78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì nhìn cậu ta, “Bởi vì anh ấy thật sự không muốn tiếp tục có liên quan gì đến cậu nữa. Cho nên, dù anh ấy muốn cảnh cáo và khuyên bảo anh, anh ấy cũng không muốn tự mình đi gặp hoặc tự liên hệ với anh, mà lựa chọn nhờ người bạn đời hợp pháp là tôi thay mặt truyền đạt.”

Nguyên Minh Húc ngơ ngẩn, không nói gì.

“Còn nữa, những lời này cũng là những lời mà tôi muốn nói với anh. Sở dĩ tôi đồng ý đứng ở đây nói chuyện với anh như bây giờ, không phải bởi vì tôi muốn gặp anh, mà tôi biết, vì anh từng có mối quan hệ phức tạp với Giang Mặc Thần nên chúng ta chắc chắn sẽ có một lần gặp mặt. Tôi muốn dùng một lần gặp mặt ấy giải quyết mọi việc cho rõ ràng. Tôi không giống anh, tôi tiếp thu quá khứ của hai người, tiếp thu sự thật rằng anh ấy từng thích anh, cho nên tôi không so đo quá khứ của anh ấy. Ai mà chẳng có quá khứ, nhưng những chuyện đã qua thì cứ để nó qua thôi, bởi nó sẽ không trở lại nữa. Cho nên, tôi sẽ không rối rắm với so đo những chuyện như thế, tôi thích nhìn về tương lai hơn, tôi biết bây giờ người anh ấy thích là tôi, cũng biết anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với tôi, vậy là đủ rồi.”

“Nguyên Minh Húc,” Yến Thanh Trì nghiêm túc nói: “Đây là ta lần đầu tiên tôi nói nhiều với anh thế này, cũng chính là lần cuối cùng. Sau này, tôi sẽ không nói nhiều như vậy vậy nữa, tôi chỉ trực tiếp khinh thường anh màrời đi, hoặc là sẽ trào phúng anh vài câu, hoặc là vì tâm tình không tốt mà sẽ đánh anh một trận, nhưng là, tôi sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ anh nữa. Tuy rằng tôi không quá thích bộ dáng trước mặt thì lúc nào cũng tỏ vẻ ủy khuất, ở sau lưng lại luôn dùng thủ đoạn nhỏ của anh, nhưng nếu đó là đạo lý sống của anh thì tôi cũng sẽ không khuyên anh sửa. Hồi còn đi học chắc giáo viên cũng từng dạy anh rồi nhỉ, giấy không thể gói được lửa, ngày mà tờ giấy đó bị thiêu cháy cũng chính là ngày anh thân bại danh liệt. Anh cứ việc tạo tin đồn cho tôi đi, tiến vào giới giải trí, còn có ai mà không có tin đồn quấn thân đâu.”

“Còn hiện tại,” Yến Thanh Trì nhìn cậu ta, “Anh có thể đi ra ngoài, tôi muốn ngủ.”

Nguyên Minh Húc không biết bản thân đã đi ra khỏi phòng Yến Thanh Trì như thế nào. Cậu ta ngây ngốc đứng ngoài cửa, dường như mọi thứ đều bị Yến Thanh Trì nắm quyền chủ đạo, bản thân cậu ta chẳng qua là đi vào bị anh trào phúng một lượt, chờ anh cười đủ rồi thì đuổi cậu ta ra ngoài. Cậu ta về phòng mình với đại não trống rỗng, ngơ ngần ngồi trên giường, nhất thời cũng không biết mình nên làm cái gì tiếp theo bây giờ?

Trong lúc hoảng hốt, cậu ta nghe thấy tiếng chuông thông báo tin nhắn mới của WeChat. Cậu ta đờ đẫn mở ra, không ngờ người nhắn đến lại là Chu Dĩ Hành.

“Anh chuẩn bị trở về nước rồi, Tiểu Húc.” Cho dù ấn vào khung thoại  cũng có thể nhìn thấy mấy chữ này.

Nguyên Minh Húc ngây ngốc nhìn, sau đó cậu ta nghe thấy WeChat lại vang một tiếng, khung tin nhắn mới đã thay đổi, biến thành: Em có muốn đến đón anh không?

Nguyên Minh Húc đột nhiên bật cười, cậu ta cảm thấy Yến Thanh Trì có nói đúng một câu rồi, bạch nguyệt quang sở dĩ là bạch nguyệt quang, chính là bởi vì nó chỉ nhìn mà không sờ được, vội vàng truy đuổi vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt. Cho nên, cậu ta kinh thường nhìn lại một Giang Mặc Thần luôn ở bên mình, Chu Dĩ Hành cũng là thái độ thờ ơ với cậu ta. Nhưng hiện tại đã khác, cậu ta nghĩ, cậu sẽ không theo đuổi Giang Mặc Thần nữa, cậu ta muốn khiến Giang Mặc Thần lại cảm nhận được sự thờ ơ của mình, khiến hắn phát hiện mình đã không thèm để ý để ý đến hắn nữa, bởi vì Chu Dĩ Hành đã trở lại.

Cậu ta phải dùng Chu Dĩ Hành để một lần nữa gợi lên đoạn ký ức thích mình của Giang Mặc Thần, cho hắn biết, có nhiều người muốn cậu ta như thế, chẳng qua là bởi vì Chu Dĩ Hành không ở bên, hắn lại đột nhiên kết hôn nên mới khiến cậu ta sinh ra chênh lệch tâm lý, mới khiến cậu  làm ra những hành vi không phù hợp với tính cách của cậu ta. Để hắn phải hối hận đã không quý trọng mình trong khoảng thời gian này.

Mà Chu Dĩ Hành, Nguyên Minh Húc tin nhắn “Em có thể tới không” của Chu Dĩ Hành, cậu ta cũng sẽ không theo chân Chu Dĩ Hành như trước nữa, không còn phụng hiến tất cả vì hắn ta nữa. Cậu ta phải dùng Giang Mặc Thần trả treo với Chu Dĩ Hành, nói cho Chu Dĩ Hành biết rằng, mãi đến khi Giang Mặc Thần kết hôn thì cậu ta mới phát hiện người mà mình thực sự thích là Giang Mặc Thần. Sau đó, cậu ta sẽ bày ra một bộ mình yêu Giang Mặc Thần sâu đậm, khiến Chu Dĩ Hành nhận ra, hắn ta không thể thiếu cậu ta, để hắn ta cũng nếm thử cảm giác đột nhiên mất đi một người luôn theo đuổi mình.

Nguyên Minh Húc đột nhiên vui vẻ, trò hay mới bắt đầu thôi. Hiện tại, Chu Dĩ Hành vì cậu ta mà thay đổi kế hoạch đột nhiên về nước, Giang Mặc Thần cũng nhất định sẽ quay về bên cậu ta. Lúc ấy, cậu ta sẽ trả thù lại những sỉ nhục mà mình phải chịu đựng từ Yến Thanh Trì ngày hôn nay, không thiếu một cái nào, toàn bộ trả lại. Cậu ta cười lạnh một tiếng, Yến Thanh Trì, chờ xem đi!

Đuổi được Nguyên Minh Húc đi, Yến Thanh Trì mới có tâm tình gọi điện cho Giang Mặc Thần.

“Em bận xong rồi?” Giang Mặc Thần hỏi anh.

“Xong rồi.”

“Cuối cùng thì Nguyên Minh Húc có đi tìm em nói gì không?”

“Thật không dám dấu diếm, cậu ta vừa mới rời đi từ phòng em đây.” Yến Thanh Trì bình tĩnh nói.

Giang Mặc Thần sửng sốt hỏi anh, “Cậu ta nói gì với em?”

“Không có gì, ủy khuất nói nhờ em giúp cậu ta, nói cậu ta không thể mất đi người bạn như anh được, nói em đừng can thiệp vào chuyện của anh nữa, em nói chuyện này không liên quan đến em, bảo cậu ta đi tìm anh mà nói.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn lại đều là mấy chuyện không quan trọng lắm. Em khuyên cậu ta cách anh xa một chút, để anh cảm nhận được cảm giác hôm nay anh lạnh lẽo với cậu ta, ngày mai cậu ta sẽ khiến anh trèo cao không nổi. Như vậy, có lẽ anh sẽ rút ra kinh nghiệm xương máu mà hoàn toàn tỉnh ngộ, nó có tác dụng hơn nhiều cách cứ khăng khăng muốn gặp anh. Điều đó sẽ khiến anh dễ dàng nhặt lại tình cảm của mình với cậu ta hơn.”

Giang Mặc Thần: “…… Em còn trông cậy vào anh sẽ nhặt lại tình cảm của mình với cậu ta?”

“Đừng hỏi em, cái này chủ yếu phải xem anh thôi. Em chỉ ngại cậu ta quá chướng mắt, không muốn cậu ta cứ nhảy nhót trước mặt chúng ta nên mới nói như vậy. Anh sẽ không bao giờ đánh thức được một người đang sống trong mơ đâu, cho nên cũng chỉ có thể hy vọng giấc mơ của cậu ta cách anh xa một chút.”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ cười, “Em  đúng người thầy giỏi đấy, dạy theo đúng năng lực của học sinh.”

“Chuẩn đó, những vấn đề khác nhau luôn có những cách phân tích khác nhau, sách giáo khoa môn triết học ở trường cao trung đã dạy rồi.”

“Thầy triết học chắc chắn phải vui lắm khi biết em còn nhớ rõ như này. Được rồi, gửi bản ghi âm của em cho anh, anh tự nghe. Đừng nói em không có, người hận không thể ghi âm cả 24 giờ nhằm giữ lại bằng chứng như em, loại chuyện này mà em có thể không ghi âm sao?”

Yến Thanh Trì nhíu mày, “Trong lòng anh, em chính là cái máy ghi âm sao?”

“Em có đầy đủ công năng hơn máy ghi âm nhiều. Vào thời khắc mấu chốt, em còn biết ghi hình nữa.”

Yến Thanh Trì cạn lời, “Anh đừng hy vọng nữa, em sẽ không cho anh nghe đâu.”

“Tại sao? Có cái gì mà anh không thể nghe à?”

“Đương nhiên là có,” Yến Thanh Trì không hề giấu diếm, “Trong cuộc nói chuyện của bọn em, anh đã nhất kiến chung tình với em, yêu em đến chết đi sống lại, không phải em thì không cưới, lì lợm la liếm để kết hôn được với em. Sau đó, vì quản chế không cho phép em được nhìn những người khác, anh nhất định bắt em phải ký hợp đồng với Nam Tranh, còn ép em phải nhận tài nguyên, nhất định phải đi theo con đường mà anh đã quy hoạch sẵn. Em đi quay chương trình tạp kỹ thôi mà anh đã nhớ em không chịu được, mỗi ngày hỏi khi nào em mới đến thăm anh, còn không cho phép nói chuyện với người khác!”

Giang Mặc Thần quá khiếp sợ, “…… Đây là anh trong lý tưởng của em?”

“Không, đây là anh mà em dùng để chèn ép Nguyên Minh Húc.”

“Cho nên, Nguyên Minh Húc tin rồi?”

“Cậu ta tê tâm liệt phế kêu không thể nào, em bảo cậu ta đi tìm anh chứng thực đi, nhưng cậu ta đâu thể gặp được anh, nên không tin cũng phải tin.”

Giang Mặc Thần xoa mày, “Em đúng là……”

“Tàn nhẫn độc ác, lòng dạ hẹp hòi, ý chí sắt đá, lạt thủ tồi hoa*?”

*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.

“Toàn thế giới có mình em từng đi học thôi đúng không?”

“Đó chính là những đánh giá của Nguyên Minh Húc dành cho em, em chỉ là thêm vài lựa chọn cho anh chọn thôi.”

Giang Mặc Thần không biết phải nói anh thế nào nữa. Có đôi khi chính hắn cũng rất thắc mắc, loài người hình như là động vật có thẩm mỹ thống nhất đúng không? Tại sao đến lượt anh lại thành có hứng thú với hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau. Giang Mặc Thần từng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, cuối cùng chỉ có thể tự nhủ, có lẽ nó giống như khi một người thích ăn cay nhưng khi được nếm những món ăn khích thích vị giác khác, họ vẫn sẽ thích. Điều này không liên quan đến khẩu vị, vấn đề nằm ở chỗ món ăn.

Yến Thanh Trì, có lẽ chính là món ăn kích thích vị giác đó.

“Anh thấy bộ dáng khoẻ như vâm của em, dường như không bị cậu ta ảnh hưởng?” Giang Mặc Thần hỏi.

Yến Thanh Trì uống một ngụm nước, hơi khinh thường, “Bằng cậu ta mà  muốn ảnh hưởng đến em? Em không ảnh hưởng đến cậu ta là may đấy.”

“Cho nên, em gây ảnh hưởng đến cậu ta sao?”

Yến Thanh Trì ngẫm nghĩ, thành thật nói: “Có lẽ không chỉ ảnh hưởng thôi đâu.”

“…… Vậy em đúng là quá lợi hại.”

“Không có cách nào khác, rốt cuộc thì đạo lý của toàn thế giới đều cùng họ với em mà, cậu ta không hiểu, em sẽ dạy cho cậu ta hiểu.”

Giang Mặc Thần cười khẽ, tuy rằng ngay bắt đầu hắn đã đoán được Nguyên Minh Húc mà gặp phải Yến Thanh Trì thì Yến Thanh Trì cũng sẽ không để mình chịu thiệt. Nhưng mãi đến bây giờ, khi hắn nói chuyện với Yến Thanh Trì, nghe đối phương sức sống được lộ ra trong lời nói của đối phương, anh cuối cùng cũng yên tâm, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

“Thôi, trời tối rồi, em cũng đã mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được, vậy ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Yến Thanh Trì tắt máy rồi vào phòng vệ sinh tắm qua loa. Đến khi anh ra ngoài, vừa cầm điện thoại nằm lên giường đã nhìn thấy Vệ Lam gửi WeChat cho anh.

“Tin tức lớn!!!”

“Chu Dĩ Hành sắp về nước rồi!!!”

Dường như thấy anh không nhắn lại với cậu, Vệ Lam hỏi: Bị dọa choáng váng rồi?

Ngay sau đó, cậu còn nói thêm: “Hắn ta đăng lên vòng bạn bè trên WeChat, tôi nhìn thấy!!! Tháng sau hắn ta sẽ về! Cậu có thấy không?!!”

Yến Thanh Trì nhìn điện thoại, hôm nay đã ngày 26, đúng là nhanh thật.

“Có ở đó không? Có ở đó không? Có ở đó không thế? Lên tiếng xem nào!”

“Vừa đi tắm,” Yến Thanh Trì trả lời cậu, “Hiện tại thấy rồi.”

“Sao cậu bình tĩnh thế?”

“Chuyện tốt còn gì, Chu Dĩ Hành về nước, hắn ta sẽ đi tìm Nguyên Minh Húc. Đến lúc đó, Nguyên Minh Húc không thể mỗi ngày xông lên trước mắt Giang Mặc Thần nữa, chuyện quá tốt.”

“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Vệ Lam nhắc nhở anh, “Chu Dĩ Hành còn ngu với bội bạc hơn Giang Mặc Thần nhiều.”

“Vậy cũng đâu liên quan đến tôi,” Yến Thanh Trì bình tĩnh nói, “Hắn ta có bội bạc cũng là bội bạc với Nguyên Minh Húc”

Vệ Lam:…… Hình như cũng đúng.

Yến Thanh Trì: Cho nên, tôi phải lo lắng cái gì?

Vệ Lam:……

Yến Thanh Trì: Ngoan, đừng nghĩ nhiều như thế, đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm lên máy bay đấy.

Yến Thanh Trì nhắn tin xong bèn cất điện thoại sang một bên. Anh nhớ lại cốt truyện một chút, lần này, Chu Dĩ Hành về nước sớm hơn trong nguyên tác nhiều, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì Nguyên Minh Húc cũng về sớm hơn dự định. Nhưng mà, có cánh bướm là anh đây, Giang Mặc Thần đã không thành bạn trai của Nguyên Minh Húc sau khi cậu ta về nước, như vậy, khi Chu Dĩ Hành về nước rồi bày tỏ tình yêu với Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc không phải day dứt với lựa chọn thứ hai là Giang Mặc Thần, hơn nữa, những lời kích thích mà anh nói với Nguyên Minh Húc hôm nay có lẽ cũng sẽ khiến cậu ta đến với Chu Dĩ Hành thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net