Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Frisk: Ú òa!

- Frisk: Chào buổi sáng, đồ lười! Em đến để đưa cho anh bữa ăn sáng đặc biệt đây!

- Frisk: Sao anh lại nhìn em như thế... Hay em nên "ú òa" anh thêm lần nữa?

- Cross: Nhóc.

- Cross: ...TRÁNH XA ANH RA.

<Giết nó>

<Chạy đi>

<Mau nhớ lại nhanh lên>

<Đừng tin nó>

- Papyrus: ANH TRAI! TỈNH NGỦ HẲN CHƯA?! HÔM NAY CHÚNG TA PHẢI DỌN DẸP NHÀ ĐÓ ÔNG!

- Frisk: E-em chỉ đến đây để thăm anh thôi mà.

- Cross: Ý-ý anh là anh có thể làm em bị thương... bởi mấy bài huấn luyện của linh cận vệ... Đừng có làm thế nữa...

- Cross: Heh... Rồi sẽ có ngày anh không ở bên cạnh em.

- Frisk: Thế em sẽ ở đây CẢ NGÀY để làm phiền anh, Sans!

- Cross: Đưa nó đây rồi ra khỏi phòng anh mau, nhóc!

- Frisk: Tụi em sẽ đợi anh ở tầng dưới!

- Cross: Ok!

- Cross: Agh.. Nó đau quá...

- Cross: Đó không phải là một cơn ác mộng... Mình có thể cảm nhận được cơn đau này... Mình có thể thấy... thằng nhãi đó... rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra...

[Tôi cảm thấy rất tệ sau chuyện đó, tôi không muốn em trai tôi hay ai khác lo lắng về tôi]

[Nhưng tôi rất lo lắng, tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi bởi một cơn ác mộng]

- Papyrus: Sans, anh ổn không?

- Cross: Ờ... ừ... anh ổn, Pap. Chẳng qua anh đang muốn ở trên giường... đến mãi kiếp...

- Papyrus: Đủ rồi, Sans! Anh đang cư xử rất lạ. Nói cho em nghe đi, đồ lười, rồi em sẽ để cho anh yên.

- Cross: Đéo, anh đéo nói.

- Papyrus: SANS!!

- Frisk: Nhìn nè, Sans! Em tìm thấy bông hoa này trên tuyết đó!

[Từng ngày trôi qua... rồi từng tháng... Bên trong tôi vẫn còn cái cảm giác đáng lo ngại ấy...]

[Câm thù Frisk mà không hề có lí do... Tại sao tôi lại như thế?]

[Frisk... lúc nào cũng là người bạn thân thiết nhất của tôi...]

[Đáng hổ thẹn... tôi còn không dám nhìn mặt cậu ta thêm nữa...]

[Tôi không muốn câm hận...]

[Tôi không muốn cái cảm giác đó nếu linh hồn tôi dần trở nên hư hao...]

[Tôi muốn có một linh hồn trầm tĩnh như lời đã hứa vớ Papyrus và Undyne... Một cuộc sống hạnh phúc]

[Nhưng nỗi đau mà tôi chưa bao giờ chịu đựng... vết thương trên mặt tôi... nó vẫn ở đó]

[Con người đó là ai? Tại sao tôi lại đi tin một kẻ thậm chí còn không có thật?]

[Tại sao cơn đau này lại biến mất...]

[...khi tôi quyết định sẽ nhớ lại mọi chuyện?]

[Tôi cảm thấy thật thoải mái khi nhớ lại tất cả]

[Khi người bạn thân nhất mất cảnh giác với tôi. Tôi đã có cơ hội GIẾT CẬU TA]

[Tôi đã nhớ lại rằng tôi cần phải GIẾT nó thêm lần nữa...]

[Trước khi nó lại làm thế...]

[Đó là lí do vì sao tôi được tạo ra]

- Artist: https://jakei95.tumblr.com/

- Source: https://xtaleunderverse.tumblr.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net