25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Yến Thanh Trì gọi Kỳ Kỳ rời giường rất sớm để chuẩn bị đi công viên trò chơi.

Giang Mặc Thần là người của công chúng nên trước khi xuất phát còn phải trang điểm và đeo kính để ngụy trang. Chờ đến khi hắn từ trong phòng ra, Yến Thanh Trì quả thực sợ ngây người. Anh tiến đến gần hắn tỉ mỉ đánh giá, “Anh đẹp trai, anh là ai thế?”

“Cậu nói xem?”

Yến Thanh Trì không trả lời anh mà chọc chọc Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, con nói xem đây là ai?”

“Là bố ạ.” Kỳ Kỳ rất nghiêm túc trả lời.

“Vậy mà con cũng nhận ra được.” Yến Thanh Trì kinh ngạc, “Mắt Kỳ Kỳ đúng là tinh tường nha.”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, “Tôi từng ngụy trang thế này để mang bé ra ngoài rồi, trước lạ sau quen, bé thấy tôi như này cùng phải hai đến ba lần, sao không nhận ra chứ.”

Yến Thanh Trì đảo mắt liếc hắn, dù nhìn kiểu gì cũng thấy người trước mặt khác hoàn toàn với Giang Mặc Thần mà anh biết. Hắn thay đổi phong cách quần áo khác nên trông có vẻ trẻ trung hoạt bát hơn, mặt trang điểm khiến nét đẹp anh tuấn trở thành thanh tú, còn đeo một cái kính gọng đen như dân trí thức, đúng là rất khó đem Giang Mặc Thần như này lên hệ với Giang Mặc Thần trên TV.

“Anh dùng bộ dạng này lúc đi học à?” Yến Thanh Trì hiếu kỳ nói.

“Nghĩ đi đâu thế.” Giang Mặc Thần nhìn anh, “Đây là ngụy trang thôi, thời đi học tôi đẹp trai hơn thế này nhiều.”

“Phải không? Khi nào về nhà cho tôi nhìn ảnh thời học sinh của anh đi.”

“Cứ mơ đi nhé.”

Giang Mặc Thần thẳng thừng từ chối anh, dắt tay Kỳ Kỳ, “Đi thôi.”

Công viên trò chơi Tôn Thịnh công viên trò chơi lớn nhất thành phố X, lúc nào cũng đông đúc du khách đến chơi, đặc biệt là vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Giang Mặc Thần nhìn biển người tấp nập trước mặt, “Tôi đã đề nghị bao trọn Tôn Thịnh một ngày mà cậu không nghe, giờ thấy chưa, đông người như vậy.”

“Anh chẳng biết gì cả, một trong những niềm vui khi đến với công viên trò chơi chính là sự đông đúc náo nhiệt của nó. Hơn nữa Tôn Thịnh đã cho anh vé VIP rồi còn gì, chúng ta không cần xếp hàng, khi mình được đi lối VIP vào chơi luôn trong khi tất cả mọi người phải vất vả xếp hàng, anh không cảm thấy sảng khoái à?”

“Cho nên, cậu đang vui vẻ trên nỗi đau khổ cảu người khác sao?”

“Ai nha, tôi có làm hại đến ai đâu, chỉ cần tiêu tiền thì ai cũng mua được vé VIP mà, chúng ta cũng là bằng bản lĩnh của bản thân mua được VIP, đi thôi.” Yến Thanh Trì vẫy vẫy tay, “Chọn trò chơi nào.”

Nhưng mà, dù trước khi đi Yến Thanh Trì có tưởng tượng ra cảnh tượng vui vẻ thế nào nào, hiện thực thì cách chơi của trẻ con với người lớn rất khác biệt. Yến Thanh Trì cảm thụ sự phập phồng của vòng quay ngựa gỗ, rất chi là phiền muộn ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc cách đó không xa. Anh không ngờ có một ngày mình sẽ như gần lại rất xa với tàu lượn siêu tốc như này, cũng như chẳng thể ngờ già đầu như bây giờ còn phải chơi vòng quay ngựa gỗ cùng Kỳ Kỳ.

Yến Thanh Trì đang phiền muộn liền thấy Giang Mặc Thần đang đứng cách đó không xa, đôi tay đút túi quần, vẻ mặt hưu nhàn, thấy anh và Kỳ Kỳ nhìn mình còn lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh cho họ. Yến Thanh Trì càng thêm buồn bực quay đầu đi, lại nhìn thấy Kỳ Kỳ đang vui vẻ cưỡi ngựa gỗ.

“Vui không?” Anh hỏi.

Kỳ Kỳ gật đầu.

Yến Thanh Trì cười xoa xoa đầu bé, “Con thích là tốt rồi.”

Chơi xong một lượt đi xuống, Giang Mặc Thần đưa ảnh mà hắn chụp được cho Kỳ Kỳ xem. Kỳ Kỳ hỏi hắn, “Ba đâu ạ? Không chụp ba ạ?”

Giang Mặc Thần lục mãi mới thấy một tấm mình vô ý chụp được Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì trong ảnh đang chính cúi đầu, chỉ lộ ra nửa sườn mặt an tĩnh, thoạt nhìn ôn nhu vô cùng.

Kỳ Kỳ xem xong lại ngẩng đầu hỏi hắn, “Không có bố trong ảnh ạ?”

Yến Thanh Trì nghe vậy lập tức nảy ra ý hay, “Kỳ Kỳ, con dẫn bố đi chơi thêm một vòng quay ngựa gỗ nữa, ba chụp ảnh cho hai người.”

Kỳ Kỳ vừa nghe được chơi thêm một vòng nữa là hai mắt tỏa ánh sáng, mong đợi nhìn về phía Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần:……

“Để ba mang con đi thì vẫn hơn.”

“Kỳ Kỳ muốn có ảnh cùng với anh, tôi đi sao có hình anh được, anh mau đi đi.”

“Cậu im miệng đi cho tôi nhờ.”

“Nhận mệnh đi, anh yêu à.”

Giang Mặc Thần cạn lời, thế nhưng cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt mong chờ của Kỳ Kỳ. Hắn hung hăng trừng Yến Thanh Trì, “Suốt ngày diễn kịch.”

“Sao diễn giỏi bằng anh được.”

“Tôi nhận ra cậu lanh mồm lanh miệng ghê nhỉ, tôi nói một câu cậu có thể nói lại tôi mười câu.”

“Có thể là do hai ta ăn ý hơn người ha!”

“Có thể là do cậu thiếu đánh hơn người.”

“Bạo lực gia đình là không đúng, sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến tâm lý trẻ nhỏ.”

Giang Mặc Thần:…… Tôi mới là người bị ảnh hưởng tâm lý trầm trọng ấy!

Hắn lại trừng Yến Thanh Trì một cái, sau đó đội mũ ôm Kỳ Kỳ lên vòng quay ngựa gỗ.

Yến Thanh Trì đứng tại chỗ nhàn nhã nhìn vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc của Giang Mặc Thần khi ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái cực kỳ. Anh lấy ra di động hướng về phía Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần chỉ lạnh nhạt nhìn anh một cái rồi quay đi. Yến Thanh Trì cũng không nhụt chí, không ngừng chụp hắn, cuối cùng cũng chụp được mấy tấm khá đẹp.

Kỳ Kỳ chơi xong xuống dưới, nhìn thấy mình và Giang Mặc Thần cùng xuất hiện trên một tấm ảnh, vừa lòng cong mắt cười.

Yến Thanh Trì ghép hai tấm ảnh có đủ ba người bọn họ thành một tấm. Kỳ Kỳ chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại của anh, vui vẻ nói: “Ba, con và bố này, có đủ cả ba người chúng ta.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Một nhà ba người.”

Kỳ Kỳ vui vẻ “Ừm ừm” phụ họa.

“Đi thôi,” Yến Thanh Trì dắt tay bé, “Chúng ta đi chơi đụng xe.”

Đụng xe thú vị hơn nhiều so với vòng quay ngựa gỗ. Yến Thanh Trì cùng Kỳ Kỳ ngồi trên một chiếc xe, Giang Mặc Thần một mình một chiếc, bọn họ cũng không đi đâm người khác mà chỉ chọn đối phương làm mục tiêu để đâm. Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ nên nhẹ người, mỗi lần bọn họ đâm vào thì bé sẽ nảy lên một cái, hai ba lần qua đi bé liền nhận ra chuyện này, nhịn không được bật cười, bắt đầu chờ mong hai chiếc xe có thể đụng vào nhau.

Một lượt chơi đụng xe cũng không lâu, Kỳ Kỳ chơi xong một lần vẫn còn chưa đã.

Bé muốn xin Yến Thanh Trì chơi tiếp, rồi lại ngượng ngùng khong dám, vẫn là Yến Thanh Trì chú ý tới vẻ xoắn xuýt của bé mới hỏi, “Sao vậy?”

Giang Mặc Thần nghe thấy cũng dừng lại nhìn bé.

Kỳ Kỳ thấy ánh mắt của hai người đều hướng tới mình, càng thẹn thùng hơn.

“Con vẫn muốn chơi?” Giang Mặc Thần hỏi bé.

Kỳ Kỳ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Được không ạ?”

Giang Mặc Thần xoa đầu bé, “Đương nhiên là được rồi.”

Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ lên.

Ba người quay sân đụng xe, lần này đổi lại thành Giang Mặc Thần ngồi với Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói với hắn, “Bố ơi, lúc hai xe đụng vào nhau, Kỳ Kỳ sẽ bật lên.”

“Bật lên thì vui hay không vui?” Giang Mặc Thần không đoán được bé thích bị bật lên hay không.

Kỳ Kỳ cong mắt cười với anh, “Vui lắm, Kỳ Kỳ bật lên như lò xo nhỏ ấy. ‘Phanh’ một cái là bật lên!”

Giang Mặc Thần mỉm cười nghe lời miêu tả sinh động của cậu nhóc, “Vậu thì Kỳ Kỳ cần phải ngồi vững đừng để bị bắn ra nhé.”

“Không bắn ra đâu,” Kỳ Kỳ rất nghiêm túc trả lời, “Chỉ bật lên một chút thôi,” bé dơ tay làm một khoảng cách nhỏ, “Chỉ như này này, không bắn ra được đâu ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tuy khẳng định như vậy nhưng có vẻ như Kỳ Kỳ sợ bị bắn ra thật nên sau khi lên xe vẫn nắm chặt cánh tay của Giang Mặc Thần, nhỏ giọng nói: “Bố hãy cố lên.”

“Được.”

Lượt đụng xe mới nhanh chóng bắt đầu rồi.

Kỳ Kỳ thấy chơi đụng xe rất vui, chơi xong lần hai lại nhỏ giọng muốn chơi thêm lần nữa. Yến Thanh Trì cùng Giang Mặc Thần đều rất vui mừng khi thấy bé cuối cùng cũng dám đưa ra ý nghĩ của mình với họ, vui vẻ dẫn bé chơi thêm hai lần nữa.

Chơi xong đụng xe, Yến Thanh Trì thấy cách đó không xa có bán bắp rang với Coca bèn bảo Giang Mặc Thần mang Kỳ Kỳ tìm ghế ngồi, chính mình thì đi xếp hàng mua.

Giang Mặc Thần nhìn đám đông vây quanh xe bắp rang, đồng ý. Hắn cầm tay dắt Kỳ Kỳ ngồi xuống ghế đá, hỏi Kỳ Kỳ định chơi trò gì nữa. Khi Kỳ Kỳ đang suy nghĩ, điện thoại của  Giang Mặc Thần bỗng vang lên.

Hắn thuận tay nhận, “Alo.”

Bên kia im lặng một lúc mới có thanh âm truyền tới, “Mặc Thần, là tớ.”

Giang Mặc Thần sửng sốt, là giọng của Nguyên Minh Húc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net