12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Yến Thanh Trì tỉnh dậy với cảm giác nặng trĩu trên người. Anh cúi đầu tìm nguồn gốc của sức nặng trên người mình thì thấy Giang Mặc Thần vẫn còn ôm chính mình. Nói là “Còn” bởi vì nửa đêm hôm qua, Giang Mặc Thần đột nhiên xoay người ôm anh vào lòng. Giấc ngủ của Yến Thanh Trì luôn rất nông nên khi bị người ôm như vậy, anh tý nữa thì mơ màng bẻ gãy tay của đối phương, may mắn là đầu óc của anh kịp tỉnh táo lại trước khi động thủ, nếu không ngày mai các trên trang báo sẽ xuất hiện loạt tiêu đề khinh khủng như này mất: [Máu người chồng nhuộm đỏ giường cưới sau đêm tân hôn gây chấn động cộng đồng. Đây là do đạo đức suy thoái hay nhân tính vặn vẹo? ]

Anh muốn đẩy tay của Giang Mặc Thần xuống, tay lại bị Giang Mặc Thần theo phản xạ nắm lấy.

“Làm gì thế?” Giang Mặc Thần mơ mơ màng màng hỏi.

“Tôi muốn rời giường.”

Giang Mặc Thần miễn cưỡng mở mắt ra, mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, “Mới 7 giờ sáng, cậu dậy sớm làm gì?”

“Để chạy thể dục buổi sáng.” Yến Thanh Trì dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt của hắn, ý bảo hắn buông ra.

Giang Mặc Thần buông lỏng tay, “Cậu định chạy ở đâu?”

Yến Thanh Trì xoay người xuống giường, “Trong phòng gym ở nhà, tôi mượn máy chạy bộ của anh nhé.”

Giang Mặc Thần còn tưởng anh muốn ra ngoài chạy, “Vậy cần gì phải dậy sớm thế.”

“Thói quen.”

Anh vừa dứt lời thì thấy Giang Mặc Thần bắt đầu đánh giá mình từ trên xuống dưới, “Anh có ý gì đây?”

“Bội phục cậu chứ gì nữa, tối hôm qua ‘lăn lộn’ đến tận một hai giờ sáng mà đúng bảy giờ sáng cậu vẫn dậy để chạy thể dục được, lợi hại thật đấy, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”

Yến Thanh Trì không thèm phản ứng lại hắn, cất bước đi vào phòng vệ sinh.

Anh mau chóng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ thể thao, bước ra phòng ngủ lên phòng gym ở tầng hai.

Yến Thanh Trì mới chạy được khoảng 40 phút thì thấy cửa phòng bị đẩy ra. Khi anh quay đầu nhìn về nơi có tiếng cửa mở, đã thấy Kỳ Kỳ đứng sau cánh cửa thò cái đầu nhỏ vào.

Hắn nhìn đồng hồ, ngừng máy chạy bộ rồi đi về hướng cửa.

Kỳ Kỳ thấy anh đi về phía mình, lập tức quay người lại trốn.

Yến Thanh Trì thấy vậy bèn cố ý chỉ đem nửa người trên ra ngoài cánh của, hai tay làm động tác móng vuốt, “gào” một tiếng, “Bắt được rồi nhé.”

Kỳ Kỳ bị anh chọc cho cười “Ha ha ha”, lui hai bước về phía sau.

Yến Thanh Trì đi ra, sờ sờ đầu của bé, “Kỳ Kỳ đói chưa?”

Kỳ Kỳ gật đầu.

“Chờ chút nhé, chú tắm xong sẽ nấu bữa sáng cho cháu.”

Kỳ Kỳ tiếp tục gật đầu.

Yến Thanh Trì đưa hắn ra phòng khách ngồi trên sô pha xem TV, sau đó anh về phòng ngủ một bộ quần áo khác. Anh nhìn sườn mặt vẫn của Giang Mặc Thần còn đang say giấc nồng, không muốn đánh thức người dậy nên anh quyết định sử dụng phòng tắm cho khách.

Dì Trương xin nghỉ hai ngày sắp tới vì nhà dì có việc, cho nên họ đành phải tự làm việc nhà.

Yến Thanh Trì nhìn tủ lạnh hỏi Kỳ Kỳ, “Cháu muốn ăn cháo không?”

Kỳ Kỳ vừa gật đầu vừa tụt xuống so pha, đi tới bên cạnh chân của Yến Thanh Trì.

“Chú hâm nóng thêm mấy cái bánh bao cho cháu nữa nhé?”

“Được ạ.” Kỳ Kỳ vừa nhỏ giọng trả lời lại.

Yến Thanh Trì pha cho bé một bình sữa bột trước, “Cháu uống cốc sữa này trước đi, bữa sáng sẽ xong ngay đây.”

Kỳ Kỳ nhận lấy bình sữa, bắt đầu cúi đầu uống.

Yến Thanh Trì cầm nguyên liệu nấu ăn rồi đi vào phòng bếp.

Kỳ Kỳ thấy anh đi vào cũng lật đật chạy theo.

“Cháu biết đây là cái gì không?” Yến Thanh Trì vừa vo gạo vừa hỏi bé.

“Gạo ạ.”

“Thế còn cái kia?”

“Thịt ạ.”

“Cái này?”

Kỳ Kỳ kẹt rồi, “Đây là cái gì ạ?”

“Là trứng bắc thảo.”

“Trứng bắc thảo?”

“Đúng.” Yến Thanh Trì nhìn bé, “Dùng để nấu cháo cho cháu.”

Dù Kỳ Kỳ vẫn còn hơi lơ mơ nhưng bé vẫn gật đầu.

Trong lúc chờ cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo chín, Yến Thanh Trì bắt đầu hâm lại bánh bao ăn sẵn cho Kỳ Kỳ.

“Kỳ Kỳ thích nhân vị gì nào?” Anh hỏi.

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, trả lời, “Nhân đậu ạ.”

“Thế ba thích nhân vị gì?”

Kỳ Kỳ cắn núm vú cao su, “Vị thịt ạ.”

Yến Thanh Trì cười cười, đem bánh nhân các vị mà Kỳ Kỳ nói mỗi loại ba chiếc, đặt vào nồi hấp lại.

“Xong rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

“Cơm thì sao ạ?” Kỳ Kỳ ngắm cái nồi trên bệ bếp.

“Tý nữa cơm mới chín, trong lúc chờ thì chúng ta đi xem hoạt hình nhé.”

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, ôm bình sữa quay lại sô pha ngồi cùng anh.

Bọn họ xem hoạt hình một lúc. Yến Thanh Trì căn thời gian thấy cháo sắp chín bèn đứng dậy đi vào phòng bếp xem thử, sau đó tắt bếp rồi nói với Kỳ Kỳ, “Cháu đi gọi ba dậy nhé.”

Kỳ Kỳ mở to mắt, hơi chần chừ hỏi, “Cháu?”

“Đúng vậy,” Yến Thanh Trì vỗ vỗ bờ vai của bé, “Dũng sĩ nhỏ Kỳ Kỳ, cháu có thể hoàn thành nhiệm vụ không?”

Có vẻ Kỳ Kỳ hơi sợ hai nên bé chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Yến Thanh Trì sờ tóc của bé, “Đừng sợ, cháu đột kích phía trước, chú sẽ yểm hộ phía sau, nhé?”

“Đột kích là gì? Yểm hộ là gì ạ?” Kỳ Kỳ hỏi.

“Nghĩa là cháu đi trước gọi ba dậy, chú sẽ chờ cháu ở cửa, nếu có chuyện gì xảy ra thì cháu ra ngoài tìm chú.”

Kỳ Kỳ nghe anh nói như mới tự tin hơn một chút, “Vâng ạ.”

Yến Thanh Trì cúi người bế bé lên, “Đi nào, chú bế cháu lên.”

Kỳ Kỳ được anh ôm, bất giác vui vẻ nở nụ cười. Bé duỗi tay chọc chọc bả vai của Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì bế bé lên của phòng ngủ, mở cửa rồi bảo bé, “Đi thôi nào.”

Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn anh. Yến Thanh Trì cổ vũ, “Cố lên.”

Kỳ Kỳ đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.

Hình như bé vẫn thấy sợ hãi nên cứ ba bước bé lại quay đầu một lần, thấy Yến Thanh Trì vẫn đang đứng ngoài cửa cổ vũ cho mình thì bé mới dám tiếp tục tiến lên. Mãi bé mới đến trước mặt Giang Mặc Thần kêu một tiếng, “Ba ơi.”

Giang Mặc Thần không nghe thấy, tiếp tục ngủ.

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì ngoài cửa, lại cúi đầu xem Giang Mặc Thần, nói to hơn: “Ba ơi.”

Lần này thì Giang Mặc Thần nghe được, hắn mơ màng mở mắt ra thì thấy Kỳ Kỳ đang đứng cạnh giường của mình, “Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

“Đến giờ ăn rồi ạ.” Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, “Ăn bữa sáng.”

Giang Mặc Thần cười, hắn duỗi tay nhéo nhéo má của Kỳ Kỳ, “Con làm à?”

Kỳ Kỳ lắc đầu, “Chú Yến làm ạ.”

Kỳ Kỳ nói xong, còn ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì.

Giang Mặc Thần theo tầm mắt của bé quay đầu lại, thấy Yến Thanh Trì đang đứng ở ngoài cửa. Anh đã thay bộ quần áo ngủ ra, mặc vào một bộ thường phục màu trắng

“Cậu còn biết nấu ăn?” Giang Mặc Thần nghi ngờ hỏi.

“Không chỉ biết thôi đâu, tôi còn nấu khá ngon nữa cơ.” Yến Thanh Trì không khiêm tốn tý nào.

“Phải không? Tôi đang rất mong chờ đó nha.”

Yến Thanh Trì bị từ “nha” của hắn làm nổi hết cả da gà da vịt. Anh chặc lưỡi lắc lắc đầu, khiến Giang Mặc Thần phải bật cười.

Anh vẫy vẫy tay với Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, lại đây nào.”

Kỳ Kỳ lập tức chạy về phía anh.

Yến Thanh Trì nắm tay bé, nhìn Giang Mặc Thần vừa ngồi dậy, “Tôi dẫn Kỳ Kỳ xuống trước, anh đánh răng rửa mặt xong rồi xuống sau nhé.” Nói xong, anh liền xoay người cầm tay Kỳ Kỳ đi xuống lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net