58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Yến Thanh Trì rời đi, Đới Hồng Trác nhanh chóng phản ứng lại, buộc chặt thẻ gỗ lại rồi đi sang chỗ khác. Tống Lập gọi hắn nhưng hắn cũng chỉ vẫy vẫy tay, nói đi sang phòng học khác để tìm thử.

Nhưng khi vừa quay đầu lại, sắc mặt Đới Hồng Trác lập tức lạnh xuống. Khi hắn thấy Tống Lập ngã cũng nghĩ đúng là do Yến Thanh Trì đẩy thật, còn cảm thấy tên vô danh mới gia nhập này đúng thật không hiểu quy củ, vì màn ảnh mà cũng dám đẩy đàn anh của mình, lòng hiếu thắng quá quá nặng. Nhưng chứng kiến một loạt sự kiện phát sinh sau đó, đặc biệt là khi thấy Yến Thanh Trì không cần tốn nhiều sức mà liên tiếp lấy đi thẻ gỗ từ cổ tay của Tống Lập và của hắn, cán cân trong lòng của Đới Hồng Trác  đã bắt đầu nghiêng về hướng Yến Thanh Trì.

Hắn đâu có ngốc, Yến Thanh Trì càng không ngốc, cậu ấy đã có bản lĩnh như vậy, sao còn phải kéo ngã Tống Lập chỉ vì cướp thẻ gỗ? Chẳng nhẽ cảm thấy thân pháp của bản thân quá ưu tú, sợ bày ra sẽ khiến bọn họ và người xem cảm thấy tự ti à? Sao có thể, chương trình tạp kỹ vốn là để mọi người làm nổi bật kỹ năng riêng của bản thân, có kỹ năng như này mà không thể hiện ra, định giữ lại để ăn Tết chắc?

Như vậy, nếu không phải vấn đề của Yến Thanh Trì, vậy chính là do Tống Lập có vấn đề. Đới Hồng Trác cảm thấy Tống Lập thật đúng là buồn cười, Yến Thanh Trì mới tới kỳ đầu tiên thôi mà cậu ta đã gấp không chờ nổi muốn dọa người mới, sao phải đến mức đó chứ? Giờ thì hay quá, cứ tưởng rằng người ta là cục bột mặc người xoa tròn bóp dẹp, ai ngờ là miếng ván sắt, bản thân không dọa được người ta, lại còn bị người ta bóc mẽ, Yến Thanh Trì có kim chủ hay không hắn không biết, nhưng khi vừa nãy Yến Thanh Trì nhắc tới ông chủ Lý, hắn cũng chú ý đến biểu tình của Tống Lập.

Đới Hồng Trác lập tức hiểu ra vì sao Tống Lập sẽ vội vàng nhằm vào Yến Thanh Trì như vậy, hơn nữa còn phải để hắn nhìn thấy, hoá ra là bím tóc của mình bị người ta nắm chặt.

Đới Hồng Trác cười lạnh, hắn vốn không muốn tranh vào thau nước đục giữa Yến Thanh Trì với Tống Lập, nếu Tống Lập tự đối phó Yến Thanh Trì thì thôi, nhưng cậu ta cố tình kéo hắn xuống nước, như vậy đúng là không phúc hậu.

Hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy Yến Thanh Trì dường như đã đi xong một vòng, cho nên anh từ một lối đi khác chạy đến, thấy hắn thì hơi sửng sốt, sau đó chạy chậm lại.

Trực giác của Đới Hồng Trác cảnh báo không ổn, lập tức chạy lên cầu thang, Yến Thanh Trì vội vàng đuổi theo. Anh nhắm chuẩn thẻ gỗ trên cổ tay Đới Hồng Trác, sau đó lập tức ra tay trực tiếp kéo nó xuống, không đụng vào người Đới Hồng Trác một chút nào cả.

“Cảm ơn anh Đới nhé.” Yến Thanh Trì hô, vội vàng chạy sang chỗ khác.

Đới Hồng Trác bị loại.

Đới Hồng Trác nhìn bóng dáng anh chạy xa, quay đầu nhìn về phía máy quay trước mặt mình, muốn tạo một chút điểm nhấn cho bản thân trong kỳ này, “Tôi vẫn luôn cho rằng võ lâm bí tịch đều đã thất truyền trong thời đại của chúng ta, không ngờ nó không chỉ còn tồn tại, còn có người lén lút luyện! Cái tốc độ với phản xạ này, đây còn là người nữa không! Có khác gì Lăng Ba Vi Bộ, đạp tuyết vô ngân không!.”

Yến Thanh Trì cướp được thẻ gỗ của Đới Hồng Trác, trực tiếp cất nó vào túi áo của mình. Lúc này anh đã hiểu ra một điều, so với việc nhường nhịn để người ta nghĩ mình dễ bắt nạt, không bằng trực tiếp đánh đòn phủ đầu khiến người khác kinh sợ, đỡ cho vài người luôn sinh ra tâm tư không nên có.

Từ khi còn nhỏ được nhận nuôi, anh vẫn luôn học tập và rèn luyện với cha nuôi của mình, cha nuôi của anh là một người rất tài giỏi, tài giỏi đến mức cho dù đã tẩy trắng và trở thành một doanh nhân ưu tú, vẫn có người trong cả hắc đạo lẫn bạch đạo như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ông, kiêng kị sự tồn tại của ông. Anh đi theo cha nuôi đã học được rất nhiều, bao gồm cả thân thủ, kỹ năng làm người và tạo sự tín niệm cho người khác. Cho nên từ nhỏ anh đã biết, đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả tâm kế cũng chỉ như trò hề mà thôi.

Anh tìm tòi xong phòng học 2305, đang chuẩn bị đi sang phòng 2306 phía đối diện, kết quả chưa kịp tiến vào phòng đã cảm thấy phía sau có người đánh úp, Yến Thanh Trì nghiêng người tránh thoát, là Lê Nguyên Thanh.

Khi Lê Nguyên Thanh nhìn thấy Yến Thanh Trì còn cảm thấy bản thân đúng là may mắn, dù sao hắn cũng là là lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ như này, không rõ phải chơi như thế nào, nếu gặp được khách mời thường trú kinh nghiệm phong phú có lẽ sẽ bị loại trừ ngay và luôn. Nhưng Yến Thanh Trì thì khác, tuy anh cũng là thường trú, nhưng mà là người mới thay vào , trông khách sáo mà nhìn cũng không lợi hại mấy, Lê Nguyên Thanh cảm thấy mình đối đầu với anh chắc vẫn có phần thắng.

Hắn cười với Yến Thanh Trì, nói một câu, “Rất xin lỗi.” Sau đó lại xông đến Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì tránh thoát, nhắm ngay cổ tay của hắn, trực tiếp giật tấm thẻ gỗ xuống.

“Rất xin lỗi.” Anh cười trả những lời vừa rồi cho Lê Nguyên Thanh, cất thẻ gỗ vào trong túi áo, chạy sang hướng bên kia.

Lê Nguyên Thanh bị loại.

Lê Nguyên Thanh nhìn ống kính, bất đắc dĩ lẫn thêm chút ngỡ ngàng, “Vậy là, tôi kết thúc rồi?” Hắn thở dài, “Ai, cứ tưởng đối phương cũng không biết gì như tôi, không ngờ lại là một vương giả ngầm, chắc đây không phải đại sát khí mà tổ tiết mục cố ý che giấu đấy chứ?” Hắn hắng giọng, “Tuy rằng đã bị loại, nhưng tôi cũng muốn dùng màn ảnh cuối cùng của mình để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh đang chiếu “Truy Tung” của tôi. Tôi nói có khi mọi người lại không tin, ở trong “Truy Tung”, thực ra tôi cũng là một vương giả đó.”

Yến Thanh Trì nhanh chóng tìm hết lầu hai, muốn lên lầu ba tìm, vừa đến đầu cầu thang thì lại gặp được Tôn Tầm.

“Tầng này không có khóa đâu, đi sang tòa nhà khác tìm đi.” Tôn Tầm vừa nói vừa hỏi anh, “Cậu có nghe thấy Đới Hồng Trác và Lê Nguyên Thanh bị loại không?”

Yến Thanh Trì gật đầu, đưa hai tấm thẻ gỗ trong túi áo ra trước mặt Tôn Tầm, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi làm đó.”

Tôn Tầm sửng sốt, lại càng ngạc nhiên hơn khi anh nói ba chữ “tôi làm đó” với ngữ khí như thể đang nói hôm nay thời tiết đẹp nhỉ. Giây tiếp theo, Tôn Tầm vươn tay phải vỗ vai Yến Thanh Trì, nở nụ cười, “Giỏi đấy, tôi còn lo nhỡ cậu mà gặp được người của đội xanh thì nguy mất, ai ngờ cậu cứ vậy đào thải hai người của đội họ.”

Yến Thanh Trì cười, đưa hai tấm thẻ gỗ cho anh, “Đội trưởng, anh cầm đi.”

“Đừng, cậu cầm đi, cuối cùng sẽ thống kê lại, đến lúc đó ai có nhiều thẻ gỗ nhất nhất sẽ thành MVP, sẽ có phần thưởng đấy.”

“Phần thưởng là gì?”

“Cái này khó mà nói, đến lúc đó cậu sẽ được bốc thăm trong một chiếc hòm, không sao đâu, chờ đến lúc đó cậu sẽ biết.”

“Được.” Yến Thanh Trì gật đầu, “Vậy thì hy vọng tôi có thể bốc được gì đó tốt một chút.”

“Sẽ mà.” Tôn Tầm đáp.

Hai người ra khỏi Dật Phu Lâu để tiến vào Ngọc Chương Lâu, tổ tiết mục đặt ra ba khu vực chính là Dật Phu Lâu, Ngọc Chương Lâu, và nhà ăn.

Xét thấy diện tích của nhà ăn là nhỏ nhất, nhưng nơi có thể giấu đồ là ít nhất, cho nên hai đội đều không hẹn mà cùng đặt trọng tâm vào hai khu dạy học. Tôn Tầm và Yến Thanh Trì vừa đi vào đã nghe thấy thông báo Nguyễn Văn Hiên bị loại, hai người nhìn thoáng qua nhau, phán đoán trong tòa nhà này chắc chắn có người của đội xanh, cũng không biết là ai.

“Cùng nhau tìm đi.” Tôn Tầm nói.

Yến Thanh Trì đương nhiên đồng ý.

Khi hai người đang tìm, thông báo lại bắt đầu thêm tin Lý Manh và Tưởng Hàm Hủy bị loại trừ, Tôn Tầm tính toán, hiện tại đội xanh cũng chỉ còn lại Trần Hiên Lãng, Tống Lập và Dương Tiếu Tiếu.

Khi anh đang tìm khiếm, lại nghe thấy tiếng Yến Thanh Trì đột nhiên nở nụ cười.

“Làm sao vậy?”

“Anh lại đây xem.” Yến Thanh Trì bảo hắn lại gần.

Tôn Tầm đi qua, liền thấy trên chiếc bàn học trước mặt Yến Thanh Trì có một đoạn được viết bằng bút mực: “Chít chít trả lời chít chít, Tiểu Thần là tuyệt nhất. Không nghe thấy tiếng viết chữ, chỉ nghe tiếng cô thở dài. Hỏi cô nhớ cái gì, hỏi cô nhớ cái gì. Cô cũng không nói, cô cũng không nói. Đêm qua xem TV, Giang tổng vừa đẹp trai lại khốc, đã chụp được bao nhiêu tấm. Anh không có bạn gái, Tiểu Thần cũng sẽ không có bạn trai. Nguyện vì vợ của anh ấy, từ đây ngọt ngào.”

Mà dưới đoạn văn này là hàng loạt chữ được viết bằng bút máy: Nằm mơ!

Thậm chí còn có người viết: Tiểu Thần, tỉnh ngủ đi, đến giờ thi rồi!

Tôn Tầm bật cười to, tìm một chiếc bút ở trong phòng học tìm căn bút, cũng viết tám chữ to đùng ở dưới: Học hành chăm chỉ, nghiêm túc đi học.

“Nhẽ ra phải để Mặc Thần viết, không chăm học mà tạch môn sẽ loại fan ra khỏi hộ khẩu.”

Yến Thanh Trì phản bác, “Anh Thần mới không làm thế đâu, anh Thần đối tốt với fans lắm, fans của anh tạch môn, anh ấy chắc chắn sẽ cổ vũ đối phương, sẽ không khai trừ đối phương đâu.”

Tôn Tầm chặc lưỡi, “Tôi là đội trưởng của cậu hay là hắn là đội trưởng cậu vậy, bây giờ cậu nghe ai?”

Yến Thanh Trì rất phối hợp nói, “Nghe đội trưởng.” Sau đó anh lại bổ sung thêm: “Nhưng tôi cũng nghe lời anh Thần, anh Thần coi như là một nửa thầy giáo của tôi, lúc trước ở đoàn phim luôn giúp đỡ tôi.”

Tôn Tầm cười cười, cố ý nói, “Sao cậu lại nghiêm túc như thế chứ, không đùa cậu nữa, đi thôi.”

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ nhắc đến Giang Mặc Thần xong xuôi, nhanh chóng nhắc đến tên Giang Mặc Thần trước ống kính, sau đó đi sang phòng học khác chuẩn bị tiếp tục tìm chìa khóa.

Khi Dương Tiếu Tiếu và Trần Hiên Lãng tiến vào, Tôn Tầm đang cùng Yến Thanh Trì mở chiếc hộp mà họ vừa tìm thấy, thấy hai người bọn họ tiến vào, Tôn Tầm lập tức cất chiếc hộp đi.

“Anh Tầm, hai người tìm được chìa khóa rồi à?” Trần Hiên Lãng hỏi.

“Chưa đâu, cái hộp này vừa mới tìm được, nhưng cảm giác hình như là trống không.”

“Vậy mở ra xem đi.”

“Cậu đừng chỉ nhìn chằm chằm trên tay tôi thế, cậu thì sao, cậu tìm được chìa khóa chưa?”

“Nếu tôi tìm được chìa khóa, tôi đã sớm tạm dừng thời gian rồi.”

Tôn Tầm cười, “Đâu nhất định phải làm thế đâu, đội của cậu hiện tại còn thừa ba người, đội chúng tôi có bốn người, nếu cậu tạm dừng luôn, chẳng phải là chúng tôi sẽ thắng sao.”

Trần Hiên Lãng khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tôn Tầm nhìn hắn, chuẩn bị xuất kích.

Trong chớp nhoáng, hai người bắt tranh đoạt, Yến Thanh Trì thấy Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng dây dưa với nhau, muốn tiến lên trợ giúp Tôn Tầm, kết quả anh vừa động, Dương Tiếu Tiếu đã chắn ở trước mặt anh.

Dương Tiếu Tiếu, người cũng như tên, lớn lên ngọt, yêu cười, cô nhìn Yến Thanh Trì, đôi tay dấu ở sau lưng.

Yến Thanh Trì nhìn cô, cũng không nóng nảy. Anh đã trải qua việc của Tống Lập, không muốn khi tranh đoạt thẻ gỗ có tiếp xúc thân thể với người khác, cho nên anh cần chờ, chờ Dương Tiếu Tiếu lộ cổ tay ra trước, lúc ấy chính là thời cơ tốt nhất để anh cướp được thẻ gỗ của cô.

Yến Thanh Trì không phải chờ quá lâu, Tôn Tầm cùng Trần Hiên Lãng dây dưa một lúc, ai cũng bắt không được ai. Tôn Tầm nhớ sau lưng mình có cửa, đơn giản là trực tiếp đẩy Trần Hiên Lãng ra, hô một câu, “Thanh Trì, đi.”

Sau đó anh dẫn đầu chạy đi ngoài trước.

Yến Thanh Trì cầm hộp chuẩn bị rời đi, Dương Tiếu Tiếu duỗi tay ngăn anh lại, Yến Thanh Trì thấy cô vươn tay, trực tiếp vươn người ra, một bàn tay cầm hộp, một bàn tay cứ vậy giật thẻ gỗ của cô. Dương Tiếu Tiếu không ngờ mình bị loại nhanh như thế, ngây ngẩn cả người. Cuối cùng vẫn là Trần Hiên Lãng phản ứng nhanh, một bước xa xông lên muốn chặn anh lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net