55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Mặc Thần sờ túi áo, móc ra một nắm kẹo rồi đặt vào lòng bàn tay anh, “Ăn xong thì nói với anh, anh gửi thêm cho em.”

Yến Thanh Trì nhìn nắm kẹo không đến mười chiếc trong tay, phì cười, “Vậy thì hôm nay anh gửi luôn đi.”

“Ăn ít thôi, mỗi ngày ăn một viên được rồi.” Giang Mặc Thần bất đắc dĩ.

“Giang tổng, lúc anh nói lời này có thấy bản thân đang làm thất vọng giá trị con người của anh không?”

“Không làm em thất vọng là được.”

Yến Thanh Trì cạn lời, cất nắm kẹo vào túi áo. Anh chú ý thấy Giang Mặc Thần vẫn còn nhìn mình, như thể đang có gì do dự muốn nói, bèn hỏi hắn, “Còn gì nữa không?”

“Không, đi đường cẩn thận.”

Yến Thanh Trì gật đầu, xuống xe. Anh nhìn Giang Mặc Thần ngồi trên xe, trong mắt hình như có chút lưu luyến, trước khi đóng cửa bèn rướn người ôm hắn một cái, “Gặp lại sau nhé.” Anh nói, sau đó thả tay ra rồi đóng cửa xe, đi thẳng vào sân bay mà không quay đầu lại .

Trước khi Yến Thanh Trì vào khu vực check-in đã phát một cái Weibo thông báo đã đóng máy: [Đóng máy rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã trợ giúp và chăm sóc tôi!]. Sau đó đính kèm thêm mấy tấm ảnh chụp, có ảnh chụp chung với nhân viên trong tổ phim, có ảnh của anh chụp cùng Giang Mặc Thần, còn có cả ảnh cùng với Tô Noãn.

Yến Thanh Trì đăng xong, thuận tay tắt máy rồi lên máy bay, kết quả là khi anh xuống sân bay, mở điện thoại lên đăng nhập vào tài khoản phụ chuẩn bị lướt Weibo, lại thấy trang CP Thành Trì đang kêu trời khóc đất.

Advertisement

Kẹo Không Ngọt: “Sao đã đóng máy rồi!! Mới đây thôi đã BE rồi sao! [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]”

Phong lưu không lưu tình: “Chỉ là đóng máy thôi mà, chắc chắn sẽ có lúc gặp lại! Thanh Trì còn đăng cả ảnh chụp chung với Giang tổng đó, chị Kẹo đừng khóc, ăn đường đi này.”

Kẹo Không Ngọt: “Không ăn nổi, nghĩ đến một khi đóng máy là hai người không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau, nghĩ đến đây thôi là không muốn ăn đường nữa, chỉ muốn khóc thôi.”

Ánh Sáng Nơi Chân Trời chưa tắt: “Là tui đây.”

Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, thầm nghĩ đừng khóc, không thảm như vậy đâu, rất nhanh là gặp lại nhau rồi.

Nhưng khi anh đang nghĩ ngợi, lại thấy trong trang CP đột nhiên xuất hiện một loạt dấu chấm than.

Một cái hạt dẻ: “Báo cáo!!!!!! Giang tổng phát đường!!!!”

Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc, gì cơ?

Gió nhẹ thổi qua: “Mau đi xem đi, Giang tổng chia sẻ Weibo của Thanh Trì, rõ ràng Thanh Trì không tag Giang tổng vào, vậy mà Giang tổng vẫn chia sẻ Weibo của cậu ấy, tui lại có lý do tin tưởng Thành Trì là thật rồi!”

Cánh Cụt Nhỏ Xoay Vòng Vòng: “Thật đó, Giang tổng chia sẻ thật! so sánh với người nào đó tag hẳn tên rồi lên cả hot search mà Giang tổng chẳng thèm để ý đến, ai thân ai lạ biết ngay!”

“Ha ha ha ha, chị chim cánh cụt đang nhắc đến chính cung à, quả thực cười chết tui, không có so sánh là không đau thương mà.”

Yến Thanh Trì rời khỏi trang CP, click mở tài khoản phụ ra, quả nhiên nhìn thấy Giang Mặc Thần chia sẻ bài đăng Weibo về thông báo đóng máy mà anh đăng lên trước khi lên máy bay.

Giang Mặc Thần (v): [Cố lên, tiếp tục cố gắng, Mạnh Lạc hoàn thành rất xuất sắc. //@ Yến Thanh Trì: Đóng máy rồi, cảm ơn mọi người đã chiếu cố và trợ giúp cho tới nay! [ hình ảnh ]]

Yến Thanh Trì vội vàng đăng nhập vào tài khoản chính, bình luận bên dưới: “Cảm ơn anh Thần, em sẽ tiếp tục cố gắng [đáng yêu].”

Anh bình luận xong, nhìn câu Mạnh Lạc hoàn thành rất xuất sắc của Giang Mặc Thần, trong lòng từ từ trở nên vui vẻ.

Mà bên kia, CP Thành Trì lại bắt đầu náo nhiệt.

“Thanh Trì bình luận kìa!!!”

“Tui hồi sinh rồi! Tui tuyên bố, Thành Trì vĩnh không BE.”

“Đâu chỉ không BE, Thành Trì là đường, ngọt đến ưu thương, tui chọn đúng CP rồi, mỗi ngày đều là Lễ Tình Nhân!”

“Tui bắt đầu ngứa nghề muốn cắt video rồi đó, đáng tiếc là Thanh Trì có quá ít thông tin, quá thảm, đành ngồi chờ “Lạc Đường” vậy.”

Advertisement

“Ngồi chờ “Lạc Đường” + 1, tuy rằng không cắt được video, nhưng có thể viết truyện mà.”

“Chị gái muốn viết à? Tất cả nhờ hết vào chị đó, chị viết xong đăng lên đây nha?”

“Quỳ cầu chị hãy viết đi, thể loại gì em cũng nuốt được, cổ phong, hiện đại, ABO, sinh tử, tinh tế mang bầu chạy trốn em nuốt hết! Chỉ cần không ngược!”

Yến Thanh Trì suýt nữa sặc nước, mấy cái cổ phong, hiện đại anh còn hiểu được, chứ ABO rồi sinh tử với tinh tế mang bầu chạy trốn là cái quỷ gì? Tại sao một thằng đàn ông như anh lại sẽ sinh con rồi mang bầu chạy trốn?!

Yến Thanh Trì mang tâm trạng khó hiểu đi tra Baidu, tìm kiếm ABO, rất nhanh tìm được thông tin liên quan. Anh chậm rãi thở phào, hóa ra là một đề tài giả thuyết. Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, viết nam nam yêu nhau thôi còn bày ra lắm đề tài như vậy làm gì, yên lành viết đô thị tình yêu không được sao? Yến Thanh Trì nhìn nhóm fan trong trang CP càng tưởng tượng ra nhiều cốt truyện càng high, hơi dở khóc dở cười, yên lặng rời khỏi Weibo.

Về đến nhà, đúng lúc đến giờ Kỳ Kỳ tan học. Kỳ Kỳ thấy Yến Thanh Trì đã về thì rất vui vẻ, cặp sách còn chưa cởi ra đã chạy đến bên cạnh anh, giơ tay muốn ôm anh, “Ba ơi.”

Yến Thanh Trì ôm bé đi một vòng, ra vẻ khoa trương nói: “Cục cưng nhỏ của ba, đè ba nặng sắp chết rồi.”

Mũi của Kỳ Kỳ lập tức nghẹn ngào, ủy khuất nhìn anh, Yến Thanh Trì vừa thấy không ổn, cứ đà này bé sẽ òa khóc mất, vội vàng hôn bé vài cái, lại ôm bé xoay vài vòng. Kỳ Kỳ nhanh chóng bị dời sự chú ý, bởi vì cảm thấy chơi rất vui, vì thế lại nở nụ cười.

Yến Thanh Trì không dám trêu bé nữa, trực tiếp ôm bé vào phòng để nói chuyện với bé.

Yến Thanh Trì mới vừa buông Kỳ Kỳ xuống, Kỳ Kỳ đã chạy tới ngăn tủ của mình, như hiến vật quý lấy ra một tờ giấy, phấn khởi đưa cho anh, “Ba xem nè.”

“Cái gì đây nha?” Yến Thanh Trì nhận lấy, hóa ra là bức tranh của ba người bọn họ, có bức được vẽ vào buổi đầu tiên anh gặp Kỳ Kỳ, còn có những bức tranh vẽ lúc Kỳ Kỳ tới thăm ban. Kỳ Kỳ đều bảo tồn rất cẩn thận, còn nhắc lại cho anh nhớ, “Bức này là chúng ta cùng vẽ, ba còn nhớ không?”

Yến Thanh Trì mỉm cười gật đầu, “Chờ một thời gian nữa ba sẽ mua một tập tranh cho con, con có thể lưu trữ tranh của mình trong đó. Chờ đến khi con lớn lên, một nhà ba người chúng ta có thể vẽ thêm mấy bức nữa.”

Kỳ Kỳ hiển nhiên rất thích kiến nghị này của anh, đôi mắt đều cong lên, “Vâng ạ.”

Đến buổi tối, Yến Thanh Trì cùng Kỳ Kỳ gọi video cho Giang Mặc Thần. Giang Mặc Thần thấy Yến Thanh Trì ôm Kỳ Kỳ ngồi ở trên giường, không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng có hơi ấm. Kỳ Kỳ vẫy vẫy tay chào hắn, hỏi, “Bố ơi, khi nào thì bố mới trở về ạ?”

“Chắc khoảng một tháng nữa.”

Kỳ Kỳ bẻ ngón tay tính tính, “Vậy là còn rất rất rất nhiều ngày nữa.”

“Đúng vậy, cho nên Kỳ Kỳ phải nhớ bố nhé.”

“Vâng, mỗi ngày đều nhớ một lần.” Kỳ Kỳ nghiêm túc nói.

Giang Mặc Thần cười, giương mắt nhìn Yến Thanh Trì. buổi chiều hắn nhìn thấy tin nhắn WeChat thông báo đã về đến nhà của Yến Thanh Trì, lúc đó có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lúc này thấy được anh qua video call rồi lại chẳng biết nên nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói, “Sắp tới trên mạng có lẽ sẽ có vài lời không hay, em đừng để ý đến chúng, nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa đi tham gia chương trình.”

Yến Thanh Trì nghe hắn dặn trên mạng sẽ có lời không hay, còn hơi khó hiểu, mãi đến khi hắn nhắc tới chương trình mới nhận ra. Mấy ngày nay “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” bắt đầu đưa tin Quan Cảnh Thâm sắp rời đi, sẽ có một vị khách quý khác vị trí tiếp nhận của cậu trong sau kỳ tiếp theo. Đến lúc đó, vào kỳ thứ sáu, Quan Cảnh Thâm cũng sẽ đăng lên Weibo thông báo mình vì nguyên nhân cá nhân mà sẽ không có mặt ở sáu kỳ sau, hẹn gặp lại mọi người ở quý tiếp theo.

Hành động lâm thời đổi người này tất nhiên sẽ khiến fan của chương trình và fans Quan Cảnh Thâm bất mãn. Cho dù chuyện này không có liên quan đến Yến Thanh Trì, nhưng bởi vì anh sẽ tiếp nhận vị trí của Quan Cảnh Thâm nên người xem khó tránh khỏi sẽ so sánh anh với Quan Cảnh Thâm. Nếu không phải bởi vì chương trình này thật sự quá nổi tiếng, hơn nữa rất thích hợp với Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần thật ra không muốn anh dây vào thau nước đục này.

Bản thân hắn thuận buồm xuôi gió, tài nguyên luôn là tốt nhất, đường đi đến thành công rất thông thoáng, nên hắn hy vọng Yến Thanh Trì cũng có thể giống hắn, không bị mọi người nghi ngờ mà một đường phồn hoa thịnh cảnh đi đến thành công. Nhưng Quản Mai nói rất đúng, Yến Thanh Trì không phải chim hoàng yến mà hắn nuôi nhốt trong lồng, anh có đôi cánh riêng của mình, cũng có năng lực đối mặt với mưa gió. Anh luôn tự tin thong dong mỉm cười trước mỗi sự kiện, anh không sợ phiền toái, thậm chí không thèm để bụng đến phiền toái trước mắt, bởi vì chính anh cũng đã đủ ưu tú.

Cho nên Giang Mặc Thần đồng ý, hắn đã trong showbiz nhiều năm đến vậy, tận mắt nhìn thấy một nhóm người lên rồi lại đi xuống, hắn hiểu phép tắc của showbiz hơn so với bất kỳ ai, cho nên hắn biết – nổi danh phải nhân lúc còn sớm.

Quả nhiên, không bao lâu, marketing account bắt đầu lục tục thả ra tiếng gió, nói quý này Quan Cảnh Thâm chỉ ký sáu kỳ “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!”, sáu kỳ còn lại sẽ do người khác thay vào đảm nhiệm.

Diễn đàn và Weibo lập tức náo nhiệt, fans Quan Cảnh Thâm nhanh chóng vào trang chính thức của “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” chất vấn tổ tiết mục tại sao lại thay đổi người, hơn nữa kiên trì yêu cầu họ trình bày nguyên nhân.

Diễn đàn lại đang thảo luận, ai sẽ thay Quan Cảnh Thâm quay sáu kỳ sau?

Bởi vì “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” là một chương trình tạp kỹ vừa quay vừa chiếu, cũng có nghĩa là, thứ bảy này trên TV sẽ chiếu kỳ thứ tư, tức là Quan Cảnh Thâm chỉ còn quay hai kỳ nữa, càng ý nghĩa, giữa tháng này sẽ có người mới thay thế Quan Cảnh Thâm.

“Đến 15 tháng này chỉ còn mấy ngày nữa thôi, chúng ta sẽ biết là ai.”

“Chắc chắn không phải ai quá tiếng tăm rồi, nếu không đã sớm tiết lộ để hấp dẫn fans, chứ làm gì có chuyện còn mấy ngày nữa mà vẫn dấu.”

“Hình như có marketing account tung tin là một người mới không nổi, không phải tiểu sinh hàng đầu đâu.”

“Trên lầu nói bừa à, người mới sao ăn nổi tài nguyên như này chứ, mang vốn vào đoàn à?”

“Nhưng nếu thật là người mới không nổi thì cậu ta đúng là kiếm lớn á.”

“So với người mới thì chúng ta nên lo lắng cho Quan Cảnh Thâm trước đi, anh ấy ở chương trình tạp kỹ này vốn chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại rồi, người mới này chỉ cần biểu hiện tốt hơn anh ấy một chút, theo tôi thấy anh ấy không cần quay lại nữa.”

“Lại nói tiếp, hình như từng có Weibo lộ ra Quan Cảnh Thâm muốn rời đi, hay là lúc này muốn thử hiệu quả?”

“Quan Cảnh Thâm điên hay sao mà muốn rời đi? Tất cả tác phẩm mà anh ta từng tham gia cộng vào cũng không nổi bằng “Tới Chiến Đi” đâu, anh ta chẳng nhẽ không rõ?”

““Tới Chiến Đi” có nhiệt độ cũng là nhiệt độ của “Tới Chiến Đi”, Quan Cảnh Thâm cũng không quá có nhiệt độ khi tham gia chương trình này mà, trong mười người anh ta cũng là lót đế rồi. Nói câu này không dễ nghe, anh ta có đi cũng chẳng có gì ảnh hưởng.”

“Sự thật mất lòng, lầu trên nói đúng mà, hơn nữa anh ta quay lâu như vậy rồi mà vẫn không nổi, cho dù quay xong “Tới Chiến Đi” quý này chắc cũng không khá hơn đâu, tôi xem Weibo đưa tin nói Quan Cảnh Thâm tự mình chỉ ký sáu kỳ với tổ tiết mục thôi, bởi vì mấy tuần cuối tháng này anh ta bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh, đạo diễn không cho cán diễn, bao gồm cả thu chương trình tạp kỹ, cho nên Quan Cảnh Thâm mới từ bỏ “Tới Chiến Đi”.”

“Rumor thôi, cách cuối tháng còn không đến 20 ngày nữa, chờ đến lúc đó sẽ biết Quan Cảnh Thâm có phải vì điện ảnh mới từ bỏ “Tới Chiến Đi” hay không.”

“Cho nên, thảo luận nửa ngày thì người mới này là ai nha? Rốt cuộc là ai đến “Tới Chiến Đi”, giải đáp cho nỗi niềm của đám fans chương trình này đi mà!”

Yến Thanh Trì đọc thảo luận trên diễn đàn, hiểu biết đại khái ý kiến của người qua đường, yên lặng rời khỏi topic. Fans của Quan Cảnh Thâm còn đang xâu xé tổ tiết mục, thậm chí có một đám fans đã bắt đầu nhắn tin cho quản lý và công ty của Quan Cảnh Thâm, đồng thời đe dọa ai thay vị trí anh ấy bọn họ sẽ anti hắn ta.

Yến Thanh Trì thở dài, có dự cảm lại là một cơn gió tanh mưa máu rồi đây. Nhưng điều khiến anh không ngờ chính là, lần này quay chương trình tạp kỹ còn sóng gió hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều. Bởi vì ở trong chương trình này có một người mà anh hoàn toàn không có để ý, nhưng là đối phương canh cánh trong lòng với sự xuất hiện của anh. Nhưng Yến Thanh Trì của hiện tại còn chưa biết gì cả, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho chương trình này, với hy vọng có thể không làm thất vọng cơ hội mà Quản Mai đưa cho anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net