70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vệ Lam sửng sốt một giây, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Nguyên Minh Húc ngơ cả mặt, không hiểu ra sao bản thân đột nhiên lại bị đánh.

Yến Thanh Trì vội vàng xin lỗi, “Ngại quá, tôi không cố ý đâu.” Đều tại Vệ Lam!

Vệ Lam thấy vậy, cũng lập tức ngay ngắn lại nhìn Nguyên Minh Húc, “Không sao chứ, tôi thấy cậu có vẻ vẫn ổn, dù sao cậu ấy cũng không cố ý, giống như vừa nãy cậu cũng không cố ý ấy, chắc là cậu có thể hiểu cho cậu ấy nhỉ.”

Nguyên Minh Húc còn chưa kịp lên tiếng, Vệ Lam đã nói: “Chắn chắn là cậu có thể hiểu rồi, vừa nãy tôi cũng hiểu cho cậu mà, cậu có vẻ hiền lành hơn tôi nhiều. Ngoài ý muốn như này, cậu cũng cảm thấy bình thường đúng không? Hay là cậu cảm thấy vừa nãy tôi trốn là sai?”

Cho dù Nguyên Minh Húc cảm thấy cậu sai thì ngoài miệng cũng không dám nói ra, chỉ có thể yếu thế nói: “Không phải.”

“Tôi biết mà.” Vệ Lam nói xong, giơ gối lên nói với Yến Thanh Trì, “Không sao, tiếp tục nào.”

Cậu đương nhiên không sao rồi, tôi có đánh vào mặt cậu đâu! Yến Thanh Trì nào còn có tâm tư tiếp tục với cậu, sợ cậu lại trốn một cái, anh lại đánh phải Nguyên Minh Húc, đành phải khống chế sức lực, nhường cho Vệ Lam.

Nhưng anh không nhường được bao lâu, bởi nhân viên công tác đã hô kết thúc, đếm số bóng còn lại. Ván này là Vệ Lam thắng. Vệ Lam rất vui, trực tiếp nhảy xuống từ cầu độc mộc.

Yến Thanh Trì cũng xuống khỏi cây cầu, anh nhìn Nguyên Minh Húc đang đi phía trước, đến tận bây giờ cũng chưa kịp phản ứng lại, không ngờ mình lại đánh phải Nguyên Minh Húc, còn đánh vào mặt. Hầy, loại cảm giác này, thật đúng là khá vi diệu.

Nguyên Minh Húc cúi đầu không nói lời nào mà đi thẳng một mạch về khu khách quý, một bộ đáng thương nhưng không dám để lộ ra, tủi hờn trong lòng tựa như cầu tuyết mùa đông, càng lăn càng lớn. Lúc này, cậu ta đã tỉnh lại từ cảm giác ngơ người vì bị đánh trúng, chỉ cảm thấy bản thân ở trước công chúng bị Yến Thanh Trì đánh như vậy, đã mất mặt lại còn khó chịu.

Vệ Lam vừa cố tình né tránh là Yến Thanh Trì đã “vừa khéo” đánh trúng mình, quan hệ giữa hai người họ tốt như thế, Vệ Lam lại chủ động an bài vị trí đối chiến, rõ ràng là hai người từ ban đầu đã liên hợp lập ra kế hoạch, chỉ còn chờ bản thân bị xấu mặt.

Nguyên Minh Húc cắn chặt răng, Giang Mặc Thần với Tôn Tầm mở miệng ngậm miệng là nói Yến Thanh Trì tốt tính, là người tốt, kết quả thì sao? Đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà Yến Thanh Trì bày ra trước mặt họ thôi, đến khi đối mặt với mình là không chờ nổi lộ ra bản chất thật. Cũng đúng, đều có thể chơi thân với người ý thế hiếp người như Vệ Lam, có thể tốt lành sao được.

Nguyên Minh Húc tủi thân sờ mặt, nghe thấy phía sau có người nói với Vệ Lam, “Ha ha ha, cậu cùng Nguyên Minh Húc quả thực quá thú vị, còn có Yến Thanh Trì, ba người các cậu mới lên một chút mà cười chết tôi rồi.”

Vệ Lam cũng cười theo, “Chính chúng ta vừa nãy cũng ngơ ngác mà.”

“Không phải là tình tiết gây cười mà tổ tiết mục an bài sẵn à? Vừa rồi tôi còn tưởng đây là bàn trước rồi, hóa ra không phải?”

Vệ Lam thở dài, “Tình cờ thôi.”

“Ha ha ha ha, tình cờ khá tốt đó, rất có điểm nhấn.”

Nguyên Minh Húc nghe không nổi nữa, cậu ta cảm thấy hai người đằng sau đang kẻ xướng người hoạ cười nhạo cậu ta.

Cậu ta đứng dậy đi về phía Tôn Tầm.

Tôn Tầm thấy cậu ta đi tới, bắt đầu cảm thấy muốn trốn chạy, nhưng anh đã là đội trưởng lại còn quen biết Nguyên Minh Húc, vì vậy đành phải yên vị trên hàng ghế khách quý, hỏi cậu ta, “Làm sao vậy?”

Nguyên Minh Húc cho anh nhìn sườn mặt của mình, ngồi xuống hỏi anh, “Vừa nãy Yến Thanh Trì đột nhiên đánh tớ, tớ nhìn không thấy, cậu giúp tớ nhìn xem, không có việc gì đúng không?”

Tôn Tầm:……

Tôn Tầm cảm thấy tim mình mệt quá, sao trước kia anh lại không phát hiện Nguyên Minh Húc yếu đuối đến thế này, trò chơi chỉ dùng gối mềm, đừng nói vô tình đánh trúng, cho dù dùng sức đánh lên mặt cậu ta cũng sẽ không có chuyện gì được không. Bằng không, Yến Thanh Trì với Vệ Lam bị đối phương đánh cả trăm cái lúc này đã bị nâng đi bệnh viện rồi.

“Không có việc gì đâu.” Tôn Tầm nói.

“Vậy là tốt rồi,” Nguyên Minh Húc thấp giọng nói, “Cũng không biết sao cậu ấy lại làm thế? Tự nhiên lại động tay là sao chứ? Có phải cậu ấy không thích tớ không?”

“Chơi trò chơi thôi mà, đâu phải cố ý, cậu ấy chủ yếu là muốn đánh vỡ bóng trên người Vệ Lam, do Vệ Lam trốn nên mới vô tình đánh trúng cậu thôi.”

“Vậy là tốt rồi,” Nguyên Minh Húc mỉm cười, “Tớ cứ sợ cậu ấy không thích tớ bởi vì quan hệ trước kia của tớ với Mặc Thần, không phải là tốt rồi.”

Tôn Tầm cười gượng, “Cậu suy nghĩ nhiều.”

Nguyên Minh Húc gật đầu, “Ừ.”

Những người khác cũng lần lượt tiến hành rồi đại chiến gối đầu, cuối cùng đội xanh thắng hiểm đội đỏ bằng một ván. Vệ Lam không phục lắm, vì thế hỏi tổ tiết mục, phần tiếp theo là gì?

Phần hai là nấu cơm.

Nhân viên công tác vừa nói xong, khách quý ở đây bắt đầu cảm giác đói bụng, họ vừa mới đại chiến một hồi, tiêu hao rất nhiều thể lực.

So đấu phần hai, tiết mục cho mỗi người 10 đồng để họ đi chợ mua thức ăn, trong quá trình mua đồ ăn, đội viên trong một đội không được giao lưu với nhau, nhưng trước 12 giờ phải mua xong đồ ăn và đến khách sạn Hỏa Viêm đúng giờ, tiến hành so đấu quét tước với nấu cơm ở khách sạn.

So đấu nấu cơm quan trọng ở khẩu vị và chủng loại, nói cách khác, nếu đội viên trong một đội bất hạnh mua toàn bộ đều là khoai tây, cho dù bọn họ tỉa khoai tây thành hoa, làm khoai tây kho tàu, khoai tây hấp, khoai tây đường dấm, tỏi xào khoai tây, khoai tây bào chua cay các thể các loại, bọn họ vẫn là đội thua.

Trừ phi đồ ăn của đội kia khó ăn đến mức nuốt không nổi.

Vì vậy, lựa chọn các loại nguyên liệu khác nhau rất quan trọng, đồng thời cũng rất khó khăn.

Yến Thanh Trì nghe nhân viên công tác đọc quy tắc xong, trong đầu chỉ có một vấn đề, giá thực phẩm hiện tại như nào rồi?

Này thật sự cũng không thể trách anh, trước hay sau khi xuyên qua anh đều chưa bao giờ phải nhọc lòng vấn đề mua đồ ăn, nhiều nhất cũng chỉ là nấu những món mà mình thích từ nguyên liệu mà dì Trương mua về. Những chuyện như đi chợ, thực sự kiến anh khó xử.

Cơ mà, Yến Thanh Trì nghĩ thầm, tuy rằng anh không biết giá thực phẩm bây giờ, nhưng là anh có thể trả giá mà, cứ chém xuống thấp là không bao giờ sai.

Mười bốn người bao gồm Yến Thanh Trì ngồi xe do nhà tài trợ cung cấp tới chợ bán thức ăn, vừa mới xuống xe đã thấy tổ tiết mục tổ đang tiến hành bình ổn hiện trường, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái trẻ đứng ven ngoài đường bao không ngừng rướn người vào trong để xem. Chờ đến khi nhìn thấy bọn họ từ trên xe xuống, càng nhiều người không ngừng kêu tên của bọn họ, Yến Thanh Trì thậm chí còn nghe được tên của mình, anh hơi kinh ngạc nhìn sang, vẫy tay với các cô xem như chào hỏi.

Anh vừa buông tay thì nghe thấy tiếng hét có thể coi là sôi trào chợt trở nên náo động hơn nữa, “AAA!!!!!!!” kèm theo thét chói tai đầy sung sướng, ngay sau đó chính là tiếng hò hét tê tâm liệt phế, “Vệ Lam, Vệ Lam!”

Yến Thanh Trì quay đầu lại, Vệ Lam đang từ trên xe đi xuống, cậu đã quá quen với sự nhiệt tình của các fans dành cho mình, bởi vậy chỉ mỉm cười và vẫy tay. Nhóm fans nhìn thấy hành động của cậu, tiếng thét chói tai càng thêm vang dội.

Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, Vệ Lam đã chạy lại gần anh, “Đứng làm gì, chờ tôi à?”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, do tôi là bị tiếng hét của fans dọa giật mình thôi.”

Yến Thanh Trì vừa nói vừa chú ý thấy hình như fans đã thấy Tôn Tầm bước xuống, đã bắt đầu hô lớn Tôn Tầm.

“Đi thôi, cậu nhớ tiêu tiền cho cẩn thận đấy.” Yến Thanh Trì nói xong, đi vào chợ bán thức ăn.

Hoàn cảnh của chợ bán thức ăn từ trước đến nay đều không quá tốt, các bác các cô bán thức ăn đã được tiết mục tổ thông báo trước là sẽ có chương trình tạp kỹ đến đây quay, cho nên vì hiệu quả của chương trình, yêu cầu tăng giá thức ăn lên vài phần, tổ hậu kỳ của chương trình sẽ làm phụ đề tiến hành thuyết minh.

Các bác các cô đều rất phối hợp, thế nên khi Yến Thanh Trì hỏi cà chua bao nhiêu tiền một cân, bác gái một phát nói lên 20 đồng.

Yến Thanh Trì chấn kinh rồi, giá hàng hiện tại đều đắt như vậy sao?

“Hay là bán rẻ hơn cho cháu đi?”

“Rẻ hơn bao nhiêu?”

Yến Thanh Trì nghĩ đến 10 đồng trên người mình, tuy rằng anh cảm thấy câu kế tiếp mình nói ra thực không biết xấu hổ, nhưng cũng có cách nào khác, “ Hai đồng được không?”

Bác gái:…… Lần đầu tiên thấy trả giá mà chém xuống cả chục lần thế này.

Yến Thanh Trì đương nhiên cũng biết với cái giá hai đồng này, anh không thiệt nhưng bác gái khẳng định là lỗ, nhưng không có cách nào, trên người anh chỉ có mười đồng, tổng chẳng nhẽ dùng để mua cà chua hết, sự tình là chết, người là sống, sau khi quay xong quay lại cảm ơn bác gái sau cũng tốt mà.

Vì thế Yến Thanh Trì đành phải buông da mặt, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng nói đến mức bác gái thật sự không làm được gì, chia cà chua ra thành tiền để bán cho anh. Yến Thanh Trì mua xong cà chua, lại bắt đầu chọn món khác trên quầy hàng luôn.

Bác gái bán hàng bị anh chọc cười, “Nhóc này, cháu đừng cứ nhằm quầy của bác mà tể chứ.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Đâu phải đâu, cháu mua toàn bộ hàng ở chỗ bác, đến lúc đó bác chắc chắn sẽ được lên hình nha, chẳng phải về sau sẽ có càng nhiều người đến chỗ bác mua đồ.”

Bác gái ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng, vì thế nhiệt tình giúp Yến Thanh Trì gói thức ăn, thậm chí còn cho anh thêm hai quả cà chua.

Yến Thanh Trì nhìn thời gian, lại nhìn sang túi rau phong phú mà mình thu hoạch được, chuẩn bị đi đến khách sạn lớn Hỏa Viêm trước. Anh vừa ra khỏi cổng chợ đã thấy Vệ Lam nhẹ nhàng đi tới.

Yến Thanh Trì xem hai tay của cậu, “Đồ ăn của cậu đâu?”

Vệ Lam từ túi quần lấy ra một quả trứng gà, “Cái này.”

Yến Thanh Trì mở to mắt, “Chỉ cái này?”

“Đúng vậy.”

“Cậu không có khái niệm gì về giá hàng à?”

Vệ Lam hiếm khi hơi ngượng ngùng, “Tôi mua sai rồi à?”

“Không phải sai, mà là quá đắt! Mười đồng, cậu có thể mua hẳn mấy quả trứng luộc nước trà!”

“Chủ hàng nói trứng có vỏ xanh là trứng hữu cơ, không có ô nhiễm, nên hơi đắt một chút.”

“Đây là đắt một chút sao?” Yến Thanh Trì đau đầu, “Cậu cũng không hỏi giá của các thức ăn khác?”

“Hỏi, đều đắt cả, không phải tôi lo sẽ mua nặng quá sao, tôi nghĩ chắc ngoài tôi sẽ chẳng có ai mua trứng gà đâu, nên mua luôn.”

Yến Thanh Trì:…… Còn không phải xúc động mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ xong mới mua? Vệ Lam thiếu gia không hổ là thiếu gia chân chính mà, không dính chút bụi trần. Anh bất đắc dĩ thở dài, vỗ vai Vệ Lam.

“Đi thôi.”

“Ấy, sao cậu mua được nhiều vậy, mua kiểu gì thế?”

“Mặc cả.”

“Mua thức ăn thôi mà cũng cần mặc cả?”

“Cho nên cậu cũng chỉ có thể mua một quả trứng gà sống.”

“Cậu cười nhạo tôi?” Vệ Lam nhìn anh.

Yến Thanh Trì thở dài, “Tôi đang tiếc hận.”

“Vì tôi?”

“Vì đội của cậu đấy.”

Vệ Lam không phục, “Nói không chừng đội chúng tôi có thể dựa vào một quả trứng gà của tôi mà dành chiến thắng bất ngờ thì sao!”

“Vậy đến lúc đó tôi đây nhất định vỗ tay cho cậu, hận chính mình có mắt không tròng, rồi làm cho cậu cả một mâm toàn món ăn từ trứng gà.”

Vệ Lam: “…… Cậu câm miệng đi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net