NT2H - CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Edit: Raizel

Beta: Shi


Cho dù đã chạng vạng nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ, Viêm phải dùng tay che trên mắt mới có thể thấy rõ được con đường phía trước.

Ngày và đêm trên Linh Thạch sơn rất khác nhau, nó giống như một đống đá chất cao không có lấy một ngọn cỏ, từng hòn đá to nhỏ khác nhau phủ kín các nẻo đường núi, nếu đi không cẩn thận rất dễ bị trẹo chân, hơn nữa mặt đất lại rất nóng, Viêm cảm thấy bàn chân của mình giống như muốn bốc cháy, không thể không đi thật nhanh.

Kỳ thực hắn cũng không chắc là Ô Tư Mạn có còn ở đó hay không? Hắn chỉ đơn giản là muốn thử vận may thôi.

Sau khi bước cao bước thấp mà đi qua con đường toàn những tảng đá bấp bênh thì cuối cùng hắn cũng đi đến phía sau núi, căn phòng rách nát kia cũng xuất hiện.

Bên cạnh căn nhà hoang tàn kia đã dựng lên một túp lều nhỏ giống như là đang đợi hắn tới vậy, bên trong trải đầy ra những tấm thảm màu sắc rực rỡ, phía trên còn có mấy chiếc gối mền cùng một dụng cụ uống trà đầy đủ.

"Y thực sự biến nơi này thành nhà luôn." Viêm kinh ngạc nghĩ, có lẽ thực sự là Ô Tư Mạn rất thích suối nước nóng này nên mới dựng trại ở đây.

"Nhưng người đâu rồi?" Trong khi Viêm ngó trái dòm phải tìm người thì phía sau lưng vang lên tiếng nói.

"Ngươi đang tìm ta sao?"

"Hở?" Viêm giật mình xoay người, nơi này chỉ có một con đường, nhưng lúc nãy hắn đi quá không hề nhận ra đằng sau có người!

"Nãy ta ở phía trên, nhìn thấy ngươi tới nhưng không chắc là tới tìm ta, đến tắm sao?" Ô Tư Mạn hỏi, mái tóc bạc cùng con ngươi xanh biếc của y càng thêm chói mắt, cả người giống như tỏa ra ánh sáng khiến con người ta khó có thể tin nổi!

Viêm ngẩng đầu nhìn, phía trên mà Ô Tư Mạn nói là một khối nham thạch chìa ra ngoài, nhìn qua thì giống như lăn từ trên đỉnh núi xuống đến đó thì bị kẹp lại, tạo thành một nền phẳng ở giữa không trung, tầm nhìn vô cùng tốt lại khó khiến người khác phát hiện.

Chẳng trách Viêm không phát hiện.

"Ta tới tìm ngươi." Viêm thu tầm mắt lại, thể hiện thiện trí mà nói tiếp: "Hiện tại mà tắm suối nước nóng thì hơi nóng."

"Tìm ta có chuyện gì?" Ô Tư Mạn gật đầu rồi đi vào trong lều vải của mình: "Uống trà không? Ta có một bình trà đen khá được đấy."

"Không cần, cái này, cho ngươi." Viêm gỡ một túi vải căng phồng, rất nặng ở sau lưng ra đưa tới cho Ô Tư Mạn.

Ô Tư Mạn cũng không khách sáo mà nhận lấy, mở ra thì thấy chất đầy trong đó toàn là các thỏi vàng! Đếm sơ quả ước chừng trăm lượng!

"Hóa ra tướng quân Đại Yến nhiều tiền như vậy...?!" Ô Tư Mạn buộc túi cẩn thận lại, cười cười nói: "Thất kính thất kính! Ngươi muốn mua cái gì từ ta?"

"Không, đây là tiền công, ngươi đã cứu ta một lần, như vậy coi như thanh toán xong."

Tuy ngoài miệng thì Ô Tư Mạn nói "Thất kính" nhưng Viêm có thể nhìn ra y đối với vàng bạc đã nhìn quen rồi, có lẽ cũng không phải loại người bình thường, trong mắt không hề sáng lên giống như đang vui vẻ.

"Y thực sự là một phú thương sao?" Trong lòng Viêm có suy nghĩ, cho dù là Ô Tư Mạn đã cứu hắn nhưng đối với một người Tây Lương đột nhiên xuất hiện ở đây, Viêm không thể tin tưởng được, vẫn muốn thử thăm dò một chút nội tình của y.

"Được đấy, ta sẽ nhận." Còn tưởng Ô Tư Mạn sẽ tỏ ra ngại ngùng một chút nhưng cuối cùng y lại thoải mái mà nhận, lại còn nói: "Tổng cộng một ngàn một trăm lượng vàng."

"Cái gì?!" Viêm ngây người: "Ngươi không biết vàng của Đại Yến à? Trong tay ngươi chính là một trăm lượng!"

"Biết, chẳng qua..." Ô Tư Mạn nheo cặp mắt xanh biếc như bảo thạch kia lại, nụ cười của y lúc này giống như ánh chiều tà vậy, nó mang theo một vẻ đẹp vô cùng hút mắt: "Không phải người Đại Yến có câu "Lời hứa đáng giá ngàn vàng" hay sao? Lúc trước ngươi nói sẽ trở lại gặp ta nhưng ta không coi là thật, dù sao ngươi cũng đường đường là một thống soái, đương nhiên là bận tối mắt tối mũi, thật không ngờ ngươi lại tới thực hiện lời hứa nhanh như vậy, một trăm lượng này đương nhiên là đáng giá ngàn lượng."

Viêm trợn mắt há mồm, bởi vì Ô Tư Mạn nói thực sự có lý, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ này của y khiến cho hắn trong nhất thời không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau Viêm mới nói: "Thôi, tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, nói chung sau này chúng ta sẽ không..." gặp lại nữa, Viêm hiểu rất rõ điều này.

"Sau khi ngươi trở về có gặp chuyện gì không?" Ô Tư Mạn chặn ngang lời của Viêm, đột ngột hỏi.

"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Xong chuyện rồi nên Viêm định quay lại quân doanh.

"Đúng vậy, nhưng ta có thể đoán được ngươi nhất định sẽ rất tức giận mà trừng phạt binh lính của mình thật nghiêm khắc." Ô Tư Mạn cười nhàn nhạt rồi nói: "Dù sao thì bọn họ ngay cả chủ soái cũng làm mất cơ mà."

"Đó là một sai lầm nhưng họ sẽ không tái phạm." Viêm hơi dừng lại một chút rồi lại nói: "Thế nhưng việc thao luyện hằng ngày là điều tất yếu, nếu không quân đội sẽ trở thành một nắm cát rời rạc không thể thành hình."

"Là người ngoài cuộc đứng nhìn, ta không hề cảm thấy binh lính Đại Yến đang nhàn tản" Ô Tư Mạn đột nhiên lên tiếng bình phẩm về các tướng sĩ của Viêm: "Trên thực tế thì chính bởi vì bọn họ đều quá mức căng thẳng nên mới có vấn đề."

"Ngươi có ý gì? Là đang nói ta không biết cách luyện binh sao?" Viêm không vui mà trừng đối phương.

"Đương nhiên là không phải, ngươi còn trẻ như vậy đã có thể thống lĩnh một nhánh quân lớn như vậy không phải một chuyện dễ dàng gì, so với những người cùng tuổi đương nhiên là tốt hơn rất nhiều rồi." Ô Tư Mạn dùng ánh mắt tán thưởng Viêm, nói rằng: "Thế nhưng trong khi sợi dây thừng đang bị rối mắc vào nhau, thay vì tháo gỡ thì ngươi lại kéo căng chúng ra, làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện ngày càng trở nên bế tắc mà thôi, vấn đề trồng chất vấn đề, rồi sẽ đến lức ngươi có muốn gỡ cũng không gỡ nổi nữa rồi, chỉ cần dùng tay lần theo chúng mới có thể tháo gỡ mọi chuyện."

Viêm giật mình mà nhìn Ô Tư Mạn, thực tế thì Viêm cũng biết giữa bản thân mình và quân đội tồn tại khúc mắc sâu về thân phận cùng tuổi tác, tuy hắn luôn phấn đấu rèn luyện nhưng hiệu quả không cao.

Mặc kệ là chiến thắng bao nhiêu trận thì mọi người vẫn cứ coi hắn là một hoàng tộc cao cao tại thượng không thể với tới.

Cho nên hắn cũng mặc kệ những chuyện này, dùng quân luật nghiêm khắc để thúc dục nhánh quân tiếp tục tiến bước.

Nhưng một khi phát sinh tình huống khẩn cấp ví dụ như vụ việc khói độc sẽ phát sinh ra những sai lầm trí mạng _ bên người Viêm lại không hề có hộ vệ! Điều này có thể cho thấy trong lòng binh sĩ không coi Viêm là trung tâm.

Trong khi Viêm vừa cảm thấy khổ não cũng đồng thời bất lực với chuyện này thì một thương nhân Tây Lương lại chỉ cần nói ra một ví dụ so sánh đơn giản đã có thể khiến Viêm lập tức hiểu ra rằng bản thân cần phải làm gì.

Lúc này lẽ ra phải nói một tiếng "cảm ơn", nhưng Viêm lại không hề nói một tiếng mà cứ thế quay đầu đi.

Ô Tư Mạn nhìn Viêm vội vàng quay đầu thì nhẹ nhàng nở nụ cười, quay người trở lại trong lều, pha trà cho bản thân.

+++++

Quanh năm suốt tháng phơi mình trong nắng gió khiến cho bốn phía xung quanh đài canh An Đồ đều là một mảng hoang vu tiêu điều, cỏ lau vàng úa mọc lên từ những khe đá thành từng bụi, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài bụi xương rồng xanh xám đan xen.

Viêm chắp tay đứng ở nơi cao nhất của đài canh nhìn cảnh sắc mênh mông một màu trắng bạc trước mắt, lại nhớ tới Lý Quan từng đứng ở nơi này, "Bình thản" mà nhìn những binh lính đang chém giết trong cốc, khói thuốc súng nổi lên bốn phía!

Bây giờ nghĩ lại thì việc Lý Quan đứng ở nơi dễ thấy như vậy đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa có được tiếng là can đảm anh dũng khiến cho thuộc hạ của hắn liều mạng chiến đấu vì mình, lại vừa có thể đem bản thân thành mồi nhử, khiến cho quân đội Đại Yến không ngừng thâm nhập vào sâu hơn, đến tận khi tiến vào trong phạm vi của khói độc, đợi khi chiều gió thay đổi thì gã có thể đắc thủ rồi!

Lý Quan hiểu rất rõ rằng, chỉ cần có khói độc thì quân đội Đại Yến căn bản không làm gì được gã!

"Ai!" Viêm thừa nhận mình chỉ thấy được cái trước mắt mà không thấy được toàn cục chiến trường, lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ tới làm sao có thể giết được cái bia ngắm là Lý Quan để nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này.

Sự lỗ mãng này đã khiến cho quân tiên phong tổn hại nghiêm trọng, ngay sau đó hắn cũng không tự tỉnh ngộ để thấy được sai lầm của mình mà trái lại đi truy cứu trách nhiệm trên người phó tướng cùng các thống lĩnh, cho rằng bọn họ để lỡ mất thời cơ tốt khiến cho Lý Quan nghênh ngang chạy mất. Đúng là không ra gì mà!

Nhưng đợi hắn tỉnh táo lại, suy bụng ta ra bụng người mới thấy thông cảm cho các tướng sĩ một chút, đệ đệ của hoàng thượng mất tích trên chiến trường, không rõ sống chết thì còn ai có tinh tình mà quan tâm đến những tên phản quân chạy trốn kia chứ?

Có bắt được Lý Quan nộp lên triều đình cũng chưa chắc có thể lấy công chuộc tội! Mưu hại hoàng thân quốc thích là tội chết, không thể bảo vệ được có lẽ cũng tương tự như vậy.

Sợ là lấy đầu mình đền tội cũng không đủ, còn liên lụy đến người nhà nữa...!

Trong tình hình nguy cấp như vậy, bọn họ hoảng hốt, rối loạn cũng là bình thường! Là Viêm không thấu hiểu lòng người, lại chuốc giận lên những thuộc hạ đang thờ mình trên đầu, bắt bọn họ liên tục thao luyện cực khổ mấy ngày liền dưới ánh nắng chói chang...

"Tướng quân, hóa ra ngài đang ở đây." Đột nhiên thống lĩnh của hỏa khí doanh Vĩnh Vũ tới, chắp tay nói: "Bọn họ nướng rất nhiều thịt dê, muốn mời tướng quân xuống cùng thưởng thức ạ."

"Được, ta tới ngay." Viêm thoải mái đồng ý, nếu là lúc trước hắn sẽ phất tay từ chối, để cho bọn họ tự vui vẻ hát hò với nhau.

Từ lúc hành quân tới giờ, đồ ăn của Viêm không khác gì của binh sĩ khác nhưng hắn chưa bao giờ cùng ăn với bọn họ, cho nên phần lớn binh sĩ đều cho rằng đồ ăn của Viên đều là thịt cá, khác hẳn với bọn họ.

Thân là binh lính đương nhiên chỉ có thể chịu khổ bán mạng, mặc dù quân lương của bọn họ phong phú, nhưng bọn họ chưa bao giờ đi theo một tướng quân là thân vương cho nên tâm lý bọn họ vẫn không chắc chắn.

Mãi đến tận khi Viêm bưng phần cơm đạm bạc của mình cùng mọi người ăn trong nhà ắn thì bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, lại thêm bếp trưởng Triệu bản tính thành thật lên tiếng gật đầu nói: "Tướng quân ngày nào cũng ăn như vậy, không có ưu ái đặc biệt nào cả." thì tất cả mọi người mới tin tưởng hắn là Đại tướng quân của bọn họ chứ không phải vị hoàng thân quốc thích nào cả!

Khi bọn họ nói chuyện về những quý tộc trong hoàng thành kia ngay trước mặt Viêm, mũi bọn họ muốn chạm đến trời luôn, trong lời nói còn mang theo vẻ kinh thường, Viêm không những không tức giận mà còn rất tán đồng: "Có những thiếu gia quyền quý, bản thân đã không phấn đấu kiến công lập nghiệp, suốt ngày ăn nằm chờ chết lại còn tự cho mình hơn người, chẳng qua là hưởng phúc phần của tổ tiên mà thôi, rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ phải trả giá vì sự nông cận vô tri của mình!"

Cho dù là tại hoàng thành hay các vùng đất phong khác cũng vậy, có những kẻ bởi vì tiêu tán hết gia sản mà làm ra những chuyện trộm gà bắt chó, thậm chí làm ra cả những chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng thì không ít quận vương, quận chúa cũng bị bắt đi.

Viêm gần gũi bình dị,phẩm cách thẳng thắn có gì nói đấy khiến binh sĩ cảm thấy vô cùng thân thiết, còn có binh sĩ cả gan nói: "Lần đầu nhìn thấy ngài còn khiến cho ta giật mình, tuổi còn trẻ, phong thái còn đoan chính như vậy? Không giống như một người có thể trở thành loại người như chúng ta cơ chứ."

"Loại người gì cơ?" Viêm nghi hoặc hỏi lại bởi giọng của binh sĩ này mang nặng khẩu âm địa phương.

"Chính là bởi vì ngài quá đẹp, nhìn không giống như người sống, ngài xem, chúng ta tạp nham vớ vẩn như này mới giống một người sống bình thường chứ."

"Ngươi mới không phải người sống!" Có người cho rằng tướng quân bị coi thường mới hét lên: "Xinh đẹp thì sao chứ? Ai nói đẹp thì không được tài giỏi cơ chứ."

"Ha ha!" Viêm nghe vậy thì cười to: "Ta hiểu ý của ngươi, nhưng tướng mạo của ta cũng không phải thần thánh như ngươi nói."

"Sao cơ? Trên đời này còn có người còn đẹp hơn cả Đại tướng quân sao?" Lần này thì những binh sĩ đang ăn cơm ở đây đều biểu hiện ra vẻ mặt khó tin.

"Đương nhiên là có." Viêm muốn nói hoàng đế Đại Yên – Ái Khanh còn đẹp hơn hắn nhiều, nhưng khi nghĩ tới thương nhân Tây Lương kia... Ô Tư Mạn, có lẽ cũng là một mỹ nhân dị vực hiếm thấy.

Chỉ có điều, Ái Khanh đáng yêu, đơn thuần mang theo vẻ ấm áp, còn Ô Tư Mạn lại là vẻ đẹp huyền ảo không chân thật, hai vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược nhau.

Nếu người trước long lanh như ngọc thạch có thể nhìn thấy toàn diện, thì người sau lại trong suốt như nước hồ, tuy rằng cũng mát lạnh nhưng lại lay động không ngừng, khiến người ta không thể thấy rõ nông sâu.

Hắn suy nghĩ nghiêm túc đến mức cả người dại ra, các binh sĩ thấy vậy thì dồn dập nói rằng: "Chắc chắn là không có người như vậy! Tướng quân đang dọa chúng ta chứ gì!", hùa nhau nói những lời trêu đùa rồi cho qua.

Trong mấy ngày qua, Viêm không chỉ buông bỏ hình tượng mà còn gỡ bỏ rất nhiều hạn chế trong quân doanh, ví dụ như, nếu như ban đầu cơm canh chỉ được dùng quân lương để nấu thì bây giờ hắn đã cho phép nhà bếp đi đến phụ cần thu mua dê của dân du mục, nướng lên chiêu đãi binh sĩ.

Đối với binh sĩ chết trận, Viêm sẽ tạm dừng quân vụ để cử hành tang lễ, chỉnh trang lại đồ dùng của họ rồi phái người đưa về hoàng thành, đồng thời viết tên họ vào sổ quân công, bẩm tấu lên triều đình.

Đối với những người bị thương thì thăm hỏi hằng ngày, đối với việc ăn, ở của họ đều tốt hơn những binh sĩ khác.

Đương nhiên nhiều người như vậy thì không thể tránh được sẽ xuất hiện những người vi phạm kỷ luật, ví dụ như ngang nhiên chè chén, bài bạc xúc xắc, đánh nhau ẩu đả các thứ, đối với nhưng trường hợp như vậy Viêm đều nghiêm trị không tha, sau một phen ân uy kết hợp, tuy quy củ trong quân lỏng lẻo đi ít nhiều nhưng mà trật tự lại vững vàng hơn trước rất nhiều, Viêm cuối cùng cũng cảm nhận được rằng bản thân thực sự đang thống lĩnh một nhánh quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chứ không phải chỉ suy nghĩ đầy đầu nhưng bó tay bó chân, lực bất tòng tâm.

Lý Quan đang ở trong cứ điểm gần ngay trước mắt, giống như thắng lợi đang nhiệt tình vẫy tay với hắn, thế nhưng Viêm lại không hề sốt ruột mà trái lại cực kỳ bình tĩnh, hắn còn chuyện khác cần làm, chính là "Mài đao để tiết kiệm công đốn củi".

Khi Viêm chuẩn bị bước xuống bậc thang thì Vĩnh Vũ đứng bên cạnh lại nói: "Ta nghĩ để quân ta ăn thịt để nướng là được rồi, nếu muốn mời cả quân Tây Lương thì lại không hay cho lắm."

"Tại sao?" Viêm dừng bước, nghe nói kỵ binh Tây Lương tới đây cũng không nhiều, khoảng chừng bảy trăm, tương đương với một tiễn doanh.

Sau khi bọn họ bắt được phản thần Tả Dịch Khắc thì lập tức rút khỏi đài canh An Đồ, Lý Quan lại không dám tiến lại đây nên nơi này cứ vậy biến thành một tòa thành trống.

Viêm cũng chẳng ngần ngại mà mang một nhánh quân tiến vào, còn lại thì hoặc hạ trại ở xung quanh, hoặc đi phòng thủ những đài canh, cứ điểm khác.

Viêm đương nhiên biết bản thân đang chiếm lợi từ quân Tây Lương, dù sao cũng là quân Tây Lương đánh vào đài canh trong khi hắn không chống đỡ nổi mà ngã lăn xuống đất, khiến cho Lý Quan bỏ thành mà chạy, cũng vì thế mà Lý Quan không thể trở lại truy kích quân Đại Yến đang hoảng loạn như rắn mất đầu.

"Nghe nói rất nhiều lạc đà của bọn họ bị trúng phải khói độc, chết cùng bị thương rất nhiều, chỉ còn vài con may mắn sống sót nhưng không đủ để giúp bọn họ đi xuyên qua đại mặc, lương thực cũng mang theo không còn nhiều, mấy ngày nay cũng đã thấy đáy rồi."

"Có lẽ bọn họ nghĩ chuẩn bị hành trang gọn nhẹ để tốc chiến tốc thắng, cho nên hiện tại mới không đủ?" Viêm vừa trầm tư vừa nói: "Cứ cảm thấy có chút hấp tấp."

"Không phải đây ạ, bọn chúng là muốn Đại Yến bỏ công ra, còn chúng chỉ cần ngồi mát mà ăn bát vàng, cho nên dù là binh lính hay lương thảo cũng mang theo không nhiều mới để bản thân rơi vào khôn cảnh như vậy." Trương Vĩnh Vũ phân tích rõ ràng rành mạch.

"Ha ha." Viêm cười khẽ một cái, nhìn khói bốc lên từ các lỗ thông khói bay lên cao hơn cả tường thành đài canh mà nói rằng: "Ta lại cảm thấy ngồi mát ăn bát vàng là chúng ta mới đúng."

Sau khi suy nghĩ một chút thì Trương Vĩnh Vũ cũng cười khom người nói: "Tướng quân nói chí phải."

Sau đó, Viêm lệnh các binh sĩ chuẩn bị mười con dê đã nướng chín, mười lăm con dê sống, một thạch (*) gạo, một thạch gạo lứt, vài thùng sữa dê lớn, kêu mấy binh sĩ cùng Tát Cáp đưa đến những thứ này đến nơi quân Tây Lương đang hạ trại.

(*) vào thời Tống của Trung Quốc thì 1 Thạch là khoảng 71,616 kg

Đi khỏi đài canh An Đồ không xa, xuyên quan một khe núi u ám là đến một mảnh đất hoang vu trống trải, ở đây có thể nhìn thấy một ít lều bạt màu trắng được dựng vũng vàng trên mặt đất trải đầy sỏi đá.

Mặc dù gió lớn nhưng chúng cũng chỉ hơi lay động chứ không hề lung lay, Viêm thực sự bội phục tay nghề dựng trại của bọn họ, ít nhất thì quân đội Đại Yến sẽ không chọn những nơi như vậy để dừng chân, thực sự là làm khó bản thân mà.

Nhưng địa thế nơi này trống trải, có thể lui cũng có thể thủ, về mặt quân sự mà nói đúng là một nơi "Tứ thông bát đạt", cũng thuận lợi cho việc vận chuyển lương thực.

Nhìn qua thì thủ lĩnh của đối phương có vẻ cũng không phải một kẻ chỉ biết dùng cơ bắp.

Viêm phái Tát Cáp vào thông báo và tỏ rõ mục đích đến, hắn đứng chờ thời gian khoảng chừng nửa nén hương thì có người mặc binh phục màu trắng của Tây Lương đi ra từ lều chủ soái vẫy tay ra hiệu với bọn họ, người đó còn nghiêng mình, hẳn là đã tiếp nhận đồ mà bọn họ tặng đi.

Lúc này Tát Cáp mới chậm rãi chạy về phía Viêm nhận mệnh, còn hỏi: "Tướng quân, ngài có muốn thử gặp đại soái của Tây Lương một lần hay không?"

"Không cần, ta chỉ không muốn mang ơn hắn ta mà thôi." Viêm phất tây, đối phương là địch hay bạn còn chưa rõ, tốt nhất không nên tùy tiện hành động.

"Dạ." Tát Cáp nhận lệnh, đang định mang theo những đồ ăn quý giá này tiến vào doanh trại của Tây Lương thì bị Viêm gọi lại.

"Đúng rồi, thử hỏi thăm thống soái Tây Lương xem... tại sao đội buôn Tây Lương lại không tiếp tế cho bọn họ." Viêm nói.

"Dạ?" Tát Cáp không hiểu cho lắm.

"Ngươi cứ hỏi như ta nói là được." Viêm muốn mượn cơ hội này để thử thăm dò thân phận thực sự của Ô Tư Mạn.

"Tuân mệnh."

Lần này Tát Cáp đi tương đối lâu, Viêm bị gió thổi đến mức cổ họng đau rát như lửa thiêu, lại uống thêm mấy ngụm nước suối trong túi da dê, đột nhiên Viêm nhìn thấy một nam nhân mặc một chiếc áo bào trắng, khuôn mặt bị che quá nửa bước ra từ lều chủ soái, có vẻ như đang nhìn sang bên này, sau đó Tát Cáp cũng đi ra, cung kính hành lễ với nam nhân kia rồi mới đi.

"Đó là đại soái của họ sao?" Viêm nghĩ: "Có vẻ rất cao nhỉ."

Bão cát thổi lên chiếc áo bào khiến nó tung bay nhấp nhô như từng cơn sóng lớn, nhưng vẫn không cách nào nhìn ra được khuôn mặt của người đó.

Tát Cáp đã trở lại, hắn nói, đối phương nói rằng mình không đủ tiền để mua hàng hóa của Ô Tư Mạn, Viêm nghe vậy thì nở nụ cười, mang theo Tát Cáp ngây ngốc chẳng hiểu gì cùng các binh sĩ quay trở lại đài canh An Đồ.

←Chương trước: Chương 08←

→Chương sau: Chương 10 →


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net