28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay chỉ cần tuyển một vai diễn nên phó đạo diễn phụ trách làm nhân vật chính cho những người thử vai đối diễn luôn. Yến Thanh Trì đứng ở trước mặt phó đạo diễn đang nói lời kịch hỏi lần cuối cùng cậu gặp cha là khi nào, lúc ấy có gì kỳ lạ xảy ra với ông ấy không, có ai là kẻ thù hay không. Anh bình tĩnh trả lời, thậm chí biểu tình còn mang hơi khổ sở. Cảnh sát an ủi ‘cậu’, sau đó chuẩn bị đi dò hỏi những người khác, lại bị Yến Thanh Trì kéo lại hỏi, “Tôi đi cùng anh được không?”

Những lời này không có trong kịch bản, phó đạo diễn nhất thời sửng sốt, nhưng lại mau chóng đáp lại: “Cậu cứ về trước đi, chờ có manh mối mới thì chúng tôi sẽ thông báo cho cậu.”

“Vậy được rồi.” Yến Thanh Trì nói xong, nói câu ‘mọi người vất vả rồi’, lúc này mới xoay người rời đi.

Anh vừa đi về phía trước vừa thở dài, như thể đang thở ra những buồn khổ từ cuộc nói chuyện vừa rồi, sau đó mới thu lại vẻ đau thương, bình tĩnh vào nhà.

Anh tiến đến góc trái trên sân khấu, làm một hành động mở cửa nhà. Sau đó anh đóng cửa lại, duỗi tay ra làm động tác đang cầm một đồ vật hình trụ. Anh vặn mở nắp bình trong không khí, ngửa cổ uống một ngụm nước, lại đem nắp bình vặn chặt, cúi đầu chớp chớp mắt. Sau đó anh đi tới bên cạnh làm một động tác đẩy cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt an tĩnh lại  nhuốn màu đạm mạc đau thương. Vẻ đau thương đó không được hiện rõ ràng, chỉ có một chút trong ánh mắt của anh thôi, lại bị đạm mạc trong nét mặt ẩn đi.

Anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không làm thêm động tác gì.

Hồi lâu sau, anh mới duỗi tay đóng cửa sổ lại, sau đó cúi đầu, khóe môi nâng lên một độ cung rất nhỏ, gần như không thể nhìn ra.

Yến Thanh Trì diễn xong, trong phòng im lặng mất một lúc, Liễu Manh lúc này mới mở lời, cô hỏi, “Sao cậu lại thêm một lời thoại như vậy? Lời thoại mà tôi đưa cho cậu không có câu này.”

“Tôi biết.” Yến Thanh Trì bình tĩnh nói: “Nhưng tôi cũng biết thiết lập của Mạnh Lạc là hung thủ cuối cùng, hơn nữa trước khi bị nam chủ tố giác, không ai phát hiện ra điều này, và nó cũng chính là plot twist lớn nhất của bộ điện ảnh này. Do đó, hành động của Mạnh Lạc trước đó hẳn phải rất hợp lý, không để lại điều gì đáng ngờ. Nhưng mà, đối với một người con mà nói mà nói, cha của cậu ta bị người mưu sát, cậu biết cảnh sát muốn đi điều tra những người khác sẽ không tò mò sao? Không muốn đi theo xem xét sao? Không muốn dò hỏi tin tức liên quan sao? Nếu cậu ta chỉ lạnh nhạt rời đi ngay sau khi cảnh sát nói cậu có thể đi rồi, khá là không phù hợp với logic bình thường.”

Liễu Manh ngẫm một lúc rồi cười, nàng nói, “Cậu nói cũng có phần đúng.”

Đạo diễn Vương nhìn sơ yếu lý lịch của anh, sau đó lại nhìn anh, “Cậu tốt nghiệp chính quy?.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Vâng.”

Nguyên chủ đúng là tốt nghiệp chính quy, chỉ là diễn xuất của cậu ta không tốt lắm thôi.

“Diễn khá ổn định đấy.”

Yến Thanh Trì cảm thấy hơi sung sướng đối với đánh giá của ông, anh không có kinh nghiệm trong nghề diễn viên, chỉ là khả năng phán đoán tình cảm của anh khá mạnh thôi, hơn nữa cũng tự tin không ngượng ngập gì, bởi vậy, có thể nhận được đánh giá ‘diễn khá ổn định’ từ một đạo diễn, thực sự khiến anh vui mừng.

“Cảm ơn lời khích lệ của ngài, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn.”

“Được rồi, ngươi đi về trước đi.”

“Vâng.”

Yến Thanh Trì cúi chào ba người bọn họ, an tĩnh rời đi.

Đạo diễn Vương cũng làm bọn họ phải chờ quá lâu, ngay đêm hôm ấy, Yến Thanh Trì đã nhận được cuộc gọi từ Quản Mai.

“Cậu được nhận rồi.” Quản Mai lời ít mà ý nhiều, “ Tôi đã gửi kịch bản vào email của cậu, trong đó có ghi cả thời gian khởi quay, cậu nhớ chú ý xem. Đúng rồi, cố gắng học thuộc kịch bản, đạo diễn Vương là đạo diễn lớn đấy, cậu diễn tốt vai diễn này sẽ rất có lợi cho sự nghiệp sau này.”

“Em biết rồi, cảm ơn chị.”

“Không cần khách sáo, đây là vốn là công sức của cậu, cậu cần cảm ơn chính bản thân với Giang thiếu mới đúng.”

“Thì cũng cần cảm ơn chị đi với em một chuyến.”

Nội tâm Quản Mai cảm thấy hơi vi diệu: Săn sóc thế này đâu có giống với tài liệu mà cô được nhận đâu?

Cô dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy, đi chuẩn bị cho những công việc khác.

Yến Thanh Trì vừa cúp máy thì thấy tin nhắn WeChat từ Vệ Lam: Đạo diện Vương chọn cậu!!! Cậu thành thật cho tôi, Giang Mặc Thần đánh tiếng trước với ông ấy phải không?

Yến Thanh Trì cũng hơi ngạc nhiên với việc mình có thể vượt được cả Vệ Lam. Cơ mà, anh gõ câu trả lời: Cậu nghĩ nhiều quá.

Vệ Lam quả thực không thể tưởng tượng:  Thế mà tôi lại bại bởi cậu, trời đất quỷ thần ơi, thế giới này làm sao vậy! Sắp đến mạt thế rồi sao!

Yến Thanh Trì có thể cảm thụ được sự hoang mang trong lời nói của cậu, bèn trả lời lại: Còn nhớ rõ cậu cá cược gì với tôi không, nếu tôi được nhận, phải cắt bỏ mọi thành kiến với tôi, thừa nhận tôi có tài hoa hơn người và có một nhân cách tốt.

Vệ Lam:……

Yến Thanh Trì: Cậu là người chính trực như vậy, chắc chắn là nói được làm được nhỉ [ mỉm cười ].

Vệ Lam:……

Yến Thanh Trì: Tôi tin cậu [ mỉm cười ]

Vệ Lam: [Người này đã chết, có việc hoá vàng mã.JPG]

Yến Thanh Trì nhìn nhân vật nho nhỏ đang nằm ngay đơ trên màn hình mà nhịn không được cười, kỳ thật, Vệ Lam mà không có mấy hành động điên khùng thì vẫn khá là thú vị.

Anh vừa nghĩ vừa gửi một tin WeChat với Giang Mặc Thần: Tôi thử vai thành công rồi [ vui vẻ ]

Chắc Giang Mặc Thần đang bận nên mất một lúc mới trả lời: Đạo diễn Vương đã nói cho tôi rồi, cậu đọc kịch bản cho tốt đi, tháng sau bắt đầu khởi quay.

Yến Thanh Trì nhắn lại: Được.

Giang Mặc Thần rất hào phóng: Không hiểu gì có thể hỏi tôi.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, hỏi: Kỳ thật tôi đang có một vấn đề không hiểu lắm, tuy rằng được chọn vào vai diễn khiến tôi rất vui, nhưng tại sao lại chọn tôi? Tôi tốt hơn Vệ Lam ở phần nào? Đạo diễn Vương có nói với anh không?

“Điều này giải thích khá phức tạp, chờ chúng ta gặp mặt tôi sẽ giải thích sau.”

“Anh đang bận à?”

“Ừ, đang chụp quảng cáo, chắc không kịp đưa Kỳ Kỳ đi khai giảng rồi, đành để một mình cậu đưa thằng bé đi vậy”

“Không sao đâu,” Yến Thanh Trì đánh chữ, lại đột nhiên nghĩ tới một câu nói trên mạng, “Anh phụ trách kiếm tiền nuôi người nhà, tôi phụ trách xinh đẹp như hoa ~”

Giang Mặc Thần:……

“Tôi nói sai gì sao? Sai ở chỗ anh không thể kiếm tiền hay là tôi không đẹp?” Yến Thanh Trì trêu hắn.

“Mặt dày quá đấy Giang phu nhân, thời gian cậu phải đi kiếm tiền cách không xa đâu.”

“Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi người nhà, anh phụ trách xinh đẹp như hoa, anh xem, tôi đã thừa nhận anh đẹp trai còn gì.”

“Đây vốn là sự thật.”

“Nhưng anh không muốn thừa nhận tôi đẹp.”

“Bởi vì da mặt cậu quá dày.”

Yến Thanh Trì phì cười, “Mặt mũi đâu rồi Giang tiên sinh, lướt lên xem năm chữ ‘ đây vốn là sự thật ’ của anh đi, da mặt của anh cũng không mỏng như anh nghĩ đâu được không.”

Giang Mặc Thần còn định nhắn lại thì chuyên viên trang điểm đã hóa trang cho hắn xong, “Ngài Giang, được rồi đấy ạ.”

Giang Mặc Thần ừ một tiếng, nhắn cho Yến Thanh Trì: Tôi đi chụp đây, tý nữa nói tiếp.

“Được rồi, chúc anh sớm hoàn thành công việc.” Yến Thanh Trì nhắn lại một câu rồi đem điện thoại cất vào túi, tâm tình sung sướng đi kể truyện trước khi ngủ cho Kỳ Kỳ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net