Xa cả không gian... xa cả trái tim... !? - Su

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa cả không gian… xa cả trái tim… !? - Su

            Lòng người độc ác quá…

            Em đi một mình giữa dòng người đông đúc, một mình thôi, gió lạnh làm em co rúm thêm trong lớp áo mỏng. Trời lạnh như trái tim em. Lạnh đến nỗi nó sắp biến thành đá, thành tuyết mất rồi.

Hôm nay, lại là thứ 6 ngày 13, mọi người vẫn nói đây là ngày xui xẻo, là ngày mà ác quỷ vượt qua cánh cửa địa ngục mang tại họa đến thế giới con người. Nhưng… em đã từng nghĩa rằng… ác quỷ đã mang anh đến cho em, em đã từng thầm cảm ơn như thế.

Ác quỷ mang anh đi… hay chính anh là ác quỷ hiển nhiên phải quay về với địa ngục?

Du học sinh, ai mà chẳng từng một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhà. Nhưng những con chuột chúng ta khi có đồng loại thì gắn chặt vào nhau như vừa ăn trộm phải keo dính vậy. Anh là con chuột độc ác nhất mà em từng thấy. Một con chuột đã cùng em ăn trộm phải keo dính lại còn ăn trộm cả trái tim em, ăn trộm cả tình yêu đầu tiên, ăn trộm mọi suy nghĩ, thời gian của em. Một con chuột đáng ghét như nó vẫn thế vốn dĩ.

            Vậy tại sao anh không đáng ghét như thế tiếp đi, anh không là con chuột phiền phức tiếp đi? Anh đột ngột biến mất khỏi cuộc đời em như chưa từng có nhau, như rằng cuộc đời chúng mình chưa từng giao nhau dù chỉ một giây? Anh quay về với địa ngục, anh về với dáng vẻ ác quỷ của chính anh. Vào ngày ấy, hai năm trước chúng mình quen nhau, đó là ngày bắt đầu cho mọi ký ức. Và bây giờ anh cố gắng xóa bỏ ngày ấy đi, anh muốn lãng quên mọi ký ức. Đó như người lữ hành muốn vứt hành lý của mình đi, thay vào đó là một hành lý mới, nhẹ nhàng hơn, đẹp đẽ hơn, nhiều lợi ích hơn. Em có phải chi chỉ là thứ ấy?

            Em, đang đứng giữa cây cầu thần thánh, cây cầu có cánh của của địa ngục, em sẽ tìm anh và giữ anh ở lại, sẽ cởi bỏ lớp áo ác quỷ xấu xí anh đang khoác trên người. Thay vào đó là anh của thường ngày, là anh của trước giờ. Chắc chắn.

            Vậy mà… ba năm sau… khi em tưởng rằng không còn gì có thể chia cắt chúng mình, khi em tưởng rằng không còn gì cắt nổi keo dính giữa chúng mình. Thì ác quỷ lại hiện về, thứ 6 ngày 13, nó chẳng là gì đáng sợ đối với em, nhưng em lại tuột khỏi anh.

            Em chả thể nào ngủ nổi khi mỗi tỗi giấc mơ ấy lại quay về, giấc mơ với một màu đỏ lênh láng, trong đó có em, và có anh. Anh nằm trong tay em, bất động. Và em cũng bất động… theo nhịp thở của anh. Chỉ có lúc ấy, em mới mong muốn mình là thiên thần, là thần tiên, là vị cai quản thời gian, là cái gì đó lớn lao nhất… chính em… một khoảng cách… ngắn… chỉ một đốt ngón tay… nhưng đó lại là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Nếu em chỉ đưa tay ra xa một đốt ngón tay ấy thôi, em đã giữ được anh, dù có thể chính em lại lao mình vào trước lưỡi tử thần thì em cũng mong người đó là em. Chứ không phải anh.

            Em đã hối hận, tại sao em lại làm anh buồn, tại sao em lại làm anh giận, món quà ấy đâu là gì, ngày kỉ niệm năm năm yêu nhau, món quà kỉ niệm năm năm yêu nhau, em không muốn nó trở thành ngày anh ra đi, em không muốn món quà ấy trở thành cuối cùng. Em gào thét tên anh, em khóc trong lo sợ, em tự lừa dối mình rằng mình chưa mất anh, anh vẫn ở đây, vẫn bên cạnh em trong tiết trời giá lạnh thấu tim.

            …

            Đưa tay ra hứng từng hạt tuyết rơi, tuyết là anh đúng không? Tuyết là giọt nước mắt anh rơi trong mùa đông này, tuyết là dấu ấn sâu hơn trong em. Anh có ở đó không? Cạnh em?

♥♥♥

            Để lại cô ấy một mình như thế, tôi độc ác quá không?

            Chúng tôi dựa vào nhau đi qua những khoảng thời gian khó khăn nhất của đời du học sinh. Chúng tôi yêu nhau như người ta vẫn yêu, nhưng khác ở chỗ chúng tôi luôn cứa vào trái tim người còn lại những vết cắt ngày càng sâu, những lời nói tưởng rằng không bao giờ có thể thốt ra lại nói ra quá dễ dàng.

            Yêu nhau hai năm, vết thương mà mỗi người mang thật sự đã quá sức chịu đựng. Chúng tôi lao đi như con thiêu thân vào cuộc đời xô đẩy. Tôi lao vào những cuộc chơi đêm, những vụ đua xe nguy hiểm đánh cược tính mạng, tôi quay cuồng trong thú vui của mình, còn cô ấy quay cuồng trong vết thương của cô ấy. Chẳng phải tôi không đau, mà đúng hơn cách tận hưởng nỗi đau của tôi và cô ấy khác nhau một chút.

            Tôi chả nhớ nổi cô ấy kéo tôi ra thế nào. Tôi quay lại với chính mình, chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng học cách không xát muối vào vết thương ấy. Chúng tôi hạnh phúc trong cái gọi là tình yêu.

            Cuộc đời, luôn đi kèm với chữ “nghịch”, ừ thì đấy, tôi bỏ lại cô ấy một mình, vẫn là mùa đông ấy, vẫn là con đường ấy, vẫn có cô ấy và tôi, nhưng lại là trong một hoàn cảnh khác. Cô ấy đi chậm chạp đến lề mề một mình, mặc bộ áo phong phanh chả hợp tí nào với thời tiết bây giờ nếu không muốn nói cô ấy chả quan tâm gì đến sức khỏe. Còn tôi thì đi cạnh, “bay” cạnh thì đúng hơn. Ngắm nhìn khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, sống mũi đấy, quen thuộc mà xa lạ đến kinh người. Cả hai có nhớ về nhau không? Tôi nguyện không đầu thai để cô ấy quên tôi, để tôi có thể bên cạnh cô ấy mỗi ngày.

            Thời gian qua đi mọi việc lại quay về với cái ban đầu như một vòng tuần hoàn, cuộc sống vẫn diễn ra và tôi với cô ấy vẫn thế, vẫn nhớ về nhau như một thói quen. Chỉ có thể là nhớ.

            Tuyết… tuyết lại rơi rồi… tôi khóc cho chuyện tình của chúng tôi.

Tạm biệt nhé, mãi yêu em!

♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net