72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai mươi phút đã kết thúc, hai đội bắt đầu thay phiên nhau lên bắn tên, đội đỏ của Tôn Tầm bắt đầu trước, sau đó là đội xanh của Trần Hiên Lãng.

Vệ Lam làm đầu tàu gương mẫu, kéo cung bắn tên, bắn trúng giữa hồng tâm, trực tiếp đạt được điểm mười cao nhất, coi như là một mở đầu tốt đẹp cho đội đỏ. Ngay sau đó là Tôn Tầm với thành tích cũng không tệ lắm, bảy điểm. Bởi vì Nguyên Minh Húc từng chơi qua, cho nên cũng bắn ra thành tích tốt là bảy điểm, cậu ta rất vừa lòng, không tự giác mỉm cười. Lúc quay đầu, như vô tình lại như khiêu khích liếc Yến Thanh Trì một cái.

Nguyên Minh Húc kỳ thật không quá hiểu biết về Yến Thanh Trì, những gì cậu ta biết chỉ đơn giản là từ trong miệng Giang Mặc Thần và Tôn Tầm, những tin tức thu hoạch được chính là: Yến Thanh Trì là người tốt. Ngoài ra, còn có vài tin tức về quá khứ của Yến Thanh Trì mà cậu ta tự mình thuê người điều tra, trong đó còn không bao gồm những thông tin bị Quản Mai cố tình hủy diệt.

Cho nên dưới cái nhìn của Nguyên Minh Húc, Yến Thanh Trì chính là một sinh viên hết sức bình thường mới tốt nghiệp đại học chính quy vào năm ngoái. Vận khí tốt, ỷ vào hai nhà từng có hôn ước từ bé, cho dù nhà họ Yến bây giờ chẳng là cái gì, vẫn thành công gả cho Giang Mặc Thần, tiến vào Nam Tranh, một đường suôn sẻ.

Nguyên Minh Húc nhiều ít hơi chướng mắt Yến Thanh Trì như vậy, cảm thấy tất cả mọi thứ mà anh đạt được đều ỷ do có Giang Mặc Thần, nếu không phải có Giang Mặc Thần hộ tống anh, làm sao mà anh có thể tiến vào đoàn phim “Lạc Đường”, lại sao có thể tham gia chương trình tạp kỹ hàng đầu như “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!”. Lúc này cậu ta đúng là hoàn toàn quên mất, sau khi cậu ta quen biết Giang Mặc Thần thì Giang Mặc Thần cũng đã giới thiệu tài nguyên cho cậu ta, bao gồm cả tài nguyên tạp chí thậm chí tài nguyên điện ảnh.

Trong hiểu biết của Nguyên Minh Húc, Yến Thanh Trì không có kỹ năng và tài nghệ nào nổi bật, chỉ có một vẻ bề ngoài đẹp. Nguyên Minh Húc nhìn anh, rất tò mò không biết trong hai mươi phút luyện tập ngắn ngủn này, anh có thể bắn được đến vòng thứ bao nhiêu? Cậu ta học được bắn cung là khi cùng Giang Mặc Thần đi ra ngoài chơi mới được học, không biết Giang Mặc Thần có dạy Yến Thanh Trì hay không.

Cậu ta đang nghĩ ngợi, liền thấy đội ngũ của mình đã bắn xong toàn bộ, nhân viên công tác thống kê điểm, đến lượt đội xanh lên sân khấu.

Đội viên của Trần Hiên Lãng sau khi nhìn thấy Vệ Lam bắn trúng hồng tâm, sĩ khí bắt đầu giảm sút, Trần Hiên Lãng vì cổ vũ mọi người, để Yến Thanh Trì là người đầu tiên lên sân khấu.

Nguyên Minh Húc nhìn anh, hỏi Tôn Tầm, “Trước kia Yến Thanh Trì từng chơi qua chưa?”

Tôn Tầm lắc đầu, “Tớ cũng không biết.”

“Cậu ấy làm người đầu tiên, nếu thành tích không quá ổn, không phải sẽ thực ảnh hưởng tới sĩ khí của mọi người sao?” Nguyên Minh Húc nói xong, thấp thấp thở dài, “Hy vọng thành tích của cậu ấy không tệ lắm.”

Tôn Tầm không nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của cậu ta, chỉ là gật đầu theo lời cậu ta, “Hy vọng là thế.”

Sau đó cậu ta nhìn thấy Yến Thanh Trì kéo cung ra, ngay giây đầu tiên Vệ Lam nhìn thấy động tác của anh là đã biết Yến Thanh Trì hẳn là từng chơi qua hơn nữa còn am hiểu bắn cung. Người ngoài nghề nhìn không ra, nhưng trong nghề xem là biết, Vệ Lam cũng coi như là một nửa người trong nghề, Yến Thanh Trì chỉ với tư thế đứng và tư thế giơ tay kéo cung của anh, cậu có thể đón được thành tích của anh.

Quả nhiên, Yến Thanh Trì buông tay, cung tiễn ở giữa hồng tâm, Vệ Lam nhướng mày, cậu biết mà.

Mà Nguyên Minh Húc đang đứng cùng Tôn Tầm lại trừng lớn mắt, cậu ta quả thực không thể tin được, sao Yến Thanh Trì có thể trực tiếp bắn trúng hồng tâm, trong tư liệu mà cậu ta từng xem cũng không nói anh am hiểu bắn cung mà, nếu là Giang Mặc Thần dẫn anh đi chơi sau khi kết hôn, vậy anh cũng không thể thành thạo đến mức này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, Nguyên Minh Húc cắn răng, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, lại không cam lòng.

Tôn Tầm lại là nhẹ nhàng thở phào, vô ý thức nói: “Cậu ấy giỏi thật, giờ thì đội họ thoạt nhìn tinh thần hơn nhiều.”

Nguyên Minh Húc: “…… Ừ, đúng vậy.”

Trần Hiên Lãng làm đội trưởng, là người xuất chiến thứ hai, Yến Thanh Trì ở bên cạnh cho cổ vũ hắn, “Đội trưởng cố lên.”

Trần Hiên Lãng vốn đang bình thường, bị anh nói như vậy thành ra bắt đầu hơi ngại, thêm cả khẩn trương nữa, cuối cùng hít thở rất nhiều lần mới bắn ra mũi tên, 6 điểm, cũng khá ổn.

Kế tiếp, Đới Hồng Trác, Lâm Chi, Tưởng Hàm Hủy cũng lần lượt bắn tên xong, nhân viên công tác thống kê điểm, đội đỏ của Tôn Tầm hơn đội xanh của Trần Hiên Lãng hai điểm, ván này, đội đỏ thắng.

Trần Hiên Lãng dường như hơi tự trách, Yến Thanh Trì an ủi hắn, “Không sao đâu, thành tích hiện tại là đang hòa, tiếp theo chúng ta đều thắng là được.”

Trần Hiên Lãng cảm thấy anh còn rất tỉ mỉ, vội vàng thu liễm mất mát, nói với Yến Thanh Trì: “Tuy rằng chúng ta thua, nhưng là cậu vẫn giỏi cực kỳ.”

Vệ Lam nghe thấy bọn họ nói chuyện, “Chặc chặc” hai tiếng, “Yến Thanh Trì, khẩu khí của cậu không nhỏ đâu.”

“Đó là bởi vì đội chúng tôi có thực lực.” Yến Thanh Trì mỉm cười nói.

Vệ Lam “Ồ” một tiếng, “Vậy chúng ta phải rửa mắt mong chờ rồi~”

Thời gian buổi chiều dùng để kết thúc trò chơi cuối cùng, chờ đến buổi tối ăn cơm, mọi người nằm ở trên giường, đều không khỏi cảm khái một ngày mệt mỏi này cuối cùng cũng kết thúc, hy vọng tổ tiết mục đừng bày thêm trò gì vào tối nay nữa.

Yến Thanh Trì đợi ở trong phòng một lúc, Nguyên Minh Húc vẫn không tới tìm anh, anh vốn tưởng rằng dựa vào cá tính của Nguyên Minh Húc, vừa về nước đã đi tìm Giang Mặc Thần như thế, cậu ra sẽ sớm tới tìm anh. Không ngờ, vào trường hợp của anh thì Nguyên Minh Húc lại trầm ổn như thế. Nhưng mà, Yến Thanh Trì cũng chẳng có ý kiến gì, anh cũng không thực sự coi trọng chuyện liên quan Nguyên Minh Húc, nếu không phải do Nguyên Minh Húc vội vàng chen đến trước mắt anh, anh sẽ không chủ động đi gặp Nguyên Minh Húc. Không cần thiết, bởi anh xem Nguyên Minh Húc, gần như là voi đang xem một con con kiến, tuy rằng cách nói này có vẻ hơi khinh thường Nguyên Minh Húc, nhưng sự thật chính là như thế. Nguyên Minh Húc có thể có ưu thế gì hơn anh? Đánh cũng không đánh lại, nói cũng không nói lại được, chỉ biết mở to đôi mắt tỏ vẻ ủy khuất nhìn Yến Thanh Trì, nhưng Yến Thanh Trì cảm thấy bản thân mình là một người đàn ông có ý chí sắt đá, có khi còn không rút giấy đưa cho cậu ta mà chỉ biết nói với cậu ta, cậu có chuyện thì nói chuyện, không nói thì cút, giả bộ làm thỏ trắng nhỏ làm gì, định đưa tôi làm thỏ kho tàu thỏ à?

Lý do hai người họ không vừa mắt nhau, nói trắng ra thì cũng chỉ bởi vì Giang Mặc Thần, nhưng chuyện của Giang Mặc Thần nào đến lượt bọn họ quyết định? Giang Mặc Thần nguyện ý sống yên ổn bên anh, Yến Thanh Trì tự nhiên vui vẻ, cho nên anh sẽ không để ý Nguyên Minh Húc. Giang Mặc Thần nếu không muốn yên ổn, nhất quyết phải trải nghiệm kích thích ngoại tình, Yến Thanh Trì cũng sẽ không cưỡng cầu hắn quay đầu lại, trực tiếp chạy lấy người luôn, anh cũng sẽ không để ý đến Nguyên Minh Húc.

Cho nên, Yến Thanh Trì thấy khá khó hiểu khi Nguyên Minh Húc chấp nhất như vậy, cần gì phải thế? Anh thở dài, cơ mà nhìn Nguyên Minh Húc chấp nhất như này, đúng là hơi phiền lòng thật.

Yến Thanh Trì rửa mặt xong là đi ngủ luôn, nơi ngủ của bọn họ hôm nay là một tòa tư nhân biệt thự trang hoàng theo lối cổ phong, cấu tạo cùng loại với tứ hợp viện, anh ở cùng một gian phòng với Trần Hiên Lãng. Nguyên Minh Húc sợ Vệ Lam lựa chọn ở cùng một gian với cậu ra, lại sợ nếu cậu ta mà chọn ở cùng Tôn Tầm một gian thì Vệ Lam sẽ nhảy chen chân vào, cho nên sớm thông báo với tổ tiết mục rằng mình ngủ rất nông, được một gian phòng đơn. Tuy Vệ Lam muốn cùng gian với Nguyên Minh Húc, canh chừng xem Nguyên Minh Húc có lén đến tìm Yến Thanh Trì hội đàm đêm khuya không, nhưng Nguyên Minh Húc đã nói như vậy, cậu cũng không làm khó người khác nữa mà chọn cùng một gian với Tôn Tầm.

Trần Hiên Lãng làm thường trú của chương trình, vừa thấy phòng ở là biết đêm nay có lẽ còn hoạt động.

Hắn rửa mặt xong, nói với Yến Thanh Trì: “Đừng cởi hết quần áo, có lẽ chút nữa còn hoạt động đấy.”

“Vẫn còn?” Yến Thanh Trì kinh ngạc, “Sắp 11 giờ rồi.”

“Quay tạp kỹ chính là như vậy, hết thảy vì hiệu quả của chương trình.” Trần Hiên Lãng nói xong, cởi áo khoác rồi nằm lên trên giường.

Yến Thanh Trì nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến những lời Nguyễn Văn Hiên nói ngày đó, Nguyễn Văn Hiên từng nói, anh ta không thích Trần Hiên Lãng. Đương nhiên, Nguyễn Văn Hiên cũng không thích cả anh và Tôn Tầm, nhưng trải qua sự tình lần trước, Tôn Tầm và anh đều khó tránh khỏi chán ghét và bài xích Nguyễn Văn Hiên, chỉ có Trần Hiên Lãng, cũng không biết hắn có biết ý tưởng của Nguyễn Văn Hiên hay không.

Tuy Yến Thanh Trì chưa tiếp xúc quá lâu với Trần Hiên Lãng, nhưng là cũng có thể nhìn ra hắn là một người có trách nhiệm rất cao và rất nhiệt tình rộng rãi, anh có ấn tượng tốt với Trần Hiên Lãng, cho nên không muốn hắn bởi vì không có tâm phòng bị mà ăn mệt từ Nguyễn Văn Hiên.

Vì thế, anh hỏi, “Đội trưởng, quan hệ giữa cậu với Nguyễn Văn Hiên thế nào?”

Gần đây Trần Hiên Lãng phải đóng phim đóng phim nên lần nào cũng đi sớm đến muộn, cũng bởi vậy nên không biết xung đột xảy ra giữa Nguyễn Văn Hiên và Yến Thanh Trì ở kỳ trước, thuận miệng trả lời: “Còn ổn, làm sao vậy?”

“Lần trước khi quay xong, lúc cậu đi rồi, tôi với Nguyễn Văn Hiên uống chút rượu nên đã xảy ra vài điều không thoải mái. Sau khi uống say, gã nói kỳ thật gã không thích cậu và anh Tầm. Tôi đã cảnh báo với anh Tầm rồi, cho nên nghĩ cũng nên nói với cậu một tiếng, đừng ngày sau ăn mệt từ hắn.”

Trần Hiên Lãng nghe vậy, từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía anh, “Nguyễn Văn Hiên nói cậu?”

“Sau khi uống say.” Yến Thanh Trì trần thuật đúng sự thật.

Trần Hiên Lãng trầm mặc một lúc, thật lâu sau, nói một câu, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Yến Thanh Trì nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Trần Hiên Lãng nằm xuống, chỉ là trong lòng hơi trầm trọng.

Hắn và Nguyễn Văn Hiên cùng đội vài lần rồi, Nguyễn Văn Hiên ở trước mặt hắn luôn là bộ dáng nghe lời phục tùng, nhìn không ra có gì bất mãn với hắn. Không ngờ, anh ta lại không ưa hắn. Thế nhưng, Trần Hiên Lãng không dấu vết liếc qua Yến Thanh Trì, liệu Yến Thanh Trì có nói sự thật không? Nếu Nguyễn Văn Hiên có thể trước sau bất nhất như vậy, còn Yến Thanh Trì thì sao? Từ trước đến nay hắn không thích lấy ác ý đi phỏng đoán người khác, nhưng nghe Yến Thanh Trì nói như vậy, lại liên hệ đến cách làm của Nguyễn Văn Hiên, khó tránh khỏi trong lòng sẽ nghĩ nhiều.

Trần Hiên Lãng lấy điện thoại ra, nhắn một tin WeChat với Tôn Tầm, “Ra tâm sự với tôi đi.”

Tôn Tầm đã rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, lại nhìn thấy WeChat của hắn. Khi mới bắt đầu quay chương trình tạp kỹ này, anh với Trần Hiên Lãng đều không có kinh nghiệm quay, càng đừng nói là làm đội trưởng. Lúc ấy, để thu hút càng nhiều lượt xem cho tiết mục, hai người luôn tìm nhau cùng thảo luận làm thế nào để chế tạo tình tiết gây cười và điểm xung đột, cứ trò chuyện như thế nhiều lần liền thành bạn bè, cũng bắt đầu cùng nhau nói xấu tổ tiết mục hoặc là thuyết minh lo lắng của mình, giảm bớt áp lực tâm lý. Chẳng qua, theo kinh nghiệm tích lũy và độ hot không ngờ của chương trình, hai người họ cũng không cần cố tình chế tạo tình tiết gây cười với mâu thuẫn xung đột nữa, lại thêm hai người đều bận, ngược lại không giao lưu nhiều với đối phương như ban đầu nữa. Lúc này, Trần Hiên Lãng lại chủ động nói ra tâm sự, Tôn Tầm bất giác nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?

Anh trả lời: Được, gặp nhau ở cửa thang lầu nhé.

Sau đó, Tôn Tầm mặc áo khoác, vừa chuẩn bị ra cửa lại nhìn thấy Vệ Lam đã thay xong ngủ chuẩn bị ngủ, “Đêm nay khả năng còn hoạt động đấy, sao cậu đã mặc áo ngủ rồi?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net