61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì có hơi nghi ngờ với lời mời bất ngờ này. Đừng trách anh nghĩ nhiều, anh biết Nguyễn Văn Hiên có quan hệ tốt với Tống Lập, như vậy một người đã từng chính diện xung đột với Tống Lập như anh, Nguyễn Văn Hiên thân là bạn tốt của Tống Lập lại không để ý đến chuyện này là rất bất thường, thậm chí còn mời anh cùng nhau đi ăn bữa khuya. Cơ mà, Yến Thanh Trì nghĩ, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, có thể làm gì được? Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chẳng nhẽ anh lại sợ Nguyễn Văn Hiên?

Vì thế, anh mỉm cười, “Vậy đi thôi.”

Nguyễn Văn Hiên cũng cười, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, bốn người đồng thời bước vào.

Mọi người theo thực đơn gọi chút rau xào và que nướng, gọi thêm hai chai rượu, vừa nói chuyện vừa uống. Người phục vụ của nơi này rất chuyên nghiệp, lên đồ ăn xông thì trực tiếp rời khỏi phòng, còn thuận tay giúp bọn họ đóng cửa lại.

Yến Thanh Trì ngồi bên cạnh Đới Hồng Trác, đối diện là Nguyễn Văn Hiên, anh vừa ăn đồ ăn vừa dùng điện thoại.

Bốn người gắp vài đũa, đồ ăn đã ít đi hơn nửa. Nguyễn Văn Hiên ăn que nướng, giơ chén rượu lên, cùng mọi người chạm chén.

Yến Thanh Trì cũng uống một chén.

Vừa buông chén rượu xuống, Nguyễn Văn Hiên đã rót đầy một chén khác cho anh, “Thanh Trì giỏi thật đấy, mới tới hai kỳ đã liên tục là MVP, quả thực chính là sinh ra vì chương trình này, tôi kính cậu một chén.”

Yến Thanh Trì đành phải cùng gã cụng chén, lại uống lên một chén nữa.

Nhưng vừa uống xong, Nguyễn Văn Hiên lại nói: “Nào, chén này chúc mừng cậu được hai phần thưởng, khá lắm.”

Yến Thanh Trì ngước mắt xem gã rót xong rượu, bình tĩnh cụng chén, uống cạn.

“Chén này để chúc mừng cậu tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, biết ôm đùi Tôn Tầm.”

Lời nói đến đây đã bắt đầu hơi khó nghe rồi.

Yến Thanh Trì buông điện thoại, cười cùng gã cụng chén, uống cạn, chờ gã nói ra lý do tiếp theo.

Quả nhiên, Nguyễn Văn Hiên lại rót thêm một chén nữa cho anh, nói tiếp, “Chén này để chúc mừng cậu sau lưng có người, dễ dàng tiến vào chương trình này.”

Yến Thanh Trì cụng chén với gã, tiếp tục uống.

Đới Hồng Trác quả thực không rõ sao bản thân lại có thể xui xẻo đến mức này, trước đó vô tình bị Tống Lập lôi vào thau nước đục một lần rồi, vậy mà hiện tại lại bị kéo vào chuyện giữa Nguyễn Văn Hiên và Yến Thanh Trì.

“Tôi ăn no, tôi đi trước.” Đới Hồng Trác đứng lên, nói một câu muốn rời đi.

Nhưng cuối cùng lại bị Nguyễn Văn Hiên gọi lại, “Đừng mà, Hồng Trác, cậu cứ ngồi xuống đi đã”

“Nguyễn Văn Hiên, tôi không có hứng thú với chuyện của các cậu, cậu muốn uống rượu với Yến Thanh Trì thì hai người cứ uống, tôi đi trước.”

“Đới Hồng Trác, tôi nhớ rõ nữ phụ hai trong bộ phim tiếp theo của tôi là Hàn Dĩnh nhỉ.”

Một chứ “Đệch” đã vọt tới bên mép Đới Hồng Trác, rồi lại bị hắn nhịn xuống. Hàn Dĩnh là bạn gái của hắn, vẫn luôn không nổi tiếng, nữ phụ trong bộ phim của Nguyễn Văn Hiên vẫn là lúc ấy hắn chủ động dẫn mối mới lấy được, không ngờ hiện tại nó lại biến thành thủ đoạn để Nguyễn Văn Hiên uy hiếp hắn.

Hắn bất đắc dĩ ngồi lại, không nói lời nào mà ôm cánh tay ngồi.

Yến Thanh Trì cảm thấy hơi buồn cười, “Cần gì phải thế, anh muốn chuốc say tôi đúng không, hắn có ở đây hay không cũng đâu có gì khác nhau, còn không bằng để cho người ta về phòng ngủ trước.”

Nguyễn Văn Hiên cười, “Cậu đã thông minh như vậy thì thật khó chơi cho tôi đấy.”

“Muốn chơi đùa thì cũng đơn giản thôi.” Yến Thanh Trì khom lưng cầm mười bình rượu, lần lượt mở hai bình một, đặt năm bình trước mặt mình, sau đó đẩy cho Nguyễn Văn Hiên năm bình, “Lấy chén uống chẳng có gì thú vị, nào, để tôi uống với anh, chúng ta trực tiếp nốc cả bình.”

Anh nói xong, tự mình uống hết một bình trước.

Đới Hồng Trác nhìn anh trực tiếp uống hết một bình rượu mà không hề ngừng lại, đôi mắt đều thẳng.

Yến Thanh Trì cười, “Đến lượt anh.”

Nguyễn Văn Hiên cũng cầm lấy bình rượu, trực tiếp tu hết một bình.

Yến Thanh Trì ngay sau đó uống hết bình thứ hai.

Nguyễn Văn Hiên lại đuổi kịp.

Mãi cho đến khi hết cả năm bình, hai người vẫn trông rất tỉnh táo.

Yến Thanh Trì vỗ tay cổ vũ cho gã, “Không tồi, thảo nào có ý định chuốc say người ta.”

Anh nói, sau đó lại mở năm bình mới.

Nguyễn Văn Hiên biến sắc.

Gã nhìn Yến Thanh Trì uống xong một bình sau đó khiêu khích nhìn mình, cũng chỉ có thể lại uống thêm một bình.

Yến Thanh Trì nhanh chóng uống một bình khác.

Nguyễn Văn Hiên duỗi tay đi lấy, lại cảm giác được bản thân đã bắt đầu chếch choáng. Tửu lượng của gã khá tốt, nhưng cách uống cả bình thế này thực sự quá mạnh, gã uống liên tiếp sáu bình đã là cực hạn.

Yến Thanh Trì nhìn thân hình gã đã bắt đầu lung lay, khóe miệng hơi nâng lên.

Nguyễn Văn Hiên cầm lấy bình rượu, nhưng mới uống được một nửa đã buồn nôn, trực tiếp phun ra.

Đới Hồng Trác và Lý Manh đều sợ ngây người.

Yến Thanh Trì nhìn mặt gã đã đỏ rực, bắt đầu có phản ứng nôn mửa, bèn nhìn sang Đới Hồng Trác và Lý Manh, “Hai người đi trước.”

Đới Hồng Trác nhìn anh, “Cậu……”

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, hay là anh muốn ở lại xem kịch?”

Đới Hồng Trác mới không thèm, hắn trực tiếp đứng lên, nói một câu, “Cảm ơn.” Rồi rời đi.

Lý Manh cũng lập tức đi theo.

Yến Thanh Trì thấy hai bọn họ đi rồi, anh khóa cửa, đi đến bên cạnh Nguyễn Văn Hiên. Nguyễn Văn Hiên vẫn đang nôn, từ giây phút gã bắt đầu nôn là không thể dừng lại được.

Yến Thanh Trì từ trên cao nhìn xuống gã, “Còn uống nữa không?”

Nguyễn Văn Hiên ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh một tiếng.

“Là Tống Lập bảo anh đến?”

Nguyễn Văn Hiên hừ lạnh, mơ màng nói không rõ, “Cậu ta? Cũng hơi liên quan đến cậu ta…… Cơ mà…… Cơ mà…… tôi cũng ngứa mắt với cậu.”

“Tôi nhớ rõ là tôi chưa từng đắc tội anh.”

Nguyễn Văn Hiên đã bắt đầu say, “Nhưng cậu đắc tội cậu ta còn gì?”

“Cho nên, anh ra mặt thay cậu ta.”

Nguyễn Văn Hiên há một mồm toàn mùi rượu, gã nói, “Yến Thanh Trì…… mày…… Mày phải biết điều hơn đi, mày quá không hiểu quy củ.”

“Anh biết quy củ có từ đâu không?” Yến Thanh Trì ngồi xổm xuống, “Quy củ được chế định bởi người có năng lực, người không có năng lực mới phải tuân thủ quy củ.”

Nguyễn Văn Hiên cúi đầu cười.

Yến Thanh Trì xem hắn, “Mà anh, không có tư cách bắt tôi phải làm theo quy củ.”

Nguyễn Văn Hiên đã nghe không vào, gã đã say đến không còn ý thức.

Yến Thanh Trì móc điện thoại của gã ra, túm tay của gã giải khóa vân tay, tìm được WeChat của Tống Lập. Anh gọi một cuộc, thấy Tống Lập nhận, Yến Thanh Trì xác định cậu ta vẫn còn tỉnh thì tắt máy, đánh chữ nói: Đến nhà ăn dưới lầu, phòng lần trước ăn cơm.

Anh làm xong những việc này, lại nhét điện thoại của Nguyễn Văn Hiên vào trong túi gã.

Nguyễn Văn Hiên không còn nôn nữa, đang ngồi ở trên mặt đất lẩm bẩm một mình, Yến Thanh Trì nghe một lúc, mới phát hiện gã đang mắng người.

“Một người hai người…… Ưm, cái gì chứ…… Nếu không phải chiếm thân phận đội trưởng …… Sao có thể đến lượt hai người bọn họ nổi tiếng.”

Yến Thanh Trì nghĩ ngợi một lúc, có lẽ lời này đang nói về Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng.

Anh lập tức dâng lên hứng thú, lấy điện thoại ra bắt đầu quay Nguyễn Văn Hiên. Nguyễn Văn Hiên cúi đầu, hùng hổ, “Trần Hiên Lãng là tên rác rưởi…… Xuất thân nông thôn, đỗ đại học chuyên khoa, ha ha ha…… Cái đồ nhà quê…… Còn nhận được nhân vật cái gì mà vương tử âm nhạc, hắn biết đàn dương cầm á? Hồi còn nhỏ hắn từng thấy dương cầm bao giờ chưa? Đạo diễn nào chọn hắn chắc là người mù.”

“Còn có Tôn Tầm…… Nếu không phải do may mắn…… Được diễn bộ phim điện ảnh có Giang Mặc Thần …… Ai mẹ nó biết hắn ta là ai…… con bọ bám đuôi Giang Mặc Thần …… Rác rưởi…… Còn mẹ nó giả tạo làm người hiền lành.”

“Còn có mấy mẹ fans phủng trên mạng,” hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào điện thoại mắng, “Một đám một đám mẹ nó mù hết rồi à? Che lương tâm nói Tôn Tầm đẹp trai, nếu anh ta mà đẹp trai thật, còn mất nhiều năm đến vậy mới nổi à? Đám fans đó là phiền nhất, mỗi ngày xé tới xé đi, mắng tới mắng đi, có vài người mặt mũi xấu phát hờn như thế còn đến đón máy bay của tao, định ghê tởm chết tao à? Ục……” Gã nói, bắt đầu ôm thùng rác nôn ra.

Yến Thanh Trì nhịn không được thầm nghĩ: Này phải ghê tởm đến mức nào.

Nguyễn Văn Hiên rung đùi đắc ý mắng, đang mắng hăng, Yến Thanh Trì nghe thấy tiếng đập cửa. Anh hơi tiếc nuối mà kết thúc video, đứng dậy mở cửa.

Khi Tống Lập nhìn thấy anh còn hơi sửng sốt, cậu ta nhìn Yến Thanh Trì, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Yến Thanh Trì kéo vào phòng, đóng cửa.

“Cậu muốn làm gì?” Tống Lập cả giận nói.

Yến Thanh Trì giương cằm chỉ Nguyễn Văn Hiên cách đó không xa, “Gã ta uống say rồi, quan hệ của hai người rất tốt mà nhỉ, cậu phụ trách đưa gã về.”

Lúc này Tống Lập mới để ý đến Nguyễn Văn Hiên còn đang nôn.

Cậu ta nhìn Yến Thanh Trì đang đứng trước mặt, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

Yến Thanh Trì cười, “Sao thế, sợ tôi?”

“Sao tôi lại phải sợ cậu.”

“Không sợ là tốt nhất.” Yến Thanh Trì mỉm cười.

Tống Lập không muốn nhiều lời với anh, cậu ta đi qua đỡ lấy Nguyễn Văn Hiên, nâng gã dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Yến Thanh Trì cản lại.

Yến Thanh Trì nhìn cậu ta, diện mạo của anh vốn mang theo vài phần diễm lệ, nhìn qua hơi khó gần, khi dùng mắt lạnh nhìn người sẽ khiến cảm giác khó gần này biến thành khinh miệt và trào phúng.

“Tống Lập, con người của tôi ấy, tính tình nói là tốt cũng đúng, nói không tốt cũng đúng, cậu không đụng đến tôi thì tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng nếu cậu đã đụng đến tôi thì tôi nhất định phải khiến cậu hối hận.” Anh nhìn Tống Lập, “Hai chúng ta từng ở chung một công ty quản lý, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Còn hiện tại, cậu đi con đường sáng lạn của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta không ai quấy nhiễu ai. Nếu cậu nhất định phải lắc lư ở trên cầu của tôi, như vậy tôi chắc chắn sẽ hủy con đường sáng lạn của cậu.”

Yến Thanh Trì mỉm cười, “Từ khi tôi đến chương trình này cũng chưa từng để ý cậu, vì tôi không muốn dây dưa với quá khứ. Nhưng trong hai ngày này, cậu cố ý ăn vạ tôi trước, Nguyễn Văn Hiên lại vội vàng muốn ra oai phủ đầu với tôi. Có câu quá tam ba bận, cậu cũng thế, Nguyễn Văn Hiên cũng vậy, nếu chuyện này còn có lần tiếp theo, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người thế này đâu.”

“Cậu muốn làm gì?” Tống Lập nhìn chằm chằm anh, hỏi.

“Tôi cho cậu xem một video.” Yến Thanh Trì nói xong, mở video mà mình vừa quay xong, Tống Lập nhìn Nguyễn Văn Hiên không lựa lời nói hươu nói vượn trong video, lập tức biến sắc.

“Cậu nói xem, tôi mới chỉ cùng Nguyễn Văn Hiên trong một khoảng thời gian ngắn mà trên tay tôi đã có video của gã rồi, cậu cùng tôi trong một công ty lâu như vậy, trên tay tôi, liệu sẽ có cái gì đây?”

Mặt Tống Lập lập tức trắng bệch, cậu ta kinh hãi nhìn Yến Thanh Trì, thậm chí còn phát run.

“Tống Lập, cậu là một người thông minh, cậu hẳn là biết, dưới điều kiện không có nhân khí và không tác phẩm mà tôi vẫn có thể vào được chương trình này, chỉ có một ý nghĩa thôi, đó là Nam Tranh đang nâng đỡ tôi. Nam Tranh đầu tư bao nhiêu tâm huyết lên người tôi như thế, nếu như bây giờ lại một xu cũng không thu được, mà cậu lại là người khiến tôi thất bại, cậu cảm thấy Nam Tranh sẽ bỏ qua cho cậu sao? Đây là ngày đầu tiên cậu ở trong showbiz đấy à? Không biết thực lực của Nam Tranh sao? Hay là cậu cảm thấy, thân là cục cưng của ông chủ Lý là đã có tư cách cứng đối cứng với Nam Tranh?”

Tống Lập không nói gì, cậu ta thấy sợ, cậu ta làm đồng sự với Yến Thanh Trì lâu như vậy, chỉ cảm thấy anh trương dương lại ngu xuẩn, chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy anh đáng sợ đến thế.

“Cậu xem, cậu vất vả lắm mới có hôm nay, tham gia một chương trình tạp kỹ hàng đầu, có tài nguyên càng tốt, cậu thật sự muốn mất đi mọi thứ, làm lại từ đầu? Tôi thì chẳng ảnh hưởng gì, bản thân tôi vốn chưa nổi tiếng, cậu cũng cảm thấy chẳng sao cả?”

Tống Lập nhìn anh, không nói nên lời.

Yến Thanh Trì mỉm cười, “Cho nên, cậu an phận một chút, thứ thuộc về cậu thì vẫn sẽ là của cậu, cậu an bình, tôi cũng vui vẻ, không phải tốt hơn à?”

“Được.” Tống Lập cắn răng, “Nhưng cậu tốt nhất nhớ rõ lười mình đã nói, chúng ta đều an bình một chút, cậu cũng đừng nghĩ cắn tôi một ngụm.”

“Nếu tôi muốn cắn cậu, cậu nghĩ mình vẫn còn đứng được ở chỗ này? Yên tâm đi, chỉ cần cậu an phận, tôi cũng sẽ không làm gì, cắn cậu mang lại thứ gì cho tôi? Nam Tranh nâng đỡ tôi, không phải chỉ hy vọng tôi vỏn vẹn đạt được địa vị của cậu bây giờ.”

Tống Lập nghe được lời bảo đảm của anh, lúc này mới hơi an tâm. Yến Thanh Trì nói đúng, Nam Tranh có thể cho hắn chương trình tổng nghệ này làm điểm xuất phát, tất nhiên là có dã tâm lớn, mục tiêu của anh không phải vị trí của cậu ta, thậm chí không phải của Nguyễn Văn Hiên, ít nhất cũng phải tới địa vị thiên vương lưu lượng như Vệ Lam.

Như vậy, một minh tinh hạng trung như cậu ta, chỉ cần cậu ta không gây chuyện, Yến Thanh Trì theo lý là sẽ không đặt cậu ta vào mắt.

Tống Lập cảm thấy ghen ghét, ghen ghét anh vậy mà có được sự nâng đỡ toàn lực từ Nam Tranh, nhưng cậu ta lại không thể làm gì, hiện tại Yến Thanh Trì khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi và lạ lẫm, cho dù cậu ta có ghen ghét, cậu ta cũng không có can đảm đi khiêu khích nữa. Cậu ta không muốn tiếp tục ở chung một cái phòng với Yến Thanh Trì, cúi đầu chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Yến Thanh Trì nói.

“Khuyên nhủ Nguyễn Văn Hiên, để gã an phận một chút, bằng không, gã sẽ hối hận.”

“Tôi không thể bảo đảm được điều này.”

“Cậu tốt nhất nên bảo đảm, bởi vì việc xảy ra giữa tôi và Nguyễn Văn Hiên là vì cậu dựng lên, nếu Nguyễn Văn Hiên tiếp tục tìm đường chết, tôi sẽ không bỏ qua gã, mà nếu gã đã xảy ra chuyện, cậu cảm thấy gã sẽ bỏ qua nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện là cậu sao?”

Tống Lập sửng sốt, giật mình nhìn về phía Yến Thanh Trì.

“Cho nên, vì bản thân mình, cậu tốt nhất khuyên nhủ gã cho cẩn thận.”

Yến Thanh Trì nói xong, khẽ cười, xoay người bước ra cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net