận. Tống Thực bị chấn động đến mức á khẩu không trả lời được, không chỉ nụ cười cứng ngắc ở trên mặt, trong lòng càng hoảng loạn như có chuyện gì.

Viêm mới có mười bảy tuổi, thậm chí có quyết đoán đáng sợ như vậy! Hoàn toàn không có cách nào coi hắn là một thiếu niên mà đối xử.

"Vậy còn ngươi?" Viêm bị cái nhìn sững sờ của Tống Thực làm cho kinh ngạc, đầy mặt tức giận mà nhìn thẳng Cảnh Đình Thụy, cắn răng nghiến lợi nói, "Cả đời cũng chỉ có thể là nô tài!"

"Thứ cho mạt tướng ngu dốt, nghe không hiểu Vương gia. Từ cổ chí kim, nô tài nên là nô tài, cũng giống như đệ đệ nên là đệ đệ." Cảnh Đình Thụy không có ý định công khai quan hệ tình nhân của hắn và Ái Khanh với Viêm, bởi vì chuyện này không chỉ không thể làm tiêu tan vọng tưởng của hắn với Ái Khanh, ngược lại sẽ trở thành một phiền toái lớn.

Có thể tưởng tượng được, Viêm một khi biết được nội tình, nhất định sẽ biểu lộ tâm ý với Ái Khanh, hoàn toàn không để ý liệu có xúc phạm tới Ái Khanh không, hắn chính là một người kích động như thế.

"Có phải không?" Viêm lạnh lùng mà nở nụ cười, "Thực sự là không nghĩ tới, nếu là 'Nô tài nên là nô tài', từ trong miệng Cảnh Đình Thụy ngươi nói ra, ngươi không phải vẫn luôn không đếm xỉa tới thân phận địa vị sao?"

"Vương gia, ngài thân là tả đốc Ngự Sử, chuyên chức duy trì trật tự lời nói và việc làm của quan lại, cũng phải làm cho bản thân thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được." Cảnh Đình Thụy dường như nhắc nhở nói, "Bằng không, ngài vừa mới ám chỉ mạt tướng còn có tâm tư phạm thượng, những câu nói này nếu là truyền ra, mạt tướng không muốn chịu oan."

"Hừ, ai dám vu oan cho ngươi —— đường đường Phiêu Kỵ Đại tướng quân? Ngay cả tể tướng gia cũng phải thua ngươi ba phần, không phải sao?" Trong mắt Viêm bắn ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, nếu không phải ở trong hoàng cung, hắn đã động thủ với Cảnh Đình Thụy.

Bởi vì Cổ Bằng bức bách hoàng thượng thành hôn thế nào, cuối cùng cũng là thất bại, cái gọi là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống chi đó là đại thần phụ hoàng bổ nhiệm phò tá hoàng huynh, nhưng Cảnh Đình Thụy lại có vẻ muốn nhổ cỏ tận gốc, liên tiếp bỏ cũ thay mới mấy quan chức vây cánh Cổ Bằng, làm cho hắn sắp biến thành người cô đơn rồi!

Điều này làm cho Viêm phi thường không ưa, hắn cũng không thích Cổ Bằng, mà Cảnh Đình Thụy hùng hổ doạ người càng đáng ghét hơn!

"Lời nói này càng ngày càng thái quá rồi, mạt tướng và tể tướng gia làm quan cùng triều, cùng ra sức vì hoàng tượng, sao lại nói là 'Thua thiệt'? Này không khỏi trăm voi không được bát nước xáo, trái lại... Mạt tướng ba lần bốn lượt vì công sự quấy rối ngài và hoàng thượng chơi cờ, trêu đến ngài tức giận như vậy, ở đây giận chó đánh mèo với mạt tướng, ngược lại là thiên chân vạn xác."

"Ai nói bản vương sẽ vì chút chuyện nhỏ này sinh khí!" Viêm trong lòng tức giận, quả thật có rất nhiều chuyện tích lũy trong lòng mấy ngày này, nhưng hắn có thể không thừa nhận điểm này, thế này lại làm cho hắn có vẻ quá không phóng khoáng, nhưng mà, hắn cũng không cách nào tiếp thu, hoàng huynh trên mặt mang theo nụ cười mà nhìn Cảnh Đình Thụy!

Giờ khắc này, Cảnh Đình Thụy một câu nói trúng, càng làm cho Viêm xấu hổ đan xen, ngay cả gân trên trán cũng nổi lên.

"Vương gia, phải hay không đều không trọng yếu, mà mạt tướng toàn tâm toàn ý phụng dưỡng hoàng thượng, nếu như bởi vậy thất lễ với ngài, mong ngài thông cảm."

"Hừ, trong khẩu khí của ngươi có thể nghe ra không có tí tẹo áy náy nào, mà ngược lại dường như ám chỉ bản vương làm sai." Viêm khó nén tức giận mà nói.

"Mạt tướng không dám, chỉ là Vương gia ngài quá quen những ngày thảnh thơi rồi, sẽ không hiểu biết quân vụ bộ binh khẩn cấp cỡ nào, thật sự là không để ý tới những chuyện khác." Cảnh Đình Thụy liền tản mạn châm chọc Viêm, lần này ngay cả Tống Thực cũng nghe ra, hắn sợ đến tái mặt rồi.

"Ngươi cho là ta ngủ gà ngủ gật trên triều sao?! Ta đương nhiên biết!" Viêm giận không nhịn nổi, lớn tiếng nói, "Không phải là cứ điểm Bắc Bộ cứ điểm bên kia bất ngờ nổi lên binh biến sao?!"

"Thì ra ngài biết, vậy sao mấy ngày này còn quấy rầy hoàng thượng? Ngày bồi ngài chơi cờ, tán gẫu, hoàng thượng cũng có thể phải phê duyệt tấu chương bộ binh gấp." Cảnh Đình Thụy bày ra vẻ mặt hoang mang.

"Ngươi...!" Viêm tiến lên phía trước một bước, tựa như muốn động thủ, thái giám khoác áo lá lại đến, trong tay ôm một cái dù, hắn nhìn thấy Phiêu Kỵ tướng quân và thống lĩnh cấm quân cũng ở đây, không khỏi ngẩn người.

"Hai vị tướng quân, nô tài đi lấy thêm dù cho hai ngài!" Thái giám vội vàng nói.

"Không cần làm phiền, mưa đã ngớt nhiều" Sau khi Cảnh Đình Thụy khước từ, liền liếc nhìn Viêm đang sắp sửa bạo phát, không nóng không lạnh nói, "Mạt tướng trên người còn có công vụ bộ binh, vậy xin cáo lui."

"Vậy, vậy, thuộc, thuộc hạ...!" Tống Thực vẫn luôn đứng ngoài quan sát trận chiến, lại vẫn như cũ không hiểu vì sao bọn họ trở mặt như thế, trong lòng rất sợ bọn họ sẽ đánh nhau, luận về công phu của mình sợ là không khuyên nổi.

Vì thế, Tống Thực kinh hoảng đến có chút hoang mang lo sợ, ngay cả lời cũng không nói được, chỉ vội vàng theo sát phía sau Cảnh Đình Thụy, cùng biến mất ở trong màn mưa.

"Kia, Vương gia, dù cho ngài." Thái giám đem ô bằng giấy dầu trong tay đưa cho Viêm đang sắc mặt tái nhợt.

"Hồi phủ!" Viêm không có lấy dù, mà là lập tực vọt vào trong màn mưa đó.

"Cái gì?!" Thái giám không hiểu nói, "Ngài còn chưa gặp hoàng thượng mà!"

Viêm cũng không để ý đến hắn, chỉ lo chạy nhanh ra ngoài một chuyến, vừa đến trước một cửa cung, hắn lại đột nhiên dừng lại, nước mưa ào ào quất vào mặt hắn, thái giám vội vàng bung dù che chắn cho hắn.

"Đi Trường Xuân cung." Âm thanh Viêm nghẹn ngào mà nói, cũng không phải khóc, mà là tức giận.

"Vâng, vâng... Nô tài tuân mệnh." Ngoài ra, thái giám cũng không biết nói cái gì cho phải, Vương gia này so với hoàng thượng khó hầu hạ hơn, bởi vì hắn biến ảo không ngừng, một khắc trước không phải là còn tốt sao? Sao lại sinh khí rồi tức giận chứ?

Thôi, chỉ cần đi đến trước mặt hoàng thượng, sẽ chuyển tốt đi.

Đầy người trong hoàng cung đều biết Viễn Hinh công chúa phi thường thích bám dính hoàng thượng, mà Vĩnh Hòa thân vương thì chỉ có hơn chứ không kém, chỉ cần có hoàng thượng ở đó, thân vương sẽ trở nên đặc biệt hiền hoà, dường như biến thành người khác vậy.

+++++

"Người đâu, lấy ghế cho hai vị tướng quân ngồi." Âm điệu Ái Khanh trầm ổn mà nói, cũng không có quan tình khẩn cấp đột nhiên tới mà lộ ra vẻ hoảng loạn.

"Tạ ơn hoàng thượng." Cảnh Đình Thụy đối với việc này âm thầm tán thưởng, nếu là Ái Khanh thời điểm đăng cơ lúc đầu, sợ là sẽ kinh ngạc đến lập tức bật dậy khỏi ngự tháp kia.

So với Viêm có một thân bản lĩnh nhưng lại hành động theo cảm tính, không phân địch ta, Ái Khanh trưởng thành cấp tốc, trở nên rất biết gánh vác.

"Ngày hôm trước lâm triều, An Nhược Tỉnh phủ doãn Đường Liễu Kim thượng tấu nói, đã được bảy mươi hai tên giặc cỏ, sao chỉ trong chớp mặt liền biến thành cứ điểm Bắc Bộ bất ngờ nổi lên binh biến?" Ái Khanh thần sắc nghiêm nghị, dò hỏi Cảnh Đình Thụy.

"Bẩm hoàng thượng, tin tình báo Đường đại nhân nhận được không phải giả, nhưng đây đã là chuyện một tháng trước, vừa nãy truyền tới." Cảnh Đình Thụy đứng dậy đáp lời, cũng đem tấu trình lên.

Ái Khanh đi tới nhìn một chút, trên đó viết một vùng núi tên là "Long Đàm Cương" ở cứ điểm Bắc Bộ, giam giữ năm mươi hai tên thảo khấu, sau bắt được hai mươi người, tổng cộng bảy mươi hai người, vì nhân số đông đảo, cứ điểm thủ lĩnh La tướng quân, vì phòng ngừa bọn họ mưu đồ bí mật gây sự, liền đem bọn họ tách ra giam giữ ở trong mấy nhà giam, thậm chí còn phân đến những nhà kho của hương dân.

Nhưng vẫn là không thể tránh khỏi rối loạn xảy ra vào thời điểm rạng sáng, trước tiên là có người lén lút phóng hỏa thiêu chuồng, thời điểm La tướng quân sai người dập lửa cứu ngựa, đạo tặc trong lao hợp lực đào tường đất, tranh đoạt binh khí của binh lính, chém giết nổi lên bốn phía, trong đó, lại còn có mấy tay lính biên phòng chém giết lẫn nhau, hương dân không biết chuyện nhìn thấy, tưởng trong cứ điểm nổi lên bình biến, dồn dập kéo nhau chạy trốn, khiến cho sĩ khí trong cứ điểm đại diệt, La tướng quân bị bắn giết, Long Đàm Cương bất hạnh rơi vào trong tay giặc cỏ!

Tiền căn hậu quả của việc này kể lại tưởng tận phải từ tấu chương của Thiết Ưng kiếm sĩ, tấu chương của họ so với phủ doãn còn nhanh và chuẩn xác hơn, cũng không biết bọn họ là làm sao làm được, luôn có thể cứu quân tình trong cảnh nước sôi lửa bỏng!

Đặc biệt là Thiết Ưng kiếm sĩ bây giờ thực tế đều do Cảnh Đình Thụy quản lý, nhân tài càng ngày càng nhiều, làm việc cũng càng ngày càng lưu loát, Ái Khanh đối Cảnh Đình Thụy là càng thêm tán thưởng, mà trước mắt không phải thời điểm ca ngợi công lao, hắn bỏ xuống tấu chương bên trong tuy rằng chỉ có hơn trăm chữ, lại bao hàm hơn một nghìn nhân mạng, suy tư về nội dung phía trên.

"Mấy binh lính biên phòng Đại Yến chém giết lẫn nhau..." Ái Khanh trầm ngâm hỏi, "Là mật thám sao?"

Cảnh Đình Thụy đang định trả lời, lại có thái giám đi vào thông báo, hơi nhỏ giọng mà bẩm báo, "Hoàng thượng, Vĩnh Hòa thân vương ở bên ngoài cầu kiến."

"A, trẫm quên mất, hôm nay có hẹn hắn chơi cờ." Ái Khanh gương mặt áy náy, dừng một chút sau nói, "Cứ mời hắn vào đi, Vương gia cũng là triều thần, để cho hắn nghe một chút, thêm người nghĩ kế cũng tốt."

"Hoàng thượng anh minh." Nếu Ái Khanh đã nói như vậy, Cảnh Đình Thụy và Tống Thực đương nhiên sẽ không dị nghị.

"Thần đệ khấu kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Chỉ chốc lát sau, Viêm sải bước tiến vào, quỳ xuống đất hành lễ.

"Viêm Nhi!" Ái Khanh giật mình trợn to hai mắt, bởi vì Viêm cả người ướt đẫm, cả người giống như vừa mới vớt từ dưới sông lên, sắc mặt cũng trắng bệch.

"Ngươi làm sao?!" Ái Khanh lập tức rời khỏi ngự toà, đi về phía Viêm, cũng không để ý ống tay áo ướt nhẹp kia, nâng người hắn dậy, lo lắng hỏi, "Mưa lớn như thế, ngươi không biết tránh một chút sao? Ai! Là ai hầu hạ Vương gia ?"

Ái Khanh vừa hỏi, vừa kéo tay áo mình lau mặt cho Viêm, "Ngươi xem một chút, ướt đẫm rồi! Ngã bệnh thì làm sao?"

"Là... Là nô tài." Một thái giám trẻ tuổi đứng cạnh cửa, giờ đây cả người run lên, sợ đến không biết làm sao.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau một chút đem y phục cho Vương gia thay!" Ái Khanh càng nóng nảy hơn, liên tục nói, "Lại pha một bình trà gừng, để giữ ấm thân thể Vương gia!"

"Nô tài tuân chỉ!"

Vào thời điểm thái giám và hoàng thượng đang rối loạn lập cập, Thải Vân chân tay lanh lẹ đã chuẩn bị kỹ càng một bộ quần áo, trên mặt mang theo trách cứ nhìn tên thái giám kia, nhỏ giọng nói, "Cầm đi, ngươi phục vụ chủ nhân kiểu gì vậy?"

"Hoàng huynh, không cần lo cho thần đệ, cũng đừng trách tên thái giám này, là thần đệ muốn tắm mưa, cho tỉnh táo tinh thần." Viêm suất khí mà cười cười, tự mình nhận quần áo trong tay Thải Vân, "Trà gừng thì miễn đi, nơi này còn đang nói chuyện chính sự, trì hoãn không nổi, xin thứ cho thần đệ thất lễ, đi một chút sẽ trở lại."

"Vương gia sao thế?" Đợi Viêm rời đi, Ái Khanh lập tức truy hỏi thái giám phục dịch bên người.

Thái giám kia hoàn toàn không dám ngẩng đầu, chỉ là hơi nâng khóe mắt, lén lút liếc về phía Cảnh Đình Thụy một cái, tuy rằng là một động tác theo bản năng, Ái Khanh vẫn là thấy rõ, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

'Viêm và Thụy Thụy cãi nhau sao?' Ái Khanh cảm thấy thật đau đầu, lại càng không nghĩ ra, vì sao quan hệ của bọn họ lại trở nên kém như vậy? Quả thực không có khả năng tốt lên.

Nhưng mà, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, không thể thiên vị bên nào, Ái Khanh thật không biết nên làm thế nào cho phải?

Thời điểm Ái Khanh trên mặt mang theo nghi vấn nhìn về phía Cảnh Đình Thụy, lại chú ý tới sắc mặt của hắn cũng là không tốt, mi tâm còn khóa lại.

'Ngươi có gì phải tức giận?' Ái Khanh dùng sức mà trừng mắt nhìn Cảnh Đình Thụy một cái, biểu tình phong phú mà diễn lại tâm lý mà nói, 'Nên tức giận là trẫm mới đúng!'

Tống Thực cũng không biết nên nói gì, chỉ có lặng im, đứng đó một mặt lúng túng.

Cũng may yên tĩnh như vậy không có kéo dài bao lâu, Viêm thật sự rất nhanh liền đã trở lại, mặc một bộ áo lụa gấm lam dơi vàng thêu hoa văn đẹp đẽ quý khí, lại không che giấu phương thái hiên ngang, tư thế oai hung bừng bừng.

Đồng dạng, Ái Khanh cũng cho hắn ngồi, cũng bảo đem lên một bình trà gừng nóng.

Tống Thực ra khỏi hàng, đem tình huống nói sơ qua trước một lần, rồi quay lại chính sự binh biến Long Đàm Cương.

.

"Hoàng thượng, những người kia là gian tế, mà cũng không phải gian tế." Cảnh Đình Thụy trả lời câu hỏi lúc trước của Ái Khanh.

"Lời nói này của tướng quân, người là người, quỷ là quỷ, nơi nào có đạo lý vừa đúng vừa sai." Viêm lập tức lên tiếng, Tống Thực quyết đoán lần thứ hai cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.

"Bởi vì bọn họ ban đầu đúng là binh lính biên phòng Đại Yến, sau đó gặp phải xúi giục mới nội ứng cho thổ phỉ, sau đó liền hối hận, mới chủ động nói ra nội tình." Cảnh Đình Thụy không chút nào bị khiêu khích, tiện thể nói, "Cho nên, là phải cũng là không phải."

"Vậy ngươi nói thẳng không được sao, vòng vo trước mặt hoàng thượng làm cái gì!" Viêm liền khó chịu mà chỉ trích.

"Là trẫm hỏi không đến nơi." Ái Khanh giống như hòa giải mà nhìn hai người, nỗ lực giải hòa cục diện, "Cảnh tướng quân đương nhiên phải y theo câu hỏi trả lời trẫm, không phải, chính là tội khi quân. Được rồi, những binh sĩ kia còn nói gì? Bọn họ sao lại bị xúi giục?"

"Mấy người bị xúi giục đều là binh lính tiền triều." Cảnh Đình Thụy thẳng thắn không thèm đếm xỉa đến Viêm, báo cáo cho Ái Khanh, "Bọn họ nếu đã là 'nam tử Hán đầu đội trời chân đạp đất', nhất định là bị suy nghĩ 'Trung thành với quân chủ chân chính' kích động, mới nhất thời làm ra chuyện hồ đồ, làm hại rất nhiều đồng liêu chết thảm."

"Quân chủ chân chính? Là bạo quân Gia Lan sưu cao thuế nặng, tàn sát phụ nữ trẻ em kia?" Ái Khanh nhíu mày rằng, cũng nghĩ đến nhiều chuyện ——

Bắc Bộ An Nhược Tỉnh vốn là nước Gia Lan quốc, quân chủ bọn họ giả vờ đồng minh với Đại Yến, trong bóng tối lại phái ra đặc sứ, cấu kết phản thần Đại Yến, muốn ám sát Hoàng Dạ cùng Kha Vệ Khanh, kết quả bị Hoàng Dạ và Thiết Ưng kiếm sĩ nhìn thấu âm mưu, Hoàng Dạ lệnh cho Cảnh Đình Thụy là thị vệ của Thái tử mang binh phản công Gia Lan, cuộc chiến tranh kia tốn thời gian gần ba năm, cũng là lần đầu tiên Cảnh Đình Thụy rời khỏi bên mình lâu như vậy.

Đối với việc này, Ái Khanh luôn khó có thể quên.

"Đúng là bọn họ."

Đối với Gia Lan quốc, không ai so với Cảnh Đình Thụy ấn tượng sâu sắc hơn, hắn một thân một mình lẻn vào hoàng cung Gia Lan, lại nhìn thấy vô số thi thể, người không biết còn tưởng rằng nội cung đã rơi vào tay giặc, mà thật ra là quốc vương của Gia Lan quốc lệnh cho người bên cạnh —— bao gồm cả huynh đệ tỷ muội của chính mình tuẫn tiết, hi sinh vì tổ quốc!

Cho nên, chết đa số là hậu phi, cung nữ cùng với hài tử, căn bản hắn sẽ không giết phụ nữ trẻ em gì đó. Thái giám, binh lính đều đã không chịu nổi chính sách tàn bạo, đều bỏ lại binh khí lưu vong. Chỉ còn dư lại quốc vương Gia Lan ý đồ tự vẫn ở tẩm cung, rồi lại sợ đau không dám xuống tay, da chỉ hơi bị thương một chút, bị hắn bắt, áp tải Đại Yến xử lý.

Không lâu sau đó, quân chủ khóc ròng xin tha này liền bị xử tử công khai, Gia Lan từ đây bị diệt, vùng đất An Nhược Tỉnh này cũng đã không còn chính sách tàn bạo và khói lửa chiến tranh, dân chúng địa phương rốt cục cũng có thể trải qua cuộc sống an ổn.

Chỉ là không nghĩ tới, Gia Lan dĩ nhiên còn có thể "Tro tàn lại cháy" !

"Cái này không thể nào! Gia Lan Vương tộc năm đó không phải tất cả đều bị bức 'Hy sinh vì tổ quốc' sao? Gia Lan quân chủ này ở đâu ra?" Viêm nêu ra nghi vấn của mình.

"Luôn có hạng người mạo danh thế thân mà, " Ái Khanh suy nghĩ một chút nói rằng, "Mà thân thích Vương tộc đông đảo, xuất hiện một người cháu, cháu ngoại trai gì đó, cũng không ngoài dự liệu."

"Hoàng thượng anh minh, người này tên là Lý Quan, là một vị Thân Vương thế tử, năm hai mươi tuổi, được xưng là Vương gia chính thống sau cùng của Gia Lan."

Cảnh Đình Thụy tiến lên một bước mà nói rõ, "Hắn sau khi vong quốc trăn trở lưu vong đến nhiều tỉnh Đại Yến, thậm chí còn tới Tuy Dương dò hỏi tình huống, sau vì hành thích bại lộ, liền hoảng hốt chạy trốn, một mực trốn đến An Nhược Tỉnh, gia nhập một nhánh thổ phỉ. Vì hắn lòng dạ độc ác lại giả dối, từ từ ngồi lên vị trí đương gia. Sau liền gặp phải phản thần Tả Dịch Khắc của Tây Lương quốc bị lưu vong, liền cấu kết với nhau làm việc xấu mà xây dựng một nhánh hỗn hợp binh lính trước đây của Gia Lan và đội ngũ thổ phỉ người Tây Lương, ước chừng 800 người."

"Cái gì, nhiều như vậy? Còn có phản thần Tây Lương?!" Ái Khanh đối với việc này cảm thấy kinh ngạc.

"Đúng vậy! Liên quan đến tình huống của Tả Dịch Khắc, mạt tướng còn đang điều tra, mà đã xác định những thứ này đều là tội phạm giết người không chớp mắt, bọn họ gần đây liên tiếp thiêu giết cướp giật đội buôn, dân chăn nuôi qua lại, còn có bách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net