NT2Tr2 - CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Ken Le

Beta: Sarah


Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi, Ái Khanh đang ngồi trên một chiếc thuyền rồng, nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, hai tên thái giám một đứng đầu thuyền một đứng sau thuyền, động tác thành thục chèo thuyền.

Tiếng nước rất êm tai, Ái Khanh không khỏi nằm nhoài trên mép thuyền, trong tay cầm một cái ngọc bội nhẹ nhàng lắc lư, theo thuyền tiến về phía trước, tua màu vàng óng như ánh mặt trời khiến người chói mắt.

"Mùa xuân sắp tới a." Ái Khanh thích ý nói, ngồi thẳng lên, trong tay y cầm chính là vật đính ước Cảnh Đình Thụy đưa cho y – Cười đến híp mắt lại.

Bình thường chỉ có thể giấu đi, bây giờ nơi này ngoại trừ bọn Tiểu Đức Tử cùng Thải Vân, không còn người ngoài. y mới có thể lấy nó ra xem.

Dưới ánh mặt trời, nó đẹp đẽ như vậy, trên miếng ngọc có khắc hoa và chim Tước*, hoa lá trông rất sống động, chim Tước đứng trên đầu cành cây, mắt chim được khắc khéo léo như đang liếc mắt đưa tình, một bút khắc họa "Vẽ rồng điểm mắt" thật sự mỹ diệu!

*chim Khách

Ái Khanh nhìn chằm chằm không chớp mắt, yêu thích không buông tay, cao hứng đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ lên.

"Hoàng thượng, còn sớm a." Tiểu Đức Tử cười he he đứng một bên đáp lời, nhưng cũng hưởng thụ hồ quang mỹ cảnh, hắn bấm ngón tay tính toán một chút: "Mười ngày nữa là hết tháng rồi!"

"Mùa đông năm nay không lạnh chút nào." Ái Khanh cười đáp: "Năm rồi khí trời hình như không tốt như vậy."

"Bẩm hoàng thượng, dù sao cũng là tháng ba a, ..." Tiểu Đức Tử co rúm cổ, nói, "Rất lạnh a, bất quá, trời có lạnh hay không không quan trọng, quan trọng là trong lòng hoàng thượng ngài ấm, đương nhiên là cảm thấy mùa đông năm nay không giống năm ngoái."

"Ngươi không lẽ muốn nói, trẫm mấy ngày nay cực kỳ thoải mái, lười biếng với chính vụ sao?" Ái Khanh làm bộ tức giận bĩu môi nhìn Tiểu Đức Tử.

"Nô tài làm sao dám!" Tiểu Đức Tử liên tục chắp tay, nhưng cũng không phải là thật sự sợ sệt, vẫn như cũ cười hì hì nói: "Ngài từ lúc đăng cơ tới nay, những quốc vụ phức tạp khó khăn đều phải tự làm, càng vì quốc gia mà chọn lựa rất nhiều nhân tài kiệt xuất, những việc này nô tài đều tận mắt nhìn thấy và sẽ nhớ kỹ ở trong lòng. Ngài còn cố gắng nỗ lực, kiên trì tiến thủ, sau khi xử lý chính vụ còn không quên đọc một lượt binh thư, sách cổ."

Tiểu Đức Tử nói thao thao bất tuyệt, khí cũng không suyễn một cái: "Ngài chăm lo việc nước như vậy, nô tài chỉ sợ khen ngài không đủ, trước mắt, hiếm thấy có Cảnh tướng quân ở bên cạnh hết sức giúp đỡ, để ngài có thể nghỉ ngơi một chút, sao có thể là lười biếng chính vụ a?"

Ái Khanh bị thổi phồng đến mức đỏ cả mặt, như che giấu mà nói: "Tiểu Đức Tử! Ngươi được đó! Bình thường không thấy ngươi xuất khẩu thành chương, lúc này lại như các triều thần khác, có thể nói có thứ tự lại rành mạch như vậy. Trên miệng của ngươi có bôi mật sao? Sao lại ngọt như vậy, còn khen một thành hai, Cảnh tướng quân mà ở đây cũng sẽ ngượng ngùng."

"Khà khà, nô tài ăn nói có chút tiến bộ, được gọi là gần đèn thì sáng." Tiểu Đức Tử cười ha hả bóp vai cho Ái Khanh, thân mật nói, "Lúc hầu hạ người đọc sách, nô tài còn không quên tranh thủ liếc vài lần nên cũng biết thêm được nhiều thứ."

"Phải chăm chỉ học tập mới tốt." Ái Khanh nở nụ cười, liền thở phào một cái: "Trẫm không tốt như ngươi đã nói, bất quá, Thụy Thụy đúng là không tệ."

"Đương nhiên, Cảnh tướng quân có văn có võ, quả thực là không gì không làm được a!"

"Không sai!" Ái Khanh gật đầu: "Hắn trên thông thiên văn dưới thạo địa lý, có thể nói là không gì không biết, còn có thể áp dụng, hắn nếu là văn thần, nhất định chức vị không thấp a!"

"Làm võ tướng cũng tốt a! Cảnh tướng quân an bang định quốc, diệt trừ gian nịnh..." Tiểu Đức Tử lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt ven bờ xa xôi.

'Thả ra... Ta muốn gặp hoàng thượng!'

'Mau bắt lại!'

'Hoàng thượng! Hoàng thượng! Cứu mạng a!'

Âm thanh này giống như đang gào khóc thảm thiết, đặc biệt khó nghe, Ái Khanh kinh ngạc đứng lên, phóng tầm mắt tới bên bờ, tựa hồ có không ít người ở đó, liền hỏi Tiểu Đức Tử: "Hắn, bọn hắn là đang gọi Trẫm sao? Hình như có người đang kêu cứu?"

"Bẩm hoàng thượng, hình như là giống mà cũng không giống, khoảng cách quá xa, nô tài cũng nghe không thực." Mặt Tiểu Đức Tử đầy nghi hoặc, đây là thời kỳ thái bình, ai lại kêu cứu a?

Ở trong cung náo động lớn như vậy, nhưng là phải coi là ai bị đánh!

"Nhanh, quay thuyền lại a!" Ái Khanh hạ lệnh, "Nói bọn họ nhanh tay lên, Trẫm muốn xem đã xảy ra chuyện gì."

"Nô tài tuân chỉ!"

Tiểu Đức Tử liền dặn người chèo thuyền, thuyền này là đên đình giữa hồ ngắm cảnh mùa đông, mắt thấy sắp đến đình rồi mà giờ đành phải quay lại.

Thuyền nhanh chóng vững vàng đến gần bờ, nước gợn sóng theo mui thuyền dạt vào bờ, Ái Khanh được Tiểu Đức Tử đỡ nhanh chóng bước xuống thuyền.

Trên bờ lát khối đá lớn, quỳ có một người mặc triều phục lam bào đang bị trói, là quan tứ phẩm, còn có Tống Thực cùng một đội Ngự Lâm quân.

Ái Khanh càng kinh ngạc hơn, còn chưa mở miệng dò hỏi, Tống tướng quân liền cao giọng nói: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Ngự Lâm quân cũng cùng nhau cùng hành lễ, chỉ là trong mấy tiếng vạn tuế, còn thêm một tiếng mơ hồ không rõ, "Vương...! A a!"

Miệng quan bị bịt khăn, mũ quan nghiêng lệch, quần áo xốc xếch, trên gáy còn có mồ hôi hột.

"Này, đây không phải là Chu Chiêm, Chu đại nhân sao?" Tuy rằng khuôn mặt người kia vặn vẹo, nhưng Ái Khanh vẫn nhận ra hắn.

Chu Chiêm năm nay mới hai mươi lăm tuổi, nhậm chức "Nghi chế thanh lại ty viên ngoại lang" thuộc Lễ bộ, phụ trách các buổi yến tiệc, quân lễ, học đường và các khoa cử. Bên dưới chia đều thành các sở tham mưu, thư tín và con dấu. Các quan viên lớn nhỏ có gần trăm người.

Ái Khanh có thể lập tức nhận ra hắn, không chỉ là vì hắn tuổi còn trẻ đã làm viên ngoại lang, còn có vì lúc hắn đi dạo cải trang quanh Chu Chiêm, phát hiện hắn là quan thanh liêm, hắn có thể từng bước thăng cấp, cũng là do Ái Khanh bổ nhiệm.

"Vương... Nha nha!" Chu Chiêm ngưỡng mặt lên, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống, càng lộ vẻ dơ dáy.

"Để hắn nói chuyện." Ái Khanh tức khắc hạ chỉ, không chờ Tống Thực động thủ, Tiểu Đức Tử đã đi đến lấy vải bố ra khỏi miệng hắn.

"Hoàng thượng! Cầu hoàng thượng khai ân a!" Chu Chiêm quỳ ở đó dập đầu với Ái Khanh, "Ty chức chỉ là nhất thời hồ đồ, không! Ty chức là bị người khác hãm hại a! Hoàng thượng!"

"Tặc tử lớn mật! Bớt ở trước mặt hoàng thượng nói hưu nói vượn! Ngươi quấy nhiễu thánh giá không nói, còn muốn cãi thánh chỉ?" Tống Thực tóm chặt gáy Chu Chiêm, nhấn hắn xuống đất, sau đó thỉnh tội với hoàng thượng.

"Mạt tướng thất trách! Vốn nên tuân chỉ tóm tên tặc nhân này đến Hình bộ thẩm tra, kết quả giữa đường bị hắn gạt, nên để hắn chạy đến đây, còn quấy nhiễu thánh thượng, tội đáng muôn chết!"

Tống Thực khuôn mặt ảo não, một tốp Ngự Lâm quân phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ xuống.

"—— Quấy nhiễu thánh thượng, chúng thần tội đáng muôn chết!" Bọn họ đồng loạt tạ tội.

Ái Khanh chấn kinh đến nỗi không biết nên nói gì, bởi vì Tống tướng quân rõ ràng đang nói Chu Chiêm lớn mật kháng chỉ, nhưng hắn khi nào thì hạ chỉ bắt Chu đại nhân ? Chu đại nhân sao lại nói là bị oan? Chẳng lẽ có người giả truyền thánh chỉ?

"Các ngươi...!" Sắc mặt Ái Khanh nghiêm túc, đang muốn truy hỏi Tống Thực, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó nên im bặt.

Đối mặt với tình cảnh này, Tiểu Đức Tử cũng một mặt lo sợ nghi hoặc, hắn liếc mắt nhìn Tống tướng quân, rồi liếc mắt nhìn Chu Chiêm.

"Được, đều lui ra đi."

Bỗng, Ái Khanh nhẹ nhàng phất tay, Tống Thực lại dập đầu một cái, sau đó ra lệnh cho Ngự Lâm quân nhấc Chu Chiêm đang mềm oặt dưới đất lên.

Mà Chu Chiêm có lẽ là nhìn thấy hoàng thượng không thu hồi ý chỉ, liền cũng mất đi khí lực giãy dụa, mặt xám như tro tàn bị bọn họ tha khỏi Ngự hoa viên.

"Hoàng thượng, ngài sao lại không hỏi Tống tướng quân rằng ý chỉ ở đâu ra?" Ngược lại Tiểu Đức Tử có chút nóng nảy hỏi, "Việc này kỳ lạ a! Tống tướng quân sao lại nói bắt người là bắt người a? Chu đại nhân là một vị quan tốt..."

"Việc triều chính, ngươi không được lắm miệng."

So với lúc trước kinh ngạc, Ái Khanh bây giờ đã bình tĩnh hơn, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Đức Tử đang bất an, một lần nữa trở lại trên thuyền.

"Hoàng thượng!" Tiểu Đức Tử đuổi theo, lại suýt chút nữa đụng vào Ái Khanh đột nhiên dừng lại.

"Ngươi đi truyền Cảnh tướng quân đến." Ái Khanh khẽ cau mày nói, đè thấp âm thanh, "Nói Trẫm có việc muốn hỏi hắn."

Tiểu Đức Tử giờ mới hiểu được, có thể đạo thánh chỉ này là do Cảnh tướng quân hạ, liền yên lặng lĩnh chỉ, hoả tốc đi tìm Cảnh tướng quân.

Ái Khanh trong lòng như bị lửa đốt, vừa gấp vừa vội, đi qua đi lại trên boong thuyền.

Hắn nghĩ tới, phàm là tấu chương do Cảnh Đình Thụy phê duyệt, hắn đều có nhìn kỹ qua, chưa từng bỏ qua một chữ. Mà mỗi đoạn Cảnh Đình Thụy viết ra đều đúng với tâm ý của hắn.

Trên đời này e rằng không còn ai hiểu rõ "Thánh ý" như vậy.

'Trẫm cũng có ý đó! Thụy Thụy ngươi thật là lợi hại, trẫm muốn viết cái gì, ngươi đều biết hết.' Đêm hôm qua, Ái Khanh còn nói với Cảnh Đình Thụy như vậy a.

"Hắn không thể giả truyền thánh chỉ, hắn hẳn phải biết, Chu Chiêm là Trẫm một tay cất nhắc." Ái Khanh theo bản năng gật đầu, tự nhủ, "Trung gian nhất định có hiểu nhầm, Chu Chiêm không phải nói là hắn bị hãm hại sao?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, Cảnh tướng quân đến!"

Tiểu Đức Tử thấy chuyện quá khẩn cấp, liền tự mình đi tìm Cảnh Đình Thụy, hai người cưỡi ngựa mà đến, chỉ chốc lát sau đã đi đến bến thuyền.

"Cảnh tướng quân, lên đây đi." Ái Khanh đi tới mép thuyền, chờ Cảnh Đình Thụy.

"Mạt tướng khấu kiến hoàng thượng." Cảnh Đình Thụy đi đến khoang thuyền, vẫn như cũ hành lễ.

"Tiểu Đức Tử, để bọn họ lui xuống đi." Ái Khanh lại nói với Tiểu Đức Tử, "Đến gần đây đi dạo đi, không nên đi xa bờ quá, tướng quân còn có việc cần làm đi."

"Nô tài lĩnh chỉ." Tiểu Đức Tử phân phó xong người chèo thuyền cũng không đi vào, chỉ đứng chờ bên ngoài.

"Bình thân đi." Ái Khanh chậm chạp nói, "Trẫm mạo muội triệu ngươi gấp, thật sự là có chuyện gấp muốn hỏi."

"Tạ ơn hoàng thượng." Cảnh Đình Thụy đứng dậy nhìn Ái Khanh nói, "Ngài bất luận khi nào truyền đòi, mạt tướng đều sẽ vui vẻ mà tới, chỉ là vì việc này mà quấy rầy đến hứng thú du hồ của ngài, đúng là mạt tướng hành sự bất lực."

"Nói như vậy, ngươi đã biết trẫm muốn hỏi chuyện gì? Thánh chỉ bắnh Chu Chiêm kia thật sự là do ngươi ban ra?" Ái Khanh không biết đang sinh khí hay đang nghi vấn.

"Bẩm hoàng thượng, thánh chỉ là buổi sáng hôm nay mạt tướng định ra, vốn định chờ Hình bộ xử lý xong thì cho ngài xem cũng không muộn."

Đối mặt với thái độ nhưu đang trách cứ của Ái Khanh, Cảnh Đình Thụy vẫn bình tĩnh, trầm ổn, mắt cũng không chớp.

"Không muộn?"

Ngược lại Ái Khanh thân là hoàng đế, trên mặt tức giận đến không còn huyết sắc, hít sâu một hơi nói, "Ngươi... ngươi vì sao phải làm như vậy? Chu Chiêm phạm phải tội gì? Lại để Tống tướng quân đến bắt người nghiêm trọng như thế?"

"Hắn âm thầm bán đề thi khoa cử, ăn hối lộ trái pháp luật." Cảnh Đình Thụy chắp tay nói, "Kính xin hoàng thượng minh giám."

"Cái này không thể nào!"

Ái Khanh không chút nghĩ ngợi phủ nhận, "Ngươi nhất định đã bắt nhầm người rồi! Đổi thành Chu Tam, Chu Tứ, thì có lẽ đúng là tham quan. Nhưng Chu Chiêm - hắn cần cù chăm chỉ, làm người thành thật ổn phận, làm sao lại làm ra chuyện như vậy? Đúng rồi! Hắn có nói với Trẫm, hắn bị oan! Đây chính là hãm hại trung lương!"

Ái Khanh có chút nóng nảy, lời nói cực nhanh, khuôn mặt đều đỏ lên.

"Hoàng thượng!" Cảnh Đình Thụy ôn nhu nắm chặt tay Ái Khanh, "Ngài trước tiên nên bình tĩnh một chút."

"Trẫm rất bình tĩnh!" Ái Khanh nói, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cảnh Đình Thụy, "Nếu không, ở trước mặt Tống tướng quân Trẫm đã nói là có người giả truyền thánh chỉ."

"Hoàng thượng, ngài đã biết chuyện này là do mạt tướng làm, nên ngài mới không chất vấn Tống tướng quân, vậy người cũng nên biết Chu Chiêm có tội thì phải gánh chịu." Cảnh Đình Thụy không hề né tránh mà nhìn thẳng vào hai mắt Ái Khanh, "Ngài rất rõ con người của mạt tướng, chắc chắn sẽ không bắt sai người, không phải sao?"

Lông mày Ái Khanh càng nhíu chặt, cố chấp nói, "Tuy là như vậy, nhưng Trẫm không thể chấp nhận chuyện Chu Chiêm phạm pháp!"

"Bẩm hoàng thượng, đó là bởi vì từ khi bắt đầu, đây đã là một âm mưu." Cặp mắt đen của Cảnh Đình Thụy lộ ra ôn nhu, giống như không muốn thương tổn đến Ái Khanh, nhưng hắn không thể không nói rõ ràng.

"Ngài trong cung cải trang dò xét quan chức, muốn biết bọn họ có tận trung với cương vị hay không, có vì bách tính phân ưu giải nạn hay không. Hành động này đúng là có thể thấy được sự thật mà bình thường không thể nhìn thấy. Bọn họ không biết ngài là hoàng đế, đương nhiên sẽ thể hiện ra mặt tối nguyên bản. Thế nhưng, trong hoàng cung cơ sở ngầm nhiều như thế, cùng một cách chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai đã hết hiệu quả, ngược lại sẽ bị họ lợi dụng."

"Ý của ngươi là nói, Chu Chiêm biết tiểu thái giám đứng cạnh cửa là Trẫm? Gì mà tiết kiệm, khắc khổ, đều là cố ý diễn cho Trẫm nhìn?" Ái Khanh có chút khó có thể tin.

"Đúng vậy." Cảnh Đình Thụy khẽ gật đầu, nhưng hắn còn chưa nói hết, mấy người được hoàng thượng cất nhắc lên chức, đều là diễn viên hí khúc, kỹ năng diễn xuất thượng đẳng.

Như là trời còn chưa sáng đã giúp đồng liêu chuẩn bị lò sưởi cùng trà kỹ càng, nghiêm túc biên soạn thư tịch sử sách, tất cả đều là giả, hoàng thượng vừa đi, bọn họ liền lộ ra nguyên hình, còn ở trong cung đánh cược.

Sau khi bọn hắn được Ái Khanh đề bạt, sau lưng liền cười nhạo tiểu hoàng đế ngây thơ, cái gì mà cải trang vi hành, chỉ là trò chơi trẻ con, lừa được ai?

Ngay cả đế vương cũng có thể xem thường, càng khỏi nói tới luật pháp, sau khi bọn họ thượng vị, chỉ lo kiếm lời túi tiền riêng, Chu Chiêm cũng bởi vì đã thu của người khác một ngàn lạng hoàng kim, cố ý tiết lộ đề thi khoa cử, mới bị Cảnh Đình Thụy bắt được.

Mà Cảnh Đình Thụy vì sao phải điều tra bọn họ, cũng là vì trong một năm kia, Ái Khanh liên tiếp đề bạt mấy quan văn, hắn cho là những người này đều là vây cánh của Cổ Bằng, sợ bất lợi với hoàng thượng, nên cố tình để Thiết Ưng thị vệ điều tra một phen.

Trong đó đúng là có mấy người hướng tới Cổ Bằng, bọn họ đã nói gì cùng làm gì với hoàng đế, đều bẩm báo lại hết với Cổ Bằng.

"Hoàng thượng?" Cảnh Đình Thụy chú ý tới thân thể Ái Khanh hơi chao đảo, vội vã đỡ lấy bả vai của hắn.

"Trẫm không sao, chỉ là sóng gió hơi lớn thôi." Ái Khanh khẽ giãy khỏi tay Cảnh Đình Thụy, xoay người đi, "Trẫm mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi."

Tiểu Đức Tử nghe nói như thế, trên thuyền không có cửa, chỉ có tấm mành ngăn, nhưng hắn sợ nghe lầm nên không lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy hoàng thượng cùng tướng quân bên nhau.

"Tiểu Đức Tử." Cảnh Đình Thụy khẽ gọi. Tiểu Đức Tử lúc này mới vén rèm lên, khẽ mỉm cười đi vào, "Tướng quân, ngài tìm nô tài?"

"Đưa hoàng thượng hồi cung." Cảnh Đình Thụy trầm giọng nói, ánh mắt vẫn luôn lưu lại trên người Ái Khanh.

"Dạ."

Tiểu Đức Tử nhìn ra được Cảnh tướng quân không nỡ để lại hoàng thượng mà rời đi, nhưng hoàng thượng không muốn ở lại, này có thể nói là rời đi trong không vui đi.

Sau khi trở lại bờ, hoàng thượng cũng vội vội vàng vàng lên ngự liễn.

"Mạt tướng cung tiễn hoàng thượng." Cảnh tướng quân hành lễ, hoàng thượng cũng không quay đầu lại nhìn, Tiểu Đức Tử không khỏi âm thầm thở dài.

Nhưng mới đi một nửa, Ái Khanh liền hạ lệnh, "Đi thôi, đến Cần chính điện."

"Vâng, hoàng thượng." Tiểu Đức Tử không dám hỏi nhiều, dẫn ngự liễn đến ngự thư phòng.

Chờ đến ngự thư phòng, Ái Khanh vừa cởi ra áo choàng vừa hạ chỉ, muốn Hình bộ đem tấu chương cùng mấy chứng cứ phạm tội của Chu Chiêm trình lên.

Tiểu Đức Tử dâng trà nóng lên nhưng Ái Khanh không hề chạm, chờ tấu chương mang lại, không nghĩ tới Hình bộ trình lên một xấp giấy, chẳng những có Chu Chiêm, còn có sáu vị khác, đều đang nhậm chức tại Hộ bộ, Lễ bộ, Lại bộ.

Bọn họ cũng như Chu Chiêm, đều là tham quan sau khi lâm triều hôm nay thì bị bắt.

Tiểu Đức Tử cả gan nhìn tên bọn họ vài lần, mới liếc nhìn mà tâm liền nguội lạnh một mảnh, vì toàn bộ những người đó đều là thanh niên tuấn kiệt được hoàng thượng bổ nhiệm!

Bọn họ đây không phải là liên thủ hại hoàng thượng sao? Hắn còn đau lòng như vậy, nói chi là hoàng thượng.

"Sao lại thế này!"

Quả nhiên, Ái Khanh tức giận đến nỗi vò cả xấp giấy, Tiểu Đức Tử cùng với Hình bộ Thị lang cả kinh quỳ xuống hết thảy, cầu hoàng thượng bớt giận.

"Các ngươi tất cả lui ra."

Ái Khanh để Hình bộ lui xuống, rồi đem chứng cứ đọc từ đầu tới đuôi một lần, càng đọc càng thấy đống này đang dằn vặt hắn.

"Hoàng thượng, ngài tốt xấu gì cũng nên uống miếng già giải khát a." Tiểu Đức Tử không nhìn nổi, "Ngày đã dần tối, ngài không ăn cơm trưa, lẽ nào bữa tối cũng vậy..."

"Trẫm tức đến no rồi." Ái Khanh cũng không che giấu, cắn răng nghiến lợi nói.

"Ngài không nên tức giận vì đám người này, sẽ tổn hại long thể, lúc đó không chỉ có ngài chịu tội, còn có Đại Yến a!"

"Trẫm không tức bọn họ."

"Vậy... Chẳng lẽ là Cảnh tướng quân? ! Chuyện này..." Tiểu Đức Tử quỳ xuống, "Hoàng thượng..."

"Haizzz, quỳ làm gì?" Ái Khanh cuối cùng cũng đứng lên nâng Tiểu Đức Tử dậy, còn nói, "Trẫm không có nói là tức Thụy Thụy a."

"Có thật không? Nhưng trên mặt ngài đều viết vậy." Tiểu Đức Tử nháy mắt, vô cùng đáng thương mà nói.

"Trẫm...!" Ái Khanh biết Tiểu Đức Tử là đang đùa cho hắn vui, không thể không bật cười, một hồi lâu mới nói, "Tạm thời xem như là giận hắn đi."

"Hoàng thượng, nô tài hiểu được sự đau đớn của ngài." Tiểu Đức Tử nhíu lông mày, sâu kín than thở, "Ngài không thích nhất là người khác bàn tán về xuất thân, ngài vẫn luôn rất tán thưởng Cảnh tướng quân, hắn là con thứ, còn bị Cảnh Thân vương phủ đoạn tuyệt quan hệ, nô tài có thể hiểu được, ngài muốn giúp hắn, lại không có cách."

"Ngài muốn thay đổi thái độ đối với con thứ trong triều, loại thành kiến ăn sâu như rễ này, muốn trọng dụng những người bởi vì xuất thân không tốt, cho dù thi tốt công danh, cũng chỉ có thể đảm nhiệm chức quan nhàn tản trong triều, ngài muốn Cảnh tướng quân sau khi chiến thắng trở về, nhìn thấy một phái văn võ hưng thịnh, nhân tài mới đông đúc, nên ngài mới liên tiếp vi phục xuất hành."

"Nhưng hai chữ 'Tham ô' lại không viết trên mặt những người đó, tâm một người dù sao cũng cách một cái bụng, lại không nói đến mấy người xấu kia, ngài xác thực cũng đã đề bạt nhiều quan chức ưu tú a, như Tần tướng quân cùng Lưu đại nhân chẳng hạn. Hoàng thượng, ngài cũng không nên vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ."

"Tiểu Đức Tử, tài ăn nói quả thật tiến bộ, nói nhiều như vậy, chính là muốn khuyên trẫm ăn cơm." Ái Khanh khẽ mỉm cười, "Trẫm hiểu tâm ý của ngươi, nhưng Trẫm cũng ăn không vô."

"Như vậy, ngài nghỉ một chút đi? Đừng xem những thứ này nữa, nhìn cũng không ra chỗ sai trong đó a." Tiểu Đức Tử lại nói.

"Trẫm cũng không phải là đang kiếm chỗ sai, vụ án này qua tay Thụy Thụy, còn có thể sai sao?" Ái Khanh chỉ muốn biết bọn họ đã làm những gì, mà khiến Cảnh Đình Thụy tự thân xuất mã trừng trị bọn họ, còn có thể xem xem bản thân sơ suất ở chỗ nào.

"Ngài đã tín nhiệm Cảnh tướng quân như vậy, vì sao còn giận hắn?" Tiểu Đức Tử cũng hiếu kì mà nhìn một chút, trên tấu chương viết đều là bọn hắn lúc nào, nơi nào, thu nhận hối lộ của ai.

"Trẫm tức hắn... Cũng không phải là vì hắn xử lý Chu Chiêm sau lưng Trẫm, mà là..." Ái Khanh muốn nói lại thôi.

"Hoàng thượng?"

"Trẫm tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net