14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách đó không xa có một loạt máy gắp thú bông. Yến Thanh Trì phát hiện có hai chiếc trong số đó thấp hơn những chiếc khác, thiết trí cũng khác, có vẻ như cố ý bố trí cho trẻ con.

Anh hỏi Kỳ Kỳ, “Cháu có muốn chơi gắp thú bông không?”

Kỳ Kỳ thò đầu lại gần để nhìn, sau đó chỉ vào một con cún màu trắng bên trong cho hắn xem.

“Cháu thích con này?” Yến Thanh Trì hỏi bé.

Kỳ Kỳ gật gật đầu.

Yến Thanh Trì đưa một đồng xu trò chơi trong tay cho bé, “Cháu nhét đồng xu này vào cái khe kia, sau đó cháu ấn cái nút này là bắt đầu chơi được rồi.” Anh hướng dẫn Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ dựa theo lời anh bỏ đồng xu vào khe sau đó bắt đầu chơi gắp thú. Chỉ là bé chưa chơi trò này bao giờ, cần gắp thú bông quơ đi quơ lại mãi mới chạm đến một con thì đã hết thời gian mất rồi.

Kỳ Kỳ mê mang ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì giúp bé bỏ thêm một đồng xu nữa, “Lại lần nữa nào.”

Kỳ Kỳ nắm lấy tay cầm gắp lại lần nữa, nhưng vẫn không gắp được con nào.

Yến Thanh Trì xem xét, sau đó chỉ vào một con rùa đen nhỏ trông có vẻ khá dễ gắp “Cháu thử gắp con này xem.”

Kỳ Kỳ nghe lời nhắm vào con rùa đen, nhưng vừa gắp được lên lại rớt xuống.

Kỳ Kỳ hơi không cam lòng quay đầu nhìn  Yến Thanh Trì, “Lại lần nữa nhé chú.”

“Được thôi.” Yến Thanh Trì cười, bỏ thêm một xu vào máy cho bé.

Kỳ Kỳ thật cẩn thận di chuyển cần gạt, nhìn chằm chằm vào con rùa bông. Khi càng gắp gắp được con rùa lên, bé lại cẩn thận di chuyển nó tới lỗ thả, thế nhưng sắp tới nơi thì móng vuốt lại buông lỏng ra làm rùa đen lại rơi xuống.

“Lại lần nữa.” Kỳ Kỳ tiếp tục nói.

Bé buông cần gạt ra, vỗ vỗ tay rồi hít sâu, sau đó nín thở tập trung vào con thú bông.

Cái miệng mím chặt và đôi mắt dán chặt vào máy gắp thú bông của bé khiến Yến Thanh Trì cũng bị hồi hộp theo.

Mãi Kỳ Kỳ mới dịch con thú bông đến cửa, bé ấn nút hạ, con rùa đen rơi thẳng xuống. Kỳ Kỳ vui vẻ ngồi xổm xuống tự mình lấy nó ra.

Con thú bông hình rùa đen cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay của anh. Kỳ Kỳ cầm con rùa đen nhỏ lật đi lật lại nhìn kỹ, sau đó xoay người duỗi cả hai tay đưa nó ra.

Yến Thanh Trì nhìn bé đưa con rùa về phía mình, hỏi: “Cho chú?”

Kỳ Kỳ gật đầu, đôi mắt cong lên đầy ý cười vui vẻ.

Yến Thanh Trì nhận lấy, nhéo nhéo con rùa, “Nó đáng yêu quá, Kỳ Kỳ giỏi thật đấy.”

Kỳ Kỳcúi đầu cười ngượng ngùng.

“Nếu đưa chú con này thì để chú cũng cho cháu một con khác nhé.” Yến Thanh Trì nói.

Anh nhìn một loạt máy gắp thú bông rồi hỏi Kỳ Kỳ, “Cháu thích con nào? Có thích con cún trắng kia nữa không?”

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nghiêm túc xem xét, sau đó chỉ vào một con dê con khá lớn màu trắng.

“OK.” Yến Thanh Trì nói xong, bỏ tiền xu vào máy.

Anh lắc lắc cần gắp thú bông mấy cái để cảm giác một chút, sau đó trực tiếp đưa cần đến chỗ con dê con gắp xuống.

Kỳ Kỳ lập tức khẩn trương bám vào máy gắp thú bôngđể nhìn, sau đó, liền nhìn thấy con dê bông rơi xuống dưới.

Bé hơi thất vọng nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì lại chỉ cười cười, “Không sao đâu, lần sau chú sẽ gắp được mà.”

Kỳ Kỳ gật đầu, kiên định “Dạ” một tiếng.

Qua một lần chơi thì Yến Thanh Trì hiểu ra cách hoạt động của chiếc máy gắp thú cho trẻ con này. Anh bắt đầu phát huy kỹ năng gắp thú được tôi luyện qua bao nhiêu năm của mình, nanh chóng gắp được con dê bông kia.

Hắn đưa con dê cho Kỳ Kỳ, “Cháu cho chú rùa đen, chú đưa lại cho cháu con dê này.”

Kỳ Kỳ còn đắm chìm trong niềm vui từ việc anh nhanh chóng bắt được con dê bông nên không phản ứng kịp, ngốc ngốc nhìn anh.

Yến Thanh Trì thuận tay chọc chọc mặt bé, “Cháu còn muốn con nào không?”

Kỳ Kỳ lập tức nhìn về phía máy gắp thú, sau đó chỉ vào một con hổ con bên trong.

Yến Thanh Trì lại giúp bé gắp được nó.

Kỳ Kỳ lại chỉ con thỏ bên trong.

Yến Thanh Trì vừa gắp cho bé vừa nói, “Đây là con cuối cùng nhé, gắp nhiều quá chúng ta sẽ không mang về được mất.”

Kỳ Kỳ thỏa mãn dạ một tiếng.

Yến Thanh Trì lại đưa con thỏ vừa gắp được cho bé, Nhìn bé vui dùng hai tay cố gắng ôm ba con thú bông vào lòng mà anh cũng cảm thấy vui lây.

Chỗ nầy vẫn còn rất nhiều thú bông nhưng anh vốn không định gắp cho Kỳ Kỳ quá nhiều, bởi nhiều khi có quá nhiều cũng không phải là tốt, vừa đủ mới là tốt nhất.

Bọn họ ôm đám gấu bông sang khu vực khác. Bởi vì rất nhiều trò người lớn không chơi được nên Kỳ Kỳ chỉ chọn vài trò đơn giản mà cả người lớn và trẻ em đều có thể chơi.

Bé thậm chí còn vẽ một bức tranh khiến cho quần áo và tay đều dây màu vẽ. Kỳ Kỳ hơi thấp thỏm nhìn về phía Yến Thanh Trì, lại thấy Yến Thanh Trì cũng giơ bàn tay dính đầy thuốc màu của mình ra so với bé, nhỏ giọng mà nói: “Đều bẩn cả rồi này.”

Thấy Kỳ Kỳ xem anh, Yến Thanh Trì mỉm cười, “Đi thôi, chúng ta đi rửa tay.”

Chơi cả một ngày nên cả hai người đã đói bụng. Yến Thanh Trì dùng WeChat hỏi hỏi Giang Mặc Thần có về nhà ăn cơm không?

Giang Mặc Thần nhắn lại: Không về.

Yến Thanh Trì cũng không hỏi lại. Anh cúi đầu hỏi Kỳ Kỳ muốn ăn cái gì, Kỳ Kỳ lại chỉ ôm đám thú bông của mình, ngoan ngoãn nhìn anh.

“Cháu muốn ăn lẩu hay ăn cơm?”

Anh nghĩ nghĩ, “hay là ta đi ăn hamburger và gà rán?”

Kỳ Kỳ bị hỏi như thế khiến bé không biết nên trả lời thế nào, đành phải tiếp tục an tĩnh nhìn anh.

Yến Thanh Trì luôn rất kiên nhẫn khi ở chung với bé, vì trước khi xuyên qua, anh vốn có kinh nghiệm chơi với trẻ con, vậy nên kiên nhẫn hơn Giang Mặc Thần rất nhiều khi đối mặt với Kỳ Kỳ.

Anh lại hỏi Kỳ Kỳ thêm lần nữa, “Lẩu, cơm, hay là gà rán và hamburger? Kỳ Kỳ thích ăn gì nào?”

Kỳ Kỳ cắn chặt môi, lúng túng nhìn Yến Thanh Trì. Bé sợ câu trả lời của mình sẽ là món mà Yến Thanh Trì không thích, nhưng bé lại không biết Yến Thanh Trì thích món nào, cho nên bé không biết nên chọn thế nào mới đúng.

Bé nhớ tới lời dặn của viện trưởng trước khi được Giang Mặc Thần đưa về nhà, “Con phải ngoan ngoãn, nghe lời ba Giang nói,đừng cãi lại lời ba Giang, hiểu không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, “Con hiểu ạ.”

“Con phải thông minh lên, làm những gì mà ba Giang thích, đừng làm việc gì mà ba không thích, nhớ chưa?.”

“Vâng.” Bé ngoan ngoãn gật đầu.

Bé biết mình phải làm gì, vì bé đã từng nghe Tiểu Thần khóc nói cho bạn của nàng biết, lẽ ra nàng không nên nói nhiều như vậy, vốn dĩ mẹ mới đã muốn nhận nàng về nhà rồi, nhưng vì nàng nói quá nhiều nên mẹ nhận ra mình không muốn nhận nuôi một đứa trẻ như nàng, cho nên, bà không thể mang nàng rời khỏi cô nhi viện.

Tiểu Thần khóc rất khổ sở, Kỳ Kỳ nghe nàng khóc mà cảm thấy buồn theo.

Lúc đó bé đã nghĩ, chính mình nhất định sẽ không giống Tiểu Thần, bé sẽ khống chế được chính mình, không nói nhiều, làm một đứa trẻ mà ba mẹ nuôi sẽ thích.

Nhưng bây giờ bé không biết Yến Thanh Trì thích gì, cũng không biết phải trả lời như thế nào thì mới làm hài lòng chú ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net